Nhớ em.
Hai chữ này giống như ở trong ống nghe điện thoại thả ra một con sâu róm, hay là một con tiểu hồ điệp,bay phấp phới từng chút chui vào trong lỗ tai người ta.
Tai Thương Vũ chợt mềm nhũn, nửa người trở nên tê dại.
Trái tim cũng trở nên ngứa ngáy tê dại từng chút một…
Lông mi khẽ run hai lần , cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, khóe miệng từng chút từng chút cong lên.
Đêm nay mặt trăng, thật là xinh đẹp a.
Đưa đầu ngón tay cầm lấy bản thảo của người đàn ông khẽ vuốt ve,Thương Vũ nhẹ nhàng nói: “Trước đó anh nói, có thể thêm thứ gì đó vào bề mặt đàn tỳ bà, vậy… chúng ta tìm thời gian thương lượng một chút được không?”
“Được”.Tông Duệ sảng khoái nói,sau đó lại thấp giọng khẽ chậc lưới, “Ài, tôi nói ――”
“Em tại sao lại chuyển đề tài nữa rồi?”
Anh bất mãn nói: “Mỗi lần đều là như thế này, thật sự một chút phản ứng cũng không cho sao?”
“……”
Thương Vũ chậm rãi cắn môi dưới, giơ tay vỗ vỗ ban công nơi người đàn ông vừa ngồi.
Cái người đàn ông ngốc nghếch này.
Cô nhất định phải giống như anh đem lời nói nói ra rõ ràng như vậy sao?
“Tôi nói là ――” Thương Vũ mở miệng lần nữa, bởi vì tự giác xấu hổ, thanh âm đều có chút rầu rĩ hừ nhẹ.
“Qua cuối tuần tôi cũng không cần biểu diễn, có thể đến phòng làm việc của anh, chúng ta……”
Lỗ tai nóng đến nói không nổi nữa.
Thương Vũ mím mím môi, vẫn bổ sung thêm một câu: “Hay là cứ xem thời gian của anh đi”.
Người đàn ông trầm thấp cười khẽ một tiếng: “Vậy còn cần phải xem sao.Thời gian của tôi đều thuộc về em”.
Gò má không khống chế được mà nâng lên một chút, Thương Vũ nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy… Ngày kia được không?”
“Được. Trước khi đến nhớ báo với tôi một tiếng”
“Được”. Thương Vũ vội giành lời nói trước người đàn ông “Tôi tự mình đi là được, không cần anh đón.”
Lời nói bị người khác cướp mất, Tông Duệ bất đắc dĩ thở dài: “Được, đều nghe em,Đại tiểu thư.”
Trong điện thoại vang lên một tiếng “rầm”, chắc là tiếng cửa xe đóng lại. Thương Vũ vội vàng nói: “Vậy anh mau về đi, lái xe chậm một chút a.”
“Ừm.” Dừng lại hai giây, người đàn ông bỗng nhiên lại nói, “Lần sau có thể nói thẳng một chút?”
“Nếu như em cũng nhớ tôi”.
Những đầu ngón tay mảnh khảnh dừng lại một lúc, sau đó càng cọ xát mạnh hơn vào tấm bản thảo vô tội – các góc gần như bị cô uốn cong.
“Anh mau trở về đi, tạm biệt!”
Nói xong, Thương Vũ cúp điện thoại như đang muốn chạy trốn.
Cánh tay đang cầm điện thoại rơi xuống, cô lấy tay còn lại che má.
Lòng bàn tay da thịt đều nóng bừng, giống như có rất nhiều con kiến nhỏ đang nhảy múa…
Ngẩng đầu lại nhìn bầu trời đêm, ánh trăng so với vừa rồi càng sâu thêm một chút.
Mặt trăng đều vây lại, nhưng cô lại không hề ngủ chút nào.
Hóa ra không chỉ giúp sảng khoái, việc tiết ra quá nhiều dopamine còn có thể gây ra chứng mất ngủ…
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta rất “Thành khẩn” gõ vang.
“Bố?” Thương Vũ quay đầu lại, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Nhanh chóng bước tới mở cửa, cô sửng sốt một chút.
Thiệu Tri Huyền đang đứng ở cửa.
Hôm nay anh ấy cũng mặc một bộ cổ phục Trung Quốc, tay áo dài cài cúc vẫn còn vết hằn lộ rõ vào đêm khuya,hiển nhiên là mới từ bên ngoài trở về.
Thương Vũ há hốc mồm: “Tối nay không phải anh… ở bên khu nhà mới sao?”
“Không có việc gì,đột nhiên muốn quay trở lại.” Thiệu Tri Huyền nhìn cô, một tay nâng lên, “Cho em ――”
Thương Vũ nhìn thấy một hộp bánh quế thơm tự làm ―― lần trước cô đã hẹn với bà nội nhưng lại không ăn được vì tạm thời phải đến buổi tọa đàm.
Cô nhận lấy: “Bà nội có khỏe không?”.
“Rất tốt, vẫn như thường lệ.” Thiệu Tri Huyền nhàn nhạt nói, ngước mắt nhìn cô gái hai giây, sau đó hỏi: “Tối nay ở nhà có khách sao?”
Tim Thương Vũ đập thình thịch.
“Không có”.
Thiệu Tri Huyền im lặng một lúc, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái, như đang xem xét điều gì đó, nhưng lại có vẻ do dự muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, anh không nói gì, chỉ nhẹ giọng dặn dò: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Thương Vũ âm thầm thở ra một hơi, “ừm” một tiếng rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Người đàn ông đằng sau cánh cửa chân như bị cắm rễ xuống đất, hồi lâu không rời đi.
Thiệu Tri Huyền chậm rãi nhướng mày, hạ mắt xuống nhìn ánh sáng xuyên qua khe cửa.
Chẳng lẽ là anh nhìn lầm?
Vừa đi vào cuối ngõ đường Đông Nghi nhìn về phía đông, liền có thể nhìn thấy ngôi nhà cổ của gia đình.
―― Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng khi anh bước đi trên con đường nhỏ này, liếc mắt một cái liền sẽ nhìn thấy cửa sổ phòng cô từ phía xa xa.
Nhìn thấy đèn trong phòng cô bật sáng, anh sẽ vô thức tăng tốc về nhà…
Nhưng đêm nay ngoại trừ ánh đèn, anh còn giống như còn nhìn thấy thứ gì khác.
—Nhưng, làm sao có thể được?
Ban công ven sông, làm sao có thể có người trực tiếp nhảy xuống được?
Đưa tay vuốt vuốt mi tâm căng cứng,Thiệu Tri Huyền cho rằng mọi chuyện là do thần kinh mẫn cảm gần đây của anh.
Quan tâm sẽ bị loạn.
Đối với cô anh luôn như vậy.
Lo được lo mất.
Anh muốn chạm vào nhưng rồi lại lo sợ thu tay.
*****
Cuối tuần, Thương Vũ lại bắt taxi tới phố Tây Lang.
Cảnh đêm của phố Tây Lang nổi tiếng, tất cả khách du lịch đến Ngô Tô đều đến đây. Thân là người địa phương sinh ra lớn lên tại nơi này nhưng Thương Vũ kỳ thật rất ít tới đây – số lần cô tới đây trong tháng này đã đuổi kịp mấy năm nay.
Huống hồ ――
Khi cô bước lên cầu thang gỗ dẫn lên tầng cao nhất, Thương Vũ trong lòng tự cười nhạo mình – ai mà ngờ rằng cô lại một mình đến quán bar hết lần này đến lần khác…
Lại đứng trước cánh cửa gỗ kiểu cũ, lần đầu tiên cánh cửa được đóng lại.
Thương Vũ do dự một chút, sau đó giơ tay gõ nhẹ hai cái.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra từ bên trong.
Nhìn thấy người đàn ông, Thương Vũ sửng sốt một chút — mới chỉ là tháng năm mà anh đã thay quần áo mùa hè, dưới chiếc áo màu đen không tay lộ ra hai đầu cánh ta rất rắn chắc tráng kiện. Nhìn vào đường cong cơ bắp, anh gần đây có vẻ như luyện tập rất có hiệu quả.
Đương nhiên cái này cũng không có gì hiếm lạ.Sự chú ý của Thương Vũ đổ dồn vào chiếc găng tay đen trên tay người đàn ông.
Sau khi kịp phản ứng là cái gì, cô hỏi: “Anh…bận à?”
“Xong rồi, sáng nay có một người bạn từ ngoài trấn tới đây.” Tông Duệ nhẹ nhàng nói, nghiêng người ra hiệu cho cô gái vào phòng: “Vào trước đi.”
Thương Vũ bước vào, vô thức nhìn về phía bàn làm việc.
Bị sốc trong giây lát.
Có một người có hình xăm.
Lại có thêm một nhóm người đang vây xem.
――Tất cả đều là những người quyền quý,cũng có một số người cô đã gặp ở trang trại ngựa trước đây.
Có sao nói vậy, vòng tròn thiếu gia công tử của bọn họ dáng dấp quả thật rất nổi bật, dễ gây sự chú ý,có người thân cao chân dài, có người lại phong lưu phóng khoáng…
Còn có người nói rất nhiều.
“Ồ, vị khách quý này là ai? Có thể khiến tiểu Tông gia của chúng ta gấp đến hoảng lên, nhất định phải tự mình đi đón.”
“Tôi, chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi…” Người trả lời nhìn cô gái mặc sườn xám một chút, quay người nói với Tông Duệ: “Cậu còn không giới thiệu một chút sao?”
Tông Duệ liếc nhìn cô gái đang cúi đầu bên cạnh, nheo mắt nhìn người đang nói với mình. Anh chưa kịp mở miệng cảnh cáo thì đã có người trong đám người đi tới nói: “Tôi nhìn ra không phải là cậu ấy không muốn giới thiệu? Là người ta không chịu đúng không?”.
“Có ý gì?Cậu đừng nói là vị thiếu gia này của chúng ta bận rộn lâu như vậy ――”
“Còn chưa lấy ra được danh phận sao?”
“Làm sao có thể? Chẳng lẽ tiểu Tông gia của chúng ta năng lực lại kém như vậy sao―― Đúng không tiểu Tông gia?”
“……”
Tông Duệ nhìn đám bạn xấu đang cười đùa đến thất điên bát đảo, đầu lưỡi khẽ chạm vào một bên má nhẹ à ra một tiếng.
“Ông đây năng lực kém đúng không?”
Anh chậm rãi cởi đôi găng tay cao su màu đen ra:”Nhìn xem ông đây hôm nay có thể xử cậu như thế nào ――”
Vừa nói, anh đột nhiên rút phi tiêu từ sau cánh cửa ra, giơ tay ném về phía đám người kia.
“Mẹ kiếp?”
Đám thiếu gia nhao nhao né tránh,có người ôm đầu, có người cúi xuống.
“Phanh” một tiếng,phi tiêu đập mạnh vào tấm gỗ trên tường.
“Hắc, cậu không cao hứng là lại ném đồ như vậy sao? Lần trước là mũi tên, lần này là phi tiêu——”
“Cậu còn lãi nhãi tiếp,lần sau tôi sẽ dùng phi đao đâm vào mông cậu!” Tông Duệ nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
“Vậy cũng rất tốt, tôi cũng có thể dùng dao để nâng mông lên một chút―― Mở rộng tầm mắt một chút!”
“Tôi hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt a, thấy không các anh em―― Cái này gọi là xung quan giận dữ vì hồng nhan!”
“A, đã thông suốt nha ――”
“……”
Tông Duệ dùng ánh mắt trấn áp đám thiếu gia ồn ào kia, một tay cầm lấy cổ tay Thương Vũ, dẫn cô đi về hướng sân thượng.
“Ngồi một lát đi.” Anh lấy bộ trà lần trước ra – đặc biệt chuẩn bị cho cô. “Tôi lập tức xong ngay.”
Thương Vũ gật đầu: “Anh đi nhanh đi.”
Tông Duệ lúc ra ngoài cũng đem cửa ban công đóng lại cho cô.
Ngoài cửa, tiếng cười của người đàn ông nhanh chóng dừng lại, thay vào đó là âm thanh ‘ô ô’ nhẹ nhàng của máy móc – tiếng kim xăm di chuyển trên da.
Thương Vũ đem cửa thủy tinh lặng lẽ kéo ra gần một nửa.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh Tông Duệ xăm hình cho người khác, quả thực rất hiếu kì,nhưng cũng xấu hổ không dám đi tới xem cùng…
Một lúc sau, người trong phòng làm việc của anh lần lượt giải tán.
Hẳn là bị một vị nào đó nghiêm mặt cảnh cáo,đám công tử thiếu gia kia không có tiếp tục ba hoa trêu ghẹo, một cái nối tiếp một cái trực tiếp đi ra ngoài.
Người cuối cùng bước ra là người đàn ông xăm hình ngày hôm nay. Chiều cao và hình dáng cơ thể của anh ta gần giống với thợ xăm, kiểu tóc lại hoàn toàn khác biệt ――ngắn đến gần như chạm vào da đầu, anh ta trông đặc biệt rắn rỏi.
“Buổi chiều có thể tháo màng bọc ra, đừng che lại.” Tông Duệ nói với anh ta, một bên mở tủ lạnh lấy ra một túi chườm đá,giơ tay quăng ra: “Có thể đi tắm,sẽ ra chút máu,kết vảy đều rấtbình thường.”
Người đàn ông giơ tay đón túi nước đá: “Cảm ơn huynh đệ.”
“Mùa giải sau tới xem trận đấu đi? Tôi cho cậu một vé.”
Tông Duệ tùy ý cười: “Chuyện này sau lại nói đi.”
Đột nhiên nhớ tới cái gì, anh nhướng mày nói: “Trước mắt có một vấn đề——”
Anh đi đến người trước mặt, thấp giọng nói hai câu gì đó.
Nghe xong, người đàn ông tới xăm hình quay lại nhìn Thương Vũ trên sân thượng.
“Chuyện này tôi phải hỏi vợ tôi trước đã.” Anh mỉm cười với Tông Duệ, “Công việc của người ta,cũng không phải là chuyện tôi có thể tùy tiện nhúng tay.”
Hai người nói đùa vài câu rồi giải tán.
Thương Vũ nhìn theo bóng lưng của người đàn ông tóc ngắn đang sải bước rời đi, nốt ruồi chu sa giữa hai lông mày của cô chậm rãi nhăn lại…
“Ài.”
Cô thu tầm mắt lại, trông thấy Tông duệ đang đối mặt nghiền ngẫm chăm chú nhìn cô.
Anh hất cằm về phía cánh cửa gỗ nơi mọi người đi qua: “Đẹp trai không?”
“…”
Thương Vũ im lặng liếc nhìn người đàn ông một chút, sau đó tiếp tục cau mày nhớ lại: “Tôi thấy anh ấy có chút quen quen…”
“Anh ấy là một tay đua xe”.Tông Duệ đi đến sân thượng, “Trước đó rất hot trên mạng , Trì Thần Viêm Trì.”
“À ――” Thương Vũ nhớ ra, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, “Vậy anh và anh ấy quen nhau như thế nào?”
“Quen biết khi đi du học.” Tông Duệ ngồi xuống, giơ tay xoa xoa bờ vai đau nhức của mình, “Chúng tôi cùng nhau chơi đua xe.”
Thương Vũ kinh ngạc: “Anh còn có thể đua xe sao?”
Tông Duệ ngắn ngủi khẽ cười một tiếng: “Em cảm thấy ông cụ ở nhà có thể cho tôi bỏ học để xăm hình được không?”
Anh bệ vệ rộng mở chân:“Muốn sống thẳng lưng thì phải tự mình tìm cách kiếm tiền”.
Thương Vũ im lặng gật đầu.
Xem ra sự phản nghịch cũng cần phải có sức lực rất lớn, trả giá cũng rất nhiều…
“Vừa rồi anh….”Thương Vũ chớp mắt nhìn người đàn ông, “Có phải đang nói với người ta về tôi đúng không?”
Tông Duệ lông mày giật giật, nhướng mi nhìn cô: “Cảm giác rất nhạy bén a.”
Thương Vũ bẹp miệng: “Anh cùng người ta vụng trộm nói cái gì a?”
“Không có nói xấu em.”
Nhìn thấy cô gái bĩu môi bất mãn, Tông Duệ cà loe phất phơ mà khoanh chân: “Vụng trộm hay là quang minh chính đại cũng không quan trọng, làm sao tôi có thể bằng lòng nói xấu em được?”
Thương Vũ hừ một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Đúng rồi, vợ anh ấy, em từng gặp qua――” Tông Duệ bật ấm nước “Là đại sư sườn xám ở Cẩm Độ.”
Thương Vũ kinh ngạc:” Hả?Là tỷ tỷ ở nhà của bà nội Nghê sao?”
“Lúc trước tôi đến nhà họ, chị ấy còn đang học đại học.” Thương Vũ xúc động thở dài,có chút cảm khái, “Chị ấy hiện tại đều đã kết hôn a……”
Tông Duệ cũng theo giọng điệu của cô mà thở dài một hơi,có phần ghen tị : “Đúng vậy a, Viêm Trì cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, người ta đều đã có vợ rồi, không giống như tôi ――”
Anh dừng lại, ngước ánh mắt yếu ớt nhìn Thương Vũ, “Còn không có một phần tên danh phận .”
“……”
Thương Vũ mím môi khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu không để ý tới người đàn ông.
Ánh mắt liếc nhìn trên mặt đất.
“A, suýt nữa quên mất ――”
Cô xoay người cúi xuống nhặt chiếc túi ở chân bàn lên.
“Cho anh”.
Trông thấy túi giấy liền biết là cái gì.Tông Duệ nhướng mày, đưa tay mở túi ra.
Lấy ra một tách cà phê đá.
Thương Vũ”Ai nha” ra một tiếng: “Đều có chút tan đá rồi……”
Tông Duệ nhìn ly cà phê đá, khóe môi cong lên: “Em không phải không uống cà phê đá sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái: “Đặc biệt mua cho tôi sao?”
Thương Vũ xấu hổ mím môi hỏi: “Anh có phải thường uống loại này hay không?”
Tông Duệ nhét ống vào, nhấp một ngụm: “Không phải.”
Anh lại nâng chiếc cốc lên, nhìn cái ly có chút dò xét rồi chậc lưỡi nói: “Cái này ngon hơn nhiều so với cái tôi tự mua.”
Lại tới.
Thương Vũ quay đầu không nói gì, khóe miệng lại khống chế không nổi mà giương lên.
Dư quang khóe mắt bắt gặp hình ảnh phản chiếu của người đàn ông trên bàn trà bằng kính ―― Cũng là một dáng xương gò má giống như muốn nâng lên trời.
“Hạt cà phê mới ở đây thật sự rất ngon.” Tông Duệ khuấy khối đá đang chìm xuống đáy, sau đó đưa ống hút đưa đến môi cô gái: “Thử nếm xem?”
Thương Vũ vô thức rụt cổ lại, lắc đầu.
Người đàn ông rút tay lại.
“Em không uống đá, hay là không thích cà phê?”
Thương Vũ nhăn mũi: “Tôi cảm thấy có chút đắng, nhưng thêm sữa thêm đường lại có chút béo.”
Cô nghiêng đầu: “Thật ra tôi rất muốn uống chút cà phê. Uống trà bây giờ đối với việc nâng cao tinh thần của tôi không có tác dụng gì…”
Người đàn ông búng ngón tay, đứng dậy bước ra ngoài, “Chờ một chút.”
Nước sôi phát ra tiếng kêu ùng ục.
Thương Vũ đặt chiếc ấm xuống, do dự một lát rồi đứng dậy, cũng không pha trà mà đi theo anh ra ngoài.
Bên cạnh bàn làm việc, Tông Duệ đang đổ hạt cà phê vào máy pha cà phê, một tay tháo vít loa ra.
Tiếng máy xay cà phê át đi tiếng nhạc, giọng người đàn ông át đi tiếng ồn ào: “Có thể uống đá được không?”
Thương Vũ gật đầu: “Có thể.”
Nhìn thấy người đàn ông khéo léo chiết chất lỏng rồi cầm lấy chiếc cốc, Thương Vũ nghĩ ngay đến tiệm hoa cùng quán cà phê trên đường Đông Nghi ――dường như dù đất đai có đắt đến mấy thì việc mở quán cũng không phải chỉ để vui chơi..
Hình xăm,đua xe, mở cửa hàng… Dù không có hào quang của người giàu nhất trên đầu, anh cũng có thể sống một cuộc sống rất mãn nguyện.
Giống như anh mong muốn cô, sống một cuộc sống tự do và rực rỡ…
Trong khi đầu óc còn đang lang thang, một tách cà phê đã pha sẵn được đặt trước mặt cô, khác với những gì cô thường thấy: phần trên cốc có màu cà phê sẫm, phần dưới có màu cam nhạt với những bong bóng nhỏ.
Ngoài ra còn có một lát bưởi dán trên mép cốc.
Tông Duệ nâng cằm hướng về phía cô gái: “Thử xem?”
Thương Vũ nhìn người đàn ông, bán tín bán nghi đưa ống hút vào miệng.
Hai mắt lập tức sáng lên.
“Uống rất ngon!”
Cô nâng cốc lên nhìn: “Ngoài cà phê ra, anh còn cho vào cái gì vậy?”
“Soda bưởi, nước chanh, lá húng quế.” Tông Duệ đáp: “Thế nào?Ngon miệng không?”
Thương Vũ gật đầu liên tục, cầm cốc lên uống một ngụm thật sâu.
“Siêu ngon!”
Cô chủ động đưa cà phê đến bên miệng người đàn ông, ánh mắt sáng ngời: “Anh có muốn nếm thử không?”
Tông Duệ ánh mắt lóe lên, trong lúc nhất thời không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn cô gái.
Đây dường như là lần đầu tiên cô thể hiện cảm xúc của mình một cách rõ ràng và mãnh liệt trước mặt anh.
Cho dù là ý cười trên đuôi lông mày hay là nốt chu sa đỏ ở sơn căn, đều có một loại tươi mát không cố kỵ…
Chậm rãi chớp mắt, Tông Duệ vẫn không uống cà phê, chỉ đưa tay lau mấy lát bưởi nhỏ trên môi cô gái.
“Nếu em thích, vậy về sau——”
“Từng hơi thở của em…Từng hành động của em…Từng mối ràng buộc mà em phá vỡ…Rồi từng bước em đi…Anh sẽ dõi theo em….” (*)Một bài hát tiếng Anh cũ từ loa bên trong truyền tới, giai điệu nhẹ nhàng cùng ca từ dịu dàng, rất không đúng lúc ngắt lời người đàn ông, lại có vẻ như càng đúng lúc, thay anh mở lời:
“Oh,em không thấy sao?(Em vẫn chưa hiểu sao?)Em thuộc về anh…(Em thuộc về anh…) (*)(*) Bài hát《Every breath you take》của The PoliceTrong giai điệu bài hát bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, trái tim Thương Vũ lỡ mất hai nhịp.
Cô chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Tông Duệ ở đây: anh đứng dưới ánh đèn, quay lưng về phía cô, cả người như một ảo ảnh bí ẩn không thể chạm tới.
Bây giờ, cô rõ ràng đang chăm chú nhìn vào mắt anh, nhưng cô dường như nhìn thấy được càng nhiều ảo mộng kiều diễm hơn ―― Là phong cảnh anh đã mang đến cho cô mà cô trước đây chưa từng nhìn thấy.
Đó cũng chính là cái “về sau” mà vừa rồi anh chưa kịp nói hết…
“Tôi!”
Có tiếng động vang lên từ bên ngoài cánh cửa gỗ không đóng lại.
Thương Vũ bị giọng nói đột ngột này dọa sợ mà run rẩy một chút.
Tám phần cà phê trong tay rung lắc một chút, chất lỏng đổ ra.
“Tiểu Tông gia ――” Thành Mậu hai ba bước chạy tới, hét lớn đến mức làm gián đoạn khung cảnh hữu tình trên lầu cũng làm xáo trộn bầu không khí mập mờ bên trong.
Nhìn thấy trong phòng có người, anh ta lập tức ngậm miệng bình ổn lại.
“…… Không có chuyện gì.”
“……”
Tông Duệ nhẫn nại nhắm mắt lại, đôi chân dài sải bước về phía cửa.
“Không phải, tôi không biết ――” Thành Mậu còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông đẩy ra ngoài.
Sau khi đóng sầm cửa lại, Tông Duệ quay đầu,nhìn thấy cô gái vẫn như cũ cầm ly nước bị đổ, giọt nước tí tách trượt trên tay cô.
Cô quay đầu tìm thứ gì đó để lau, vẻ mặt có chút bối rối.
Nhìn thấy người đàn ông quay lại, Thương Vũ chớp mắt có chút mất tự nhiên: “Sớm, sớm biết anh không uống, tôi đã——”
“Ai nói tôi không uống?” Người đàn ông nặng nề mở miệng,nhận lấy cốc cà phê từ tay cô gái.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh đột nhiên đặt chiếc cốc xuống, nắm lấy bàn tay ướt sũng của cô gái——
Đôi môi mềm mại nóng bỏng của người đàn ông nhanh chóng mút lấy khe hở giữa mu bàn tay và các ngón tay của cô.
Trong đầu Thương Vũ nổ tung một tiếng, toàn thân giống như bị điện giật tê dại.
Cô ngơ ngác nhìn Tông Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên, môi anh cũng nhuộm cùng màu sắc với tay cô.
“Nếu em thích nó——”
Anh thấp giọng hoàn thành những lời còn dang dở: “Về sau mỗi ngày đều sẽ làm cho em”.