Ông Bố Siêu Phàm

Chương 46




Tin tức tập đoàn quân Duyệt giải thể thật sự đã khiến giới kinh doanh đang yên tĩnh ở Du Châu kích động lên.

Mấy năm nay tập đoàn quân Duyệt luôn nắm giữ vị trí độc tôn, thậm chí còn khiến một số gia tộc lớn thấy áp lực.

Ngay đến cả thành phố cũng náo loạn cả lên, chủ tịch thành phố mới lên nhậm chức cũng ngay lập tức gọi điện cho Lục Trung để hỏi thăm tình hình.

Phải biết rằng mỗi năm số tiền thuế mà tập đoàn quân Duyệt nộp lên đến 40 tỷ, chiếm đến hơn 50% tổng số thuế doanh nghiệp tại Du Châu, chiếm một phần ba tổng thu nhập tài chính.

Tập đoàn quân duyệt một khi mà giải tán thì tổng thu nhập tài chính tự nhiên sẽ mất đi một phần ba, hội đồng chủ tịch thành phố làm sao mà không lo lắng cho được.

Đều là việc liên quan đến chính trị mà.

Hơn nữa tập đoàn quân Duyệt tổng cộng có tất cả hơn ba nghìn nhân viên, việc làm của nhân viên cũng là một vấn đề cần nói đến.

Chỉ có điều những nhân viên từ tập đoàn Quân Duyệt đều là những người có chuyên môn cao, cũng không cần lo lắng quá về tìm việc làm mới, chỉ là không thể tìm được một tập đoàn có chính sách đãi ngộ được như Quân Duyệt mà thôi.

Dưới yêu cầu của hội đồng chủ tịch thành phố, Lục Trung đành phải cùng Lục Trần đến gặp để cho họ một lời giải thích, nếu không cảm giác như bọn họ sắp phát điên lên rồi.

Trong bữa gặp mặt, Lục Trần chỉ đơn giản nói là anh ấy có kế hoạch mở công ty khoa học công nghệ, có thể đem đến việc làm cho trên dưới năm nghìn người, trong đó mở ra việc làm cho ba nghìn người dân Du Châu, hai nghìn vị trí còn lại là dành cho các nhà nghiên cứu khoa học.

Lục Trần còn hứa sẽ xây dựng một tập đoàn siêu lớn với số vốn đầu tư ban đầu là 30 tỷ, và sẽ tiếp tục đầu tư 20 tỷ nữa cho giai đoạn giữa và sau.

Ánh mắt của hội đồng chủ tịch thành phố sáng rực lên, đây hoàn toàn là một dự án công viên khoa học có quy mô còn lớn hơn cả tập đoàn quân Duyệt.

Nếu tập đoàn công nghệ này của Lục Trần thuận lợi thành công thì sẽ tạo ra lợi nhuận cực lớn, vậy thì lợi ích chính trị cũng quá lớn rồi.

Cho nên chủ tịch thành phố và Lục Trần đã cùng đạt được thỏa thuận bằng lời ngay tại bữa tiệc, để Lục Trần có thể thuận lợi làm việc, mọi thủ tục hành chính của các bộ phận ông ấy đều sẽ bật đèn xanh cho Lục Trần.

Điều này cũng khiến Lục Trần thở phào nhẹ nhõm.

Mấy năm trước trong lúc đang tự mình gây dựng sự nghiệp, anh ấy đã hiểu sâu sắc mối quan hệ giữa sự phát triển của tập đoàn và chính quyền thành phố thật sự vô cùng quan trọng, nếu không chỉ cần một thủ tục lặt vặt cũng có thể kéo dài mất vài tháng.

Tập đoàn quân Duyệt giải thể khiến cho bốn đại gia tộc ở Du Châu vô cùng sung sướng, bọn họ tuy rằng trước mặt truyền thống sẽ không thể hiện sự hả hê của mình, nhưng đám thanh niên nhà Trần gia và Lưu gia đều mua rất nhiều dây pháo đốt mừng ở ngay trước biệt thự của mình.

Việc ăn mừng này còn có thêm cả nhà Hồ Hồng nữa.

Mấy ngày nay bọn họ không được Lâm Di Quân và Vương Tuyết tha thứ, nên vẫn luôn lo lắng tập đoàn quân Duyệt sẽ ra tay xử lí siêu thị nhà mình, nay tập đoàn Quân Duyệt lại tuyên bố giải thể như vậy, Hồ Hồng liền cho mua rất nhiều dây pháo đốt ở ngay cửa siêu thị nhà hắn thu hút sự quan tâm của rất nhiều người qua đường.

"Bọn tư bản ăn thịt không chịu nhả xương, sớm nên bị giải thể mới đúng."

"Còn con gà Lục Trần, lần sau đừng để ông đây đây gặp phải mày, nếu không mày sẽ thê thảm đó."

Nghe tiếng pháo nổ vang lên đùng đùng, Trong mắt tên Hồ Hồng vằn lên sự ác ý. Ngày đó ở tiệm xe 4S bị Lục Trần làm nhục giữa đám đông, khiến hắn mất hết thể diện, bộ mặt này hắn nhất định phải đòi lại ở chỗ Lục Trần.

Hạ Quân vừa nghe được tin tước này cũng run rẩy cả lên.

Hắn biết Lục Trần là người thừa kế nắm giữ tập đoàn quân Duyệt, hiện tập đoàn Quân Duyệt giải thể hắn cũng không biết Lục Trần có bán luôn cả điện tử Đông Giai không nữa.

Bởi vì nếu không cótập đoàn quân Duyệt chống lưng, hắn cũng không biết liệu điện tử Đông Giai có thể phát triển nổi không nữa.

Có điều sau khi có được dự án Khu biệt thự Cảnh Long Hồ, danh tiếng về sản phẩm của điện tử Đông Giai cũng tăng lên gấp đôi. Gần đây cũng có không ít người đặt mua thiết bị chống trộm của điện tử Đông Giai.

Nếu như Lục Trần thật sự bán đi 70% cổ phần ở điện tử Đông Giai, thì hắn sẽ chuẩn bị vài khoản vay để mua lại từ đầu số cổ phần đó từ trong tay của Lục Trần.

Nhưng lúc này Lục Trần không tìm đến hắn nên hắn cũng không tiện đi tìm Lục Trần được. Cho nên mặc dù lúc này hắn đang rất nóng lòng, nhưng cũng chỉ có thể đợi mà thối.

Đồng thời biết Lục Trần là người thừa kế của tập đoàn quân Duyệt còn có cả Phạm Minh, Vụ Hải và Từ Kinh ba người,

Lúc này Vu Hải đã từ chức vụ quản lí phòng an ninh xuống làm bảo vệ rồi nhưng cũng không ảnh hưởng tới giao tình giữa hắn và Phạm Minh.

Tuy rằng ngày đó Vụ Hải đã vô liêm sỉ bán đứng Phạm Minh trước mặt Lục Trần, nhưng hiện giờ hắn vẫn duy trì được mối quan hệ với Phạm Minh.

Cũng có thể là đồng bệnh tương liên đi, Phạm Minh cũng không đem chuyện Vụ Hải từng bán đúng mình nói ra nữa mà vẫn duy trì mối quan hệ với Vụ Hải.

"Anh Phạm, tập đoàn Quân Duyệt giải thể rồi, anh nghe qua chưa?" Vụ Hải đang trong ca trực nên trực tiếp gọi điện thoại cho Phạm Minh nói chuyện.

"Ừm." Phạm Minh đáp lại.

"Vậy Lục Trần liệu có phá sản không?" Vụ Hải tò mò hỏi.

"Đây không phải việc cậu cần nghĩ, quan tâm nhiều làm gì." Phạm Minh lạnh nhạt nói.

Dù biểu hiện không quan tâm, nhưng trong lòng hắn kỳ thực lại đang rất mong đợi.

Lục Trần phá sản, Lâm Di Quân nhất định cũng sẽ ra đi, vậy hắn sẽ có khả năng xoay chuyển để được lên làm giám đốc.

Trước đây bị Lục Trần uy hiếp, cho dù bây giờ chỉ là Phó giám đốc, cho dù hoàn toàn bị mất mặt ở công ty thì Phạm Minh cũng đều nhẫn nhịn.

Tuy rằng hắn chưa từng nghĩ đến việc báo thù hay gì, nhưng cũng mong chờ có ngày sẽ quật khởi trở lại.

Phạm Minh nhìn Lâm Di Quân người đang ở vị trí trước đây của hắn, tâm tình có chút phức tạp.

Lúc này hắn đã không còn hận Lục Trần và Lâm Di Quần nữa, chỉ là có lúc nghĩ lại hắn đã từng khiêu khích nhân vật lớn như Lục Trần thì lại thấy hơi run sợ trong lòng.

Cho dù lúc này biết được tập đoàn Quân Duyệt giải thể, trước khi Lục Trần phá sản ở công ty thì hắn cũng không dám có ý đồ gì cả.

Nói như thế nào đây. Trải qua chuyện lần trước, Phạm Minh thật sự là đã bị khuất phục rồi.

Mấy ngày nay tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng Lục Trần mỗi ngày đều đúng giờ đi đón Kỳ Kỳ.

Trong nhà đã hết đồ ăn rồi, Lục Trần vừa đón Kỳ Kỳ xong thì liền dẫn cô bé đi siêu thị mua thức ăn.

Không ngờ vừa mua đồ xong đi ra thì gặp ngay một đám thanh niên đang đập phá xe của anh ấy.

"Bố bố, họ đang phá xe của mình kìa." Kỳ Kỳ có chút sợ hãi kéo kéo Lục Trần.

Mặt Lục Trần biến sắc, trong lòng trào lên sự giận dữ.

"Đập phá đã đủ chưa?" Lục Trần đi tới khuôn mặt âm trầm hỏi, đám người kia liền dừng lại.

"Mẹ nó, bọn tao không những muốn đập xe mà còn muốn đập cả mày nữa đấy!" Mấy tên thanh niên nhìn thấy Lục Trần đi tới liền giơ ống tuýp sắt về phía Lục Trần nói.

"Kỳ Kỳ, con nhắm mắt vào nhé, khi nào ba nói mở mắt thì con hãy mở mắt ra nhé." Lục Trần cúi đầu nói với Kỳ Kỳ, anh ấy không muốn để Kỳ Kỳ thấy cảnh tượng diễn ra tiếp theo.

"Vâng." Kỳ Kỳ vâng lời sau đó liền nhắm chặt mắt lại.

Lục Trần vừa tiến lên một bước thì một tên tiểu tử tay cầm gậy sắt hướng về phía đầu Lục Trần định vung xuống. Lục Trần xoay người một tay tóm được cổ tay của hắn liền vặn rồi cướp ngày gậy sắt trong tay hắn. Tiếp theo gậy sắt trong tay của mấy người còn lại đều đồng thời vung lên, Lục Trần liền kéo mạnh một tên che trước người mình, gậy sắt của mấy tên còn lại đều đồng loạt đập lên người tên thanh niên đó. Tên thanh niên hét lên một tiếng rồi ngã xuống đấy. Lục Trần thuận thế tiến lên, trong tay ống tuýp bay múa, năm ba phút sau liền thấy đám thanh niên từng người từng người nằm sõng trên mặt đấy rên rỉ.

Đám đông quây xung quanh nín thở xem.

Lục Trần một đầu với năm, không những không hề bị thương, mà còn nhẹ nhàng đánh cho đối phương nằm la liệt, cũng thật là hung tàn quá đi.

Ngay lúc Lục Trần đang lấy điện thoại ra để gọi cho Thủy Hử Tam Kiệt thì Hồ Hồng đi tới.