Đã mấy ngày nay, Huyết Đồ không xuất hiện bên cạnh Ngô Đình Khải.
Lúc này, anh ấy đang bí mật điều tra danh tính thực sự của võ giả đó.
Nhưng quá trình diễn ra không thuận lợi, anh ấy thường xuyên bị các dòng họ có quyền thế cản trở.
Vì không muốn rút dây động rừng, Huyết Đồ chỉ còn cách bí mật thi đấu với các dòng họ có quyền thế trong thủ đô.
So với sự bận rộn của Huyết Đồ, Ngô Đình Khải thảnh thơi hơn nhiều.
Ngày nào anh cũng đón Khiết Nhan đi học về, chỉ đợi đến giờ là đi.
Sau bao nhiêu lần tấn công, cuối cùng Khiết Nhan cũng đã về phe của anh.
Khi không có Lý Như Ý ở bên cạnh, Khiết Nhan sẽ gọi anh là “cha”.
Còn lúc có Lý Như Ý thì sẽ gọi là “chú”.
Lần nào nghĩ đến việc này, Ngô Đình Khải cũng thấy khá đắc ý.
Mình đường đường là Long soái của Hoa Hạ, không có thành trì nào không công phá được.
Nếu tình hình tiếp tục phát triển như thế này, thắng lợi hẳn không còn xa.
Sau đó, vào ngày sinh nhật của ông cụ Lý, mình sẽ cầu hôn Lý Như Ý trước sự chứng kiến của mọi người.
Bảo vật mà mình nhờ người đưa về từ Thiểm Tây cũng sắp đến rồi.
Chiếc nhẫn kim cương “Trái tim của đại dương” có một không hai được mua từ bên nước ngoài cũng sẽ được giao vào ngày sinh nhật.
Đến lúc đó, tất cả mọi người ở thủ đô sẽ biết thứ mà Ngô Đình Khải mình có thể cho Lý Như Ý, không ai trên thế giới có thể cho được.
“Này, anh đứng ngơ ra đấy làm gì thế?” Lý Như Ý đi đến, đưa Khiết Nhan vào trong lòng Ngô Đình Khải: “Buổi họp lớp sắp bắt đầu rồi.
Em đi đỗ xe bên lề đường rồi bọn mình gọi taxi qua đó.”
Ngô Đình Khải dừng dòng suy nghĩ rồi chỉ vào một bóng người lén lút ở góc phố, nói: “Không cần gọi taxi đâu.
Thằng nhãi kia có xe mà.”
Lý Như Ý nhìn Tiểu Lý ở góc phố, không biết nói gì.
Cô nhìn Ngô Đình Khải một lượt rồi lẩm bẩm: “Anh cùng lắm cũng chỉ hơi cao, hơi đẹp trai và phong độ thôi, sao mà có được một người hâm mộ trung thành vậy?”
Ngô Đình Khải nhún vai: “Thế còn không đủ à?”
“Sức hút cá nhân đó!”
Khiết Nhan nằm trong vòng tay của Ngô Đình Khải rất đồng ý với câu này: “Đúng vậy, chú là người đẹp trai nhất.
Đến cô giáo Kim Hi Hạ cũng rất thích chú mà!”
Mặt Ngô Đình Khải trở nên khó coi.
Không xong rồi!
Quả nhiên Lý Như Ý nghi ngờ: “Chuyện gì vậy? Nói nghe rõ coi!”
Cô chống tay lên hông giống như một con cọp cái, trong lòng nổi lên sự đố kỵ.