Ánh trăng sáng trong.
Một mảnh tường vi lắc lư rơi xuống, tựa như một con bướm đỏ, lặng lẽ đậu trên đầu vai cô gái.
Lông mi cô run rẩy ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông có ánh mắt được ánh trăng bao phủ, thanh lãnh mà xa cách.
Tầm mắt giao nhau,Thương Vũ nhẹ nhàng nói: “Xin chào.”
“Sư tỷ? Sư tỷ ——”
Một giọng nói lớn từ phía tiền sảnh cắt ngang lời họ: “Chị chuẩn bị xong chưa?”
“ Đến ngay” Thương Vũ nhanh chóng đáp lời,ngay sau đó bước nhanh đi về phía trước.
Bất động thanh sắc mà lặng lẽ vòng qua tránh đi người đàn ông đang đứng trước mặt.
“……”
“Tiểu Tông gia?” Thiệu Nhất Lam lên tiếng nói, “Nếu không chúng ta cũng quay về bàn đi? Ăn thêm chút gì đó?”
Cánh tay giơ ra còn lơ lửng giữa không trung của Tông Duệ hơi nắm lại, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
“Đương nhiên.”
Quay đầu lại, bóng hình xinh đẹp trong bộ sườn xám sớm đã đi xa.
Ngay cả làn váy cũng lộ ra vẻ lãnh đạm.
Tông Duệ dùng lưỡi vẽ một vòng tròn trên má, tự giễu cười khẽ.
Đi theo bà chủ đi về phía trước một bước, ánh mắt của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Mặt đất phủ đầy màu đỏ, đóa hoa Cát Cánh màu gỗ nằm trong bùn mùa xuân lại rất khó thấy.
Nhưng anh liếc mắt một cái liền phát hiện ra.
Cúi xuống nhặt đồ bỏ vào túi, người đàn ông bước chân không dừng lại, một đường đi qua hậu viện.
Trước khi bước vào đại sảnh, đội hình trước mặt khiến anh choáng váng.
—Số người ít nhất phải gấp đôi so với trước đây. Cánh cửa, những bức tường và tất cả những nơi có thể đặt chân đều chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Nhiều người như vậy, đại sảnh lại một chút thanh âm cũng không có, tất cả mọi người gần như nín thở mà nhìn chăm chú vào cô gái mới vừa lên sân khấu.
Trong đoạn video lan truyền ngày hôm qua, nhiều người khen tỷ tỷ Bình đàn xinh đẹp, nhưng đến bây giờ anh mới kịp nhận ra, bản thân cô quả thật không ăn ảnh.
Máy ảnh có thể ghi lại khuôn mặt cùng dáng người của cô, nhưng nó không thể mô tả được nét quyến rũ cổ điển cùng khí chất Giang Nam của cô.
Ánh mắt khán giả rực sáng nhưng cô gái ở giữa trung tâm của sự chú ý trước sau luôn bình tĩnh. Cô thong thả bước lên sân khấu, như một đóa ngọc lan duyên dáng ngồi xuống, đặt chiếc đàn tỳ bà lên đôi chân cong lại của mình —— mọi động tác đều chứa đầy dáng vẻ cẩn trọng trang nhã.
Những ngón tay mảnh khảnh đang chơi đùa trên dây đàn, tựa như một mỹ nhân lạnh lùng mang đầy tiên khí, lời ca cất lên lại quyến rũ câu dẫn lòng người.
” Ta có một đoạn tình..Hát lên cho chư vị cùng ngheChư vị xin hãy yên tĩnh,yên tĩnh, tĩnh tâm nghe nhéNghe ta hát lên một khúc về cảnh Tần Hoài…”(*)(*) Bài hát 《 Cảnh Tần Hoài》 của Châu ThâmNhững ngón tay rũ bên người của Tông Duệ khẽ cuộn tròn một chút.
Cảm giác mọi dây thần kinh đều tê dại này khiến anh nhớ đến lần bị bọ cạp đốt trên sa mạc khi còn ở nước ngoài.
—— So với bị bọ cạp cắn còn kích thích hơn.
Âm thanh như có sức dụ hoặc, triền miên len lỏi vào tận xương tủy.
Không phải chỉ là cắn một ngụm, mà nó tựa như vẫn luôn gặm nhắm vào da thịt anh,ê ê a a, rầm rì rên rỉ không buông ra.
Cho đến khi toàn bộ sức lực của anh đều cạn kiệt, toàn thân mềm nhũn rũ xuống.
Khí huyết lại không ngừng cuồn cuộn, nghẹn đến phát hỏa.
“Theo tôi thấy, điều tuyệt vời nhất ở Ngô Tô chính là Bình Đàn”. Tiểu Đỗ ở trên lầu không biết đã đi xuống dưới từ khi nào, vốn dĩ muốn đi đón Tông Duệ, không nghĩ anh ấy cũng giống như những người khác, mới nghe một chút liền say mê, “ Ngài nghĩ sao, tiểu Tông gia?”
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt màu hổ phách không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Quả thật rất tuyệt, hầu kết anh trượt xuống thật mạnh, giọng nói trầm thấp khẽ “ Ừm” một tiếng.
Còn không phải sao.
Hát lên cho mọi người nghe, ai ai cũng đều nghe đến mơ màng.
Đôi mắt Tông Duệ khẽ quét qua một vòng, phát hiện tất cả những người đàn ông xung quanh đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô gái đang gảy đàn tỳ bà.
Một số người trong số họ nhìn đến đôi mắt đều phủ lên một tầng sương mù.
Lông mày anh nhíu lại, tầm mắt lại nhìn về sân khấu.
Nhìn thêm một lát, người đàn ông khẽ cười trầm thấp một tiếng.
“ Sao vậy, thiếu gia”. Tiểu Đỗ ở một bên hỏi.
“Không có gì.” Tông Duệ nhàn nhạt đáp, lại nhìn về phía sân khấu, khẽ hất cằm, “Chỉ là buồn bực tại sao cô ấy một liếc mắt cũng đều không nhìn xuống dưới sân khấu.”
Anh tuy là người ngoài nghề phàm tục, nhưng cũng xem qua không ít náo nhiệt, các buổi biễu diễn sân khấu kịch trong ngoài nước cũng xem qua không ít, cũng từng cùng ông lão trong nhà xem qua những vở hí kịch của các diễn viên nổi tiếng Bắc Kinh biểu diễn.
Cũng chưa từng gặp qua buổi biểu diễn nào giống với cô gái trên sân khấu, không hề giao lưu với khán giả ở hiện trường—— một ánh mắt tiếp xúc cũng đều không có.
Cô ngồi ở đấy vừa đàn vừa hát, tầm mắt mơ màng nhìn về phương xa, ánh mắt dịu dàng phong tình không vì ai mà khuynh đảo.
Cho nên mặc dù lời hát gợn sóng, cô gái vẫn trước sau thanh lãnh như tiên tử.
Ngay cả nốt ruồi đỏ bồ câu giữa lông mày cũng có thêm một chút dáng vẻ tựa Quan Âm, chỉ có thể nhìn thấy từ xa chứ không thể mạo phạm.
“Nghe nói đây là quy tắc xưa cũ trong nghề của bọn họ.” Tiểu Đỗ tình cờ biết được câu trả lời: “Nói về Bình Đàm này nọ, so với các loại nghệ thuật dân gian khác, thật ra khá bình dân, trước kia biểu diễn ở quán trà trên bến tàu, mọi tầng lớp đều đến xem cô gái rất xinh đẹp như vậy ——”
Anh nhìn lên sân khấu mỉm cười: “ Chưa biết chừng có rất nhiều tôn tử nhìn thấy tâm tư lại hiểu lầm. Không nhìn đến người, cũng là để tránh không bị quấy rầy thôi”.
“……”
Tông Duệ cảm thấy như mình đang bị mắng.
Anh sờ hình xăm trên cổ mình, khẽ cười: “ Là như vậy sao”.
Âm thanh của người đàn ông bị tiếng vỗ tay nuốt chửng.
Khúc hát trên sân khấu đã ngừng lại,diễn viên chậm rãi đứng dậy hành lễ.
Giữa tiếng hoan hô của cả hội trường, mí mắt Tông Duệ giật giật, bàn tay đang vỗ cũng ngừng lại.
Anh lại nhìn lầm rồi sao?
Âm thanh còn vang vọng lại phía dưới, ánh đèn phủ lên bóng dáng trên sân khấu, cô gái chậm rãi ngước mắt lên.
—— Gió xuân Giang Nam nhu tình như nước trong mắt cô.
Từ xa xa hướng về phía anh.
*****
Ôm đàn tỳ bà rời khỏi tiền sảnh, Thương Vũ liền bất chấp dáng vẻ. Cô bước nhanh qua con đường mòn hoa rơi, đẩy cánh cửa gỗ cuối hậu viện.
Đây được coi là hậu trường của Bình Đàn quán, nơi các nữ diễn viên có thể thay quần áo và trang điểm. Tối nay cô là người cuối cùng lên sân khấu, vì thế trong phòng sớm đã không còn ai khác.
Chiếc đàn tỳ bà được nhẹ nhàng đặt lên bàn, cô gái nhắm mắt lại thở ra một hơi dài.
Vô thức phát hiện trên lưng cô lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đây là màn trình diễn căng thẳng nhất mà cô đã biểu diễn trong bảy năm đứng trên sân khấu.
—Bởi vì khán giả tối nay đông hơn bình thường rất nhiều.
Cũng bởi vì trong số những khán giả dưới sân khấu,có một người mà cô không thể xem nhẹ.
Một cái nhìn xa xăm có thể khiến trái tim cô đại loạn…
Cô đã đoán được anh là người Bắc Kinh.
Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh sẽ là “ông chủ trẻ giàu có nhất” mà mẹ cô nhắc đến gần đây.
Đó là một gia đình giàu có mà mẹ cô và thậm chí tất cả thương nhân Ngô Tô đều muốn kết giao.
Có chút bất ngờ.
Lại giống như, một chút cũng không bất ngờ.
Khí chất cao quý phong lưu kia, so với những vị công tử mà cô từng gặp qua, chỉ hơn chứ không kém….
“Sư tỷ ——”
Giọng nói đột ngột vang lên ở cửa khiến tay Thương Vũ run rẩy, làm đổ ấm trà nhỏ trên bàn. “Em là mèo sao, đi đường cũng không gây ra tiếng động nào?”
Thương Vũ bất đắc dĩ nhìn tiểu muội đi vào phòng, “Sao em còn chưa đi?”
Tiểu sư muội le lưỡi, đỡ ấm trà lên: “Chờ tỷ nha.Sư ca bảo em tới hỏi tỷ một chút, đã tìm được cây trâm chưa?”
Thương Vũ sửng sốt, vô thức sờ lên tóc mình.
—Chỉ chạm vào chiếc vòng ngọc trai dùng làm dây buộc tóc.
“Chưa tìm được.” Cô tháo chiếc vòng tay trên đầu rồi đi ra sau tấm bình phong, “Dù sao thì nó cũng ở hậu viện không mất đi được, ngày mai chị sẽ đi tìm.”
“ Chỉ là….” Tiểu sư muội có chút do dự ậm ừ, “ Sư ca bảo em nói với tỷ, chờ anh ấy xong việc sẽ tới tìm giúp tỷ”.
“Không cần.” Thương Vũ kháng cự nhíu mày, “Chị còn phải vội quay về trường học.”
“ Được, vậy chị trước tiên thay quần áo đi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi.” Tiểu sư muội nói xong, bước chân vội vàng cũng truyền tới.
Thương Vũ vặn chiếc đèn bàn phía sau tấm bình phong, thuần thục mở nút bọc bằng một tay.
Sườn xám tựa như một chiếc bánh chưng được lột ra,để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn như bạch ngọc.
Cô gái cau mày, có chút ghét bỏ mà kéo kéo chiếc váy lót treo trên lưng.
Không thể so sánh được với chiếc váy lót do sư phụ có tay nghề cao thiết kế kia được.
Màu sắc không thể so được, chất liệu vải cũng thế.
Mà kẻ đầu sỏ làm mất chiếc váy lót của cô, vừa rồi còn ở trong viện này…
Thềm đá ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Không tồi, lần này biết đã biết phát ra tiếng động.
“ Nói xong rồi sao?” Thương Vũ hỏi, thuận tay đem chiếc sườn xám mới cởi ra đặt lên tấm bình phong.
“……”
Tông Duệ đứng bất động trên bậc thềm.
Cánh cửa mở rộng, anh đi theo ánh đèn mà đến. Làm sao cũng không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ có phúc phần mà nhìn thấy cảnh này:
Dưới ánh sáng màu vàng dịu nhẹ ấm áp, bộ sườn xám trắng sáng từ tấm bình phong chảy xuống như thác nước.
Bóng cô gái đang cởi đồ hiện rõ trên tấm bình phong.
—Cô vẫn duyên dáng như khi ở trên sân khấu,lại nhiều thêm vài nét phong tình.
Mái tóc dài hỗn loạn xõa xuống phía sau. Vài sợi tóc treo trên đầu vai mảnh mai, lung lay như sắp đổ mà đáp xuống đai áo.
Còn có làn váy mỏng manh mềm mại, cẳng chân chuyển động sau làn váy.
“Xoạt” một tiếng vang lên, âm thanh khóa kéo được cởi bỏ.
Cô gái hơi khom người, đôi tay vòng qua nhau nắm lấy vạt áo dệt trên vai, kéo lên trên mà cởi ra——
Tông Duệ nhanh chóng xoay người.
Huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên hai lần, hầu kết người đàn ông nặng nề rớt xuống.
Sống mũi có chút lạnh lẽo.
Rũ mắt nhìn xuống, thềm đá dưới chân đã có vài vệt nước.
Lại tới nữa.
Lại một cơn mưa xuân bất chợt dâng trào ở Giang Nam.
Sột sột soạt soạt,là âm thanh của tiếng mưa đang rơi.
Cũng là của chất liệu vân y mềm mại đang cọ xát ở phía sau.
Mùi thơm trong sân dường như thơm hơn. Có phải tường vi lại nở rộ, hay là…
Chính sự tĩnh lặng kéo dài tạo nên hương thơm?
Tông Duệ nuốt xuống cổ họng khô khốc,không tiếng động cười khẽ.
Câu nói “Hoạt sắc sinh hương”(*)này, hôm nay anh xem như đã hiểu rõ ý nghĩa…
(*)Một so sánh ẩn dụ về nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của người phụ nữ,xinh đẹp như hoa, tựa như từ trong tranh bước ra.“Em đã nói với sư ca chưa, Tiểu Nghệ?” Giọng nói nhẹ nhàng trong phòng lại hỏi.
“……”
Cô ấy lúc ở trên sân khấu và khi ở dưới sân khấu, rất khác biệt.
Khi biểu diễn đoan trang cao lãnh, sau khi cởi trang phục biểu diễn ra, lại biến thành một cô gái nhỏ ngây ngô.
“…… Lại trời mưa sao? Aiii nha chị khát quá, không biết trong bình có còn nước không, vừa rồi không cẩn thận làm đổ ấm trà, đều tại em……”
“……”
Tông Duệ hơi hé miệng, thấp giọng cười một cái, cất bước đi vào trong phòng.
Trên chiếc bàn gỗ lâu năm có một bộ ấm trà, bên cạnh chiếc ấm sứ Thanh Hoa còn sót lại vết nước.
Người đàn ông mở nắp ấm.
Trống không.
Tầm mắt ở phòng trong tìm một vòng, anh cầm lấy ấm nước ấm cạnh tường lên.
Một dòng nước mỏng cuồn cuồn chảy vào tách trà, người đứng sau bức bình phong cũng nghe thấy tiếng động.
“ Có nước không?” Cô hỏi.
Tông Duệ nhướng mày.
“ Có”.
Không khí đông cứng lại hai giây, sau đó là một trận cuống quyét mang theo tiếng xào xạc.
Cô gái bỗng nhiên mạnh mẽ hít sâu một hơi.
Tông Duệ quay đầu lại, thấy tấm bình phong ở phía sau đang sập xuống.
Anh thân cao chân dài, bước hai bước rất nhanh liền chạy đến.
Tay mắt lanh lẹ mà ổn định bức bình phong, lập tức nhìn thấy cô gái đã thay xong quần áo vội bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ hoảng hốt.
Không tiếng động, chiếc sườn xám vắt trên tấm bình phong trượt xuống.
Người đàn ông hơi duỗi cẳng tay kịp thời đỡ lấy mảnh vải mềm mại.
Anh xoay tách trà trong tay kia, kiên định đưa nó cho cô gái rồi ngước mắt nhìn lên.
“ Cẩn thận nóng”.
“……”
Trái tim treo ở cổ họng của Thương Vũ bỗng nhiên giật mình nhảy lên một cái.
Ấn mạnh vào nhịp tim đang đập, sắc mặt cô gái dần bình tĩnh lại—— Trở về dáng vẻ kiêu hãnh không thể khinh thường như khi ở trên sân khấu.
Cô mím môi không nói lời nào mà đưa tay ra.
Không nhận lấy chén trà,mà lấy chiếc sườn xám từ tay người đàn ông.
—— Những ngón tay thon dài ngọc ngà lơ đãng xẹt qua xương cổ tay người đàn ông, có chút lạnh lẽo lại có chút ngứa ngáy.
Đốt ngón tay Tông Duệ co lại,đang muốn mở miệng,cô gái khẽ cọ qua sườn vai anh, tự mình đi về phía cửa.
“ Đây là hậu trường”.
Giọng nói êm dịu lôi cuốn cơn mưa phùn ngoài cửa, lãnh đạm, xa cách.
—— rõ ràng không vui.
” Tôi nhìn thấy bên này có đèn sáng lên——” giải thích được một nửa,Tông Duệ bỗng chốc ngừng lại.
Đầu lưỡi chạm vào răng, anh nhẹ giọng mà cười một cái, gật đầu.
“Là tôi đường đột, xin lỗi.”
Cô gái cụp mi xuống một lúc rồi quay lại nhìn người đàn ông.
“ Tông tiên sinh có chuyện gì sao?”
Lông mày Tông Duệ khẽ nhảy một cái.
Trước đây tại sao lại không phát hiện ra, ba từ “ Tông tiên sinh” này lại dễ nghe đến vậy chứ?
Tách trà chậm rãi xoay tròn trong tay người đàn ông, đôi mắt anh khẽ lay động.
“Còn không biết, xưng hô với tiểu thư như thế nào?”
Lông mày anh thật thâm thúy, nhưng ánh mắt lại nhạt,khi nhìn thẳng vào người khác, dường như muốn đem đối phương khắc sâu vào trong mắt.
Nhìn nhau một lát, Thương Vũ lập tức dời tầm mắt đi.
“Thương Vũ.”
—— ngắn gọn hai chữ, không muốn nói thêm lời nào nữa.
Nhưng người đàn ông lập tức hiểu ra ý nghĩa:
“Thương huyền thiết thiết, vũ âm tranh tranh ——”(*)
(*)Tựa như một thanh kiếm sắc bén sáng chói, lại giống như một chiếc lông vũ mềm mại dịu dàng.Anh liếc nhìn chiếc đàn tỳ bà trên bàn, rồi quay lại nhìn cô gái, khóe môi ngậm ý cười: “Người cũng như tên.”
Lông mi Thương Vũ run rẩy.
Trái tim cũng run lên như vậy.
Không tiếp tục chủ đề, Tông Duệ đặt tách trà xuống, đưa tay vào túi trong của áo khoác.
Mang ra một đóa hoa Cát Cánh sống động như thật.
“ Ở trong sân nhặt được” Anh dùng ngón tay thon dài vuốt ve chiếc trâm cài, người đàn ông giơ chiếc trâm cài tóc bằng gỗ lên bằng cả hai tay, hướng về phía cô, “Vật về với chủ.”
Bên môi anh ngậm một chút ý cười.
“Thương tiểu thư.”
“……”
Đôi mắt Thương Vũ khẽ nhúc nhích.
“Cảm ơn.”
Bước vài bước đến trước bàn,cô ngước mắt nhận lại trâm cài,đầu ngón tay lại một lần nữa chạm vào tay người đàn ông.
Da thịt tiếp xúc,bốn mắt nhìn nhau.
Cô chợt mỉm cười.
“Cũng cảm ơn Tông tiên sinh, lần này không đem đồ của tôi cho người khác.”