Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 4




Quả nhiên dự cảm của Tang Tửu không hề sai, cô vừa thấy ba chữ “anh trai Từ” này đã đoán ra ngay suy nghĩ của Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ sớm đã biết được thân phận của cô rồi, bây giờ chỉ muốn xem trò cười của cô thôi.

Tang Tửu nghĩ không ra, Ôn Quý Từ trước giờ không hòa hợp với cô được, sao chỉ dựa vào đôi mắt mà đã nhận ra cô?

Cho dù là vậy, trái tim Tang Tửu vẫn lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo, bây giờ cô không thể chịu thua được, thế nên cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Một giây sau, Tang Tửu vứt hết lúng túng ra sau đầu, cô hơi ngẩng đầu lên, mặc dù thấp hơi Ôn Quý Từ một khúc nhưng cô cảm thấy khí thế của mình chưa thua bao giờ.

Mắt cô nhìn thẳng vào Ôn Quý Từ không hề né tránh: “Thì ra anh họ Từ, tên là anh trai à, đặc biệt ghê.”*

*Tên Ôn Quý Từ là 瓷哥哥: Từ ca ca.

Giọng điệu Tang Tửu nghe như rất phô trương, đầy vẻ chế giễu.

Ôn Quý Từ mặt không biến sắc, nhìn thẳng vào cô mà không hề né tránh, ánh mắt cũng không thay đổi.

Đối diện với sự khiêu khích trong từng câu từng chữ của Tang Tửu, Ôn Quý Từ lại khẽ cười một tiếng: “Không thích cái tên này?”

Anh biết chắc chắn là Tang Tửu thua trò chơi, không lấy được số điện thoại thì sẽ chịu phạt.

Lúc Ôn Quý Từ bật cười, trái tim Tang Tửu bỗng thắt lại, cô cứ cảm thấy đằng sau nụ cười này của Ôn Quý Từ chẳng phải chuyện gì tốt.

Quả nhiên, Ôn Quý Từ chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay xòe ra, bên trên là những dấu vân tay rõ nét.

“Đưa điện thoại đây, anh xóa số điện thoại giúp em.”

Ôn Quý Từ còn chưa nói xong thì Tang Tửu lập tức giấu điện thoại ra sau.

Tang Tửu cho rằng phản ứng của mình đã đủ nhanh rồi, không ngờ động tác của Ôn Quý Từ còn nhanh hơn cả cô. Một giây trước khi mối nguy sắp được giải quyết, điện thoại bỗng chốc bị lấy mất.

“Trả cho em.”

Tang Tửu kiễng chân muốn với tới chiếc điện thoại bị Ôn Quý Từ giơ lên cao, dưới tình thế cấp bách cô quên đổi giọng, vô thức thốt ra lời.

Vừa dứt lời, Tang Tửu biết ngay cô hoàn toàn bại lộ rồi nên lập tức ngậm miệng lại.

Ôn Quý Từ nhìn dáng vẻ này của Tang Tửu, anh cũng không chọc cô nữa mà ném nhẹ điện thoại, rơi chuẩn xác vào lòng Tang Tửu.

Điện thoại quay về với Tang Tửu, cô lập tức lách đi, lao vào trong phòng bao.

Ôn Quý Từ có thể nghe ra giọng của Tang Tửu không có nghĩa là nhóm Tống Hữu có thể nhận ra người xin số điện thoại vừa rồi là Tang Tửu.

Mấy người họ chứng kiến toàn bộ quá trình, đồng thời cũng dấy lên nghi ngờ. Lẽ nào là họ đi sau thời đại, bây giờ vẫn còn thịnh hành kiểu chơi anh trai em gái?

Hơn nữa, từ khi nào mà Ôn đại công tử từng giây từng phút đều dùng để suy tính giờ lại nhàn hạ thoải mái như vậy, chọc ghẹo một cô gái đến cả mặt còn không nhìn rõ? Đúng là không hiểu nổi.

Tang Tửu vừa lách người vào phòng bao thì ý thức được một chuyện, không ngờ cô lại dễ dàng thua Ôn Quý Từ như vậy. Sao Ôn Quý Từ nói có mấy câu mà cô đã sợ đến nỗi lâm trận bỏ trốn thế này.

Tang Tửu nghĩ thấy không đúng, lúc này hơi men lại xộc lên, cô xoay người muốn ra ngoài, Lâu Nguyệt và Trang Lan khó khăn lắm mới kéo được cô lại.

“Tiểu Tửu, bớt nóng bớt nóng, chúng ta còn chưa uống xong mà.”

Nói xong, hai người họ ấn Tang Tửu đang định tông cửa ra ngoài lên sofa. Sau khi quen Tang Tửu, hai người họ cũng biết khá rõ về quan hệ giữa Tang Tửu với anh trai cô.

Không biết sao mà họ có hơi không dám dây vào Ôn Quý Từ. Khác với kiểu lớn gan có thể leo lên đầu lên cổ Ôn Quý Từ của Tang Tửu, cho dù Ôn Quý Từ chỉ hờ hững nhìn họ thôi là họ cũng đã thấy sợ rồi.

Uống được kha khá rượu, nhóm Tang Tửu ai về nhà nấy. Tài xế của nhà họ Lâu chẳng mấy chốc đã tới, Tang Tửu tiện thể quá giang.

Lâu Nguyệt vừa thất tình nên uống nhiều hơn cô, xe còn chưa tới, cô ấy vào nhà vệ sinh một chuyến.

Tang Tửu đứng bên ngoài đợi, cô dựa người lên tường, khuôn mặt xinh đẹp được ngọn đèn vàng ấm áp bao phủ.

Vì cởi khăn trùm đầu nên mái tóc dài hơi rối, thế nhưng lại tăng thêm vài phần phong tình, vầng sáng rơi trên người cô, thoạt nhìn tựa như sẽ chết chìm trong sự dịu dàng này.

Lúc này, một người ra khỏi nhà vệ sinh, có vẻ là vừa dặm phấn xong, vừa đi vừa cất thỏi son vào túi.

Tang Tửu tưởng là Lâu Nguyệt nên ngẩng đầu nhìn sang. Hà, là một vị khách không mời mà đến.

Nhan Gia vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Tang Tửu, cô ta cũng lộ ra vẻ mặt không vui chẳng khác nào Tang Tửu.

Một giây sau, Tang Tửu và Nhan Gia cùng đi về phía trước, cách đối phương hơn hai mét thì đứng vững lại, như thể cả hai đều chán ghét nhau.

“Trùng hợp quá, sao cô đến đây?” Nhan Gia lên tiếng trước.

Tang Tửu không giấu vẻ chán ghét của mình, ngay cả nụ cười cũng lười trưng ra: “Không trùng hợp, đây là sản nghiệp nhà tôi, tất nhiên tôi ở đây rồi.”

Nhan Gia sững sờ rồi lại bắt đầu dồn hết sức xát muối lên vết thương của Tang Tửu: “Gần đây cuộc sống của cô phong phú lắm, không phải ai cũng có cái gan mà hắt rượu vào ảnh đế đâu.”

“Nếu tôi là cô thì sẽ không tùy tiện ra ngoài đi dạo, nếu không bị fan đuổi theo chửi rủa thì tệ thật.”



Nhan Gia giả tạo, Tang Tửu còn có thể giả tạo hơn cả cô ta. Trong hơn hai mươi mốt năm cuộc đời cô, Nhan Gia là cái tên tiếng tăm lẫy lừng trong danh sách những người mà cô ghét.

Bắt đầu từ lúc Tang Tửu đến nhà họ Ôn thì Nhan Gia cũng bắt đầu châm chọc mỉa mai, lần nào gặp cũng sẽ chế giễu Tang Tửu chẳng qua chỉ là một đứa con riêng.

Trong mắt Nhan Gia, Tang Tửu là một đứa con gái xấu xa muốn chiếm lấy tài sản của nhà họ Ôn.

Từ nhỏ Nhan Gia đã yêu thầm Ôn Quý Từ, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ sẽ nhọc lòng vớ vẩn gì đó về tài sản của nhà họ Ôn.

Tang Tửu lập tức vào trạng thái chiến đấu.

Đánh rắn phải đánh dập đầu, đánh mặt thì đánh cho đau đến tận chân. Tang Tửu quét mắt cái là đã biết ngay điểm yếu của Nhan Gia ở đâu.

Nhan Gia tưởng Tang Tửu sẽ đáp trả lại cô ta, không ngờ Tang Tửu chỉ hờ hững nhìn vào chiếc túi Hermes bạch kim mà cô ta xách trên tay.

Rõ ràng chỉ một ánh mắt đơn giản thôi nhưng Nhan Gia lại nhìn thấy được rất nhiều cảm xúc trong đáy mắt của Tang Tửu, những cảm xúc đó khiến lông tơ khắp người cô ta dựng đứng lên.

Xem thường, khinh khỉnh, lạnh lùng, giễu cợt… Cuối cùng hóa thành một tiếng cười nhạo.

Tang Tửu nhướng đôi mày thanh tú: “Sau này cô đừng đeo túi này ra ngoài nữa.”

Có lẽ người khác không biết Tang Tửu đang nói gì, nhưng Nhan Gia hiểu ngay ý của Tang Tửu, Tang Tửu nhận ra chiếc túi này của cô ta là hàng fake.

Vừa khéo, lúc này Lâu Nguyệt ra khỏi nhà vệ sinh, chưa kịp tham gia vào trận chiến thì đã bị Tang Tửu khoác tay kéo đi, không cho Nhan Gia cơ hội để phản bác.

Nhìn bóng lưng Tang Tửu bỏ đi, Nhan Gia tức đến phát run nhưng lại không thể đuổi theo tranh cãi với Tang Tửu, bởi vì Tang Tửu nói hoàn toàn không sai.

Nhan Gia không quên mục đích của cô ta. Tối nay cô ta đến đây không phải để múa mép khua môi với Tang Tửu, cô ta đến vì Ôn Quý Từ. Từ nhỏ cô ta đã thích Ôn Quý Từ, cũng từng bày tỏ tấm lòng của mình, công khai có mà âm thầm cũng có.

Nhưng từ thời thiếu nữ cho đến khi nhà họ Nhan phá sản, sau đó là đến lúc truyền ra tin tức cô ta đính hôn, Ôn Quý Từ chưa từng đoái hoài đến cô ta.

Chính vì chút không cam tâm lúc đó mà Nhan Gia đã nghe ngóng được chuyện mấy cậu ấm muốn đón gió tẩy trần cho Ôn Quý Từ, nên buổi tối vội đến câu lạc bộ Vân Mai.

Nhan Gia tìm được cơ hội, đi vào phòng bao của Ôn Quý Từ.

Mặc dù là tiệc đón gió tẩy trần của Ôn Quý Từ nhưng các cậu ấm khác chơi rất náo nhiệt.

Ôn Quý Từ một mình dựa bên cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì. Anh kéo cà vạt, trầm ngâm nhìn ra cửa sổ.

Nhan Gia đi tới, muốn lên tiếng gọi tên anh. Lúc nhỏ họ từng gặp vài lần, nói không chừng có thể gợi được ký ức của anh… Lời đến bên miệng bỗng đổi lại: “Anh trai Ôn.”

Không biết có phải chữ đó đã kích động Ôn Quý Từ hay không, anh chợt quay người, lúc ánh mắt rơi trên người Nhan Gia thì trở nên lạnh lùng.

Đáy mắt Ôn Quý Từ không chút ý cười.

Khuôn mặt anh không thay đổi gì nhưng dường như con người anh lạnh lùng hơn, Nhan Gia cảm thấy đẹp nhưng vô duyên vô cớ khiến đáy lòng con người ta lạnh toát.

“Cô vừa gọi tôi là gì? Nói lại lần nữa.”

Nhan Gia lớn gan, gọi lại một lần: “Anh trai Ôn, anh còn nhớ em không? Hồi nhỏ em ở biệt thự đối diện nhà anh…”

Ôn Quý Từ sớm đã dời mắt đi đột nhiên ngắt lời cô ta, trong giọng nói không có chút dịu dàng nào: “Cô cũng xứng để gọi tôi là anh trai?”

Giọng anh không phải phải chế giễu, cũng không phải mỉa mai, vì ngay cả một chút cảm xúc anh cũng lười bố thí cho cô ta. Mặc dù rất thẳng thắn, nhưng cũng đủ tàn nhẫn.

Nhan Gia lo lắng, vô thức buộc miệng: “Em không gọi được, vậy Tang Tửu thì có thể sao?”

Cô ta biết quan hệ giữa Ôn Quý Từ và Tang Tửu không tốt, thậm chí nhà họ Ôn còn không công khai thân phận của Tang Tửu, đủ để chứng minh được địa vị của Tang Tửu ở nhà họ Ôn rồi.

Nhiều năm như vậy có lẽ Ôn Quý Từ cũng vẫn ghét Tang Tửu, nếu công khai thì chắc chắc người em gái trên danh nghĩa này sẽ mang đến phiền phức cho anh…

Đúng như Nhan Gia mong đợi, Ôn Quý Từ lại nhìn cô ta, chỉ là câu trả lời của anh nằm ngoài dự liệu của cô ta.

“Tên của Tang Tửu là tên cô xứng để gọi sao?”

Nhóm cậu ấm vẫn đang chơi, Tưởng Thiếu Du nhận ra bầu không khí bên này không ổn nên kéo Nhan Gia ra ngoài.

Vân Mai vốn là sản nghiệp dưới trướng nhà họ Ôn, sau tối qua, e là cái tên Nhan Gia này đã hoàn toàn bị Ôn thái tử kéo vào danh sách đen rồi.

Chuyện này vẫn chưa truyền đến tai chồng chưa cưới của Nhan Gia, nếu cô ta còn ầm ĩ ra chuyện gì nữa thì cuộc hôn nhân này khó mà đảm bảo liệu có tiếp tục nữa hay không.

*

Sau khi ra khỏi Vân Mai, Ôn Quý Từ ngồi trên xe. Tài xế lái xe, cả quãng đường đều vô cùng yên tĩnh.

Tài xế nhìn ghế sau, Ôn Quý Từ đang chợp mắt, ngay cả hơi thở cũng bất giác chậm lại.

Xe lái vào Cầm Thủy Loan, màn sương trắng mỏng manh tràn ngập trong đêm lạnh, Ôn Quý Từ vừa xuống xe đã bị ánh đèn đường chìm trong sương mờ bao phủ.

Phòng khách vô cùng yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn nhỏ ở huyền quan bật sáng.

Ôn Quý Từ đi thẳng về phòng, sau khi vào phòng, đến cả đèn anh cũng lười bật. Anh kéo cà vạt, vô thức cau mày, cả người đầy mùi rượu.



Quần áo bị ném thẳng vào giỏ trúc trước phòng tắm, chẳng mấy chốc, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Lúc Ôn Quý Từ ra mang theo cả màn sương trong phòng tắm, mái tóc đen vẫn ẩm ướt, nước chảy nhỏ giọt nhưng Ôn Quý Từ để mặc cho nước men theo cằm anh chảy xuống xương quai xanh.

Ở bữa tụ tập đã uống không ít rượu, men rượu khiến huyệt thái dương của anh âm ỉ đau, còn giật thình thịch mấy cái.

Trong phòng ánh đèn mờ tối, Ôn Quý Từ đi thẳng đến ngồi xuống giường, chống tay trên giường, xúc cảm trên tay khiến cơ thể anh bỗng chốc căng cứng.

Vào khoảnh khắc ngồi xuống, trong chăn phát ra âm thanh khe khẽ, còn hơi động đậy.

Rõ ràng Ôn Quý Từ không ngờ dưới chăn có người, anh lập tức đứng dậy, sau cơn hoảng hốt ngắn ngủi, đáy mắt anh xuất hiện cảm xúc rõ ràng.

Anh vén chăn lên, người ngủ trên giường người khác quả nhiên là Tang Tửu.

Ôn Quý Từ sớm đã biết Tang Tửu có chứng mộng du, không ngờ xa nhà đã nhiều năm như vậy, chứng mộng du này của cô vẫn không bỏ được.

Chiếc váy ngủ sa tanh đã bị Tang Tửu lăn lộn đến nhàu nhĩ, lúc chăn bị vén lên, có vẻ cô cảm thấy lạnh lên đổi tư thế, cả người co rúm lại.

Tang Tửu không hề có chút ý thức là mình đang chiếm giường người khác, cẩu thả đến mức gần như suồng sã.

Theo động tác của Tang Tửu, váy ngủ vốn bị kéo đến đùi giờ lại càng kéo lên trên thêm vài tấc, lộ ra làn da trắng nõn nà.

Ánh trăng le lói mờ ảo, cảnh vật lúc này như ngưng đọng. Tia sáng ảm đạm vẫn không ảnh hưởng đến việc Ôn Quý Từ nhìn rõ dáng vẻ Tang Tửu lúc này.

Ánh mắt Ôn Quý Từ dừng lại trong một giây ngắn ngủi rồi lập tức dời đi.

Đôi mắt Ôn Quý Từ hơi nheo lại, môi mỏng khẽ mím, dường như khung cảnh sống động cuốn hút trước mắt chỉ là ảo giác, chẳng hề đi vào lòng anh.

Giây sau đó, Ôn Quý Từ cúi người xuống, vượt qua người Tang Tửu, kéo chăn lên đắp đến tận đầu cô.

Ôn Quý Từ ôm cả người Tang Tửu về phòng cô, sau khi đặt cô xuống giường, thậm chí chăn của mình anh cũng không định lấy về.

Đoạn đường quay về không dài, bước chân Ôn Quý Từ dừng lại trước cửa phòng. Tay còn chưa chạm vào nắm cửa thì anh đột nhiên xoay người, quay lại phòng Tang Tửu.

Tang Tửu hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra tối nay, hôm sau cơn đau đầu dữ dội do men rượu mang đến đã dời đi lực chú ý của cô.

Cứ thế, Tang Tửu hoàn toàn bỏ qua một điều, trên người cô đắp một chiếc chăn không thuộc về cô.

Tối qua uống nhiều rượu quá, Tang Tửu vệ sinh cá nhân xong, đầu óc cô vẫn còn mờ mịt, dạ dày cũng nóng kinh khủng, cô chuẩn bị xuống tầng tìm đồ ăn.

Đi đến nửa cầu thang, Tang Tửu ý thức được có gì đó không ổn.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông đang ngồi trước bàn ăn một lúc lâu, bước chân đang muốn xuống lầu của Tang Tửu lập tức lảo đảo, suýt chút nữa cô đã lăn tới bên chân Ôn Quý Từ với cái tư thế vô cùng nhếch nhác rồi.

Phản ứng đầu tiên của Tang Tửu khi nhìn thấy Ôn Quý Từ là nhanh chóng dùng tay chỉnh lại mái tóc dài của mình, sau đó nhẹ tay đặt lên tay vịn.

Cô chậm rãi bước xuống lầu, hoàn toàn không thể nhìn ra được chút vẻ say rượu nào từ điệu bộ của cô.

“Chào buổi sáng.” Tang Tửu ngồi xuống vị trí đối diện Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, đôi môi mỏng hơi mím lại, vẻ mặt như cười như không: “Không còn sớm nữa.”

Tang Tửu bị chặn họng, lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ trong đại sảnh, phát hiện đã mười giờ rồi.

Không sớm thì không sớm, ế, vậy sao Ôn Quý Từ vẫn chưa đi làm?

Tang Tửu cười thầm, không ngờ Ôn Quý Từ cũng ăn bơ làm biếng mà đến trễ.

Cô kìm nén sự phấn khích, vờ như bình tĩnh: “Có vẻ đi làm muộn không hay cho lắm nhỉ, hay là sau này em đặt đồng hồ báo thức giúp ai đó nhé?”

Ôn Quý Từ hơi nhướng mày, đáy mắt lóe lên tia sáng mờ ảo, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tang Tửu một lúc lâu khiến da đầu cô tê dại.

Ngay sau đó, câu nói bâng quơ của Ôn Quý Từ hoàn toàn gạt phăng đi chút tâm tư của Tang Tửu.

“Đến muộn và ngủ trộm trên giường anh trai, cái nào quá đáng hơn?”

Lỗ tai Tang Tửu ong lên, lập tức hiểu ngay ý của Ôn Quý Từ.

Nhưng Tang Tửu cảm thấy cô vẫn có thể đấu tranh thêm, thế nhưng giọng điệu lắp bắp khiến cô phải cúi đầu trước Ôn Quý Từ: “Anh… anh ăn nói chẳng có chứng cứ gì.”

Tang Tửu cho rằng có lẽ Ôn Quý Từ sẽ không mặt dày đến nỗi giữ lại chứng cứ vì cái chuyện nhỏ nhặt này, cô càng nghĩ càng thấy tự tin.

Ôn Quý Từ ung dung dựa vào lưng ghế, từ tốn cầm điện thoại ở bên cạnh lên.

“Em muốn chứng cứ cũng không phải là không thể.”

Thấy động tác và vẻ mặt của Ôn Quý Từ, đầu Tang Tửu như có hàng trăm chiếc máy bay ném bom bay qua. Lúc Ôn Quý Từ đưa màn hình điện thoại về phía cô, cô nghĩ mình chết quách đi cho rồi.

Ôn Quý Từ dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn Tang Tửu, đôi môi mỏng hiếm khi cong lên, cho dù đối diện với vẻ mặt như bị sét đánh của Tang Tửu thì cũng khó mà giấu được tâm trạng vui vẻ của anh.

Anh thản nhiên giáng một đòn chí mạng cuối cùng cho Tang Tửu: “Thì ra em chỉ quen giường của anh trai.”