Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
One Piece - Đại Thời Đại

Chương 19: Vô đề




Chương 19: Vô đề

- Bí mật của những vụ m·ất t·ích bí ẩn

- Ngày trở về

- Kinh hãi, những người m·ất t·ích đến một thế giới mới

- UFO sắp t·ấn c·ông Lam Tinh?



Nhìn đến một loạt tiêu đề bài báo, La Thiên cũng chỉ cười trừ một tiếng. Nhà báo loại nghề nghiệp này có vẻ là nơi nào cũng giáo nhau. Từ Địa Cầu, Lam Tinh đến thế giới One Piece đều như vậy. Đa số toàn thổi phồng sự việc lên hấp dẫn lấy số lượng người đọc.

Lam Thiên nhìn qua các bài báo đó một vòng cũng không có hứng thú đọc tiếp, viết đa số toàn sai sự thật. Cái gì mà UFO b·ắt c·óc những người Lam Tinh, gì mà c·hiến t·ranh vũ trụ… những ký giả này đầu óc tưởng tượng hoàn toàn là rất phong phú.

Ngược dòng thời gian tìm hiểu về giai đoạn trước, từ lúc Thiên Mệnh bắt đầu, các nhà khoa học, nhà ngoại cảm, tâm linh… đều tham gia nghiên cứu nhưng không hề tìm được nguyên nhân, đến những vụ tìm kiếm người m·ất t·ích…

Hàng loạt giả thuyết được đưa ra, nhưng chưa có giả thuyết nào được chứng minh. Hiện nay những người m·ất t·ích đột nhiên trở về, liền trở thành hàng loạt tin tức đầu đề. La Thiên đối với những tin tức này cũng là không có gì nhiều hứng thú.

Đóng lại máy tính, La Thiên liền ra khỏi nhà, cảm nhận từng nàn hương hoa oải hương quen thuộc, La Thiên cảm thấy thật là dễ chịu. Khác xa với mùi tanh của biển cả, mùi hương của hoa oải hương mang đến cho người ta cảm giác rất dễ chịu.

Vẫn giống như trong thế giới One Piece La Thiên buổi sáng liền tập thể lực. Chạy xung quanh ngôi làng có có đường kính khoảng ba trăm mét năm mươi vòng. Thi thoảng gặp người quen liền hướng mọi người chào hỏi. Mặc dù dân làng đối với sự m·ất t·ích bí ẩn của La Thiên rất tò mò nhưng La Thiên cũng chỉ trả lời qua loa mà thôi.

Hít đất một tay ba trăm cái, đứng lên ngồi xuống một ngàn lần… một vòng luyện tập rất cực khổ và nhàm chán. La Thiên vẫn miệt mài luyện tập, bởi cường giả là như vậy, không có thiên phú, không có đại nghị lực người là không thể thành.



Hiện tại vẫn đang là gần cuối mùa xuân, không khí vẫn còn khá mát mẻ, La Thiên rèn luyện thể thuật xong liền tìm một chỗ râm mát. Lúc này đã là mười giờ trưa, ánh nắng bắt đầu ở lên gay gắt, La Thiên ngồi xếp bằng tại một căn nhà gỗ nhỏ ở giữa cánh đồng.

Căn nhà này được xây dựng với mục đích dành cho những người dân lao động nghỉ trưa, hiện tại cũng không có ai ở nên La Thiên liền tới đó. Trong cơ thể tràn lên từng ngọn lửa hoàng kim, nhẹ nhàng xoa dịu những bắp cơ mỏi mệt cũng cung cấp cho nó những năng lượng sống mới.

Gió vô hình vô tướng, khi thì dịu dàng, khi thì dữ dội, hoàn toàn không phải người bình thường có khả năng cảm nhận và điều khiển được.

*********************

Sáng hôm sau, sau một ngày đầu tiên trở về, La Thiên vẫn tiếp tục thói quen rèn luyện. Đứng trước gương, nhìn đến gương mặt góc cạnh của một thanh niên mười chín tuổi, mặc dù không phải rất đẹp trai nhưng cũng được coi là dễ nhìn.

Sau gần nửa năm, mái tóc của La Thiên cũng đã mọc khá dài, không được cắt tỉa cẩn thận nên có chút lộn xộn, kết hợp với gương mặt mặc dù còn rất trẻ nhưng mang theo chút t·ang t·hương, ánh mắt buồn trông đặc biệt phong trần.

Mặc dù chế độ luyện tập cường độ mạnh như vậy, nhưng thân hình La Thiên cũng không phải rất nở nang. Dáng người vẫn là thon dài như vậy, thậm chí trông còn hơi gầy nhưng ẩn dấu bên trong cơ thể đó là một nguồn sức mạnh rất là đáng sợ. Sau hai lần cường hoá cùng luyện tập, La Thiên tự tin là cho dù súng đạn bây giờ cũng không thể làm hắn b·ị t·hương.

Cảm giác bên người không có kiếm, La Thiên cũng cảm thấy có chút không quen lắm. Là một kiếm sĩ, kiếm đối với La Thiên mà nói rất quan trọng. Nó không đơn thuần là một món v·ũ k·hí, mà là một nguồn sức mạnh không hề nhỏ.

Nhưng đây không phải thế giới One Piece, đây là Lam Tinh, cuộc sống hiện đại, hoà bình khiến cho người ta rất ít mang theo v·ũ k·hí. Nếu đem theo v·ũ k·hí ra ngoài thì kiểu gì cũng bị mọi người coi là thành phần bất lương, là phần tử nguy hiểm.

- Cộc…cộc…cộc…

Đúng tám giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên, La Thiên đang lắng nghe những bản nhạc quen thuộc b·ị đ·ánh thức. Thật không tìm không biết, thế giới này cũng có rất nhiều bài hát giống hệt với thế giới cũ của La Thiên. La Thiên thậm chí hoài nghi có phải hay không cũng có người giống hắn, xuyên không đến nơi này.

Đứng ra mở cửa, La Thiên nhìn đến vẫn là Nguyễn Hoài Lâm, nhưng điều khác biệt là hôm nay chỉ có một mình hắn đến.

- Anh có muốn vào nhà ngồi một chút không?



La Thiên liền hướng về Nguyễn Hoài Lâm nói. Khách đến nhà không trà thì bánh, đạo lý này La Thiên vẫn là rất hiểu.

- À không cần đâu, nếu cậu không có việc gì thì hiện tại đi luôn có được không? Cấp trên vẫn đang đợi.

Nguyễn Hoài Lâm khách khí trả lời lại. Hiện tại cấp trên có vẻ khá sốt ruột, cho nên Nguyễn Hoài Lâm cũng không dám lề mề.

- Vậy được rồi, để tôi thu dọn đồ một chút rồi đi luôn.

La Thiên trả lời xong thì cũng đi vào nhà, thu thập một chút bát đĩa, nhà cửa cùng tắt đi chiếc máy tính rồi ra ngoài khoá cửa đi theo Nguyễn Hoài Lâm.



- Hồi ức xưa như song cửa

- Mở ra rồi khó mà khép lại

- Bước chân ai đạp lên lá khô khẽ vang

- Đom đóm họa thành bức bình phong mỹ lệ





Trong xe vang lên tiếng âm nhạc du dương mà lắng đọng, La Thiên lúc này đang ngồi trên chiếc xe mà Nguyễn Hoài Lâm mang tới đón hắn. Đây là dòng xe khá giống với dòng xe Santafe 2020 trên địa cầu, ngồi bên trong cũng là rất thoải mái.

- Cậu cũng thích dòng nhạc cổ trang của người Hoa sao?

Nhìn đến La Thiên ngưng thần lắng nghe, thỉnh thoảng còn gõ gõ theo nhịp điệu. Nguyễn Hoài Lâm liền rất ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy, giữa cuộc sống hiện đại bộn bề, thi thoảng nghe những bài nhạc này khiến cho người ta cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng lạ thường. Anh không cảm thấy vậy à?

La Thiên cũng liền trả lời. Mặc dù ở thế giới trước hay thế giới này, La Thiên đều rất thích nghe dòng nhạc nhẹ này, đơn giản nó khiến cho người ta rất là thư giãn, tạm thời quên đi cuộc sống hiện đại xô bồ, mệt mỏi.

- Đúng vậy, những bản nhạc này khiến người cho người ta rất thư giãn. Nhưng những người tuổi trẻ bên giờ có mấy người thích dòng nhạc này đây, toàn BMG mà thôi.

Nguyễn Hoài Lâm liền nói một hồi.

- Nhưng đây là nhạc của người Hoa, hiện tại quốc gia chúng ta có một số lượng không nhỏ rất không thích người ở Hoa quốc. Không biết cậu thấy thế nào?

Sau đó Nguyễn Hoài Lâm liền cười hỏi. La Thiên nghe vậy liền rơi vào trầm tư, bởi vì ở cả thế giới trước hay thế giới hiện tại thì người Hoa đều rất là hung hăng, bá quyền. Cậy mình là một quốc gia lớn, phát triển không ngừng chèn ép, thậm chí xâm chiếm chủ quyền của các quốc gia láng giếng. Hoàn toàn gây thù chuốc oán khắp nơi. Nếu không phải người ta lắm tay lớn thì đã b·ị đ·ánh cho lâu rồi.

- Vấn đề này không hẳn là thích hay không thích người hoa. Nghệ thuật – văn hoá vốn là không có biên giới, mặc dù những người đó đáng rất là đáng ghét nhưng cũng có nhiều thứ đáng học hỏi đúng không?

La Thiên cũng là bình tĩnh trả lời, sau đó tiếp tục lắng nghe âm nhạc. Nguyễn Hoài Lâm đang lái xe nghe vậy cũng là cực độ kinh ngạc. Nhìn qua gương chiếu hậu thấy La Thiên vẫn bình tĩnh lắng nghe âm nhạc không khỏi thầm gật đầu.

Người trẻ tuổi này cho Nguyễn Hoài Lâm từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, mặc dù tuổi còn rất trẻ, chỉ mười chín tuổi thôi nhưng lại mang cho Nguyễn Hoài Lâm cảm giác đến rất là già dặn, trưởng thành, một dạng ông cụ non giáng vẻ.

- Nhất định phải kết giao thật tốt với người thanh niên này.

Đây là suy nghĩ trong lòng của Nguyễn Hoài Lâm lúc này.

- Đúng vậy, cậu thật sự là khiến tôi rất ngạc nhiên. Tôi thậm chí còn hoài nghi đây có phải số tuổi thật sự của cậu không nữa.

Nói rồi, Nguyễn Hoài Lâm cũng không nói chuyện nữa, tập trung lái xe, thỉnh thoảng mới chuyện trò với La Thiên vài câu. Đây là lần đầu tiên La Thiên ra khỏi thôn, mặc dù La Thiên đến thế giới này ba năm nhưng trừ những thời gian học tiếng, cùng làm quen với phong tục, tìm hiểu tin tức, lịch sử… cũng là chưa đi đến được đâu. Cho nên lần này nhất định phải quan sát thật tốt một phen.