Editor: Devil
Giang Y Mỹ cùng Tạ Trí đi vào trong một con ngõ vừa nhỏ hẹp vừa dơ bẩn, bọn họ tới trước cửa một tiệm cơm nhỏ.
“ Tiệm này tuy rằng nhìn hơi bẩn chút nhưng thức ăn lại rất ngon.” Giang Y Mỹ kéo tay Tạ Trí, ngẩng đầu nhìn anh.
Tạ Trí còn chưa từng đến tiệm ăn nhỏ hẹp đầy ruồi bọ như này, thật sự không quen với nơi lộn xộn, bẩn như này. Chợt một người phục vụ ra ngoài cửa tiệm nhổ nước bọt, lại nhổ ngay dưới chân anh. Tạ Trí có chút không chịu nổi, muốn nhấc chân bước đi, cúi đầu nhìn thoáng qua Giang Y Mỹ, cuối cùng lại không nói gì.
Hơn sáu giờ tối là thời điểm náo nhiệt nhất của tiệm cơm nhỏ, hai người đợi tầm hai mươi phút mới có bàn trống do vị khách vừa ăn xong. Người phục vụ nhanh chóng dọn bàn, dùng giẻ lau còn đang nhỏ nước bẩn lau qua cái bàn rồi quay đầu nói với chủ quán: “ Bà chủ, bàn số hai dọn xong rồi, hai vị mời vào.”
Bà chủ ừ một tiếng, dẫn Tạ Trí cùng Giang Y Mỹ vào, đưa hai người một tờ giấy cùng một cái bút: “ Tự mình chọn đi.”
“ 《Nụ hôn nóng bỏng》, 《Tay anh xuyên vào tim em》, 《Mùi vị chua ngọt của tình yêu》, đây đều là tên món ăn sao?” Tạ Trí đọc tên các món ăn trên giấy, nhịn không được nhíu mày.
Giang Y Mỹ ngày thường đều tới ăn nên không cảm thấy có gì kì lạ, tên những món ăn này cũng đâu khác gì những món được đề tên trên các tạp chí thực phẩm đâu. Nhưng bị Tạ Trí đọc lên như thế liền cảm thấy dường như không hay lắm, có chút xấu hổ, mặt nóng lên một chút: “ Để em gọi vậy, anh có kén ăn gì không?”
Tạ Trí lắc đầu. Nếu không phải bởi vì Giang Y Mỹ thì dù là một phút đồng hồ anh cũng không muốn ở lại đây. Mấy năm gần đây bệnh sạch sẽ của anh càng thêm nghiêm trọng, lại vì một lời hẹn của một cô gái mà thỏa hiệp đến mức này.
Giang Y Mỹ viết xong đơn liền gọi nhân viên phục vụ tới.
Tiệm nhỏ này lên đồ rất nhanh, chỉ một lát sau món ăn đã đầy ắp bàn. Nghĩ tới vừa rồi cái bàn này được lau bằng cái giẻ vẫn còn nhỏ từng giọt nước bẩn kia, Tạ Trí cũng không muốn động đũa nữa.
“ Có phải em không nên dẫn anh tới chỗ như này không?” Giang Y Mỹ nhìn ra được Tạ Trí đang khó chịu, co quắp mở miệng “ Ngày thường anh luôn đưa em tới những nhà hàng cao cấp nên em cùng muốn để anh hiểu hơn về cuộc sống, sinh hoạt mình. Em vẫn luôn tới đây ăn cơm.”
Cô biết Tạ Trí không bao giờ đến những chỗ như này ăn cơm nhưng cô cũng không nghĩ tới Tạ Trí sẽ biểu hiện ghét bỏ rõ ràng như vậy. Bởi vì Tạ Trí luôn trầm ổn nên cô cho rằng để Tạ Trí nếm thử những thứ khác biệt ngày thường thì có thể khiến khoảng cách bọn họ gần nhau hơn, nhưng lại không nghĩ rằng mọi chuyện lại lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như này.
Tạ Trí nghe xong lời cô nói liền cười nhẹ, lễ độ mà gắp một đũa rau xanh bỏ vào đĩa.
Tạ Trí là khách hàng của công ty Giang Y Mỹ, cô phụ trách mảng tuyên tuyền sản phẩm tranh liên kết bên công ty Tạ Trí. Khoảng nửa tháng trước, trong lúc vô tình Tạ Trí nhìn thấy cô liền bắt đầu thường xuyên hẹn cô. Nữ đồng nghiệp ở công ty Giang Y Mỹ biết chuyện này đều ghen tỵ, nói Tạ tổng đã ăn quá nhiều món ăn ngon rồi nên mới muốn thử món thanh đạm, mới chọn Giang Y Mỹ.
Giang Y Mỹ tuy rằng không biết sao Tạ Trí lại để mắt tới cô, cho dù ở chung thì vẫn lạnh như băng, lễ độ tới mức không vượt qua Lôi Trì nửa bước. Nhưng trên đời này sao có người có thể từ chối Tạ Trí chứ, cô nghĩ, dù Tạ Trí cũng chỉ muốn chơi thử trò chơi tình yêu tầm thường thì dù là một ngày cô cũng nguyện ý.
Mười phút qua đi, Tạ Trí cầm đũa gắp rau xanh xong vẫn chưa bỏ vào miệng, Giang Y Mỹ cũng không định khuyên Tạ Trí ăn cái gì, chỉ ăn qua loa một chút rồi ngừng đũa.
Tạ Trí duỗi tay muốn cầm lấy hóa đơn, Giang Y Mỹ vội ngăn anh lại, gọi nhân viên gần nhất một tiếng: “ Tính tiền bên này!”
“ Dạ, tổng cộng, tổng cộng… mười lăm tệ.” Một bóng hình vội chạy tới, cầm tờ đơn trên bàn nói với họ.
“ Cái gì….” Tạ Trí ngẩng đầu liền ngây người, Giang Y Mỹ nhìn theo tầm mắt anh cũng sửng sốt.
Cậu con trai này, nửa mặt gần như giống cô. Mặt cô khá dễ nhìn, cằm hơi vuông nhưng khuôn mặt cậu trai này khá sắc sảo, làn da cậu cũng trắng hơn cô nhiều, đôi mắt to tròn, đen láy nhìn họ cười. Có vẻ cậu tầm mười tám, mười chín tuổi nhưng lại trông như một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi, dường như là một tên ngốc.
Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này.
“ Tiểu Hổ! Cháu ra đây làm gì? Mau đi vào đi!” Bà chủ nghe thấy âm thanh liền chạy vội tới, kéo cậu lại “ Ai để cháu ra ngoài này hả?”
Đột nhiên cổ tay bà bị người dùng sức tóm lại, là Tạ Trí, sắc mặt anh trông rất kém, một tay túm cổ tay bà chủ tiệm, một tay nắm vai cậu, mặt tiến sát lại gần cậu dường nhưng sắp dán lại vào nhau: “ Chu Bùi Cảnh.”
Cậu bé có chút sợ hãi, dùng tay hết đấm lại đánh Tạ Trí nhưng mà Tạ Trí vẫn chặt chẽ kiềm cậu lại không chịu bỏ ra, cố chấp mà nói chuyện với cậu: “ Chu Bùi Cảnh, em đã đi đâu?”
Bà chủ thấy tình huống này có vè không đúng liền phất tay ý bảo nhân viên phục vụ tới đây, các vị khách cũng sôi nổi nhìn về phía này.
“ Vị khách này, hay là chúng ta vào trong rồi nói được không? Ngài nếu vẫn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.” Bà chủ dùng sức muốn kéo anh ra nhưng Tạ Trí vẫn không chút động tĩnh nào.
Giang Y Mỹ lúc này cũng đã hồi phục lại tinh thần, nhỏ giọng khuyên Tạ Trí: “ Tạ Trí, có chuyện gì thì vào trong rồi nói, cứ như vậy cũng không hay.”
Tạ Trí nhìn cô một cái, nắm chặt cánh tay cậu, dường như sợ cậu bỏ chạy, nói với bà chủ: “ Bà dẫn đường đi.”
Bà chủ đưa bọn họ tới căn phòng nghỉ nhỏ ở đằng sau quầy, bọn họ cùng với thêm hai nhân viên phục vụ như tiếp thêm can đảm cho bà, tất cả sáu người họ đều tiến vào phòng khiến căn phòng đã nhỏ bé bỗng chốc chật cứng người. Một nhân viên đóng cửa lại, những âm thanh ồn ào ở bên ngoài giảm bớt một nửa. Cậu bé muốn rút tay mình từ trong tay Tạ Trí ra nên vẫn luôn đẩy anh, trong miệng còn nói “ Anh đi ra, anh đi ra.” Tạ Trí cảm thấy như vậy mãi cũng không được liền buông tay, cậu liền muốn chạy nhanh trốn phía sau bà chủ tiệm lại bị Tạ Trí ôm lấy, khẽ thấp giọng nói ở bên tai cậu: “ Bùi Cảnh, em ngoan ngoãn một chút, anh sẽ mang em đi chơi nhé.”
Cậu bé hơi lo sợ, nghi hoặc mà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tạ Trí một cái, rồi lại nghĩ một lúc, hỏi anh: “ Đi chơi ở đâu cơ ạ?”
Bà chủ nhìn thấy hiện trường một cậu bé nhược trí bị dụ dỗ đi mất mà tức giận đến mức trợn trắng mắt: “ Vị khách này, xin đừng cứ như vậy, Tiểu Hổ chỉ cần tùy tiện lừa một chút đã bị lừa đi rồi nhưng mà tôi cũng không ngốc.”
“ Tạ Trí, rốt cuộc có chuyện gì thế?” Giang Y Mỹ ở một bên nhìn nửa ngày trời, cảm thấy không biết Tạ Trí đột nhiên phát điên cái gì, thật vất vả mới bình tĩnh lại, lo lắng hỏi anh.
“ Người này, bà mướn cậu ấy ở đâu tới đây?” Tạ Trí không trả lời Giang Y Mỹ, anh rút ví tiền ra, lôi hết tiền mặt có trong đấy ra đặt ở trên bàn “ Nói cho tôi biết.”
Bà chủ tiệm nhìn một chồng nhân dân tệ dày cộp ở trên bàn, duỗi tay muốn lấy lại bị Tạ Trí ngăn cản: “ Tiền ở chỗ này, tôi không động đậy, bà nói trước đi đã.”
“ Tiểu Hổ là đứa nhóc được hai bác của chồng tôi nuôi, tầm mười mấy năm trước nhặt được nó ở dưới chân núi, lúc ấy đầu nó đã có vấn đề.” Bà chủ chỉ chỉ vào đầu mình, “ Năm trước hai bác mất, tôi cùng chồng về quê ăn cỗ mới nhìn thấy Tiểu Hổ chỉ có một mình trông rất đáng thương, không thể tự mình sinh hoạt được nên đem nó về đây. Ngày thường luôn bảo nó ở phía sau rửa bát, dạy bảo một chút, nó liền biết rửa thật sạch sẽ nên giữ lại.”
“ Mười mấy năm trước? Có thời gian cụ thể không? Là vùng núi nào?” Tạ Trí nắm chặt tay Tiểu Hổ nhìn trông rất gấp.