Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 32: Ngư mỹ nhân




(*) Về tên chương:Ngư Mỹ Nhân” (虞美人) là một từ (thể thơ) nổi tiếng trong văn học Trung Quốc, xuất phát từ thời nhà Đường và nhà Tống. Đây là một trong những thể từ phổ biến nhất, thường được sử dụng để diễn tả cảm xúc buồn bã, luyến tiếc, và nhớ nhung.Về mặt thực vật học, “Ngư Mỹ Nhân” cũng là tên gọi khác của loài hoa anh túc đỏ, loài hoa này thường xuất hiện trong thơ ca cổ điển với ý nghĩa tượng trưng cho vẻ đẹp mong manh và sự phù du của cuộc sống.
Khi nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, tim của Thương Vũ run lên mạnh mẽ.

Nhưng cô không quá bất ngờ.

Cô biết rõ anh đã muốn hôn cô từ lâu.

Mà niềm vui dâng trào trong tim khiến cô chợt nhận ra rằng,hóa ra, cô cũng một mực vụng trộm chờ mong…

Khi đôi môi họ chạm nhau, dường như đại não cô có một sợi dây kíp nổ nào đó được rút ra nhóm lên một ngọn lửa nóng cháy.

Lông mi của Thương Vũ rung rinh không ngừng như cánh bướm,không thể kiểm soát được sự run rẩy không ngừng.

Lúc này… có lẽ là nên nhắm mắt lại phải không?

Nhưng không hiểu sao, đôi mắt hạnh đào xinh đẹp của cô lại cứ như vậy nửa khép nửa mở, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang hôn mình.

Anh ấy chưa bao giờ ở gần đến thế.

Gần đến mức các đường nét trên khuôn mặt anh, vốn sắc sảo anh tuấn, giờ trở nên mờ ảo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của chúng.

— Đôi môi mỏng xinh đẹp của anh áp chặt vào cô, sống mũi thẳng của anh cũng vậy. Chúng, giống như anh đều đang tràn đầy sự nhiệt huyết, nhưng cũng có chút vụng về mà tiến gần đến cô.

Nếp môi nhanh chóng chạm vào lợi của cô, chóp mũi cũng đang chìm vào gò má cô, anh vẫn đang dùng sức…

“Ưm—”

Thương Vũ không có cách nào chịu nổi khí lực của anh, dưới chân cô lảo đảo không vững.

Ngay khi đôi chân trần của cô vừa chạm sàn, cô đã bị nhấc bổng lên —

Tông Duệ dùng hai tay to lớn của mình nắm lấy đầu gối cô, dễ dàng bế cô lên khỏi mặt đất.

Thương Vũ theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh, toàn thân như một chú gấu túi, quấn chặt lấy người đàn ông trước mặt.

Hơi thở của anh lại một lần nữa đến gần: “Tiếp tục?”

“……”

Thương Vũ nhìn vào đôi mắt đầy ám muội cuồng nhiệt của anh, rồi cúi đầu nhìn đôi chân mình bị nâng lên, xấu hổ đến mức không thể thốt nên lời.

Chưa kịp trả lời, Tông Duệ đã bước đi, từng bước chậm rãi, anh ôm cô đi về phía bàn làm việc dựa vào tường.

Không có công việc, trên mặt bàn làm việc trống trơn.

Cô được đặt lên bàn, thoả đáng, cẩn thận từng li từng tí, nhưng cũng chứa đầy mười phần ý định.

Ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh, đôi môi ướt át của anh khẽ nhếch lên, cười có chút lưu manh, ý vị rất rõ ràng: không muốn tiếp tục cũng phải tiếp tục.

Lông mi của Thương Vũ khẽ rung.

“Tông Duệ——”

Không đợi cô nói hết, anh đã phong bế môi cô lại bằng một nụ hôn.

Cô có điểm tựa bên dưới, anh càng mạnh mẽ hơn, một tay giữ lấy eo cô, tay kia luồn ra sau đầu.

“Keng” một tiếng, cây trâm bạc bị rút ra và đặt sang một bên.

Mái tóc dài của cô im lặng buông xuống.

Bàn tay anh cũng như tìm thấy chốn quen thuộc, từng ngón tay dài luồn sâu vào mái tóc của cô.

Cùng lúc đó, nụ hôn của anh càng trở nên sâu hơn.

Lưng Thương Vũ tê rần, ngay sau đó là cảm giác rùng mình. Hai tay giống như bị rút hết gân cốt, vô lực buông thõng xuống.

Người đàn ông trước mặt dừng lại một chút, sau đó nắm lấy cổ tay cô, đem cánh tay mềm yếu của cô vòng ra sau lưng anh.

“Ôm chặt.”

“……”

Anh không chấp nhận việc cô lơ là chút nào.

Anh muốn cô đáp lại anh bằng sự nhiệt tình, muốn cô cũng khao khát anh mạnh mẽ như vậy…

Lông mi cô run lên vài cái, Thương Vũ nhận thua nhắm nghiền hai mắt lại.

Khi thị giác bị vô hiệu hóa, dường như các giác quan khác bỗng nhiên trở nên nhạy bén hơn.

— Cảm giác đó là gì?

Là dopamine đang tiết ra, endorphin đang nhảy múa.

Là hormone đang hòa quyện.

Là, thích…

Đây là mối tình đầu và nụ hôn đầu của cô.

Cô thích tất cả…

Cô chậm rãi ngửa đầu, cổ kéo dài ra, vô thức đáp lại anh.

Nhưng đột nhiên, người đàn ông lại dừng lại.

“Aiiiii.” Anh gọi cô bằng giọng khàn khàn, giọng trầm đầy quyến rũ.

“Anh đâu có ăn em, em tránh làm gì?”

Thương Vũ mím đôi môi ướt át của mình, giọng nói như tiếng muỗi kêu: “Em không có…”

Người đàn ông nhìn cô thật sâu, giọng nói rất thấp: “Đầu lưỡi.”

Nhìn cô gái trong lòng vốn đã thẹn thùng, giờ lại thêm quẫn bách đến mức mắt đỏ hoe, Tông Duệ trầm giọng khẽ cười.

Anh nghĩ mình thật dư thừa khi nói câu đó.

Trực tiếp hành động là được.

Bàn tay lớn giữ lấy bên má cô, anh lại ép đôi môi mình lên.

Lần này, anh không cho phép cô trốn tránh.

Ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng ấn vào gò má mềm mại của cô gái, người đàn ông nôn nóng xao động cuối cùng cũng chiếm lấy toàn bộ khoang miệng cô…

Thương Vũ giật mình một cái, đôi vai co lại.

Hai cánh tay mềm nhũn lại trượt xuống. Không thể giữ được bờ vai rộng của anh, cô vô lực nắm lấy vải áo nơi ngực anh.

Anh chính là một tên đại lừa gạt..

Cái tư thế này rõ ràng là muốn “ăn” sạch cô…

Không hiểu thấu, cũng rất không có đạo lý nào, cô bỗng nhớ đến dáng vẻ mình ăn dưa hấu vào mùa hè.

—Bây giờ, cô như biến thành miếng dưa hấu bị cắn ngấu nghiến.

Người đàn ông vụng về, thô bạo cứ thế cắn một miếng, ngọt ngào, đậm đà, mọng nước….

Điều khiến người ta càng thêm đỏ mặt chính là, âm nhạc từ loa hầu như không còn nghe thấy nữa.

Căn phòng rộng lớn đầy những âm thanh “chậc chậc” ướt át của môi lưỡi…

“Ưm—” Thương Vũ khẽ rên, nốt ruồi son giữa đôi lông mày nhăn lại.

Cô dùng sức đẩy ngực anh: “Đau…”

Bốn cánh môi dây dưa bị cưỡng chế tách ra, phát ra một tiếng “ba” rất nhẹ.

Hơi thở của người đàn ông hơi gấp gáp.

“Cắn trúng sao?”

Thương Vũ mím đôi môi đang tê dại của mình, phát ra một tiếng rên nhẹ.

“Để anh xem.” Tông Duệ lập tức nói, dùng tay mở đôi môi anh đào của cô gái ra giống như trước.

Lần này, chỉ có ánh mắt của anh tiếp cận đôi môi.

“Không bị rách…”

“……”

Anh thực sự muốn cắn mạnh đến mức cắn rách môi cô sao?

Thương Vũ giận dỗi đẩy tay bạn trai ra, đồng thời liếc anh một cái.

“Anh là chó sao…”

“Lại mắng?” Tông Duệ nhướn mày, cười xấu xa, “Ông đây sẽ thật sự cắn để em phải tiêm vắc-xin phòng dại đấy..”

 “……”

Nhìn thấy những vệt nước óng ánh trên môi của người đàn ông, Thương Vũ có chút không nói nên lời.

Chậm rãi cúi đầu xuống,cô thẹn thùng bấm lên mu bàn tay của người đàn ông một cái,lại muốn cho hả giận mà chọt vào gân xanh nổi lên.

Tông Duệ cười khẽ, vẻ mặt tràn đầy sự thỏa mãn cưng chiều.

Bị người phụ nữ của mình mắng,bấm hai lần như thế ngược lại anh còn cảm thấy rất thoải mái.

“Đánh tình” và “mắng xinh đẹp” chính là như vậy.

Anh nhẹ nhàng kéo góc váy của cô, rồi lại nắm lấy đầu gối nhỏ nhắn của cô.

“Tha lỗi cho anh.”

Anh nhìn vào đôi môi của cô và nói: “Người đàn ông của em cũng là lần đầu tiên.”

Thương Vũ bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Ai mà không phải lần đầu chứ…”

Tông Duệ cười khẽ: “Vậy thì tốt, chúng ta có thể luyện tập cùng nhau.”

Đều là mối tình đầu, họ có thể cùng nhau khám phá nhiều điều nữa…

Nhìn vào đôi tai đỏ bừng của cô, anh ngữ khí mập mờ nói: “Sau này gặp mặt,trước tiên hôn hai tiếng.”

“……”

Khi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của bạn trai, Thương Vũ bỗng không chắc được anh là đang trêu chọc cô hay là nghiêm túc.

“Không được!” Cô một mực bác bỏ, đôi môi lại khẽ động một cách yếu ớt, “Vậy, vậy miệng đều sẽ sưng lên…”

Tông Duệ rũ mắt, nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng.

Anh dùng ngón cái lướt dọc theo đường viền môi của cô, thì thầm rất nhẹ, “Đã sưng rồi.”

“……”

Thương Vũ nắm chặt cạnh bàn làm việc, dựa về phía trước.

“Em muốn đi xuống…”

Chưa kịp đặt chân xuống đất, vòng tay to lớn đã nắm chặt eo cô, ấn trở lại vào bàn.

“Chạy đi đâu?”

Tông Duệ đặt môi lên trán cô, vừa như dỗ dành,lại như cảnh cáo: “Còn chưa đến hai tiếng đâu.”

“Ai nha, anh đừng làm rộn ――”  Thương Vũ đẩy người đàn ông đang ngo ngoe muốn động trước mặt, có chút sợ.

Cô mím môi, bờ môi vẫn còn có chút nhói, trừng mắt nhìn anh: “Mấy ngày nữa em còn phải biểu diễn…”

Tông Duệ nhìn cô gái trong lòng mình, hầu kết nặng nề trượt xuống.

Anh nhận ra, đối với vị tiểu thư này, một chút cứng rắn anh đều không giữ được.

—Cô lườm anh,anh thấy đáng yêu; miệng nhỏ mắng anh,anh lại thấy rất quyến rũ.

Dáng vẻ mặt đỏ ửng dịu dàng của cô, anh dễ dàng cảm thấy trái tim mình mềm nhũn như nước.

Ngọn lửa trong lòng anh lại bùng lên…

Ngón tay dài của anh khẽ cuộn một lọn tóc của cô, mũi anh lại gần, hít nhẹ mùi tóc của cô.

“Vậy chúng ta đổi sang kiểu khác, có được không?”

Thương Vũ im lặng rút lại sợi tóc bị anh chơi đùa, không đáp lời.

“Đổi sang kiểu khác” là như thế nào?

Tông Duệ đã dùng hành động để cho cô đáp án.

Đôi môi ấm áp ẩm ướt của anh nhẹ nhàng áp lên tai cô, giọng nói từ tính đầy mê hoặc: “Hửm, bảo bối?”

Hô hấp cứng lại, toàn bộ lưng Thương Vũ tê dại.

Cô không ngờ mình lại phản ứng mạnh mẽ như vậy với cái danh xưng này.

Giữa các cặp đôi, cách gọi như thế này khá phổ biến, không phải sao?

Có lẽ vì giọng Bắc Kinh của anh ấy nghe rất êm tai, ngay cả âm uốn lưỡi ở cuối cũng mang theo chút ngông cuồng, lưu manh?

Hay là vì khi gọi cô, hơi thở của anh ấy cũng nóng ấm, ngứa ngáy luồn vào tai cô…

Rung rinh đôi hàng mi ngước nhìn anh, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, Thương Vũ rúc vào ngực anh, cắn môi dưới: “Vậy,… anh lại gọi em như thế nữa đi…”

Cô thẹn thùng đến mức không dám nhìn anh mà nói, cả khuôn mặt đều đỏ đến tận gốc cổ.

Dáng vẻ này, đúng chuẩn là đang làm nũng.

Khóe môi Tông Duệ chậm rãi nhếch lên.

Anh liếc nhìn bạn gái, cố ý chậm rãi ung dung hỏi lại: “Như thế nào?”

“……”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái xụ xuống, quay đầu đi: “Vậy bỏ đi…”

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, nhanh chóng nghiêng đầu lại gần cô. “Nói trước một chút a—”

Đôi mắt màu hổ phách của anh chứa đầy ẩn ý: ” Anh coi em là bảo bối, em còn cùng anh chỉ mặt gọi tên sao?”

Ánh mắt của Thương Vũ khẽ động: “Vậy em…nên gọi như thế nào?”

Tông Duệ nhướng một bên mày lên: “Thật sự không biết sao?”

“‘ca ca’ trước đây”, anh nhấn mạnh hai từ đó ” Làm mẫu rất nhiều lần cho em rồi mà?”

Thương Vũ chậm rãi nhíu mày lại: “Nhưng mà, em có ca ca rồi”

“Như thế này có chút kỳ lạ…”

“Sao có thể giống nhau được?” Người đàn ông cà lơ phất phơ cười,” Đó là ca ca ruột của em—”

“Còn anh là tình nhân ca ca”

Cái miệng này đầy những lời nói bông đùa.

Huống hồ, Thiệu Tri Huyền cũng không phải là anh ca ca ruột của cô…

Nháy mắt một cái, cô bỏ qua dòng suy nghĩ không hợp lúc, Thương Vũ bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó.

“Trong tiếng Bắc Kinh, ‘bạn trai’ gọi thế nào?”

Tông Duệ khẽ nhíu mày, chép miệng: “Không có cách gọi đặc biệt nào. Nếu phải gọi thì—”

Anh vòng tay ôm lấy eo cô gái, nâng cằm cô lên: “Anh là đàn ông của em.”

Cái tư thế bá đạo cùng giọng điệu này, cô rất thích.

Đuôi mắt cong lên ý cười, Thương Vũ vòng tay qua cổ người đàn ông, nghiêng đầu tiếp tục hỏi: “Vậy, em là gì của anh?”

Tông Duệ cười khẽ, cúi xuống đầy cưng chiều mà hôn nhẹ lên gò má cô: “Em là cô nàng mật ngọt của anh.”

Anh lại hôn lên nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cô: “Là cô gái của anh”.

Rồi lại cọ nhẹ bên khóe môi cô, giọng anh đè thấp xuống: “Em là bảo bối của anh.”

Trái tim Thương Vũ khẽ run rẩy tê rần, đôi môi cô mấp máy không thành tiếng—giống như muốn chống cự, lại giống như đang mời gọi.

Người đàn ông dễ dàng đạt được điều mình muốn.

Sau đó, anh tiếp tục lấn tới, ra lệnh cho cô: “Bảo bối, mở miệng.”

“……”

Thương Vũ không thể suy nghĩ, cũng không có cách nào kháng cự.Đôi môi cô nhanh chóng thần phục anh.

Lại bị hôn một cách dịu dàng.

” Ca ca lần này, sẽ nhẹ nhàng”.