Ông Chồng Ngông Cuồng Cố Chấp Của Úc Ngư

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Úc Ngư chỉ đến thăm công ty của Lục Phái có một lần khi Lục Phái mới bắt đầu lập nghiệp, buổi chiều cậu thường đến cửa hàng đồ ngọt và hiệu sách do một vài người bạn mở để vẽ tranh, sau khi Lục Phái kết thúc công việc thì đến đón cậu về nhà.

Công ty của Lục Phái, Úc Ngư lấy ra một tấm "danh thiếp cũ" từ trong túi tiền lẻ của mình và đưa cho chú tài xế taxi.

"Bác thợ cả ơi, cháu đi nơi này ạ."

Bác tài xế nhìn cậu bé ngoan ngoãn mặc áo tay ngắn màu trắng và quần yếm denim* này: "Được rồi, cháu định thực tập ở đây à? Con trai bác cũng làm thực tập ở công ty này đấy, vất vả lắm mới vào được, nhưng hình như đâu phải ở khu Khánh Dương này đâu nhỉ, ở bên Vịnh Ngân Giác mới đúng, chắc đây là một chi nhánh công ty.

chapter content


Set đồ của ẻm.

Úc Ngư: "A?"

Cậu nhớ rõ đó là trụ sở chính mà.

Đợi hơn nửa giờ mới đến nơi, Úc Ngư trả tiền tiền rồi xuống xe đi đến cao ốc văn phòng, lúc này mới phát hiện công ty của Lục Phái đã biến mất!

Cậu lo lắng, đổi sang quầy lễ tân của một công ty trang trí. Nhìn vẻ gấp gáp trên khuôn mặt đo đỏ của cậu, hỏi cậu tìm công ty nào thì Úc Ngư nói mình đang tìm công ty Công nghệ Dữ Thịnh, tiếp tấn nói Công nghệ Dữ Thịnh ư?! Trụ sở chính hay chi nhánh? Trụ sở chính ở Vịnh Ngân Giác mới đúng, bọn họ sao có thể ở đây được.

Bên ngoài nắng nóng kinh khủng, tiếp tân nhìn thấy cậu mới mười bảy, mười tám tuổi nên rót cho cậu một ly nước. Úc Ngư uống nước xong, lại cầm hộp cơm lên, trong chiếc ví hình con gấu nhỏ chỉ còn mỗi tờ hai mươi nhân dân tệ mà bác thợ cả vừa thối cho cùng vài đồng lẻ.

Đầu Úc Ngư nóng bừng, không còn cách nào khác, cậu đành cúi xuống, gần như muốn khóc mà gọi cho Lục Phái.

Lục Phái vừa kết thúc cuộc họp, một số giám đốc điều hành ra khỏi phòng họp rồi đuổi theo anh để báo cáo, thư ký Tiêu đưa điện thoại di động của anh qua: "Chủ tịch Lục, điện thoại của ngài."

Vừa nãy vì quyết định sai lầm của bộ phận vận hành và bảo trì dự án ngoại quốc mà Lục Phái trầm mặt suốt cuộc họp, ngũ quan của anh tuấn tú lẫm lệ, vừa thẳng vừa bén như đao làm các giác đốc điều hành cũng phải e ngại ba phần trước cái người thanh niên thủ đoạn ngang tàng này. Vả lại... đừng có dại mà đi xem người cha Lục Quốc Viễn của người ta là ai!

Lục Phái cầm xem qua thì thấy bên Úc Ngư đã treo máy, lướt lên còn có một cuộc gọi nhỡ.

Lục Phái đưa văn kiện di động cho thư ký: "Tôi đi nhận cuộc điện thoại, các anh ở văn phòng chờ tôi."

Lục Phái điện đến lúc Úc Ngư vẫn còn trong văn phòng của tòa nhà.

"Bé con, ban nãy anh đang họp, sao vậy?"

Úc Ngư không kìm được ngay khi nghe thấy giọng của Lục Phái: "Lục Phái!!... Em tới công ty tìm anh mà công ty anh mất tiêu rồi, hu hu hu. Nóng quá, trong ví tiền lẻ của em hết tiền rồi, anh còn chẳng cho em!... Hu hu hu! Đói bụng quá đi!!..."

"Bé con đừng khóc, nói cho anh* biết bây giờ em đang ở đâu trước đã? Gửi định vị qua đi."

* Anh ở đây là ca ca, anh trai í.

Úc Ngư khóc nấc, phát định vị qua cho Lục Phái. Lục Phái trông thấy định vị thì chỉ muốn bất lực cười, trụ sở chính của Dữ Thịnh đã được xây ở Vịnh Ngân Giác được bốn năm, vậy mà đứa nhỏ ngốc nhà anh lại tới nơi dựng tạm ở trường học tìm anh.

"Bé con, em tìm quán cà phê ngồi trước đi, anh bảo tài xế đến đón em. Em mua một ly trà sữa, đừng thêm quá nhiều đá, anh trả tiền cho em."

Giọng nói của Lục Phái làm cậu có cảm giác an toàn hơn nhiều, Úc Ngư ậm ừ hai tiếng, lau đi một chút nước mắt: "Hức... ở đây có quán trà sữa nè, nóng quá đi, em còn muốn ăn kem nữa..."

Cậu đã quen với việc phải có sự đồng ý trước của Lục Phái về nhiều thứ và cậu không cảm thấy mình là người trưởng thành chút nào. Lục Phái dành hơn hai mươi năm khắc sâu khuôn mẫu hành vi "Anh không đồng ý thì không được làm" vào trong đầu Úc Ngư để cậu cảm thấy việc bị anh quản thúc là chuyện đương nhiên.

Lục Phái nói: "Không được, hôm qua em đã ăn một cái rồi. Ngoan ngoãn chờ đó, tài xế xuất phát rồi."

Úc Ngư hóng mát trong quán trà sữa một lúc, tài xế của Lục Phái chạy tới, điều hòa trong xe mát rượi.

Vịnh Ngân Giác giống như một CBD* vậy, nó là trung tâm thương nghiệp phồn hoa của thành phố H với các cao ốc chọc trời lóa mắt nối san sát nhau, không ít trụ sở chính của những công ty kinh doanh nổi tiếng được xây ở đây.

* Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: Central Business District, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố. Nguồn: Wikipedia

Khi đến cao ốc Công nghệ Dữ Thịnh, Úc Ngư vẫn đang hút ly trà sữa. Tiếp tân thấy cậu mặc quần yếm, dung mạo xinh đẹp ngoan ngoãn, nước da trắng như sữa nên tiếp tân đoán chừng cậu còn chưa tốt nghiệp đại học, hỏi cậu đến tìm ai?

Úc Ngư nói: "Tìm Lục..."

Lời cậu còn chưa nói hết mà đôi mắt hạnh nhân tròn xoe đã sáng lên, Lục Phái từ thang máy bên kia trực tiếp đi xuống đón cậu, theo sau là thư ký và một số giám đốc điều hành chi nhánh.

Ánh mắt Úc Ngư rạng rỡ: "Lục Phái!!"

Tiếp tân còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cậu nhóc trước mặt phóng đi như một quả đại bác tí hon. Giám đốc điều hành của ba chi nhánh phía sau Lục Phí vốn là tới trụ sở chính để họp, giờ phút này miệng mồm đều đang kinh ngạc đến nỗi có thể nhét được cả quả trứng gà vào.

Vừa rồi bọn họ gặp chủ tịch Lục ở tầng một, thư ký Tiêu nói chủ tịch Lục sẽ xuống đón người. Ngay cả chủ tịch Lục còn muốn đích thân xuống đón người ta thì bọn họ cũng phải đi tiếp cùng chứ?! Nhưng chẳng ai ngờ người được tiếp hóa ra lại là một đứa con nít.

Lục Phái bắt lấy Úc Ngư, đem ly trà sữa từ miệng cậu ra cầm trên tay mình: "Không uống nữa, lên văn phòng anh hâm sữa bò cho em."

(3)

Úc Ngư ngoan ngoãn gật đầu, cậu cảm nhận được nhiều người đi theo sau lưng Lục Phái đang nhìn cậu chằm chằm như thể cậu là một ngôi sao hay quái vật chưa từng thấy qua bao giờ vậy.

Trong thang máy, bầu không khí an tĩnh đến quỷ dị, các giám đốc điều hành âm thầm nhìn nhau, kinh ngạc tự hỏi đứa trẻ miệng còn hôi sữa này chạy từ đâu tới? Nhưng nhìn chủ tịch Lục tự nhiên nắm tay cậu, trong tay còn cầm ly trà sữa cậu đã uống được một nửa, lại nghe nói trong nhà chủ tịch Lục có một vị đã chơi với anh từ hồi đi học, là thanh mai trúc mã kiêm người yêu đồng giới. Chẳng lẽ là...

Úc Ngư không thể thích ứng trong môi trường quá yên tĩnh, giống như lúc đi học cậu luôn không thể ngồi yên nổi. Cậu được Lục Phái nắm tay nên ấn nhẹ vào lòng bàn tay Lục Phái rồi ngẩng đầu nhìn Lục Phái.

Lục Phái lại xem như Úc Ngư muốn được anh ôm, nhưng có quá nhiều cấp dưới ở đây, Lu Pei nhéo tay cậu. Đến khu vực nghỉ ngơi của văn phòng, Lục Phái bảo cậu ngồi xuống ghế sô pha.

Úc Ngư thấy sắc mặt Lục Phái không được tốt, hậu tri hậu giác*, cái mông tự giác di chuyển lên ghế sô pha.

* Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra/ một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.

Lục Phái hỏi: "Một mình em đi ra ngoài có nói với anh không? Mỗi ngày anh đều nói với em thế nào?"

"Muốn ra ngoài phải nói trước với anh, anh cho thì mới được đi. Đi đâu... mấy giờ tới đón em... phải nói cho anh hết. Nếu không nói cho anh mà lén đi thì sẽ..."

Úc Ngư đỏ mặt không nói được, cậu đã hai mươi sáu tuổi rồi mà!...

Lục Phái: "Nói, như thế nào."

Từ nhỏ, những việc làm sai của Úc Ngư đã được Lục Phái sửa cho tới lớn. Chẳng qua vì sợ Lục Phái sầm mặt, cậu liền đạp giày xuống, ngón chân trắng nõn như đà điểu nhỏ giẫm lên sô pha: "... Thì sẽ bị đánh đòn!... Không được kêu đau!..."

Lục Phái ngồi xuống, ôm cậu lên đùi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun nóng đến đỏ bừng. Khoảng cách từ nhà đến Vịnh Ngân Giác xa như vậy, vừa rồi còn suýt lạc đường nữa.

Úc Ngư hôn Lục Phái: "... Lần này thôi nha. Anh ơi, hình như em bị nổi rôm!..."

Úc Ngư chỉ cho Lục Phái một vết trầy ửng đỏ trên cổ mình. Quả nhiên Lục Phái nhăn mày lại, dùng điện thoại nội tuyến gọi người mua thuốc.

"Cho phép em được một lần không vâng lời, ăn trưa chưa?"

Úc Ngư lắc đầu: "Em là người nghe lời nhất! Trên thế giới này không có ai nghe lời bằng em đâu! Chưa ăn... phải rồi!!... Nhưng em có mang cho anh!... Bento tình yêu đó!!"

Úc Ngư mắng mình quên chuyện quan trọng, tranh thủ thời gian lấy bento tình yêu của cậu ra. Với nhiệt độ cao 38 độ vào buổi sáng, thức ăn của cậu đã gần như bị thiu.

Lục Phái nhìn cậu mở nó ra, sững sờ: "Em đi cả đoạn xa như vậy là để đưa cơm cho anh?"

Úc Ngư bĩu môi, nước mắt lại nhanh chóng tuôn rơi: "Đương nhiên rồi!! Hôm nay là ngày lễ tình nhân 520 mà, người ta đều ra ngoài hẹn hò hết rồi. Trước đây anh cũng từng dẫn em đi hẹn hò!..."

Lục Phái thấy cậu sắp khóc, trong lòng nghĩ mấy ngày nay mình đã làm gì mà lại chọc phải cái túi khóc nhỏ này. 520 cách đây không lâu là lúc anh từng ở tại trường của bọn họ (???), vài năm trước lễ này còn chưa được phổ biến, cũng không thấy Úc Ngư nhớ tới lễ tình nhân được mấy lần.

Lục Phái vỗ nhẹ vào lưng cậu và đút cậu vài miếng hoa quả do thư ký cắt. Bento tình yêu của Úc Ngư gần như bị thiu, không ăn được nên Lục Phái nhờ thư ký mang bữa trưa lên để đút tiếp cho cậu ăn.

Sau khi ăn vài muỗng, chỉ trong chốc lát Úc Ngư đã lắc đầu nói mình ăn không vô nữa, muốn xuống khỏi đùi Lục Phái, bàn tay Lục Phái lại luồn vào quần áo và sờ lên cái bụng nhỏ hơi phồng của Úc Ngư, chỉ khi hài lòng thì mới thôi, không đút ăn nữa.

"Lỗi tại anh, đừng khóc nữa. Anh ôm em đi tắm, em ngủ một giấc rồi tối đến anh dẫn em đi ăn đồ ngon, được không?"

Úc Ngư lau nước mắt, lại ợ một cái, ôm cổ Lục Phái, đau lòng nói: "Lục Phái... em yêu anh nhiều lắm, em chỉ có mỗi anh thôi. Không được nói là em không có yêu anh đấy nhé, chuyện đó còn khó chịu hơn là giết em nữa!..."

"Nói bậy gì đấy, lại xem ba cái phim truyền hình lung tung rồi." Lục Phái vỗ mông của cậu, lực không nặng lắm. Lục Phái bất lực không biết cậu bị làm sao, đành hôn lên mi mắt đo đỏ của cậu, bế cậu ra phòng nghỉ để đi tắm.

"Ngoan nào, trời hết nóng rồi. Ăn xong ngủ một giấc, chiều nay anh có cuộc họp, tan họp xong chúng ta về sớm."

Úc Ngư né nụ hôn của anh, đôi mắt nai con tròn trịa lại mỉm cười, quàng cổ Lục Phái không cho anh đứng lên: "Vậy anh đây có được coi là trốn việc không nhỉ/... Anh muốn bị trừ lương á? Cha Lục từng nói nếu anh làm không tốt thì anh sẽ bị bắt về đó. Anh cầu cứu em đi, em sẽ xin tha cho anh!..."

Úc Ngư nở nụ cười mềm mại ngọt ngào, âm cuối còn có phần nhẹ nhàng bay bổng, móc vào tim làm người ta ngứa ngáy. Gương mặt của cậu bao năm nay vẫn luôn đủ vượt xa cả khối người, với lúm đồng tiền phảng phất nét quyến rũ ngây thơ, tựa như đóa hoa hồng nhỏ được người nuôi dưỡng đang nhỏ giọt sương mai nơi đáy lòng.

Mắt Lục Phái tối sầm lại, nụ cười của Úc Ngư cũng ngưng trệ, bỗng có linh cảm xấu, muốn đứng dậy thì bị Lục Phái khóa chặt cái eo nhỏ mang về giường.

"Muốn chạy? Nhất định phải tìm lửa đúng không?"

Úc Ngư có thể châm lửa nhưng lại có một lô da mặt mỏng nhát cấy siêu lớn. Mặc dù đây là phòng nghỉ nhưng cũng là đang ở trong văn phòng mà!!

"Không được không được, Lục Phái!... Về nhà, về nhà rồi hẵn làm nha!!..."

Úc Ngư đạp tay rồi lại đá chân, Lục Phái kiềm chặt cậu, khẽ cắn môi. Ngược lại, Lục Phái căn bản không quan tâm là làm ở đâu, anh đã muốn đến phòng nghỉ từ sớm. Tốt nhất là xách tên oắt con này lên bàn trong văn phòng làm, nhưng nghĩ tới việc vẫn còn một số giám đốc điều hành đang đợi anh trong văn phòng khiến ngọn lửa của Lục Phái dập tắt. Anh cắn một cái lên gương mặt trắng nõn của Úc Ngư:

"Đồ cún con!... Ngoan một chút, ngủ ngon, anh sẽ về sớm."

Lục Phái không nỡ dùng sức, Úc Ngư bị giày vò tới lui lùi tiến trong ngày nắng gắt đã sớm mệt mỏi. Nhìn thấy Lục Phái, còn được Lục Phái hôn khiến tâm trạng buồn bã trong lòng cậu sáng nay chốc lát đã bị ném lên chín tần mây. Từ nhỏ cậu đã được Lục Phái nâng niu trong lòng bàn tay, tâm tình to lớn, chỉ trong một lúc đã ngủ mất.

Nhưng đến chiều, trời lại không đẹp nữa, mưa bắt đầu nặng hạt hơn từ bốn giờ. Tin cảnh báo màu cam* về mưa to không ngừng vang lên trên điện thoại di động.

chapter content


Cấp độ rủi ro của mỗi loại thiên tai được phân tối đa thành 5 cấp theo mức độ tăng dần của rủi ro thiên tai: cấp 1 màu xanh dương nhạt là rủi ro thấp; cấp 2 màu vàng nhạt là rủi ro trung bình; cấp 3 màu da cam là rủi ro lớn; cấp 4 màu đỏ là rủi ro rất lớn; cấp 5 màu tím là rủi ro ở mức thảm họa.

Khi còn chưa đến năm giờ, ngoài trời đã tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn phía chân trời đang đè ép một trận mưa đặc biệt to, Lục Phái cũng cho nhân viên tan tầm sớm.

Nhà hàng đặt trước gọi điện xin lỗi, do mưa lớn nên cầu Minh Châu đã bị chặn đường, hỏi khách xem có tiện đến không.

Công nghệ Dữ Thịnh tọa lạc tại Vịnh Ngân Giác, nếu muốn đi thì bắt buộc phải băng qua cầu Minh Châu. Lục Phái xoa cái đầu bù xù ngủ đến tận trưa của Úc Ngư: "Vậy chúng ta đổi nhà hàng khác nhé?"

Úc Ngư tắt điện thoại, để lại tin nhắn rồi lắc đầu: "Trời mưa to quá, về nhà ăn đi. Em muốn ăn cá!"

Lục Phái nói được.

Khi xuống ga-ra để lấy xe, mưa bên ngoài lại trở to, Úc Ngư nghĩ đến những lời mà những người đó để lại dưới video của mình:

【Tình yêu tuổi trẻ không phải lúc nào cũng sẽ đi đến cuối đời, phải có vốn liếng mới có thể bắt lấy đối phương. 】

【Có cảm giác rằng nếu bạn trai của cậu đạt được thành tựu trong sự nghiệp thì xung quanh anh ta chắc chắn sẽ không thể thiếu những cám dỗ của người trẻ tuổi. Mà chẳng phải chủ blog vẫn đang làm giàu cho bản thân và chờ được đứng đầu hay sao?】

【Chủ blog đây chẳng hề có tính độc lập trong tình cảm, sớm muộn gì cũng có ngày bị phiền chán.】

【Dần dần mấy người sẽ không còn ở cùng một đẳng cấp nữa, anh ta thì càng ngày càng lên cao còn cậu thì bị bỏ lại tại chỗ.】

【Người từng trải đây, anh bạn chủ blog nhỏ bé à, tuyệt đối đừng tin chuyện anh ta sẽ nuôi cậu. Chờ đến lúc cậu và anh ta không còn ở cùng địa vị kinh tế và trình độ tư tưởng nữa, anh ta sẽ lập tức cảm thấy cậu vừa già vừa xấu lại không am hiểu sự lãng mạn, toàn thân đầy khuyết điểm.】

【Bọn tôi bên nhau từ hồi cấp ba, từng cùng nhau chịu đựng áp lực của việc công khai xu hướng tính dục. Hiện tại đã chia tay được năm năm, anh ấy kết hôn rồi, ở trên đều là lời lẽ chí lý hết đó.】

Úc Ngư nhẹ giọng gọi: "Lục Phái... Anh ơi..."

Lục Phái sợ nếu trời mưa lớn tiếp thì nhiều đường sẽ bị kẹt xe nên bước chân có hơi nhanh, trong một chốc không để ý tới, Úc Ngư bị tụt lại sau anh hai bước. Lục Phái đã quen với việc dắt tay cậu lại phát hiện Úc Ngư đang cúi cái đầu nhỏ đi theo phía sau anh.

"Làm sao vậy hả, bé con?"

Bọn họ đã ở bên nhau từ nhỏ, chỉ cần nhìn vào lông mi là biết ngay Úc Ngư đang muốn khóc hay cười. Bởi vì được tan sở sớm, ga-ra ở tầng hầm cũng có không ít nhân viên lái xe về nhà, dọc đường đều gọi chủ tịch Lục, có cả ánh mắt kinh ngạc đặt trên người Úc Ngư đi cạnh anh nữa.

Lục Phái nhìn tâm trạng sa sút của Úc Ngư, vốn tưởng rằng vừa rồi Úc Ngư gọi anh là muốn anh ôm mình. Ban đầu anh nghĩ có nhân viên nên không tiện, về nhà rồi ôm, lại thấy khóe miệng chùng xuống của Úc Ngư làm Lục Phái hoàn toàn hết cách.

Lúc Phái bế Úc Ngư lên, Úc Ngư a á kêu lên một tiếng rồi bắt chéo chân theo phản xạ. Lục Phái giữ chặt Úc Ngữ, bất đắc dĩ véo mặt cậu.

"Sao mà càng lớn càng mỏng manh thế này? Không ôm liền giận, ai chiều em vậy hả?"

Úc Ngư chống cằm lên vai Lục Phái: "... Anh chiều em đấy chứ, trừ anh ra thì còn có thể là ai nuông chiều đây."

Lục Phái mỉm cười, ôm cậu theo thói quen rồi tiến về phía trước. Khi bọn họ còn học cấp ba, lúc tan tiết tự học buổi tối, do không có ai nên Úc Ngư thường không thích đi bộ mà sẽ muốn được anh bế đi.

Khu vực đậu xe của Lục Phái khá ít người nhưng anh cũng tình cờ gặp phải một vài nhân viên từ bộ phận tài vụ. Các nhân viên kinh ngạc đến mức tưởng rằng mình bị xuyên qua (?). Vị chủ tịch Lục vốn nghiêm túc đến mức người ta không thể xem nhẹ tuổi tác lại ôm một cậu bé trắng nõn như gấu Koala trong ngực, bên miệng còn treo một nụ cười trông vô cùng thân mật.

"Lục... Chủ tịch Lục!..."

Lục Phái gật đầu: "Đi đường cẩn thận."

"... Cảm ơn chủ tịch Lục!!"

Những người trong bộ phận tài vụ không khỏi nhìn về phía vị chủ tịch Lục đang ôm Úc Ngư, đó chính là thanh mai trúc mã trong nhà chủ tịch Lục ư? Xưa nay chủ tịch Lục luôn cưng chiều người ta trong âm thế như thế ư?!

Hu hu hu hu! Quả nhiên người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có lại còn giỏi giang đã bị bắt đi mất từ hồi đi học hu hu hu!!

Khi không còn ai, Úc Ngư vịn vào Lục Phái, cười híp mắt hôn lên lỗ tai Lục Phái. Mỗi người đều có bản năng thể hiện và chiếm giữ lãnh thổ, nhất là Lục Phái của cậu.

"Em muốn để cho mọi người trên toàn thế giới biết rằng Lục Phái là của em, chỉ một mình em!"

Úc Ngư đắc ý nói, Lục Phái nhìn bộ dạng nho nhỏ của cậu mà bật cười, đặt Úc Ngư vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn: "Vốn là của em, chỉ một mình em. Về nhà thôi nào, tiểu tổ tông."