Ông Bố Siêu Phàm

Chương 243: Người có trái tim bên phải




"Làm sao vậy?" Viện trưởng Trình đầu tiên tiến lên hỏi.

"Người có trái tim bên phải, cậu ta thật quá may mắn, viên đạn cũng chỉ sượt qua lá gan, dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục." Y tá trưởng thấy viện trưởng tự mình đợi bên ngoài, bất ngờ nói.

"Ừ, vất vả rồi, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi." Viện trưởng Trình gật nhẹ đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn người Lục Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Từ Kinh vì vậy mà hy sinh, trong lòng anh cũng sẽ rất đau khổ.

Từ Kinh đối với anh không chỉ là vệ sĩ, trong lòng anh, Từ Kinh giống như một đứa em trai.

Bây giờ Từ Kinh không còn nguy hiểm đến tính mạng, Lục Trần mới thoải mái thở ra, bây giờ anh chỉ đợi Châu Tuân Phi gọi điện cho anh thôi.

Châu Tuân Phi bắt Kỳ Kỳ đi, cũng chỉ là muốn dùng Kỳ Kỳ uy hiếp anh, để anh trả lại nguồn cung đá thô cho nhà họ Châu mà thôi, anh tin tưởng Châu Tuân Phi chắc chắn sẽ không làm hại Kỳ Kỳ.

Bởi vì biết như vậy chỉ khiến cho anh càng thêm phẫn nộ, ép anh ta và nhà họ Châu lên con đường thanh trừng nhau.

Chỉ là dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng Lục Trần vẫn có chút lo lắng.

Ngoại trừ lo lắng Châu Tuân Phi sẽ làm hại Kỳ Kỳ, anh còn lo lắng sau chuyện này, sẽ lưu lại một ám ảnh cho tâm hồn bé nhỏ của Kỳ Kỳ.

Phẫu thuật rất thành công, Từ Kinh còn chưa tỉnh lại, cho đến một tiếng sau, Từ Kinh mới từ từ tỉnh lại.

"Anh Trần, thật xin lỗi..." Nhìn thấy bọn người Lục Trần canh ở bên giường bệnh, Từ Kinh áy náy nói.

Lúc này anh ta đã hết thuốc tê, chẳng những vết thương đau đớn, trông cơ thể thì suy nhược, nhìn mặt cũng không có tí thần sắc nào.

"Cậu không sao là tốt rồi, Kỳ Kỳ không sao, cậu không phải tự trách, phải trách tôi không lo lắng chu toàn, nếu lúc ấy chuẩn bị súng cho cậu, cậu cũng sẽ không bị thương." Lục Trần khoát tay, ý bảo Từ Kinh không cần phải tự trách.

"Em..." Từ Kinh có chút cảm động, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói cái gì cho phải.

"Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, khỏe lại trước, những chuyện khác không cần cậu phải lo. Đúng rồi, có muốn nói với cha mẹ cậu một tiếng hay không?" Lục Trần hỏi.

"Đừng, em không muốn bọn họ lo lắng." Từ Kinh lắc đầu nói.

"Ừ, được rồi." Lục Trần gật nhẹ đầu, để ông bà cụ lo lắng cũng không nên.

Ngay vào lúc này, điện thoại của Lục Trần cuối cùng cũng vang lên, là một số điện thoại lạ, hiển thị cuộc gọi đến là một dãy số vùng Trung Nguyên.

"Lục Trần phải không, tao cũng không muốn nói nhảm nhiều,mày hẳn đã biết, con gái bảo bối của mày bây giờ đang nằm trong tay tao, muốn cứu con gái của mày về, thì cầm hai bản hợp đồng nguồn cung đá thô nhà họ Châu và nguồn cung đá thô nhà họ Tả đến đổi đi.

Đúng rồi, nhiều nhất mày chỉ có thể đem thêm một luật sự, đừng nghĩ báo cảnh sát gì đó, nếu không thì đợi nhặt xác con gái của mình đi." Đối phương nói thẳng.

Sắc mặt Lục Trần trầm xuống, hỏi: "Địa chỉ?"

"Nhà ga cũ ở Thành Tây, tao biết mày đang ở quận Đại Đô, cho mày một tiếng, cũng đủ để mày đi lấy hợp đồng, quá thời hạn đừng trách tao giết con tin." Đối phương nói xong thì cúp điện thoại.

Lục Trần cúp điện thoại, tất cả mọi người nhìn anh.

"A Phi, lấy hai bản hợp đồng nguồn cung đá thô ra đây, hai người chúng ta đến nhà ga cũ Thành Tây, những người khác bao vây nhà ga cũ cho tôi, bất luận kẻ nào cũng không được thả ra." Lục Trần trầm giọng nói.

Châu Tuân Phi bắt Kỳ Kỳ đi, đã chạm đến giới hạn của anh, hôm nay anh nhất định sẽ cho Châu Tuân Phi một bài học sâu sắc.

"Cậu chờ tôi ở đâu?" Đỗ Phi gật nhẹ đầu hỏi.

"Ở đây, ở đây cách nhà ga cũ khoảng chừng hai mươi phút lái xe, cũng rất gần." Lục Trần nói.

"Được." Đỗ Phi không nói gì thêm xoay người rời đi.

Lục Trần gọi điện thoại cho Thủy Hử Tam Kiệt, sau khi sắp xếp xong, nói với đám người Hồ Bưu: "Mấy người cũng dẫn anh em đi đến mai phục trước đi, tuyệt đối phải chú ý, không được để bọn họ phát hiện ra tung tích của các cậu, các cậu thủ trước ở bên ngoài, chờ tôi và Đỗ Phi đi ra, mấy người lặng lẽ đánh vào."

"Được." Mấy người Hồ Bưu gật nhẹ đầu, gọi điện thoại cho người chuẩn bị tại chỗ.

Đây là phòng bệnh cao cấp VIP, mấy căn phòng đều là chuyên dụng, đều là người mình, bọn họ cũng không sợ tiết lộ tin tức ra ngoài.

"Anh Trần, đối phương là ai?" Từ Kinh động đậy hỏi.

"Thương buôn đá quý Trung Nguyên, trước tôi thắng được nguồn cung đá thô của bọn họ, bọn họ đến đoạt lại nguồn cung đá thô này." Lục Trần không giấu giếm, nói chuyện này với Từ Kinh.

"Vâng." Từ Kinh gật nhẹ đầu, bây giờ không giúp được gì, trong lòng cậu ta càng tự trách.

Lục Trần đi đến đại sảnh bên ngoài, đứng bên cửa sổ, lấy một điếu thuốc ra hút, nhìn thời tiết nóng bức bên ngoài cửa sổ, trong lòng anh vô cùng tỉnh táo.

"Châu Tuân Phi muốn tôi đem cả nguồn cung đá thô của nhà họ Tả qua đó, rõ ràng chuyện này hai nhà bọn họ liên hợp với nhau, hơn nữa tôi đoán không sai, chuyện Kỳ Kỳ học ở nhà trẻ nào, cũng là nhà họ Tả nói cho Châu Tuân Phi.”

Lục Trần nhả ra một vòng khói, sắc mặt càng âm trầm.

Khoảng thời gian này thanh danh của anh ở Du Châu quá vang dội, anh tin tưởng ngoại trừ tứ đại gia tộc, rất nhiều người khác cũng điều tra thân phận của anh.

Anh không sợ bọn họ tra ra được thân phận ông chủ của Kỹ thuật Di Kỳ, anh lo lắng là chuyện Kỳ Kỳ và Lâm Di Quân bị bọn họ tra ra được.

Bây giờ xem ra, nhà họ Tả có biết thân phận ông chủ Kỹ thuật Di Kỳ của anh hay không còn khó nói, nhưng bọn họ đã nắm giữa rất nhiều tình báo liên quan đến anh.

"Nhà họ Tả, tìm thời gian đánh động bọn họ một chút, sau khi xử lý chuyện của Tiêu Biệt Tình xong, tranh thủ sắp xếp thời gian đến nhà họ Tả một chút.”

Trong lòng Lục Trần suy nghĩ, hút một hơi thuốc cuối cùng, ngón giữa búng một cái, bắn tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.

Tốc độ của Đỗ Phi rất nhanh, hơn hai mươi phút đã trở lại rồi, sau khi Lục Trần để y tá chăm sóc cho Từ Kinh, liền đi xuống tầng.

Ngồi vào trong xe Đỗ Phi, Đỗ Phi lập tức khởi động chiếc Hummer tăng tốc chạy đến nhà ga cũ Thành Tây.

"Đề phòng một chút, biết đâu thời điểm mấu chốt cần dùng đến." Đỗ Phi ném một khẩu súng cho Lục Trần.

Làm lão đại xã hội đen trong thế giới ngầm, Đỗ Phi đương nhiên cũng mua mấy cây súng lục từ chợ đen, mấy trăm phát đạn, mặc dù bình thường anh ta không dùng được, nhưng thứ này thời điểm mấu chốt quả thực rất hiệu quả, võ công của anh có cao đến đâu, tốc độ nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn đạn được đúng không.

Lục Trần nhận súng lục, tháo ra nhìn xem, đầy đạn, anh đóng hộp đạn lại, giắt bên hông.

Người của Châu Tuân Phi đều có súng, anh không thể khinh thường được.

"Lần này có thể giết chết hắn ta sao?" Đỗ Phi hỏi.

Anh hiểu Lục Trần, Châu Tuân Phi bắt Kỳ Kỳ uy hiếp Lục Trần, đã chạm đến giới hạn của Lục Trần, anh ta biết Lục Trần đã nổi sát tâm rồi.

Nếu như Châu Tuân Phi không bắt Kỳ Kỳ đi, cho dù hắn ta phái người đến ám sát Lục Trần, Lục Trần cũng không nghĩ sẽ giết hắn, nhưng bây giờ tình hình đã không còn giống trước.

"Xem tình huống đã, nhưng hôm nay tôi nhất định phải biến ông ta thành phế nhân."

Lục Trần trầm mặc, sau đó nói.