Chương 11: Sarah Fortune
La Thiên tiến vào trong căn phòng nhỏ này, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé. Chỉ thấy gương mặt cô bé tràn đầy mệt mỏi cùng sợ sệt, rất là đáng thương. Lau đi trên mặt nàng những bụi bặm cùng vệt nước mắt. la Thiên đoán chừng đây là nhân vật trong nhiệm vụ của mình rồi.
Nhẹ nhàng nâng cô bé trên tay, La Thiên ẵm nàng hướng ra ngoài đi đến. Đi ra đến đại sảnh, La Thiên nhìn thấy Sett không khỏi mỉm cười cũng đang tìm kiếm liền mỉm cười đi tới nói:
- Hey Sett ở đây.
Nghe thấy tiếng La Thiên, gương mặt Sett thoáng cái trở lên nhẹ nhàng hơn rồi nhìn về La Thiên nói:
- Uhm, nãy ta thấy ngươi đột nhiên hướng bên này đi tới liền đuổi theo. Ngươi không có vấn đề gì chứ?
La Thiên cười nói:
- Cảm ơn ngươi Sett. Không có chuyện gì, bởi vừa nãy ta nghe thấy bên này có động tĩnh lớn liền chạy qua đây. Không ngờ gặp được một đám hải tặc, tiện thể giải quyết hết rồi tìm kiếm xung quanh xem còn người sống sót không, thì phát hiện cô bé này.
La Thiên vội vàng tìm lấy cớ cho qua chuyện, nói đến câu cuối La Thiên không khỏi hào hứng lên, hướng Sett khoe thành tích. Sett cũng thấy cô bé trên tay La Thiên rồi, liền tiến lại gần xem xét. Thấy cô bé không có b·ị t·hương tích, chẳng qua bị hoảng sợ cùng mệt mỏi mà th·iếp đi thôi.
- Uhm, còn có người sống là tốt rồi. Chúng ta mau quay trở lại tụ họp với thuyền trưởng thôi.
La Thiên nghe Sett nói cũng gật đầu đồng ý. Hai người cùng nhau hướng ra ngoài đi tới. Hiện tại cũng đã giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, xung quanh thoáng qua từng đợt cơn gió thoang thoảng mùi máu tanh. Mặc dù là giữa ban ngày nhưng nơi này phá lệ hiện lên vẻ thê lương cùng ai oán.
********************************
- Hey thuyền trưởng, chúng ta về rồi.
Đi đến trung tâm thị trấn, La Thiên nhìn đến toàn bộ thành viên băng hải tặc Roger đang trợ giúp những người may mắn sống sót thu thập chiến trường. Roger đang ôm một đ·ống đ·ổ n·át trên tay nghe đến giọng của La Thiên liền mắng:
- Tiểu tử thối, vừa nãy chạy đâu? Còn không mau qua đây phụ giúp mọi người.
Sett đi cùng La Thiên nghe vậy cũng là đi ra giúp đỡ cùng mọi người. Quãng thời gian này cùng với băng hải tặc Roger cũng La Thiên khiến cho tính cách của hắn thay đổi hơn rất nhiều. Trước kia hắn là Boss, việc gì cũng có tiểu đệ lo liệu, hắn chỉ việc sai khiến. Nhưng từ khi đến đây cùng La Thiên, cùng làm việc, cùng rèn luyện… rồi đến gia nhập băng hải tặc Roger khiến hắn dần yêu thích cuộc sống này.
La Thiên nghe Roger mắng cũng chỉ cười hắc hắc, ôm cô bé lại gần Roger nói:
- Thuyền trưởng, ngươi xem ta tìm thấy gì?
- Hừ ngươi thì có thể tìm thấy thứ gì. Ồ đây là…
Roger khó chịu quay lại định mắng La Thiên một trận, ngươi không nhìn thấy ta rất bận bịu sao? Nhưng nhìn đến cô bé trong tay La Thiên thì ngạc nhiên hỏi:
- La Thiên, cô bé này là sao?
Lúc này mọi người trong băng hải tặc Roger cũng nhìn đến bé gái trên tay La Thiên cũng là vẻ mặt hiếu kỳ dỏng tai lên hóng hớt. Liền Rayleigh đang ôm một đống sắt vụn cũng là như vậy.
- Thuyền trưởng, lúc ta phát hiện cả nhà cô bé này đã bị g·iết c·hết, chỉ còn có mỗi mình hắn sống sót. Ta thấy vậy liền ẵm nàng đi xuống. Nhìn hoàn cảnh nàng quá đáng thương, dù sao cũng không còn người thân nào. thuyền trưởng có thể cho nàng nên thuyền cùng chúng ta sao? Ta sẽ chăm sóc nàng.
La Thiên liền hướng về Roger nói một hồi.
- Cái này thì chờ xem cô bé này tỉnh lại rồi nói. Chưa chắc người ta đã muốn theo ngươi đây. La Thiên ngươi mang cô bé sang một bên nhờ người nào cùng chăm sóc lấy. Chúng tiểu nhân còn lại theo ta dọn dẹp chiến trường.
Roger rất nhanh đưa ra quyết định, tất cả mọi người liền tiếp tục trong tay công việc. Giữa trưa nắng gắt, băng hải tặc Roger rất khí thế quét dọn lấy chiến trường. La Thiên liền ẵm lấy bé gái vào một căn nhà nguyên vẹn, rồi kêu người đến hỗ trợ.
**********************************
- Cha…mẹ…huhuhu
La Thiên đang thiu thiu ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét lên thất thanh đầy sợ hãi. La Thiên vội chạy vào, chỉ thấy lúc này cô bé được La Thiên ẵm về vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường sợ hãi kêu lên.
La Thiên tiến lại liền lại gần giường, cô bé vẫn còn đang hôn mê vừa rồi hoàn toàn là nói mớ. La Thiên lại gần nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng nhẹ nhàng trấn an lấy:
- Sarah đừng khóc, mọi chuyện đều ổn cả rồi.
Trong cơn ác mộng, Sarah cảm giác được đến một chút ấm áp, một giọng nói trầm trầm hệt như giọng nói của cha vậy đang không ngừng an ủi lấy bản thân, liền nhẹ nhàng th·iếp đi. La Thiên nhìn lấy gương mặt của Sarah dần an tĩnh lại không khỏi nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt kia. Đối với nàng mà nói, hôm nay quả thực là một cú sốc lớn nhất trong đời.
Lúc này một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc lấy trang phục bác sĩ chạy vào. Thấy Sarah an tường nhắm mắt ngủ, dưới khoé mắt vẫn còn đọng lại nước mắt càng là thở dài.
- Sarah thật đáng thương.
Nữ bác sĩ cảm thán một tiếng.
- Bác sĩ, Sarah làm sao hiện tại còn chưa tỉnh. Nàng đã nhanh hôn mê ba giờ.
La Thiên nghi vấn hỏi. Bởi vì Sarah cũng không b·ị t·hương tích gì, chỉ quá độ mệt mỏi mà lịm đi. Theo lý thuyết thì rất nhanh tỉnh lại mới đúng chứ.
- Ta cũng không biết, có thể nàng trải qua sợ hãi cùng cú sốc quá lớn khiến cho nàng hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.
Nữ bác sĩ cũng là lắc đầu tỏ ý không rõ. La Thiên cũng là không biết như nào.
- Bác sĩ Ivan, cha mẹ ta đâu rồi.
Bỗng nhiên lúc này, trong phòng vang lên một tiếng bé gái. La Thiên cùng bác sĩ Ivan nghe vậy đều nhanh chóng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Sarah lúc này tràn đầy nước mắt, gương mặt lo lắng hướng bác sĩ Ivan hỏi.
- Được rồi Sarah, trước nghỉ ngơi rồi ăn một chút đồ. Chút bác sĩ Ivan sẽ đưa con đi tìm cha mẹ.
Bác sĩ Ivan cũng không biết nói thế nào, đành trước tiên dỗ dành một chút, để nàng hồi lại chút sức lực. Dù sao tin tức này đối với nàng mà nói là rất sốc. La Thiên đối với vấn đề này cũng không biết trả lời như nào thì bác sĩ Ivan đưa ra trả lời không khỏi hướng nàng đưa ra ngón tay cái.
Thế rồi rất nhanh, La Thiên ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cùng với hoa quả để cho Sarah ăn uống dần phục hồi thể lực.
***********************************
Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời dịu nhẹ, thị trấn Crono lúc này cũng đã được thu dọn, rửa sạch lại rồi. Nhưng chuyện hôm nay thì trong suốt quãng đời còn lại của những người may mắn sống sót đều không thể quên được.
Trên một ngọn đồi nhìn hướng ra biển, Sarah đang nghẹn ngào đốt khóc nức nở trước hai nấm mộ sát cạnh nhau, bên cạnh là có đốt một thau tiền giấy. Sự việc lớn như vậy cho nên cũng không thể giấu cô bé được, La Thiên nhìn đến thân ảnh nhỏ bé kia tràn ngập thương tiếc. Ở thế giới trước của La Thiên thì lứa tuổi hiện tại của Sarah vốn là một học sinh vô lo vô nghĩ, hạnh phúc dưới tình thương của cha mẹ.
Nhưng hiện tại, Sarah trong vòng một ngày mất đi tất cả mọi thứ, hiện tại cũng rất là hoang mang không biết phải làm gì. La Thiên cũng là đứng ở một bên bồi bạn cùng nàng.
Một lúc sau, Sarah có vẻ đã phát tiết hết những uỷ khuất trong lòng, lấy tay lau đi những giọt nước mắt. Đứng lên đi sát bờ vực, đón nhận những cơn gió mát rượi, trong lành mà bình thường nàng thích nhất khoảng thời gian này. Cha nàng thường đưa nàng đi chơi hóng gió biển, nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình nàng mà thôi.
- La Thiên đại ca, anh nói là cha mẹ hiện tại đang ở trên thiên đường lặng lẽ dõi theo Sarah phải không?
Nhìn biển cả rộng lớn, Sarah cô đơn hỏi La Thiên. Bởi vì La Thiên là người cứu được Sarah cùng với luôn chăm sóc cô lúc còn nằm giường bệnh. Cảm nhận được sự quan tâm của La Thiên, Sarah cũng coi La Thiên thành người thân cận với mình.
- Đúng vậy Sarah, cha mẹ hiện tại đang ở trên thiên đường, quan tâm, theo dõi lấy em. Bởi vậy em cần luôn sống vui vẻ để cho cha mẹ ở trên đấy cũng vui.
Sarah nghe La Thiên nói vậy liền bật khóc quay lại ôm lấy La Thiên nói:
- Huhuhu, Sarah sẽ luôn sống vui vẻ để cha mẹ yên lòng. Huhuhu
Tiếng khóc uỷ khuất vang lên trong gió, cảnh hoàng hôn sao mà thê lương. La Thiên lẳng lặng vỗ vỗ lưng Sarah, nhẹ nhàng an ủi lấy nàng, cảm thụ từng cơn gió mát mà trong lòng tràn đầy ngổn ngang.