(*) Cụm từ ám chỉ ngày tháng may mắn và yên bình********************
Rời khỏi phòng bệnh, Thương Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tối đen.
Cuối hành lang vắng lặng, một người đàn ông lười biếng tựa vào cửa sổ.
Thương Vũ vừa định đi về phía anh, Tông Duệ dường như cảm nhận được điều gì đó, đặt điện thoại xuống và bước nhanh về phía cô.
Khi đến gần, anh không nói gì, trước tiên quấn chiếc áo khoác quanh cô gái, sau đó ôm cô vào lòng.
Thương Vũ thu mình vào vòng tay của anh, từ từ nhắm mắt lại.
Không cần nói gì, cũng không cần làm gì.
Chỉ cần ôm nhau, hiểu nhau là đủ…
Một lúc lâu sau, Tông Duệ mới buông cô ra một chút.
“Anh xem chân một chút.”
“Không sao đâu.” Thương Vũ động đậy cổ chân quấn băng, “Bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da thôi…”
Ngay cả một vết thương nhỏ trên da, người đàn ông cũng cảm thấy đau lòng.
Tông Duệ đặt cô ngồi lên ghế dựa vào tường, anh quỳ một chân xuống, nắm lấy chân cô, xem xét một hồi lâu mới yên tâm.
Khi thấy anh đứng dậy, Thương Vũ cũng đứng lên từ ghế.
Chưa kịp đứng vững, đôi chân của cô bỗng dưng bay lên.
— Anh trực tiếp bế cô lên.
“Làm gì vậy?” Thương Vũ ngạc nhiên thốt lên,lại có chút dở khóc dở cười, “Em tự đi được, không đau lắm…”
Tông Duệ ánh mắt nặng nề liếc nhìn cô gái trong lòng, ôm cô chặt hơn: “Bạn trai của em cảm thấy đau lòng, không được sao?”
“……”
Thương Vũ khóe môi công vểnh lên, lặng lẽ chấp nhận sự chiều chuộng quá mức của anh.
Đi được vài bước, cô bỗng nhớ ra: “Tay anh cũng bị thương mà?”
Tông Duệ khinh thường hừ nhẹ: “Chỉ là vết cắt nhỏ, không đau bằng vết thương của em đâu.”
Thương Vũ liếc nhìn bạn trai một cái, không còn ý kiến gì nữa, để anh ôm mình vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
Đặt cô vào ghế phụ, Tông Duệ thành thạo khởi động xe.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ bệnh viện, lướt vào trong màn đêm.
Thương Vũ không hỏi anh đi đâu.
Đi đâu không quan trọng nữa.
Chỉ cần ở bên anh, cô sẵn sàng đến bất kỳ nơi nào.
Cô cũng không làm thiên địa loạn lạc, để mặc cho Tông Duệ lái xe bằng một tay, suốt đoạn đường hai bàn tay vẫn luôn đan vào nhau.
Khi đèn đỏ, người đàn ông còn kéo tay cô đến bên môi, hôn hai lần.
Anh luôn thích hôn cô. Qua nhiều lần hôn, Thương Vũ cũng cảm nhận được những ý nghĩa khác nhau của những nụ hôn: khi người đàn ông hôn với dục vọng mạnh mẽ nhất, lòng ham muốn chiếm hữu của anh ấy cũng bùng cháy; Anh ấy còn thích khi cô ngượng ngùng cúi đầu, lại hôn và cắn vào tai đỏ ửng của cô.
Tất nhiên, điều anh thích nhất là nốt ruồi đỏ nhỏ trên trán cô, mỗi lần hôn trán, ý nghĩa yêu thương luôn rất rõ ràng.
Thương Vũ thích nhất chính là bây giờ—khi anh hôn mu bàn tay và đầu ngón tay cô, ngay cả những hàng mi rủ xuống cũng thể hiện sự trân trọng và thần phục…
Đêm vắng xe, nhưng Tông Duệ lái xe rất chậm.
Khi tay cô bị gốc râu ở cằm của anh làm cho ngứa ngáy tê dại, chiếc xe mới dừng lại trước căn hộ của cô.
Vừa bước vào cửa, cơ thể cô mới bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi khủng khiếp—hai ngày qua, có lẽ là hai ngày hỗn loạn và điên cuồng nhất trong suốt 22 năm của cô…
Uống một ngụm nước, Thương Vũ chuẩn bị vào phòng tắm.
Tông Duệ bỗng gọi cô lại.
Thấy anh lấy màng bọc thực phẩm từ trong tủ lạnh, cô gái ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Tông Duệ hất cằm về phía vết thương trên chân cô: ” Không thể dính nước được”.
Nếu anh không nhắc nhở, Thương Vũ có lẽ đã quên mất vết thương nhỏ này. Cô lười biếng từ chối: “Không cần phải phiền phức như vậy đâu…”
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô: “Hoặc là để ông đây băng bó cho em, hoặc là ông đây sẽ giúp em tắm, em chọn đi.”
“……”
Thương Vũ bẹp miệng, đành phải ngồi xuống ngoan ngoãn duỗi chân ra.
Hình xăm bên trong cũng cần có quy trình quấn vết thương bằng màng bọc thực phẩm, Tông Duệ làm rất thành thạo, chỉ trong ba hai lần đã quấn chặt cho bạn gái.
Chân quấn màng bọc, Thương Vũ không tắm ngâm trong bồn tắm như bình thường mà chỉ tắm đơn giản một chút.
Lúc đi dép lê ra khỏi phòng tắm, người đàn ông cũng vừa lúc trở về.
“Anh mua gì vậy?” Thương Vũ hỏi.
Tông Duệ cầm túi đựng hàng từ hiệu thuốc lên, đến bên bạn gái để sấy tóc cho cô.
Sau khi sấy tóc xong, anh cũng không nghỉ ngơi mà lập tức vào phòng tắm để tắm.
Thương Vũ chậm rãi đi đến đống đồ mà người đàn ông vừa mới mua.
Ngoài thuốc men, anh còn đến cửa hàng tiện lợi mua nước súc miệng, bàn chải đánh răng, thậm chí cả dao cạo râu.
Có phải là anh định ở lại qua đêm ở chỗ cô không…
Thương Vũ mím môi, đặt túi mua sắm xuống, rồi mở túi thuốc ra.
Tất cả đều là chuẩn bị cho cô: cồn sát trùng, gạc, băng cá nhân, tăm bông.
Ngón tay cuối cùng chạm vào một hộp nhỏ màu bạc, cô không đề phòng mà lấy ra—
Mí mắt cô lập tức nhảy dựng.
Chưa kịp phản ứng thêm, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột ngừng lại.
Thương Vũ nhanh chóng ném đồ vào lại túi giấy, bình thản đi đến máy đun nước.
Tông Duệ bước ra từ phòng tắm với cơ thể ướt đẫm hơi nước. Anh chỉ mặc một chiếc quần cộc xám, nhìn vào chất liệu cứng cáp của nó, có lẽ cũng là mua đại từ cửa hàng tiện lợi.
Cơ ngực cùng cơ bụng cường tráng của người đàn ông vẫn còn đọng nước, vải trước bụng cũng có vài vết ẩm ướt đậm màu, nhưng anh không thèm để ý chút nào, chỉ nhanh chóng dùng khăn lau tóc, rồi cầm lấy túi thuốc trên bàn.
Đi đến cạnh ghế sofa trước cửa sổ lớn, Tông Duệ ra hiệu cho Thương Vũ: “Lại đây.”
Thương Vũ tự giác ngồi xuống, còn anh thì ngồi lên chiếc ghế dài bên cạnh, nâng chân bị thương của cô đặt lên đùi mình.
Khi lớp màng bảo quản và băng gạc được tháo ra, động tác và ánh mắt của Tông Duệ dừng lại.
Anh nâng mắt nhìn cô gái, giọng nói cũng trở nên trầm hơn: “Đây là cái mà em gọi là vết thương ngoài da sao?”
“Không phải sao?” Thương Vũ ngây ngô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn vết thương của mình, “Bác sĩ nói không nghiêm trọng mà…”
Tông Duệ hơi không vui, cằm khẽ tì vào tay, nhíu mày đầy lo lắng.
“không nghiêm trọng” trong miệng bác sĩ có nghĩa là không có vết thương lớn, nhưng làn da của cô mềm mại nhạy cảm như vậy,bị mảnh kính đâm sâu, thay băng có thể khiến cô đau đớn đến mức bật khóc.
Qủa nhiên, khi bông gòn chạm vào dung dịch sát khuẩn, khuôn mặt nhỏ của cô gái lập tức nhăn lại.
“Đau…”
Tông Duệ cảm thấy trái tim mình cũng bị co lại, anh cúi đầu, nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên chân cô.
Bàn chân nhỏ đặt trên đùi lập tức co rút lại, phản ứng còn lớn hơn trước.
Tông Duệ nhướng mày, nhìn cô: “Còn đau à?”
“……”
Thương Vũ cắn chặt môi, không trả lời.
Cô không biết là anh cố tình hay là cô quá nhạy cảm, nhưng hơi thở vừa rồi khiến từ bắp chân đến gan bàn chân của cô đều cảm thấy mát lạnh.
Còn có chút tê dại, cũng có chút ngứa……
Đang định lấy bông gòn để tự mình sát trùng, Thương Vũ thấy đầu anh hạ thấp hơn nữa.
— Hạ thấp đến mức đôi môi của anh chạm vào bắp chân cô.
Anh nhẹ nhàng in một nụ hôn lên vết thương, rồi ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Còn đau không?”
Thương Vũ hít một hơi, các ngón chân trắng nõn vô thức co lại.
Không còn đau nữa.
Cũng không còn ngứa nữa.
Hiện giờ, cả chân của cô, cùng với nửa cơ thể đều mềm nhũn…
Dưới ánh nhìn sâu lắng của anh, Thương Vũ chậm rãi cúi đầu không nói chuyện.
Tông Duệ cũng không tiếp tục trêu chọc người, chỉ khẽ câu lên khóe môi rồi tiếp tục băng bó.
Nhìn bàn tay lớn của người đàn ông cẩn thận băng bó cho mình, lại nhìn anh đặt thuốc vào hộp cứu thương mới mua, đặt gọn gàng dưới tủ TV,
“Tông Duệ” Thương Vũ nhẹ nhàng gọi tên bạn trai.
Tông Duệ đóng kỹ ngăn kéo đứng lên, bước dài đi đến trước mặt bạn gái, ánh mắt im lặng hỏi.
Thương Vũ khẽ lắc đầu.
— Không có gì, chỉ là muốn gọi anh một tiếng.
Chỉ cần gọi tên anh thôi, cũng khiến cô cảm thấy yên tâm.
Cô ngẩng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn anh hai giây, rồi đột nhiên mở rộng tay về phía anh, nhẹ nhàng nói: “Ôm em.”
Hóa ra là muốn làm nũng.
Tông Duệ cười khẽ, cúi người ôm cô lên, rồi ngồi vào chỗ cô vừa ngồi, đặt bạn gái lên đùi mình.
Cánh tay rắn chắc của anh quấn quanh eo cô, anh cúi đầu vào hõm cổ cô, hít một hơi thật dài hương thơm sau khi tắm của cô.
Hành động này quá mức âu yếm lưu luyến, Thương Vũ chậm rãi chớp mắt, tâm trạng dâng trào.
Khi đôi môi anh nhẹ nhàng thân mật in lên xương quai xanh của cô, cô chợt nhận ra: tối nay, đôi môi anh chỉ dùng để hôn cô. So với bình thường, anh ít nói hơn nhiều.
Khi cô vươn tay ra sờ lên cằm anh, đầu ngón tay vuốt ve lớp râu chưa kịp cạo, Thương Vũ nhỏ giọng: “Sao anh không hỏi em nói chuyện với ba mẹ thế nào?”
Im lặng một lúc, Tông Duệ hôn nhẹ vào phần mềm mại phía sau tai cô.
“Muốn hỏi.”
Anh lại thổi một hơi vào vai cô: “Chỉ là nghĩ nên chuẩn bị sẵn kế hoạch đối phó rồi hỏi cũng không muộn.”
“Kế hoạch đối phó gì?” Thương Vũ hỏi.
Người đàn ông dùng cằm cọ vào cổ cô,rất giống một loại động vật họ mèo lớn.
“Không vui khi anh dùng chiêu trò để đối phó với bố mẹ em à?.”
Thương Vũ cười đến cong mắt: “Vậy nếu ba mẹ em thật sự không đồng ý, anh có phương án đối phó gì?”
“Mang em bỏ trốn sao?”
Rõ ràng là trò đùa của anh,lúc này anh nghe thấy ngược lại cảm thấy không vui,bàn tay to lớn của anh lập tức nắm chặt eo cô như cảnh cáo, còn không hài lòng hừ một tiếng: “Đùa à?”
“Đó là việc đàn ông có thể làm sao?”
Thương Vũ bĩu môi: “Trước đây không phải anh đã nói như vậy sao…”
“Đó là anh đùa với em thôi.” Tông Duệ hừ nhẹ, “Ông đây còn nói những lời tốt đẹp tại sao em lại không nhớ?”
Thương Vũ nghiêng đầu, liếc anh: “Lời tốt đẹp nào?”
— Một người đàn ông hư hỏng như vậy, còn có thể nói lời tốt đẹp gì?
Tông Duệ thở dài bất lực, giống như lần trước chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nghiêm túc:“Trước kia ở nhà em được chăm sóc như thế nào, khi theo anh chỉ có nhiều hơn chứ không thể thiếu.”
Sau khi nói xong, anh lại nghiêng đầu hôn lên trán cô, như thể đang hứa hẹn điều gì quan trọng.
“Đừng lo lắng,anh chỉ muốn cho em nhiều thêm một mái nhà,chứ không phải là làm em mất đi nhà mẹ.”
Nhà.
Trái tim Thương Vũ mãnh liệt rung động.
Nhà thật sự là nơi vững chãi và ấm áp…
“Anh biết không?” Thương Vũ ở trên đùi người đàn ông khẽ xoay người,hai tay vòng quanh cổ anh, “Hôm nay, em đã nói rất nhiều với bố mẹ. Họ cũng nói với em rất nhiều. Họ—”
Cô mỉm cười, đôi mắt sáng lên: “Họ thực sự rất quan tâm đến em, yêu thương em hơn những gì em tưởng tượng…”
Tông Duệ rũ mắt: “Đương nhiên rồi”.
“Em xứng đáng.”
Cô gái của anh tốt như vậy, tất nhiên xứng đáng với tất cả tình yêu trên thế giới này.
Bên môi ý cười càng sâu, Thương Vũ ở trước người người đàn ông khẽ cọ xát một chút.
“Còn có, bọn họ cũng không phản đối chúng ta ở bên nhau.”
Vừa dứt lời, cô đã thấy ánh mắt người đàn ông sáng lên,đồng tử có phần mở rộng.
Cô nhanh chóng tiếp tục: “Nhưng cũng không phải là hoàn toàn đồng ý…”
“Họ chỉ nói rằng, em đã trưởng thành, sau này sẽ tôn trọng sự lựa chọn và suy nghĩ của em.”
Cô dừng lại, nhìn vào mắt bạn trai: “Sự lựa chọn của em chính là anh.”
Giọng cô kiên định và nghiêm túc, giống như những lần anh từng hứa hẹn với cô: “Suy nghĩ của em là ở bên anh.”
Tông Duệ nhất thời không nói gì, ánh mắt anh rất sâu, chăm chú nhìn vào Thương Vũ.
“Đáng giá.”
Anh ôm cô vào trong vòng tay ấm áp và vững chắc của mình.
“Có hai câu nói này của em,ông đây lên núi đao xuống biển lửa đều đáng giá”.
“Tin anh. Sự lựa chọn của em, tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.”
Khi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô,Tông Duệ bỗng cảm thấy một cảm giác trách nhiệm và sứ mệnh chưa từng có.
―― Anh cảm thấy mình giống một chiến sĩ. Chiến sĩ của cô.
Anh sẽ dũng cảm chiến đấu vì cô, bảo vệ cô suốt đời,mang đến cho cô một cuộc đời vui vẻ không âu lo…
Vành mắt nóng lên, Thương Vũ khẽ “ừm” một tiếng, từ trong ngực Tông Duệ chậm rãi ngẩng mặt lên.
Ánh mắt sáng rực nhìn anh mấy giây, cô ngửa mặt kéo dài cổ, hôn lên môi của anh.
Thật kỳ lạ, hôm nay anh đã hôn cả chân cô, nhưng lại hiếm khi không hôn cô.
— Nhưng không sao cả.
Cô có thể chủ động hôn anh.
Dù sao hiện tại, cô rất biết chủ động.
Chủ động hôn anh, anh sẽ lập tức đáp lại.
— Dường như môi lưỡi của họ đã thành thói quen, vừa chạm vào nhau lửa nóng đã quen thuộc quấn lấy nhau.
Không biết tại sao, Thương Vũ cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình so với khi hôn trước đây cao hơn rất nhiều.
Vòng eo giống như cũng càng mềm nhũn.
Nếu không tại sao khi lồng ngực chắc chắn của anh áp lên người cô, cô lại mềm nhũn mà nằm xuống sofa…
Lưng cô nằm trên lớp vải mềm mại, âm thanh mềm mại từ giọng mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Anh sờ lên mái tóc dài đang xõa ra của cô,hơi thở có phần gấp gáp: “Tối nay cho anh ở lại đây được không?”
“Yên tâm,anh sẽ không bắt nạt em.Hôm nay em chịu khổ đã đủ rồi”.Không chờ người trả lời, người đàn ông ngay lập tức bổ sung một câu,rồi vỗ vỗ lên ghế sofa.
“Ông đây sẽ ngủ ở đây.”
Nói xong, Tông Duệ tự cười thầm trong lòng: Không trách được đám tiểu tử kia châm chọc nói anh yêu đương hại não, thích chiều chuộng vợ.
Không có cách nào khác, anh chính là bị cô gái này mê hoặc câu mất hồn phách, không thể rời xa.
Cho dù không ‘ăn’ được, cho dù ‘đại huynh đệ’ của anh khô khốc chịu khổ phạt đứng,anh vẫn muốn nhìn thấy cô.
Chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người cô, anh đều cảm thấy thoải mái…
Cô gái nằm dưới thân anh mấy giây không lên tiếng,khuôn mặt cùng lỗ tai ngược lại càng ngày càng đỏ.
“Bắt nạt… cũng có thể.”
Giọng cô yếu ớt như muỗi kêu, Thương Vũ liền cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông.
Trong tầm mắt của cô,hơi thở của anh dồn dập, ngực phập phồng nhanh hơn.
“Em nói thật sao?”
Ngực của người đàn ông hạ thấp hơn, thấp đến mức âm thanh có vẻ nguy hiểm như sắp bùng nổ: “Thực sự được sao?”
“…”
Thương Vũ xấu hổ quay mặt đi, nhìn vào túi thuốc trên bàn trà.
“Anh, anh không phải đã chuẩn bị xong rồi sao…”
Theo hướng nhìn của cô, Tông Duệ nhướn mày một chút, rồi vươn cánh tay dài, lấy ra cái hộp nhỏ trong túi thuốc.
“Cái này sao—”
Anh cố tình xoa nhẹ hộp nhỏ trước mặt cô với vẻ mập mờ: “Cái này không phải của anh chuẩn bị.”
Đôi mắt đỏ bừng của Thương Vũ sửng sốt ngẩn ra một chút: “… Hả?”
“Lúc thanh toán, nhân viên thu ngân nhét vào—” Tông Duệ chậm rãi nói, “Không phải là sắp đến ngày Thất Tịch sao,mua hàng trên 99 thì được tặng.”
“……”
Lông mi của Thương Vũ run lên, mũi cô cũng quẫn bách xấu hổ đến mức nhăn lại.
“Vậy coi như ――”
Không để cô có cơ hội thay đổi ý định, Tông Duệ đã giữ chặt vai cô.
Tay còn lại của anh lấy áo khoác trên tay vịn sofa, từ trong túi áo, anh rút ra một hộp nhỏ khác.
— Hộp này to hơn hộp được tặng.
Chỉ một cái nhìn, Thương Vũ đã thấy chữ viết khiến cô đỏ mặt, tim cô đập nhanh hơn:
XL
Hộp 6 cái…
Cơ thể cao lớn của người đàn ông lúc này hoàn toàn đè lên người cô.
“Cái này mới là cái người đàn ông của em chuẩn bị.”