*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nói người ta lúc nào cũng hoan nghênh cô,nhưng Thương Vũ cũng không gấp đến mức ngày hôm sau liền chạy tới.
Lịch đã chuyển sang ngày mùng một tháng năm. Hai ngày qua, cô bận rộn chiến đấu đến chết với luận văn tốt nghiệp của mình.
Cuối tháng sẽ tổ chức bảo vệ luận văn, nhóm lớp lại bắt đầu hoạt động sôi nổi. Mồm năm miệng mười thảo luận đủ chuyện, nào là học nghiên cứu sinh, có người muốn ra nước ngoài tiếp tục học, …Thương Vũ giống như người ngoài cuộc không xen vào, chỉ trầm mặc xem mọi người thảo luận.
――Sau khi bước ra khỏi khuôn viên trường, cuộc sống của mọi người dường như đã thực sự bắt đầu.
Nhưng cô cảm thấy cuộc đời mình dường như đã kết thúc đột ngột trong mùa tốt nghiệp này.
Nhiều bạn học cũng ghen tị với cô giống như Đọan Tiêu Ninh —- cô xuất thân từ một gia đình khá giả, không cần phải lo kiếm sống, còn có thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình sau khi tốt nghiệp.
Mà hiện tại cô đã trở thành “người nổi tiếng”, với rất nhiều du khách nước ngoài xếp hàng mua vé chỉ để nghe cô đàn hát một khúc tì bà…
Càng nghe những lời tương tự, Thương Vũ càng thêm mờ mịt.
Tương lai của cô có thực sự chỉ muốn ở tại con hẻm nhỏ xuôi dòng nước chảy nơi cô lớn lên, ngày qua ngày chơi đàn tì bà và ca hát sao?
Ở lại Bình Đàn quán cũng đồng nghĩa với việc hàng ngày phải đối mặt với Thiệu Tri Huyền.
Nhưng ngoài Bình Đàn, cô còn có thể làm cái gì đây……
Một ngày thứ Hai, Thương Vũ dậy sớm quay lại trường học.
Sau khi gặp người cố vấn của mình, cô dùng điện thoại di động gọi một chuyến tàu tốc hành, điểm đến của cô là phố Tây Lang.
Thương Vũ nói cái gì cũng đều không cho người đàn ông đến đón mình ―― Không dám tưởng tượng được nếu siêu xe của anh xuất hiện ở cổng trường sẽ là quang cảnh như thế nào.
Hai ngày trước, Đọan Tiêu Ninh nhìn thấy chiếc Pagani màu xanh lam ở cùng thành phố khi lướt video ngắn, Thương Vũ cảm thấy nếu cô ngồi thêm hai lần nữa, bạn cùng phòng lần sau xoát đến khả năng chính là mình ……
Xe taxi dừng ở ngã tư đường Tây Lang, cô xuống xe ở địa điểm cũ giống như lần trước.
Mọi thứ trong những con hẻm, con phố cổ kính vẫn như cũ, nhưng rõ ràng có điều gì đó khác biệt.
—Những bông hoa đều nở rộ.
Người Ngô Tô rất yêu thích hoa, hầu hết các hộ gia đình đều trồng hoa cỏ cây cảnh. Vào mùa này, hoa tường vi đủ loại nở khắp các bức tường trong sân. Không gì có thể miêu tả phong cảnh mùa xuân của Giang Nam tốt hơn những bông hoa đầy màu sắc này.
Thương Vũ đi vòng qua một nhóm cô gái đang chụp ảnh dưới bức tường hoa Rồng cát tường, đi vào bên trong con đường đến quán bar.
Bên trong cũng giống như lần trước, không có lấy một người khách nào —-Lần này ngay cả ông chủ cũng không thấy.
Chậm rãi đi lên thang gỗ lên tầng trên cùng,không hiểu sao Thương Vũ có chút lo lắng— tuy rằng đã biết là hiểu lầm, nhưng cô vẫn không không chế được mà nghĩ đến cô gái mình nhìn thấy ở đây…
Lại một lần nữa đứng ở cửa, Thương Vũ nín thở như lần trước nhìn vào trong——
Cái gì cũng không có .
Không có cô gái, thậm chí không có người.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng trống từ sân thượng rộng rãi, trên bàn chỉ có một chiếc laptop với màn hình sáng cùng cốc cà phê đang uống dở.
Cô tiếp tục nghiêng đầu nhìn vào trong, định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn——
“Đang kiểm tra tôi sao?”
Giọng nói từ tính mang theo ý cười của người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía sau, Thương Vũ bị dọa giật mình một cái, xoay người suýt vấp phải khung cửa.
Tông Duệ tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay người đó.
“Nhìn rõ không?”Anh hất cằm về phía căn phòng trầm giọng cười, “Còn có ai khác nữa không?”
Cổ tay bị người đàn ông dùng một tay nhốt chặt,gót ngón tay cái gần sát tay anh cấp tốc nóng lên.
Lỗ tai cũng giống như vậy.
Thương Vũ tranh thủ thời gian rút tay ra, tức giận: “Anh làm cái gì ? Đi tới một chút âm thanh cũng không có ……”
“Đại tiểu thư giá lâm, tôi sao có thể không tiếp đãi chu đáo được”.Tông Duệ hướng về phòng làm động tác “Mời”.
Lúc này Thương Vũ mới chú ý tới người đàn ông này đang cầm trên tay hai chiếc hộp―― Chính là loại bánh ngọt Bắc Kinh thương hiệu lâu đời mà anh đã tặng cô trước đó.
Hai người đi vào, trực tiếp đi lên sân thượng. Tông Duệ mở hộp điểm tâm đặt lên bàn, lấy ra một bộ ấm trà mới.
“Em ngồi một lát nhé, tôi đi dội nước một chút rồi ra ngay”.
Anh vừa vận động xong không bao lâu, trán, cổ và mái tóc dài của anh đều bóng loáng vì mồ hôi.
Thương Vũ nhìn cánh tay sau áo ghi lê của người đàn ông, phát hiện anh thậm chí còn khỏe hơn cả lúc cưỡi ngựa ngày hôm đó – cơ bắp phồng lên sau khi vận động, các đường gân bám vào vân da cũng nổi lên.
Người đàn ông từng vòng từng vòng tháo bỏ băng đấm bốc trên tay. Bàn tay to lớn của anh đẫm mồ hôi, các đốt ngón tay vẫn còn hơi hồng sau khi dùng lực quá mạnh…
Thương Vũ có chút mất tự nhiên quay mặt đi: “Sao lại tập thể dục vào lúc này?”
Tông Duệ mấy ngày nay thường xuyên gửi tin nhắn WeChat cho cô, cô cũng biết anh có thói quen tập thể dục buổi sáng―― Nửa cái Ngô Tô này cũng rất nhanh bị anh chạy qua một một lượt.
“Rèn luyện thêm”.Người đàn ông trả lời, dùng một tay vỗ nhẹ vào vòng eo gầy săn chắc của mình:”Gần đây có chút lười biếng, không gấp rút luyện tập một chút sẽ không kịp”.
“Không kịp cái gì?” Thương Vũ hỏi.
Tông Duệ nhìn cô nửa cười lại như không cười: “ Thật sự không biết sao?”
Thương Vũ chớp mắt, bối rối lắc đầu.
Người đàn ông khẽ chậc lưỡi một tiếng: “ Ai cũng biết khổng tước theo đuổi vợ đều phải khoe ra dáng vẻ đẹp nhất, là đàn ông, tôi không thể một chút cũng không nhận thức được điều này”.
” Lúc nên luyện tập thì phải cố gắng luyện tập nhiều hơn,tranh thủ sớm một chút để em ——” Anh kéo gấu áo ghi lê lên rồi buông ra thật nhanh.
Lớp vải bó sát chạm vào cơ bụng săn chắc phát ra một tiếng “bang” thật vang——
“Thấy sắc liền mờ mắt.”
“……”
Thương Vũ bị một tiếng vang này làm cho mặt đỏ tới tận mang tai.
Cô quay lưng lại nhìn xuống sân thượng, nhỏ giọng nói: “Anh nhanh đi tắm đi”.
Người đàn ông trầm giọng cười khẽ một tiếng: “ Trong tủ lạnh có soda, tùy ý xem tùy ý dùng”.
Tiếng bước chân lê xa , tiếng nước tí tách tí tách mơ hồ vang lên.
Thương Vũ đưa tay sờ lên gò má nóng bừng của mình, thở ra một hơi.
Quay đầu nhìn bộ ấm trà mới toanh trên bàn, đem hộp điểm tâm trên bàn đóng lại cẩn thận—- cô vẫn muốn mang về cho bà nội.
Lượng đường trong máu của bà cụ không ổn định nhưng lại rất thèm đồ ngọt. Trước khi Thương Vũ rời viện dưỡng lão lần trước, bà đã đưa số đồ ăn nhẹ còn lại cho các ông bà khác trong viện dưỡng lão.
Bà nội vì thế mà nhắc đi nhắc lại với Thương Vũ chuyên j này rất nhiều lần..
Sau khi thuần thục sửa sạch bộ ấm trà,cô bật ấm điện.
Trong khi chờ nước sôi, cô thong thả từ sân thượng đi vào trong nhà.
Tầng cao nhất này toàn bộ không gian đều được mở ra,các gian phòng có sẵn ban đầu hợp lại thành một gian lớn ở giữa, không gian rất lớn.
(*)Kiểu nhà được thiết kế theo không gian mở tương tự như ảnhPhía đông của căn nhà có một vách ngăn bằng gỗ, có thể nhìn thấy đầu giường màu trắng phía sau, hiển nhiên là phòng ngủ của đàn ông.
Nhìn về phía tây có nhiều đồ vật hơn: bàn ăn, tủ sách, dàn âm thanh, bao cát treo và dụng cụ tập thể dục, v.v.
Cuối cùng là một bức tường không sơn. Có một chiếc bàn lớn đặt sát tường và một thiết bị giống như giường của nha sĩ, tất cả đều được làm hoàn toàn bằng kim loại có kiểu dáng rất công nghiệp.
―― Chắc là phòng làm việc của anh.
Thương Vũ chậm rãi chớp mắt, chân vô thức đi tới.
Khi đến nơi, cô nhìn thấy một tấm ván phẳng treo trên bức tường bên cạnh. Màu nền của bảng gỗ được sơn đen, sơn trắng bạc ở bên trên vẽ nên những đường cong tạo nên cảm giác thiết kế mạnh mẽ.
Tất cả các đường cong tạo thành một chữ lớn: RAY
Thương Vũ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ kiểu graffiti kia, đôi mắt hơi chuyển động.
Ray, chùm sáng,có nghĩa là tia
Có lẽ anh sử dụng tên tiếng Anh này là bởi vì nó đồng âm với từ “ Duệ” trong tên của anh, nhưng Thương Vũ cũng giống như người khác cảm thấy Ray giống như ý nghĩa của nó: một chùm ánh sáng với những tia sáng.
Trực tiếp, mãnh liệt, sáng tỏ.
Ngay lập tức có thể chiếu vào trong lòng người……
Phía sau có tiếng bước chân, Thương Vũ quay người,nhìn người đàn ông đã tắm xong vừa lau tóc vừa đi tới.
Thương Vũ chỉ vào bức vẽ trên tường: “Đây là tên tiếng Anh của anh sao?”
“Ừm”. Tông Duệ thô bạo xoa đầu tóc của mình: “ Là một chữ đồng âm”.
“Giáo viên tiếng Anh của tôi từng nói, tên Tiếng Anh hay nhất là từ đồng âm với tên thật.” Thương Vũ bĩu môi, “Đáng tiếc tên của tôi từ đồng âm không hay nên rất khó chọn tên tiếng Anh…”
“Một cái xưng hô mà thôi, có cái gì mà lấy không hay”.
Người đàn ông đặt chiếc khăn đang lau tóc xuống, cong môi nhìn về phía cô gái:”Tôi có thể gọi em là darling, cũng có thể gọi em là baby――”
Anh khẽ nghiêng đầu chặc lưỡi, vẻ mặt có chút khó xử: “Bất quá hiện tại tôi không có thân phận, gọi như vậy cũng không thích hợp.”
“……”
Thương Vũ mở to mắt nhìn người đàn ông, nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó.
“ Lại mắng tôi cái gì đấy?”
Tông Duệ bước một bước tiến lại gần cô gái, cụp mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Tôi lại chán ghét à?”
Người đàn ông đoán được ngay lập tức, Thương Vũ lùi lại phía sau nửa bước, tức giận dứt khoác lên tiếng nói lại với anh một lần: “Đúng là rất chán ghét……”
Tông Duệ thấp giọng cười khẽ một tiếng, bên môi vui vẻ cong lên.
Cuối cùng, anh nắm lấy một nắm tóc khô được một nửa, nhặt sợi dây chuyền bằng xương rắn màu bạc trên bàn, tháo khóa rồi đeo vào cổ.
Cài khóa hai lần đều không được, anh khẽ nhíu mày.
“Tới đây giúp tôi một chút.”
Thương Vũ thu hồi ánh mắt không nhìn chiếc giường xăm hình, bước tới cầm lấy sợi dây chuyền từ tay người đàn ông.
Tông Duệ ngồi ở mép bàn đối diện với cô gái, đầu cũng cúi thấp xuống, cũng làm cân bằng sự chênh lệch chiều cao giữa hai người.
Người đàn ông lười biếng ngồi cạnh bàn, đôi chân dài duỗi ra.
Hiển nhiên, cô gái trước mặt lúc này đang đứng trước khuôn ngực rộng mở của anh.
―― Cho tới giờ khắc này, Thương Vũ mới nhận ra được tư thế của bọn họ mập mờ đến mức nào.
Anh ấy vừa tắm rửa xong, trên người vẫn còn mang theo hơi nước ấm áp,mái tóc còn hơi ẩm hơi xẹp xuống, hình dáng khuôn mặt lập thể càng trở nên rõ ràng hơn―― rất dễ dàng gợi cho người ta nhớ đến những tác phẩm điêu khắc trong phòng trưng bày nghệ thuật.
Gần đến mức Thương Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng màu xanh xám của gốc râu trên cằm người đàn ông.
Đôi mắt màu hổ phách của anh cũng đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt rất sâu.
Không biết là do ánh mắt như vậy thiêu đốt hay là do hormone tươi mát trên người anh đốt cháy, cánh tay cầm sợi xích của Thương Vũ run lên.
“Anh nhìn xuống đất” Cô gần như thì thầm mà ra lệnh cho người đàn ông: “Không cho phép nhìn tôi.”
Tông Duệ thấp giọng cười khẽ, ngoan ngoãn cụp mắt xuống.
Chiếc khóa được cài lại sau gáy của người đàn ông, bàn tay buông xuống vô tình chạm vào vành tai anh, sự chú ý của Thương Vũ lại đặt ở hình xăm bên cổ kia.
Ở khoảng cách gần, lần đầu tiên cô cuối cùng cũng nhìn rõ hình dáng của nó.
Đôi mắt hạnh hơi mở to, cô gái lên tiếng nói: “Hình xăm này của anh, có phải là… vương miện không?”
Tông Duệ vô thức sờ lên hình xăm: “Ừm, phía trên là vương miện.”
“Phía trên sao?”
Thương Vũ càng Kinh ngạc: “Vậy,hình vẽ hoàn chỉnh là cái gì?”
Người đàn ông nhướng mày: “Muốn xem sao?”
“…”
Thương Vũ há hốc mồm, nói không nên lời.
―― Đương nhiên là hiếu kì.
Ở một mức độ nào đó, hình xăm này so với anh còn khiến cô ấn tượng hơn.
Mím môi, Thương Vũ có chút ngượng ngùng gật đầu.
Không nghĩ tới một giây sau,người đàn ông trực tiếp từ chối cô: “Không được.”
“……Tại sao?”
Thương Vũ lại liếc nhìn một bên cổ anh: “ Là kiểu hình vẽ tư mật sao…”
“Hình vẽ này rất lớn”.Tông Duệ ra hiệu dưới vai,“Muốn xem thì tôi phải cởi quần áo ra.”
“Ông đây thủ thân như ngọc hai mươi bốn năm”. Anh cà lơ phất phơ lắc đầu,” Sao có thể ở trước mặt một cô gái không phải vợ mình mà cởi quần áo được?”.
“……”
Thương Vũ liếc nhìn người đàn ông một cái.
“Vậy coi như ――”
Lời còn chưa dứt, bàn tay to lớn của Tông Duệ đột nhiên kéo vạt áo lên, lộ ra cơ bụng săn chắc——
Thương Vũ giật mình, đang muốn mở miệng kêu dừng,lại hít vào một hơi thật mạnh.
Cô nhìn thấy hình xăm.
Chiếm lấy một bên cổ đến sau vai của người đàn ông.
――Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ.