Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 41: “Quan Thư”




Thời gian trôi qua dường như dài cả một thế kỷ.

Hai bên cửa sổ xe lặng lẽ hạ xuống.

Trong xe, người đàn ông thở dài mãn nguyện,ngực áo mở rộng vẫn phập phồng không ngừng.

Xoay người hôn lên gò má đỏ bừng của cô gái bên cạnh, Tông Duệ vươn cánh tay dài về phía trước, cầm lấy chiếc túi nhỏ của cô ở hàng ghế đầu.

May mắn là cô đã chuẩn bị đầy đủ, có cả khăn giấy và khăn ướt…

Thương Vũ đầu óc vẫn còn mơ hồ, vẫn chìm trong cú sốc và sự xấu hổ vừa rồi.

Cứng đơ để mặc cho người đàn ông lau sạch cho mình, cô lại thẫn thờ nhìn Tông Duệ rút khăn giấy ra lau chùi chiếc ghế đầy vết bẩn.

— Không chỉ ghế, mà cả lưng ghế trước, thảm xe cũng không thoát khỏi.

Thậm chí cả trên bảng điều khiển trung tâm cũng có.

Thật nhiều…

Hàng mi của Thương Vũ run rẩy, cuối cùng cũng có phản ứng — đôi môi đỏ mọng, sưng phồng của cô mấp máy, thì thầm lầm bầm điều gì đó rất nhỏ.

Tông Duệ liếc cô một cái, bật cười khẽ: “Thông cảm chút đi. Anh kìm nén lâu rồi.”

“…”

Thương Vũ xấu hổ đến mức đôi mắt đỏ lên, cô cắn môi dưới, nhỏ giọng mắng anh một lần nữa — lần này nghe rõ ràng: “Anh chính là cầm thú…”

Tông Duệ cười khẽ, mang theo sự nuông chiều yêu thương.

“Chỉ vậy đã là cầm thú rồi sao?”

Anh ném cuộn giấy vào túi rác, rồi vòng tay ôm lấy cô gái bên cạnh, bàn tay lớn đầy ý tứ đặt lên bụng cô.

“Nếu anh thật sự là cầm thú, vừa rồi đã để tất cả vào trong em rồi—”

Thương Vũ khẽ kêu lên, hai tay nhanh chóng che kín miệng anh.

“Anh ngậm miệng!”

Cô không dám tưởng tượng từ miệng người đàn ông này còn có thể nói ra những lời thô tục như thế nào nữa.

Dù sao thì mỗi câu nói như hổ lang mà anh thì thầm bên tai cô đều khiến cô đỏ mặt tim đập.

Anh thật xấu.

Ngôn từ thẳng thắn, giọng điệu ngả ngớn.

Nhưng không biết là vì giọng nói quyến rũ hay hơi thở ấm áp khi áp vào cô, Thương Vũ vẫn cảm thấy người đàn ông như vậy cực kỳ gợi cảm…

Tông Duệ nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ướt đẫm trên khuôn mặt cô gái, giống như trước đó lúc thân mật, anh lại hôn vào khóe mắt cô.

“Ca ca đau lòng cho em, hiểu không?”

Chuyện này, dù sao cũng là lần đầu tiên, không thể nào để xảy ra trong xe.

Dù là chiếc xe thể thao trị giá vài triệu đồng, hay chiếc Pagani hàng chục triệu đồng của anh, cũng không thể chấp nhận được.

―― Quá ủy khuất cho cô.

Người phụ nữ của anh mềm mại và yếu đuối như vậy, anh lại quá thô bạo, khiến cô không thể không bị tổn thương.

Hơn nữa, không gian nhỏ hẹp cũng ảnh hưởng đến sự thể hiện của anh…

Mùi trong xe vẫn khó tả, Tông Duệ nhấn nút trên cửa xe, để cho cửa sổ phía trước hạ xuống.

Xung quanh nơi họ đỗ không có xe nào khác, nhưng Thương Vũ vẫn vội vàng đẩy người đàn ông bên cạnh ra, ngồi dậy khỏi vòng tay anh.

Cúi xuống nhặt chiếc trâm dưới ghế, cô gái nhanh chóng cột lại mái tóc dài như thường lệ.

Khi cô đưa tay ra sau lưng để cài khuy qua lớp áo ngắn tay, nốt ruồi nhỏ trên sống mũi lại nhăn lại.

Người đàn ông thô lỗ này, suýt chút nữa đã làm rách đồ của cô…

Tông Duệ lớn như vậy vẫn có chút ngượng nghịu, ngồi lệch sang một bên nhìn bạn gái chỉnh trang.

Tư thế lười biếng với ngực áo mở rộng cùng nụ cười nhếch mép đầy lưu manh, khiến cả người anh trông vừa lười biếng lại vừa nguy hiểm.

Nhìn cô cài khuy mà không thành công, anh đưa tay ra: “Để anh giúp em.”

Thương Vũ mím môi làm mặt giận, đẩy bàn tay to lớn đang ngo ngoe muốn động của bạn trai ra.

“Không cần.”

Hormone đang sôi sục của anh gần như sắp tràn ra ngoài, chưa biết chừng giúp chưa xong lại có khi còn… kích động thêm.

Cô sợ ngược lại mình lại phải giúp anh…

Sau khi đem chính mình sửa sang lại cho chỉnh tề,cuối cùng Thương Vũ mới kéo lại chiếc áo ngắn tay nhăn nhúm của mình.

Ánh mắt lướt qua một góc áo, mắt cô đột ngột nhảy lên một cái.

“Anh—” Cô quay đầu trừng người đàn ông,gò má vừa mới hạ nhiệt lại nóng lên, “Anh nhìn xem—”

“Trên áo đều dính hết rồi…”

Tông Duệ nghiêng đầu nhìn xuống, thấy trên vạt áo của bạn gái có những vết tích nhỏ to bằng móng tay.

Anh bật cười, đưa tay lấy thêm một miếng giấy.

Trên tay giúp cô làm sạch quần áo, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ hơn:

Muốn để lại nhiều dấu vết hơn nữa.

Muốn để lại những thứ chỉ thuộc về mình trên cơ thể cô. Muốn cô từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều mang dấu ấn của anh.

Muốn cô hoàn toàn thuộc về anh…

“Không thể lau sạch được.” Thương Vũ nhỏ giọng lầu bầu, lại không vui lắm mà giật lấy khăn giấy từ tay anh, “Đều tại anh, đáng ghét…”

Tông Duệ khóe môi cong lên, đưa tay vuốt má cô: “Ca ca đền cho em cái mới.”

Nói xong, anh mở cửa xe, bước ra ngoài đi về phía sau.

Mở cốp xe, người đàn ông lục lọi lấy ra nhiều thứ, tay đầy ắp trở lại xe.

“Cái gì thế?” Thương Vũ hỏi anh.

Thấy túi xách Hermes màu cam, cô nhướng mày: “… Cho em sao?”

Tông Duệ liếc cô một chút, giọng điệu tự nhiên nói: “Đi công tác sao có thể không mang quà về cho người phụ nữ của mình được.”

“…”

Thương Vũ mím môi, nuốt lại những lời từ chối, khóe môi không tự chủ được cong lên.

— Sự quan tâm và yêu thương của anh đối với cô, còn làm cô vui hơn cả món quà.

Ngoài túi xách, anh còn mang về cho cô hai chiếc váy và một số trang sức.

Trước đây, khi mẹ anh còn sống, mỗi mùa các thương hiệu đều gửi quà. Lần này trở về ‌ Tông Duệ cũng trông mèo vẽ hổ (*), chọn một số món từ quà tặng được đưa tới.

(*) Trông mèo vẽ hổ: Học theo/làm theo

Ngoài những bộ váy, anh còn mang về cho Thương Vũ nhiều món ăn vặt từ Bắc Kinh, bao gồm cả món bánh truyền thống mà bà nội cô thích nhất.

Cuối cùng, người đàn ông mở hộp cơm giữ nhiệt.

Mùi thơm tỏa ra xông vào mũi.

Thương Vũ mở to mắt, “Oa” Ra một tiếng: “Là vịt quay sao!”

Tông Duệ cười.

— Có vẻ như đồ ăn ngon vẫn là hiệu quả nhất.

“Để vài tiếng rồi, không thể so với đồ mới làm.” Người đàn ông rút khăn ướt lau tay, rồi cầm đũa lên, “Thử một miếng đi. Sau này đến Bắc Kinh, anh sẽ dẫn em đi ăn những món ngon hơn.”

Thương Vũ nhận lấy bánh cuộn từ tay bạn trai và cắn một miếng.

“Ăn rất ngon!”

— Cô cảm thấy món này hương vị còn chính tông hơn cả vịt quay cô đã ăn ở Bắc Kinh trước đây.

Nuốt sạch những gì trong miệng, Thương Vũ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Sáng nay anh đi sớm như vậy, sao lại mua được vịt quay?”

Tông Duệ tiếp tục cuộn bánh cho bạn gái,ngữ khí nhàn nhạt: “Trong nhà có đầu bếp làm món này.”

Đầu bếp gắng sức đuổi theo, mang hộp cơm đến sân bay.

Không còn cách nào khác, anh đi quá gấp, vé máy bay mua cũng chỉ là khoang phổ thông.

Chuyến bay đêm đến Ngô Tô đã bị hai đoàn thương vụ đặt kín, nên vé thương gia hạng nhất gần nhất cũng chỉ có vào sáng sớm.

Thực ra nếu chờ đến sáng, máy bay tư nhân của anh cũng có thể hoàn thành việc hẹn trước lên đường.

Nhưng Tông Duệ không thể chờ đợi một phút giây nào, cảm giác bất an chưa từng có.

Sau khi thấy tin tức về gia đình cô, anh lập tức mua vé gần nhất, không ngừng quay về.

Lần đầu tiên trong đời anh phải ngồi khoang phổ thông, điều này khiến lão quản gia đau lòng khôn xiết…

Thương Vũ ăn hết bốn cái bánh cuộn mới dừng lại.

Vặn mở chén giữ nhiệt có canh vịt, đưa cho bạn gái. Tông Duệ nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt cô: “Mấy hôm nay không ăn uống tử tế phải không?”

Thương Vũ liếm đôi môi khô khốc: “Ừm…”

Cô nhíu mày: “Cái tin đồn trên trang báo lá cải đó, căn bản không phải là nội dung phỏng vấn của em.”

Cô thở dài: “Không biết các phỏng vấn của các phương tiện truyền thông khác có được phát hành không, nếu người khác cũng viết tin sai thì làm thế nào đây…”

“Thì làm sao.” Tông Duệ khẽ cười lạnh, giọng nói nghiêm nghị, “Xem người đàn ông của em chết rồi sao?”

Anh một tay cài lại cúc áo ở cổ, giữa lông mày nhíu lại toát lên vẻ lạnh lùng: “Ông đây sẽ đợi xem ai còn dám nói bậy về em.”

“…”

Thương Vũ nhìn bạn trai hai giây,hai cánh tay ôm lấy eo của anh, rồi lại rúc vào trong ngực anh.

“Trước đây anh nói, cái tài khoản marketing kia không chịu xóa bài viết, nói rằng những gì họ viết đều là thật…” Cô gái dừng lại một chút, giọng nói ấm ức, “Thật sự đúng như vậy. Em cũng không biết họ từ đâu mà biết rõ như vậy.”

Cô ngừng lại, đôi mắt ảm đạm cúi xuống: “Trừ khi…”

Tông Duệ lập tức hiểu ý, nhướng mày hỏi: “Em nghĩ là người trong nhà tiết lộ sao?”

Thương Vũ khóe miệng cụp xuống: “Nếu không thì sao họ biết cả chuyện ông bà em là sư huynh muội…”

Tông Duệ lắc đầu: “Anh nghĩ không phải.”

Anh cười: “Mẹ em thông minh và sắc sảo như vậy, làm sao có thể làm chuyện giết địch một ngàn mà tổn hại tám trăm thế được.”

Thương Vũ từ từ chớp mắt, cũng có chút không chắc chắn.

“Hôm qua mẹ em gọi điện cho em, nói rằng bà biết chuyện của chúng ta. Bà rất tức giận.” Cô bĩu môi, “Em cũng cãi nhau với bà qua điện thoại. Sau đó, không lâu sau, tin đồn đã lan ra…”

Tông Duệ đưa tay xoa đỉnh đầu của cô, hoàn toàn bị thông tin khác trong lời cô thu hút.

“Người nhà em không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau đúng không?”

Câu hỏi của anh mang tính khẳng định, Thương Vũ cũng không thể phủ nhận.

“Bọn họ… tạm thời chưa thể chấp nhận được.” Cô khẽ đáp, hai tay ôm chặt eo bạn trai, “Bố em nói ngày mai sẽ đợi em về nhà rồi từ từ nói chuyện. Lần này em sẽ nói rõ ràng với họ…”

Tông Duệ cúi đầu, môi nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô gái — chỉ là một nụ hôn đầy yêu thương.

“Ngày mai anh sẽ về cùng em.” Anh nói.

Thương Vũ ngạc nhiên, ngẩng mặt nhìn người đàn ông: “Thật sao?”

Tông Duệ nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Để gia đình em chấp nhận anh, đó là việc anh phải làm.”

Thương Vũ chớp mắt xúc động, nhưng cũng rất lo lắng: “Vào lúc này, mẹ em sẽ không nói những lời dễ nghe đâu…”

Thiệu nữ sĩ trước đây khi nhắc đến Tông Thịnh, đối với vị tiểu Tông gia này có không ít lời khen ngợi cùng thưởng thức. Nhưng hôm qua,thái độ của bà thay đổi 180 độ, liên tục gọi anh là “người họ Tông”…

Tông Duệ khẽ tặc lưỡi: “Vậy càng không thể để em phải đối mặt một mình.”

Anh đưa tay lên vuốt ve mặt cô gái: “Nếu em bị mắng đến rơi nước mắt, người đau lòng nhất không phải là ông đây sao, hửm?”

Thương Vũ khịt mũi: “Anh mới là người sẽ bị mắng…”

Người đàn ông bật cười: “Anh da dày thịt béo, không sợ.”

Anh hôn lên khuôn mặt ửng hồng của cô.

“Ngày mai em cứ theo sau anh, đừng lo lắng gì cả, mọi việc cứ để anh lo.”

Thương Vũ lắc đầu, cằm tựa vào ngực người đàn ông.

“Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Cô ngước nhìn anh, ánh mắt và giọng nói đều đầy kiên định.

“Về sau dù có chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt.”

Ánh mắt Tông Duệ khẽ dao động, vòng tay rắn chắc mạnh mẽ ôm chặt cô gái vào lòng.

“Được.”

Anh cúi đầu vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu đầy lưu luyến không nỡ rời xa: “Về nhà đi, mấy ngày này cũng đã làm em vất vả đủ rồi.”

“Về nhà ngủ một giấc thật ngon, sau đó—”

Tông Duệ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nóng bỏng sáng rực: “Tin tưởng anh”.

Thương Vũ chậm rãi chớp mắt, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.

“Em tin tưởng anh mà.”

Cô vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn của anh, giọng nói dịu dàng như nũng nịu: “Duệ ca ca là tốt nhất…”

Người đàn ông rất thích như vậy, trong lòng tràn đầy thỏa mãn khẽ cười.

Anh đưa tay nhéo nhẹ gáy cô: “Biết vậy thì tốt.”

Đầu ngón tay chạm vào dáng hình của chiếc điện thoại trên ghế, Tông Duệ đột nhiên nhớ ra điều gì.

Anh cúi đầu,môi lướt qua vành tai nhỏ nhắn của Thương Vũ.

“Sau này, không được mất liên lạc nữa.”

“Nếu không—” Người đàn ông gằn giọng,cắn nhẹ vành tai mềm mại của cô.

“Ông đây sẽ hôn chết em!”