Không gian dần sáng lên, ánh dương quang chiếu sáng lên toàn đô thị một màu tuyết trắng, khắp nơi đều phản xạ ánh vàng đến chói mắt, Hạng Thanh Uyên khoác áo bành tô rất to đi trong tiết trời sáng sớm, bước vội vàng vào trụ sở chính của Hoàn Á.
Chung quanh đều là thế giới của tuyết trắng, Hoa Tử Tuấn yếu ớt nằm an tĩnh trong phòng bệnh, sắc mặt cậu ta tiều tụy, thống khổ không muốn tỉnh lại, hiển nhiên chọn trốn chạy không dám đối mặt. Nhắm mắt ngủ liền thấy cuộc sống dễ dàng hơn chút ít.
Nhưng cho dù mở mắt ra thì cũng vẫn như trước hoặc là gặp phải một bước ngoặt lớn. Cẩm Đường ngồi trên sô pha màu trắng, sắc mặt ngưng trọng nhìn hai bản hợp đồng, mấy lần cầm bút lên nhưng không cách nào ký được.
Cho dù có thống khổ sợ hãi thế nào thì vẫn khó có thể bỏ quên được, thủy chung còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, còn có thể hưởng thụ ánh dương vô hạn ngọt ngào ấm áp, Diệp Thiếu Cảnh nhẹ nhàng mở mắt ra, ngạc nhiên cứng người tại chỗ, đồng tử tối đen kịch liệt run rẩy nhìn thẳng khuôn mặt gần trong gang tấc, giờ phút này Trác Thích Nghiễn đang ôm chặt cậu, mùi hương nam tính cùng thân thể hắn dán lên người cậu, trên người hắn phát ra khí tức mê người.
Lần đầu nhìn thấy hắn gần như thế, khuôn mặt hắn tự như khối băng được điêu khắc hoàn mỹ không tỳ vết, cao cao nhìn xuống con ngươi hẹp dài, khí phách vương giả kinh người, tựa như thần thánh không thể xâm phạm.
Tựa như lần đầu gặp nhau, hắn áo mũ chỉnh tề ngồi trong xe xịn, tựa như quý tộc buồn bực không vui có vàng bạc châu báu quây xung quanh, bộ dáng mỉm cười cũng không cảm thấy khoái hoạt.
Diệp Thiếu Cảnh chăm chú nhìn Trác Thích Nghiễn, sau khi lấy lại tinh thần, xê dịch thân thể, tránh xa ngực hắn, cùng hắn tạo khoảng cách, dù động tĩnh không lớn nhưng vẫn đánh thức Trác Thích Nghiễn, hắn nhìn cậu rồi cười tươi chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Diệp Thiếu Cảnh trừng mắt không thèm đáp lại. không biết từ khi nào khí tức trên người hắn không còn lạnh như băng, tươi cười là thật lòng, đối với cậu thực ôn nhu, nhưng ôn nhu như vậy sẽ duy trì được bao lâu.
Diệp Thiếu Cảnh xốc chăn lên rời giường, tại bên giường tìm được y phục của mình, tỉnh dậy không muốn nằm lười trên giường, mặc dù bị hắn ôm không hề có phản cảm nhưng cũng rất mâu thuẫn, lại càng thấp thỏm. Cậu không thích nam nhân, không tiếp thu hắn, lại càng không bài xích thân cân như vậy, ít nhiều cũng rất kì quái, tuy rằng nam nhân bình thường ngẫu nhiên cũng sẽ ôm nhau thân thiết như bạn bè, nhưng người ta không có phát sinh quan hệ như vậy.
“Hạng Thanh Uyên chi biết, hôm nay sẽ quay ngoại cảnh.” Trác Thích Nghiễn lật xem lịch trình, không quên nhắc nhở Diệp Thiếu Cảnh, thuận tiện tìm áo khoác cho nó “Trời lạnh, mặc thêm quần áo đi.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, vẫn nhận áo khoác từ hắn, hỏi: “Anh biết quay ở đâu không?” Cậu muốn biết địa chỉ nhưng ngày hôm qua không tới đoàn phim nên địa chỉ chính xác không rõ ràng.
“Hôm qua đã đáp ứng em, tôi sẽ đưa em đi.” Trác Thích Nghiễn lại gần, chỉnh lại cổ áo hỗn độn của cậu “Hôm nay quay phân cảnh của em và Lâm Tú Nhi, quay xong tôi sẽ qua đón em.”
Ngón tay thon dài dao động quanh vùng cổ, hơi ấm của tay vô tình chạm vào da cậu, làm Diệp Thiếu Cảnh cậu không được tự nhiên, cuối cùng bắt lấy tay hắn: “Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh.”
Trác Thích Nghiễn nhướn mày nhìn tay cậu, nghĩ nghĩ, vẫn thỏa hiệp: “Mặc kệ giờ nào, tôi chờ điện thoại của em.”
“Nếu quá bận, không cần tới.” Bất đồng quay trong phim trường Hoàn Á, nhân viên công tác ngoại cảnh rất nhiều việc, hắn xuất hiện sẽ làm nhân viên khẩn trương, cũng sẽ làm đạo diễn thấy áp lực.
“Không sao cả, không tốn bao nhiêu thời gian.” Trác Thích Nghiễn hiểu được băn khoăn của cậu, kiên nhẫn nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ chờ bên ngoài trường quay.”
Trác Thích Nghiễn kéo cậu ra khỏi phòng ngủ “Tôi cũng đã nói chuyện với Trình Hạo Nam, cũng đã quay gần xong nên sẽ quảng bá bộ phim luôn.”
“Anh ta đồng ý sao?” Phim truyền hình rất tốn thời gian để cắt ghép biên tập, đài truyền hình luôn ưu tiên quảng bá cho các bộ phim đã hoàn thành tất cả các khâu, như vậy tránh cho tỷ lệ người xem ảnh hưởng tới đoàn phim, nếu tỉ lệ quá thấp sẽ qua loa cho kết thúc.
“Năm mới cũng sắp tới, hiện tại bắt đầu quảng bá, đến khi quay xong vừa vặn đi sâu vào tâm trí mọi người.” Trác Thích Nghiễn ôn nhu sờ má cậu “Huống hồ anh ta muốn trong thời gian ngắn thu lại được vốn cùng lãi suất.”
Diệp Thiếu Cảnh lần thứ hai bắt lấy tay hắn, tựa hồ vấn đề này không tiện mở miệng, còn nhẫn nại tò mò hỏi: “Anh ta đầu tư rất nhiều sao?”
“Lần hợp tác này, tài chính bên Thượng Ảnh chiếm một nửa.” Trác Thích Nghiễn nghiêm túc trả lời cậu. Đầu tư quay phim yêu cầu rất nhiều tiền, giám chế chính là mỗi nhà đầu tư phái tới để kiểm soát tình hình tài chính, thẩm tra tình hình tài chính đoàn phim sử dụng, diễn viên thường xuyên thấy những người này là bởi vì họ có tiền có thể quyết định tất cả.
“Có bao nhiêu giám chế?”
“Tùy theo có bao nhiêu nhà đầu tư, lúc có lãi cứ chia theo phần trăm đầu tư là được.” Trác Thích Nghiễn rất vui vì Diệp Thiếu Cảnh có hứng thú với công việc của hắn, có nhiều thứ không thể nói nhưng nếu cậu hỏi hắn cũng không giấu.
“Khó trách trước kia trong các đoàn phim lại có nhiều giám chế đến vậy.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn Trác Thích Nghiễn vừa bỏ văn kiện trên bàn vào túi xách LV, vừa trả lời vấn đề của cậu.
“Trọng yếu không phải có bao nhiêu giám chế mà là nhà sản xuất có thể bán được phim và có thể tìm được nhà đầu tư cho đoàn phim hay không.”
Diệp Thiếu Cảnh nhớ lại lần đầu quay phim, có tới 5 vị giám chế, nhưng bọn họ mặc kệ chất lượng phim thế nào chỉ để ý vấn đề tài chính, chỉ cho phép quay trong phim trường không quay ngoại cảnh, có thể mượn được địa điểm liền không bỏ tiền thuê.
“Anh trước đây có từng hợp tác với các công ty khác chưa?” Lần này Thượng Ảnh là đài truyền hình, hiện tại cũng đã quay được hơn 2/3, muốn bắt đầu quảng bá trên truyền hình chỉ có thể dựa vào quan hệ của bọn họ.
“Một khi đã quyết định liền lên kế hoạch rõ ràng, cũng lên kế hoạch cho thành viên tổ chế tác làm teaser giới thiệu trước.” Trác Thích Nghiễn cười cười, kéo Diệp Thiếu Cảnh ra khỏi biệt thự, ngồi trên chiếc Spyker đã chờ sẵn bên ngoài.
End 39 <ins class="adsbygoogle"