Ngô Đình Khải trừng mắt nhìn Huyết Đồ, tên này không có mắt nhìn chút nào sao?
Thời khắc quan trọng như vậy lại bị anh ấy phá đám.
Lý Như Ý rút tay lại, cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
Mấy năm nay, cô đã trải qua quá nhiều, vì con cái mà không dám lơ là chút nào.
Ngô Đình Khải vẫn cảm thấy chưa đủ, vân vê ngón tay cô, bực dọc nói: “Tên này là đồng đội của anh, chuyện tối nay cũng có sự giúp sức của anh ấy.
”
Huyết Đồ thấy ánh mắt Ngô Đình Khải nhìn mình không có ý tốt, vội vàng lên tiếng cứu vãn, nói: “Đúng đúng đúng, chào chị dâu, tôi là Long, à, đồng đội của Ngô Đình Khải.
”
“Tôi là Huyết Đồ, chị dâu gọi tôi là tiểu Đồ là được.
”
Nhất thời Lý Như Ý vẫn chưa kịp phản ứng, ánh mắt quét qua quét lại giữa Ngô Đình Khải và Huyết Đồ, không biết nói gì.
Rất lâu sau đó, cô mới kịp phản ứng lại: “Ồ, à, cái đó, đồng đội à!”
“Xin chào, xin chào, tôi là Lý Như Ý, mau vào đây ngồi đi!”
Nhìn thấy Lý Như Ý chân tay lúng túng, khóe miệng Ngô Đình Khải cong lên, đã có chút dáng vẻ của người phụ nữ có gia đình rồi.
!
Ngày hôm sau, khi làm bữa sáng, Ngô Đình Khải giả vờ vô ý hỏi Lý Như Ý: “Như Ý, trong lòng anh có một thắc mắc không biết có nên hỏi hay không?”
Lý Như Ý đang cắt rau, nghe vậy không ngẩng đầu lên mà nói: “Khi không biết nên hỏi hay không thì đừng hỏi.
”
Ngô Đình Khải ngạc nhiên, làm sao nói tiếp đây?
Anh vẫn quyết nói: “Như Ý, có một vấn đề anh buộc phải hỏi, thật sự không kìm lòng được.
”
“Cái đó, em có biết ba ruột Khiết Nhan là ai không?”
Lý Như Ý ngẩng đầu liếc anh một cái, biết anh đang muốn thăm dò mình, sau đó mượn cơ hội ra hiệu mình.
Trong lòng cô muốn cười nhưng trên mặt lại lạnh lùng nói: “Anh hỏi cái này làm gì, liên quan gì đến anh!”
Ngô Đình Khải gãi đầu, gượng cười nói: “Anh chỉ tò mò, hỏi chơi thôi.