Sau khi mở cửa rồi tiễn người lên xe taxi, Tông Duệ dặn dò tài xế vài câu sau đó mới yên tâm đóng cửa xe lại.
Nhìn chiếc taxi biến mất ở góc đường, người đàn ông quay đi khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Đừng nhìn cái người kia tuy nhỏ nhắn nhưng nghị lực lại rất lớn,nói không cho đưa chính là không cho đưa.
Còn rất gai góc.
Còn có cái câu ‘hương vị cồn lên men’ chết tiệt đó….
Tông Duệ lắc đầu cười nhẹ, sau đó xoay người đi về phía quầy bar.
Bên cạnh quán bar, Thành Mậu đang quan sát mọi người sắp xếp chỗ ngồi.
Có một anh chàng đi cùng có sinh nhật hôm nay, nói buổi tối muốn tổ chức party ở đây.
Khi nhìn thấy người quay lại, Thành Mậu lập tức hỏi Tông Duệ buổi tối có đến không.
Nhìn vị tiểu Tông gia lắc đầu không có hứng thú, Thành Mậu có chút bất đắc dĩ: “Bất quá, mọi người đều biết cậu ở trên lầu, ít nhất cũng lộ mặt một chút đi.”
“Không lộ mặt được”.Tông duệ lười biếng nói, một bên khẽ dựa vào quầy bar, “ Lát nữa phải ra ngoài”.
“Có trò vui sao?”Thành Mậu hỏi, “Hôm kia, Tiểu Đỗ hỏi tôi gần đây cậu bận việc gì ―― Chuyện theo cậu đi Bình Đàn quán, tôi nghe được ý tứ của cậu ấy, là không mời nổi cậu hay là như thế nào?”
Phía sau nửa ngày không có động tĩnh. Thành Mậu quay đầu, liền thấy người nào đó đang cúi đầu lướt điện thoại,cũng không biết là không nghe thấy, hay là không muốn để ý tới anh.
Anh cảm thấy bản thân mình ngày càng không hiểu rõ được tâm tư người đàn ông này.
Hai năm trước Tông lão gia tử bắt đầu bành trướng mở rộng kinh doanh ở Giang Nam, nhưng tiến độ không mấy suôn sẻ―― Nam Bắc dù sao vẫn có sự khác biệt. Cho dù tập đoàn Tông Thịnh giàu có táo bạo thì trong vòng tròn này cũng có những khúc mắc cùng ngã rẽ không phải trong một sớm một chiều là có thể giải quyết cho rõ ràng.
Sau đó, Tông lão gia tử tuyên bố bị bệnh, tình hình vẫn luôn trì trệ. Ai có thể ngờ rằng vị tiểu thiếu gia này lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Ban đầu, nhiều người cho rằng thanh niên này còn trẻ, khỏe mạnh, chắc có thể uống được một nồi của các lão già trong Nam. Nhưng mắt nhìn thấy đã qua thời gian lâu như vậy,người đàn ông này vẫn chưa làm gì nghiêm túc, còn bày ra dáng vẻ thái độ hoàn toàn cởi mở.
Nghe tiểu Đỗ nói, lần trước ở Bình Đàn Quán vị tiểu Tông gia này đã buông lời: Trước mặt lão gia tử chỉ là hình thức, anh ấy tới đây chỉ để vui chơi mà thôi.
Những ngày gần đây, người này cũng quả thực là dáng vẻ của một vị công tử tìm thú vui―― chẳng phải vị này vẫn còn đang bận quan tâm đến mối quan hệ với cái vị diễn viên nổi tiếng kia sao?
Có sao nói vậy, quen biết đã hai mươi năm, Thành Mậu chưa từng nhìn thấy vị này đối với cô gái nào lại ân cần như vậy. Ngày đó sau khi gặp nhau ở trang trại ngựa, anh quả thật nhìn ra được Tông Duệ thật sự rất quan tâm đến cô gái kia,hai ngày này,anh cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ…
“Này.”Thành Mậu vỗ vỗ cánh tay Tông Duệ, “Dì Lam trong miệng Tiểu Đỗ không phải là mẹ của em gái ở Bình Đàn quán sao?”
Mí mắt Tông Duệ khẽ động, cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh ngước mắt thẳng tắp nhìn người đối diện, im lặng ra hiệu cho người kia tiếp tục.
“Không phải ――” Thành Mậu cười một tiếng,” Huynh đệ, cậu ở một bên ra sức theo đuổi cô gái nhà người ta, một bên năm lần bảy lượt đùn đẩy lời mời dự tiệc của mẹ người ta…”
Không cho mẹ vợ mặt mũi như vậy, không thể nào nói nổi?
Trừ phi, là căn bản liền không muốn cùng người ta thật lòng ở chung một chỗ…
Tông Duệ không nói gì, chậm rãi xoay chiếc điện thoại đã khóa trong lòng bàn tay,cất bước đi lên lầu.
“ Đi bây giờ sao?” Thành Mậu hỏi.
“Lát nữa”.
“Trước khi chúng tôi kết thúc cậu có quay lại không?”.
“Vậy thì phải xem vận khí.”
“Cái quái gì?”
“Xem vận khí.” Tông Duệ đút tay vào túi bước lên cầu thang, nhếch môi cười.
“Chưa biết chừng,tôi sớm sẽ bị người ta gấp rút đuổi về…”
****
Ôm đàn tỳ bà trong tay trở lại căn phòng nhỏ ở sân sau, Thương Vũ liếc nhìn đồng hồ trên tường.
9 giờ 40 tối
Cô thở ra một hơi, toàn thân thoải mái: Trận hôm nay cuối cùng đã kết thúc,có thể đi trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Lúc này, khách du lịch trên đường Đông Nghi gần như đã tan hết. Bất chấp sự hối hả và nhộn nhịp của quá trình thương mại hóa, con phố cổ trong thành phố cổ này vẫn là điều mà Thương Vũ quen thuộc nhất— mọi thứ đều đơn giản tĩnh mịch.
Ở trong nhà tối đen như mực: mẹ cô đi công tác ở Thượng Hải; bố vẫn còn bận bịu ở trong quán cũng không biết lúc nào mới trở về.
Điều khiến Thương Vũ thở phào nhẹ nhõm nhất là Thiệu Tri Huyền cũng không có ở đây.
Anh đến viện dưỡng lão để gặp bà nội. Nếu muộn, có lẽ anh sẽ về căn nhà nằm ở khu nhà mới.
Từ lần trước ở trong điện thoại tan rã không vui,bọn họ cũng không tiếp tục liên lạc.
Lời nói đợi cô về nhà của Thiệu Tri Huyền giờ đã trở thành đôi ủng treo lơ lửng trên không. Thương Vũ chán ghét tất cả mọi người giả ngốc, càng sợ hãi trạng thái lơ lửng này…
Sau khi đôi ủng rơi xuống đất,cục diện sẽ ngày càng mất khống chế hơn…
Suy nghĩ nhiều vô ích.
Tắm rửa thay xong quần áo ngủ,đang muốn mở máy tính lại sửa đổi luận văn một chút,trên điện thoại di động đột nhiên nhảy ra một tin nhắn Wechat.
Ray: 【 Ngủ chưa?】
Thương Vũ nhấn ra hai chữ “Vẫn chưa”.
Sau khi gửi đi, cô nhìn thấy khóe miệng mình bất giác nhếch lên trên màn hình phản chiếu.
―― Không biết từ khi nào, cô ngày càng hưởng thụ cảm giác được ở cùng một chỗ với anh nhiều hơn một chút.
Dù trò chuyện trên WeChat hay gặp mặt trực tiếp, trong lòng dường như lúc nào cũng có một thanh kẹo đường nhảy nhót rơi xuống,ngọt ngào rung động không ngừng.
Mọi lo lắng về việc tốt nghiệp và việc ở nhà tạm thời được gác lại phía sau…
Ray: 【 Hát một đêm có mệt không?】
“Lông vũ”: 【 Vẫn ổn, đã quen rồi.】
Nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập” phía trên màn hình, Thương Vũ mím môi, gửi một tin nhắn khác:
【Anh đang làm gì thế? 】
Người đàn ông trả lời ngay: 【 Luyện tập 】
Thương Vũ bật cười ra tiếng .
“Lông vũ”: 【 Không phải, anh một ngày luyện tập ba lần đấy chứ?】
【 Luyện tập quá độ cũng không tốt lắm đâu.】
Ray: 【 Không phải luyện tập thể lực 】
【 Buổi trưa ánh mắt của em có vẻ khá hài lòng. Chuyện luyện tập dáng người tạm thời có thể hoãn lại. 】
“Cái gì chứ…..” Thương Vũ nhìn màn ảnh lầu bầu một tiếng,một bên đưa tay che lên mặt
Trưa nay…cô thật sự biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?
Bất quá, với thân hình chuẩn người mẫu, khung xương hoàn hảo của anh, bất cứ ai cũng sẽ phải ngoái đầu lại nhìn lần thứ hai…
Chớp mắt lắc đầu, Thương Vũ dừng lại suy nghĩ vẩn vơ.
Nếu chuyện này tiếp tục,e rằng sẽ bị người đàn ông này nói trúng——
Thấy, sắc,liền,mờ,mắt!?!
Thương Vũ rũ mắt xuống trả lời tin nhắn, tránh nặng tìm nhẹ hỏi:
【 Vậy bây giờ anh luyện tập cái gì?】
Màn hình yên tĩnh mấy giây, sau đó một yêu cầu gọi thoại hiện lên.
“Alo?”
Đáp lại cô là một chuỗi nốt nhạc mượt mà êm tai.
Thương Vũ sửng sốt một chút : “Anh đang chơi đàn ghita sao?”
“Ừm”.Giọng người đàn ông lười biếng khàn khàn, “Không có cách nào.”
“Nếu chơi không hay thì làm sao có thể xuống lầu hát được?”
“…”
Hóa ra vẫn còn nhớ tới đoạn chuyện lúc trưa…
Cái loại máu ghen này….
Thương Vũ đè ép khóe miệng: “Trước kia anh từng học qua ghita sao?”
Không biết vì cái gì, nhưng cô cảm thấy rằng anh ấy chắc chắn không chỉ có khả năng chơi ghita――có thể sẽ còn chơi nhiều loại nhạc cụ hơn.
Từ cưỡi ngựa, bắn cung, vẽ tranh đến xăm hình, hiện tại anh làm cái gì,cô đều không quá ngạc nhiên.
Quả nhiên, Tông Duệ nói: “Hồi đi học tôi từng chơi trong một ban nhạc——”
“Tôi còn chưa từng dùng cách này để theo đuổi con gái đâu.” Anh nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Thương Vũ im lặng cười.
“Vậy hiện tại anh luyện đến đâu rồi?”.
“Ồ, đây là muốn kiểm tra sao?”Người đàn ông hỏi, sau đó một chuỗi âm thanh được bật lên.
“Muốn nghe cái gì? Tùy tiện chọn.”
“Ừm…” Thương Vũ lập tức bị câu hỏi này chặn lại,cầm điện thoại di động chậm rãi dựa vào phía đầu giường,“Hay là… hát một bài tiếng Anh nhé?”
Cô vẫn nhớ cách người đàn ông nói chuyện với chuyên gia nước ngoài ở trang trại ngựa ngày hôm đó.
Anh nói tiếng Anh rất êm tai, giọng nói của anh ấy thậm chí còn lôi cuốn hơn bình thường…
“Được.” Tông Duệ sảng khoái đáp lại, lại khẽ tặc lưỡi một tiếng, “Nếu biết em thích cái này, lúc tỏ tình cứ làm như vậy là được rồi”.
Hai chữ “tỏ tình” chạm đến trái tim của Thương Vũ.
—Vậy liệu cô có thể hiểu rằng bài hát tiếp theo anh hát có thể coi là một kiểu tỏ tình không?
Chẳng bao lâu, cây đàn guitar vang lên một khúc dạo đầu nhẹ nhàng, người đàn ông lập tức tắt nhạc đệm trầm giọng hát:
“Nếu anh phải sống một đời mà không có em bên cạnh..Thì tất cả chỉ còn là những chuỗi ngày trống trải…Và những đêm dài vô tận…(Những đêm dài vô tận)….” (*)Thương Vũ chậm rãi chớp mắt, vô thức nín thở.
Giọng hát của anh, quả thật rất dễ nghe.
―― Thanh âm từ tính trầm thấp với cách phát âm tiêu chuẩn, mỗi âm điệu phát ra đều rất tròn đầy lôi cuốn.
Giọng điệu Bắc Kinh cà lơ phất phơ thường ngày không còn nữa,mỗi câu mỗi chữ hát vào tai cô đều nghiêm túc mà thâm tình:
“Với em anh nhìn thấy tương lai vĩnh cửu của đôi mình…Trước kia anh chưa hề rơi vào bể tình..Cũng chưa bao giờ yêu mãnh liệt như thế này…” (*)Thương Vũ mỉm cười.
Cô quen thuộc với bài hát tiếng Anh cổ này, anh đã đổi vài từ: “Tôi đã từng yêu” thành “Chưa bao giờ yêu”.
Điện thoại di động được đặt ở chế độ loa ngoài, cô gái chậm rãi ôm đầu gối, lặng lẽ lắng nghe người đàn ông vừa đàn vừa hát:
” Ước mơ của chúng ta mới vừa chớm nở và hai ta đều biết điều đó…Giấc mơ sẽ đưa ta đến bất cứ nơi nào ta muốn…Hãy ôm chặt lấy anh ngay lúc này…Chạm vào anh đi…Bởi anh chẳng muốn sống khi thiếu vắng em…” (*)Tiếng hát dừng đột ngột trước phần điệp khúc.
Thương Vũ lông mày khẽ động, vội vàng nhấc điện thoại lên.
Thời gian cuộc gọi trên màn hình vẫn tiếp tục.
“ Alo?” Cô bối rối nói, “Tông Duệ?”
“Không có điều gì có thể thay đổi tình yêu của anh dành cho em..Em nên biết rằng anh yêu em biết nhường nào…” (*)Tiếng đàn ca vẫn tiếp tục, đoạn điệp khúc cao trào đột nhiên vang lên trong phòng ngủ của cô với tiếng đệm guitar.
— Ngoài cửa sổ cũng vang lên rõ ràng.
Thương Vũ sửng sốt hai giây, trái tim như ngừng đập.
Cô chộp lấy chiếc điện thoại nhanh chóng chạy ra ban công.
Nghiêng người về phía trước nhìn xuống, trên dòng sông vắng chỉ có một chiếc thuyền chèo.
Người đàn ông cầm cây đàn đứng ở đuôi thuyền, nhìn lên cửa sổ phòng cô.
Nhìn thấy cô, môi Tông Duệ càng cong lên, bàn tay phải gảy đàn của anh phát ra một giai điệu du dương hơn:
” Có một điều mà em có thể chắc chắn đó là…(Điều mà em có thể chắc chắn đó là..)Ngoài tình yêu của em ra,anh chẳng đòi hỏi thêm điều gì nữa…Không có điều gì có thể thay đổi tình yêu của anh dành cho em..Em nên biết rằng anh yêu em biết nhường nào…Thế giới này có thể khiến cuộc sống của anh khác đi nhưng mà….Tình yêu mà anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi…(Tình yêu mà anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi…) (*)(*) Bài hát 《 Nothing’s gonna change my love for you》của George Benson.Trên bệ cửa sổ hoa tường vi không biết đã nở rộ từ lúc nào.
Nói cách khác, trong tiếng ca tối nay, Thương Vũ dần dần phát hiện ra đóa hoa của mình đã sớm nở.
Những cánh hoa tường vi trắng lặng lẽ bong ra, nhàn nhã rơi xuống dưới chân người đàn ông giống như đêm họ gặp nhau ở bên ngoài lâm viên.
Thương Vũ chăm chú nhìn người đàn ông đang đàn hát,đột nhiên cảm thấy con phố cổ xưa quen thuộc mà cô lớn lên, lại trở nên có chút khác biệt——
Dòng nước lặng lẽ chảy qua chiếc cầu nhỏ dường như thấm đẫm tiếng đàn cùng tiếng hát của anh, trước nay chưa từng dịu dàng đến vậy.
Hết thảy đều rất lãng mạn, tràn ngập kinh hỉ……
Hát xong, Tông Duệ tháo dây đeo đàn ghita trên vai, đặt cây đàn xuống thuyền.
Thương Vũ im lặng mỉm cười, đuôi mắt cong cong,không chút keo kiệt nào mà vỗ tay dành sự tán thưởng chân thành cho người đàn ông.
Tông Duệ cầm lấy điện thoại đứng trên boong thuyền,vẫy tay với cô gái trên lầu.
Thương Vũ cũng nhanh chóng giơ điện thoại di động lên.
Giọng người đàn ông vang lên sau khi hát có chút từ tính: “Ngôi nhà này là của gia đình em phải không?”
Thương Vũ nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng nước va vào tường.
Cô cúi đầu nhìn thấy người đàn ông trên thuyền sải đôi chân dài nhảy thẳng đến một góc cửa sổ tầng một.
Cô hoảng hốt hít sâu một hơi: “Anh, anh cẩn thận một chút ――”
Vừa dứt lời, Tông Duệ liền leo lên tới.
Thương Vũ có chút luống cuống tay chân dời lọ hoa từ ban công đặt xuống đất.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông chống lên mặt bàn trống, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, xoay người vững vàng ngồi lên ban công nhà cô.
Thương Vũ há hốc mồm, đem những lời trách cứ nuốt ngược trở vào ―― Bộ dáng tư thế này của anh,lên tầng tám cũng không thành vấn đề chứ đừng nói đến tầng ba…
Tông Duệ thuận miệng vỗ nhẹ bụi đất trên tay, mỉm cười với cô gái: “Xem ra vận khí của tôi không tệ, lâu như vậy cũng không có người tới đuổi tôi.”
“Người trong nhà còn chưa về đâu.” Thương Vũ quay đầu nhìn phòng ngủ hỏi: “Sao anh đột nhiên lại tới đây?”
Người đàn ông không trả lời, lông mày rậm khẽ cử động: “Chỉ có mình em thôi sao?”
Thương Vũ gật gật đầu.
Điều khiến cô yên tâm là khi biết cô ở nhà một mình, người đàn ông cũng không nói muốn vào phòng,đôi chân dài lười nhác khẽ dựa vào ban công nhỏ của cô.
―― Ngồi càng an ổn hơn.
Đang muốn mở miệng nói cái gì, ánh mắt của anh đột nhiên dừng lại.
Nửa bên lông mày của anh hăng hái nhướng lên.
Thuận theo ánh mắt của người đàn ông cúi đầu nhìn,Thương Vũ khẽ giật mình.
Vừa rồi cô vội vàng ra ngoài đến nỗi quên mang dép…
Nhìn thấy ngón chân trắng muốt mịn màng của cô gái ngượng ngùng cong lên, khóe miệng Tông Duệ chậm rãi nhếch lên.
Đang muốn khôi hài hai câu, ánh mắt anh lại rơi vào trước mặt cô gái.
Rõ ràng anh là một vị khách không mời mà đến đã quấy nhiễu giấc ngủ của người ta―― Người ta cũng đã thay xong đồ ngủ rồi.
Có thể thấy cô rất thích trang phục truyền thống, thậm chí cả đồ ngủ của cô cũng là áo len đan.
Vấn đề là, truyền thống không phải là bảo thủ ―― hai cánh tay của chiếc áo này, cũng như vai và cổ, đều được làm bằng vải tuyn trong suốt.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng vẫn bị che khuất một nửa bởi họa tiết cây đàn tỳ bà.
Tấm vải mỏng không thể che được cánh tay cùng bờ vai cô gái, ngược lại phủ lên người cô một lớp ánh trăng trắng, khiến làn da vốn đã sáng bóng của cô lại càng trở nên non mịn hơn…
Hầu kết vô thức nặng nề trượt xuống, Tông Duệ khẽ dời tầm mắt.
“Đi giày đi.”Chất giọng trầm khàn của anh khẽ nói với cô gái: “ Đã bao lớn rồi mà còn để chân trần chảy nhạy như vậy”.
Thương Vũ bĩu môi khẽ hừ một tiếng, quay người về phòng ngủ.
Sau khi ở bên giường mang xong dép lê, giọng người đàn ông lại vang lên: “Mặc thêm quần áo vào đi, trời có chút lạnh.”
Thương Vũ khẽ “À” một tiếng, mở tủ lấy ra một chiếc áo len mỏng.
Cô chậm rãi khoác nó lên người, khi hạ mắt xuống nhìn thấy bộ ngực trắng bóng của mình,cô mới kịp phản ứng…
Thương Vũ xấu hổ nhắm mắt lại, cẩn thận cài lại từng nút áo khoác.
Ngước nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng trên ban công, cô khẽ cắn môi, chậm rãi bước ra ngoài.
“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Cô cúi đầu nhìn xuống lầu: “Chiếc thuyền này ở đâu mà có?”
Những chiếc thuyền chèo như vậy có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên con sông nhỏ trên đường Đông Nghi. Đi thuyền dạo đêm trên vùng sông nước tiểu Hà có lẽ là niềm đam mê thường thấy đối với khách du lịch từ nơi khác đến Giang Nam.
Lúc này, du khách đã tan từ lâu,người đàn ông này làm sao có thể tìm được chiếc thuyền này…
Tông Duệ một tay nghịch nghịch đóa hoa phong lan trong chậu hoa, liếc nhìn cô gái.
“Cái này không phải sẽ giúp em thực hiện được ước mơ của mình sao?”
Thương Vũ vén tóc ra sau tai,không hiểu hỏi: “Cái gì…”
“Buổi trưa tôi thấy em khi nói về đội trưởng bóng rổ kia, giống như còn rất hoài niệm”. Giọng Bắc Kinh của người đàn ông lên tiếng,liền mang theo vẻ trêu chọc trào phúng, nói xong anh còn hướng về phía cô khẽ nhếch mày: “ Vừa vặn tôi có thời gian rảnh, tới giúp em hoài niệm dư vị thanh xuân”.
“…”
Cũng không biết là ai ăn dấm không dứt.
Lí do giúp đỡ cô còn hoàn mỹ chính đáng như vậy.
“Tôi cũng không có nói là hoài niệm, cũng không cần người tới giúp tôi nhớ lại.” Thương Vũ nghiêng mặt, ngay cả nốt ruồi nhỏ giữa lông mày cũng trở nên lạnh lùng, “ Không dám làm chậm trễ thời gian của Tông tiên sinh”.
Tông Duệ nghiêng đầu nhìn cô gái, nhướng mày: “Thật sự không hoài niệm sao?”
Thương Vũ quay đầu đi, không để ý tới người đàn ông này.
“Vậy ――” Tông Duệ dừng lại,giống như làm ảo thuật từ phía sau lấy ra một vật gì đó.
“Sống hạt châu cũng không hoài niệm sao?”
Thương Vũ hơi giật mình, quay đầu đã nhìn thấy trên tay người đàn ông cầm một cái hộp đóng gói, bên trong chen chút chứa rất nhiều trứng vui vẻ.
Cô mở to mắt: “Cái này, cái này được mua trước cổng trường chúng tôi sao?!”
Tông Duệ mỉm cười đưa hộp đồ ăn cho cô gái: “Thử xem mùi vị có giống như trước không.”
Có lần anh chạy bộ vào sáng sớm, nhìn thấy ven đường có người bày bán hạt châu này,nên đã chụp ảnh rồi gửi cho cô trên WeChat.
Thương Vũ liền thuận miệng trả lời một câu, trứng vui vẻ này ở cổng trường cấp hai của cô mới là chính tông ngon nhất.
Không ngờ anh lại nhớ rất kỹ…
Thương Vũ mỉm cười mở hộp đồ ăn ra, lấy ra một quả trứng vui vẻ đưa cho người đàn ông trước.
Tông Duệ xua tay, khẽ cau mày.
Cái gọi là trứng hạnh phúc hạt châu này thực chất là một sản phẩm chưa được tạo hình trước khi trứng nở. Khi bóc vỏ trứng ra, có thể thấy hình dạng cánh gà và đầu gà.
―― Trái tim cảm thấy thật thô ráp, thực sự không thể chịu đựng được.
Đây chính là điểm đặc sắc của mỗi địa phương. Cũng giống như người dân nơi khác không thể uống được món nước đậu của Bắc Kinh…
Nhìn cô gái cẩn thận bóc nửa quả trứng gà,Tông Duệ tiếp tục lấy đồ từ trong túi sau lưng ra.
“Trước đây tôi thấy rất nhiều học sinh xếp hàng nên mua thử một ít.” Tông Duệ lấy ra hai nắm xiên chiên gói trong giấy bạc, dùng ngón tay dài đặt lên một xiên: “Cái này không có cho ớt”.
Động tác nhai của Thương Vũ dừng lại, sau đó cô mới nhận ra người đàn ông này lúc đến đây có đeo trên vai một cái balo.
Anh lấy đồ ăn ra giống như có phép thuật. Tất cả đều là những món ăn vặt mà cô yêu thích khi còn đi học —- xiên que chiên, bánh chiên nhân trứng, canh đậu xanh, khoai tây chiên…
Thật ra trước đây Thương Vũ rất ít khi mua những món ăn vặt này, không phải vì cô không muốn mà vì gia đình cô cảm thấy những món ăn vặt này không hợp vệ sinh, nên cũng không cho cô mua nó.
Bản thân cô cũng vì bận tâm chuyện phải luyện giọng nên chỉ vụng trộm mua vài lần, không dám ăn thêm.
―― Làm sao cũng không nghĩ ra, sau khi tốt nghiệp trưởng thành, cô còn có thể ăn những món này trên ban công nhà mình vào một đêm khuya….
Ba lô gần như trống rỗng, người đàn ông cuối cùng cũng lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt rồi nói: “Tôi có ngâm một chút nước mật ong..”
Đặt chiếc cốc vào tay cô gái, anh thì thầm: “Hát cả đêm rồi, uống một chút cho thông giọng”.
Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vách mờ của cốc giữ nhiệt, trong lòng Thương Vũ dâng lên cảm giác cảm động.
Vừa định mở chiếc cốc ra uống cùng người đàn ông, cô lại nhìn thấy Tông Duệ từ trong túi lấy ra một chai thủy tinh cổ dài khác.
Người đàn ông mở nắp chai uống một ngụm, lập tức khàn giọng rất nhẹ,nhíu mày.
“Đây là cái gì?” Thương Vũ tò mò.
Tông Duệ không trả lời, đưa tay cầm chai hướng về phía trước.
Thương Vũ xích lại gần nhẹ ngửi,ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng hương hoa.
“Rượu gạo? Rượu hoa đào ủ sao?”
Nhớ lại một chút , cô lại hỏi: “Hình như ở trường chúng tôi không có bán… anh mua ở đâu vậy?”
Tông Duệ hừ cười, khẽ liếc nhìn cô một cái: “ Buổi trưa em lên men cồn cho tôi, quên rồi sao?”
“……”
Xem ra ,cái vạc dấm này uống mãi không hết.
Thương Vũ liếc nhìn người đàn ông một chút, im lặng mỉm cười.
Tông Duệ giơ tay giơ làm ra tư thế nâng bình rượu, mắt trái khẽ nháy một cái: “Tôi tự sản xuất tự tiêu thụ”.
Phớt lờ lời nói đùa của người đàn ông, Thương Vũ tự lo liệu mở giấy thiếc của xiên chiên ra.
“Không đúng…” Tông Duệ nhấp một ngụm rượu, lại cau mày.
“Sao vậy?” Thương Vũ lập tức hỏi: “Loại rượu này có loại chỉ chuyên dành cho khách du lịch, có phải anh mua nhầm loại bị biến chất rồi hay không?”
“Hình như là vậy.” Người đàn ông không mặn không nhạt nói,bàn tay to lớn cầm chai rượu xoay xoay: “Rượu lên men này không phải nên có vị chua sao?”
Anh chậm rãi nâng mí mắt lên nhìn cô gái, khóe môi cong lên ý cười
“Tại sao lúc nhìn thấy em,lại trở nên ngọt ngào như vậy?”