Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 6




Đám người ngượng ngùng. Người đàn ông này trông thì đẹp trai mà sao lại lạnh lùng thế. Dù gì Tang Tửu cũng không ở đây nên họ nhanh chóng bỏ đi về một hướng khác.

Tang Tửu nghe thấy tiếng bước chân đi xa, hỏi: “Có phải họ đi rồi không? Chúng ta có nên…”

Ôn Quý Từ khẽ ừ một tiếng nhưng lại không nhúc nhích: “Không sợ họ quay lại à?”

Tang Tửu còn đang nghĩ ngợi thì Ôn Quý Từ đã nói tiếp: “Em không sợ thì anh có thể buông tay luôn.”

Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ không đợi Tang Tửu đáp đã buông lỏng tay thật. Tang Tửu thấy mình sắp lộ ra ngoài thì hoảng hốt.

Tang Tửu bắt lấy tay Ôn Quý Từ ngay: “Đừng, thế thì ở lại thêm chút đi.”

“Chắc người kia đi rồi, anh không ngại đi luôn đâu.”

Tang Tửu nghiến răng: “…”

Quả nhiên, Ôn Quý Từ vẫn đáng ghét chết được.

Thêm một lúc nữa, Tang Tửu khó khăn nói: “Không được, em sắp ngạt thở rồi…” Áo vest che khuất cô, quá ngộp.

Ôn Quý Từ lui lại mấy bước, Tang Tửu ra sức hít thở. Mặc dù Tang Tửu rất không muốn thừa nhận nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô đúng là hơi bị chật vật.

Mà người nào đó thì cứ nhàn tản đứng đấy nhìn cô chật vật.

Tang Tửu điều chỉnh hơi thở xong lại quay sang nhìn Ôn Quý Từ, anh vẫn nhìn cô như thế.

Tang Tửu tức giận nói: “Anh nhìn gì? Do ngột ngạt quá thôi.”

Giọng Ôn Quý Từ lạnh nhạt: “Đã bảo là đang diễn thôi, em căng thẳng làm gì?”

Tang Tửu bình tĩnh nói: “Ai bảo em căng thẳng chứ?” Nói dứt câu cô đã định đi.

Sau lưng có tiếng nói truyền đến: “Nên nói tiếng cảm ơn anh trai đi chứ? Vô tình thế à?”

Tang Tửu lý lẽ hùng hồn: “Anh trai giúp em gái là lẽ hiển nhiên thôi.”

Ôn Quý Từ vẫn chỉ nhìn cô, không nói không rằng.

Tang Tửu xoay người, cố ý nói một câu: “Vậy em cảm ơn anh trai nhé, hy vọng anh trai đừng hẹp hòi quá, cứ níu lấy em không buông.”

Ôn Quý Từ nghe ra Tang Tửu đang có ý bảo mình nhỏ nhen nhưng anh không nói gì.

Tang Tưu đi rồi, lần này Ôn Quý Từ không ngăn cô lại.

_

Tang Tửu chưa ở nhà được mấy hôm lại bị Lâu Nguyệt gọi ra ngoài.

Lâu Nguyệt buồn chuyện tình cảm, phải chấp nhận việc bạn trai cũ là một thằng cặn bã. Cô nàng tu thân dưỡng tính, lâu rồi đã quen với cuộc sống như về hưu, uống trà dưỡng sinh nên kéo Tang Tửu đi đánh golf.

Nhà họ Lâu đầu tư sân đánh golf nhưng Tang Tửu mới đến lần đầu.

Tang Tửu vòng hai tay trước ngực, đứng một lúc nãy giờ, thì ra đanh golf mà Lâu Nguyệt nói là lấy cây gậy đánh golf đánh vào mặt cỏ.

“Sao bảo gần đây bắt đầu sống dưỡng sinh, giờ lại xả giận vào mặt cỏ à?”

Thiếu nữ Lâu Nguyệt nghiện net từ bé, lớn lên từ những trò chơi cổ trang.

Chơi dở nên trò nào cũng ném tiền vào, trang bị hạng nhất, mặc thời trang không ra mắt nữa như chơi, trên người như dát mấy chữ sáng loáng.

“Kẻ ngốc nhiều tiền sắp đến đây.”

Lâu Nguyệt: “Việc này phải ém nhẹm cho tớ, tớ sẽ không về nhà đâu!”

Lâu Nguyệt hai mươi mốt tuổi không những thích tiêu tiền của mình mà còn bỏ phần lớn tuổi xuân ra để tiêu.

“Cậu ở đây gõ cỏ tiếp đi, tớ vào phòng thay đồ.” Tang Tửu cuối cùng cũng dời bước.

Mặt cỏ sân golf thuần màu xanh biếc, cực kỳ chói mắt dưới ánh sáng mặt trời. Cô lượn qua một khúc của, đã tìm được nơi cần đến.

Tang Tửu đi vào phòng thay quần áo, mở đèn lên. Khi cô đang định thay đồ bấy giờ mới phát hiện cô vào nhầm phòng thay đồ nam.

Tang Tửu đỡ trán. Cô bị trúng gió à, sao lại đi nhầm được.

Tang Tửu định ra ngoài thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng người: “A Từ, hôm nay lạnh quá nhỉ…”

Tang Tửu không nghe ra người kia đang nói gì, cô chỉ biết là có người chuẩn bị vào. Cô nhìn quanh đầy lo lắng, định tìm một chỗ để tránh.

Nếu để người khác thấy mình vào phòng thay đồ nam thì cô có thể bị chơi cho một vố lớn mất.

Trong tình thế khẩn cấp, Tang Tửu liếc về phía một chiếc giá đỡ cao cao, nơi đó đang trưng bày một vài tứ, có thể che chắn cho thân hình của cô.

Tang Tửu bước nhanh vào. Vừa đứng vững thì cửa đã được mở ra.

Tống Hữu biếng nhác nói: “Biết trước thì tôi đã không đi đánh golf, lạnh quá.”

Mấy giây sau, một tiếng nói lạnh nhạt vang lên: “Chẳng phải chính cậu đòi đi hay sao?”

Tang Tửu ngơ ra. Giọng nói này… sao nghe giống Ôn Quý Từ thế? Cô đánh bạo, nhích chân ra, nhìn vế phía trước.

Hé ra cái đã thấy người ta kéo khóe kéo. Họ chuẩn bị thay đồ. Tang Tửu chợt xoay người, vội che mắt lại.

Trong lòng thầm nhẩm, không được nhìn, không được nhìn.

Nhưng chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, Tang Tửu đã thấy rõ mặt của người nói chuyện kia, lãnh đạm cấm dục, đúng là Ôn Quý Từ.



Tiếng xột xoạt cònđó, bọn họ vẫn đang thay quần áo. Một lát sau âm thanh dừng lại, Tống Hữu thay xong thì thuật miệng hỏi một câu.

“Đúng rồi, lần này cậu về chắc chắn sẽ đụng phải em gái cậu. Quan hệ giữa hai người vẫn không tốt à?”

Một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi.

Sau đó, Ôn Quý Từ khẽ ừ một tiếng.

Tống Hữu tò mò hỏi: “Tôi cũng không nghĩ ra, với cái tính này của cậu mà lại không sống cùng một người được á?”

Ôn Quý Từ không để ý tới anh ta.

Tống Hữu phối hợp, nói: “Chẳng lẽ vì hai người kém nhau sáu tuổi nên có cảm giác chênh lệch tuổi tác chăng? Hay vì cô ấy không có quan hệ máu mủ với cậu?”

“Nhưng cũng không hợp lý nhỉ, dẫu sao cô ấy cũng là một cô nhóc, chẳng lẽ cậu định căng thẳng với cô ấy cả đời hay sao? Định mãi mãi không xem cô ấy là em gái?”

Tang Tửu vô thức siết chặt nắm tay, móng ghim vào lòng bàn tay.

Đúng vậy, cô cũng muốn biết là vì sao.

Vì sao Ôn Quý Từ luôn chỉ đối xử lạnh lùng với cô? Vì đâu mà họ không thể hòa hợp?

Tang Tửu xoay người, nhìn Ôn Quý Từ không chớp mắt.

Nghe thấy câu này, Ôn Quý Từ trầm mặc một lúc.

Hồi lâu sau, anh mở lời.

Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ. Đôi mắt anh đen kịt, như lạc vào hoàn hôn, nơi ấy chẳng có ánh sáng. Giọng anh lạnh nhạt, như ghét bỏ, như mỉa mai.

Trong mơ màng, Tang Tửu nghe thấy tiếng nói của Ôn Quý Từ từng chữ đều như từ bụi gai, như dao đâm thẳng về phía cô, chữ nào cũng sắc bén.

“Cô ấy không phải là em gái tôi.”

Như rơi vào hầm băng.

Cửa đóng sầm lại, đèn tối đi, tiếng bước chân dần xa, trong phòng thay đồ chỉ còn lại mỗi Tang Tửu.

Tang Tửu không đi. Cô từ từ quay lại, từ từ ngồi xuống, hai tay ôm lấy gối, chôn đầu vào đó.

Mái tóc đen dài rủ xuống, dáng hình cô nhỏ nhắn gầy gò. Trong không trung vang lên những tiếng khóc khe khẽ.

Tang Tửu che miệng. Mặc dù nơi này không có ai nhưng cô vẫn không muốn khóc thành tiếng. Nước mắt lăn dài xuống, đầu ngón tay lạnh buốt.

Mãi lâu sau, tiếng khóc mời dần dừng lại. Tang Tửu vẫn ngồi tư thế cũ, cuộn mình lại, lẳng lặng một góc.

Sàn nhà rất lạnh, ngoài cửa sổ có gió xoáy vào, buốt cả người nhưng vẫn không bằng một câu nói của Ôn Quý Từ, vô thanh vô thức lại đâm cô đau đến tận xương.

… cô ấy không phải là em gái tôi.

… cô ấy không phải là em gái tôi.

Giống hệt câu anh nói năm ấy.

Tang Tửu không phải kẻ đần. Ôn Quý Từ đã nói rất rõ ràng rồi, anh chưa từng xem cô như người thân, cả đời này anh cũng sẽ không xem cô là em gái của anh.

Chẳng phải cô đã biết thái độ của Ôn Quý Từ từ lâu rồi sao? Năm năm trước cô đã biết rồi.

Thái độ của anh cứ luôn ở trên cao như thế, cô cũng dựng gai cả người, dùng cách của mình để chống cự lại anh.

Như thể chỉ có như vậy thì anh với cô mới bình đẳng. Anh càng xem thường cô, cô lại càng không muốn dưới cơ anh.

Chắc chắn là Ôn Quý Từ sẽ cảm thấy cô vừa ngây thơ lại vừa buồn cười.

Thậm chí có lần Tang Tửu còn nghi ngờ năm ấy Ôn Quý Từ ra nước ngoài mà không báo trước là vì ghét cô quá, không muốn ở nhà để phải nhìn thấy cô.

Mà đi liền ba năm.

Ba năm không gặp, thái độ của anh vẫn lạnh hệt như trước đây.

Tang Tửu cười khẽ, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Cô lại quên, cái loại em gái tu hú như cô có tài đức gì để Thái tử nhà họ Ôn ra nước ngoài tránh mặt mình chứ.

Đến một ánh mắt anh còn chẳng buồn cho cô thì sao lại cần tránh.

Tang Tửu ngồi thêm một lúc nữa mới đứng dậy. Cô mở cửa, bước ra ngoài từng bước thật chậm.

Lâu Nguyệt đợi bên ngoài một lúc lâu mà không thấy Tang Tửu đến thì cực kỳ sốt ruột, đang định xông vào thì thấy Tang Tửu.

Lâu Nguyệt thở phài một hơi: “Sao giờ cậu mới đến? Tớ còn lo cậu…”

Giọng Lâu Nguyệt ngừng lại ngay. Lúc này cô nàng mới để ý thấy rõ mắt Tang Tửu sưng đỏ, đôi môi tái nhợt.

Cô nàng hoảng sợ, run giọng: “Tiểu Tửu Nhi, sao vậy? Ai bắt nạt cậu? Tớ đánh tên đó cho!”

Tang Tửu giữ chặt tay áo Lâu Nguyệt, khẽ lắc đầu: “Chẳng ai bắt nạt tớ cả, giờ tớ không muốn nói gì hết.”

Lâu Nguyệt biết chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng cô hiểu rõ tính Tang Tửu, nếu như Tang Tửu không muốn nói thì chắc chắn sẽ không hé nửa lời.

Cô nhẹ giọng đi: “Được rồi, giờ tớ không hỏi gì cả, cậu cũng không cần nói gì, tớ đưa cậu về nhà trước.”

Tang Tửu gật đầu.

Lâu Nguyệt đưa Tang Tửu về Cầm Thủy Loan.

Vừa mở cửa, Tang Tửu đã đá giày khỏi chân, ngay cả dép lê cũng không xỏ vào, đi chân trần thẳng vào phòng, ngã người xuống giường, vùi vào chăn.



Trong nhà không có ai, trong phòng chỉ có tiếng nghẹn ngào khe khẽ.

Tang Tửu mãi mãi không bao giờ quên sinh nhật mười sáu tuổi của mình, Ôn Quý Từ cũng đã từng nói như thế.

Khi Tang Tửu còn rất nhỏ, bố mẹ cô đã ly hôn. Tài sản sau hôn nhân mỗi người một nữa, Tang Tửu sống cùng mẹ một thời gian dài.

Một ngày nọ, mẹ nói với cô rằng chú Ôn có thể trở thành bố của cô, ở nhà mới có một anh trai lớn hơn cô sáu tuổi.

Tang Tửu rất mong ngóng gia đình mới, cũng rất trông chờ… người anh trai nọ.

Sau khi vào nhà họ Ôn, Tang Tửu cẩn thận từng li từng tí khi ở cùng người anh trai luôn rất lạnh lùng kia. Tối hôm sinh nhật mười sáu tuổi của cô, thế cân bằng dễ vỡ giữa cô và Ôn Quý Từ đã sụp đổ.

Ôn Quý Từ hai mươi hai tuổi bận tối mặt ở Mĩ, nhà họ Ôn điều máy bay tư nhân đến đưa anh từ Mĩ về, vừa hay gặp phải cô.

Sau khi tan tiệc, Tang Tửu muốn đi theo Ôn Quý Từ để nói tiếng cảm ơn. Khi lên lầu thì cô lại nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Ôn Hành Tri.

“Hôm nay con có lòng lắm, bay gấp từ Mĩ về để tặng quà cho em gái con…”

Ôn Quý Từ ngắt lời ngay. Trong trí nhớ của cô, giọng anh hơi trầm xuống, hơi xa xăm, lại vô tình bóp nghẹt trái tim Tang Tửu.

“Nó không phải là em gái con.”

“Ôn Quý Từ!”

“Con vẫn giữ câu đó, con sẽ chỉ gọi nó là Tang Tửu thôi.”

Dù trước mặt mọi người hay ở riêng, dù có người lớn ở đó, nguyên tắc của Ôn Quý Từ vẫn vậy.

Anh chưa từng gọi cô là em gái.

Từ trước đến giờ.

Chưa từng.

Bọn họ không có quan hệ máu mủ, Ôn Quý Từ ở ngoài lâu năm, hiếm khi gặp mặt, càng khỏi phải bàn đến chuyện liên lạc tình cảm gì.

Ôn Quý Từ xuất sắc quá đỗi. So với anh, Tang Tửu lấy tư cách gì làm em gái anh?

Nghẹn ngào trên giường đến nửa đêm, Tang Tửu đã hiểu ra rồi.

Chỉ ba năm thôi, cô lấy đâu ra tự tin để huyễn hoặc mình rằng Ôn Quý Từ đã thay đổi?

Thái độ của Ôn Quý Từ đã cứng rắn như vậy thì cô cũng chẳng mong đợi gì nữa.

Được thôi, vậy hãy xem như người anh trai này không tồn tại là được.

Tang Tửu tỉnh táo lại mới phát hiện mình khát vô cùng. Cô đi chân trần ra khỏi phòng ngủ. Không khéo là Ôn Quý Từ cũng vừa về nhà.

Cô thầm à một tiếng, lơ đi cái người đáng ghét kia, đi thẳng xuống bếp.

Mới đầu Ôn Quý Từ còn chẳng thấy có vấn đề gì.

Đi được một nửa, anh chợt dừng bước, ánh mắt dời từ bắp chân trắng nõn như ngọc của Tang Tửu xuống dần, rơi vào đôi bàn chân trần của cô.

Tang Tửu chẳng buồn nhìn anh, đi chân trần trên sàn, đi thẳng về phía tủ lạnh.

Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, giọng Ôn Quý Từ hơi khàn.

“Không đi dép à?”

Ôn Quý Từ đứng đó cả buổi cũng không đợi được câu trả lời như tưởng tượng.

Tang Tửu lấy chanh mật ong đầu bếp mới làm không lâu từ tủ lạnh ra, chầm chậm ngâm cho mình một tách trà, động tác khoan thai.

Pha trà, nhấp một ngụm, rồi tiện thể đi đến cửa xỏ dép lê vào.

Sau một loạt động tác ngạo mạn nhưng không kém phần ưu nhã, Tang đại tiểu thư vẫn không buồn để ý đến Ôn Quý Từ. Thậm chí khi đi đến cạnh anh, cô cứ nhẹ nhàng lướt qua luôn.

Sự kiên nhẫn của Ôn Thái tử đã hết, anh không nhịn nổi nhíu mày, nắm tay Tang Tửu, kéo cô đến trước mặt mình.

“Tang Tửu.”

Nghe thấy tên mình, bấy giờ Tang Tửu mới giương mắt nhìn Ôn Quý Từ: “Sao ạ?”

Khuôn mặt xinh đẹp tự tin kia không còn vẻ hoạt bát, ý lạnh đuôi mày lại cực kỳ rõ ràng.

Tang Tửu mím môi nhìn Ôn Quý Từ mấy giây.

Không giận, không buồn, chỉ có hờ hững.

Ôn Quý Từ không nói không rằng, Tang Tửu lẳng lặng rút tay mình ra, xoay người bỏ đi.

Tang Tửu còn chưa đi được nửa bước thì cánh tay lại bị Ôn Quý Từ bắt lấy. Cô ra sức muốn vùng ra, nhưng lại chẳng đủ mạnh.

Cô bỗng quay đầu, nhíu mày nhìn anh chăm chăm, rốt cuộc cũng có biểu cảm đầu tiên trong buổi tối hôm nay.

Ôn Quý Từ kéo Tang Tửu đến, ép cô ngồi xuống sofa.

Anh đứng đó, không buông tay, cứ như không dùng sức nhưng vẫn khống chế được cô dễ như trở bàn tay.

Ôn Quý Từ cúi người, đối mặt với đôi mắt trợn trừng của Tang Tửu.

Ánh mắt anh vốn mang tính xâm lược, giờ đây lại nhìn cô thẳng thừng thế này, như đang nhìn một con mồi không ngoan.

“Đêm nay em lại bực tức gì nữa đây?”