Chương 78
Chẳng qua hiện tại công chúa cũng không phải rất muốn được Sư Giá an ủi, nhưng cái này không quan hệ, Tang Thúc đời này ở trước mặt Sư Giá am hiểu nhất chính là ăn vạ, loại chuyện trực tiếp tiến vào trong lòng Sư Giá cô cũng không phải lần đầu tiên làm.
Nằm trong lòng Sư Giá, Tang Thúc ôm cánh tay Sư Giá, giống như vậy có thể làm cho người ta vĩnh viễn không thể rời đi, "Bác sĩ Sư, fan nhà em ở dưới Weibo của chị nói em dùng Weibo của em đi."
Tang Thúc biết "Hà Miêu Gia" lúc trước chính là Sư Giá, chẳng qua rất lâu trước đây Sư Giá đã không còn sử dụng tài khoản Weibo đó nữa.
Sư Giá nghe thấy Tang Thúc nói vậy, không khỏi nhíu mày: "Em không muốn."
Tang Thúc: "Chị có thể tìm người đại diện chuyên nghiệp giúp em quản lý Weibo, thu hút fan các loại, cũng tốt lắm."
Sư Giá: "Fan có thể bán lấy tiền không?"
Tang Thúc: "..."
Sư Giá hiểu ý của cô, "Nếu không bán được tiền thì quên đi, em không thích."
Tang Thúc cười: "Sao địa chủ như em cứ luôn nhìn về phía tiền vậy!?"
Sư Giá thở dài, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, "Hết cách rồi, em phải nuôi sống gia đình, hơn nữa trong nhà còn có một cái máy hủy tiền."
Cái mũ khổng lồ bỗng nhiên từ trên đầu rơi xuống, làm cho Tang Thúc nhất thời đứng hình tại chỗ.
Cô, máy hủy tiền?
Thật oan uổng!
"Chị không phải!" Tang Thúc cực lực phản bác.
Sư Giá khịt mũi, không nói gì.
Lúc trước nàng còn không biết Tang Thúc tiện tay tặng quà cho mình rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền, nhưng vừa rồi lúc Tang Thúc len lén đăng lên Weibo, nàng cũng không nhịn được liếc nhìn bình luận phía dưới Weibo của Tang Thúc, thế mới biết đồng hồ và nhẫn trên cổ tay mình thoạt nhìn cực kỳ sáng bóng thì ra lại đắt như vậy.
Nhưng trong giây lát, Sư Giá lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu như Tang Thúc muốn, nàng cũng nguyện ý cho đi tất cả, thỏa mãn đối phương.
Tang Thúc là một người không chịu ngồi yên, bây giờ nằm cùng một chỗ với Sư Giá, giọng nói có chút chờ mong: "Bác sĩ Sư, em thích con trai hay con gái? Khi nào thì chúng ta có con?"
Sư Giá: "..."
Lúc này mới cầu hôn, liền muốn có con rồi? Có phải hơi nhanh quá rồi không?
Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Tang Thúc lại bắt đầu nói tiếp: "Hình như không được! Thế giới hai người chúng ta vừa mới bắt đầu, tại sao có thể muốn có người thứ ba xen vào! Không được! Những ý nghĩ khủng khiếp như vậy nhất định phải bị bóp chết trong nôi!"
Sư Giá: "..."
Nàng lựa chọn không nói lời nào, nàng cảm thấy cho dù chỉ có một người, Tang Thúc cũng có thể hoàn thành một vở kịch...
Tang Thúc: "Bác sĩ Sư, sao em không nói gì?"
Sư Giá: "...Không phải chị đã nói xong một mình rồi sao?"
Tang Thúc: "..."
Mặc dù Tang Thúc và Sư Giá đều không có ý định có con sớm như vậy, nhưng chẳng bao lâu sau, nhà các cô đã chào đón một thành viên mới.
Đứa bé là ngoài ý muốn, nhưng cũng là bất ngờ.
Đầu thu, Tang Thúc và Sư Giá dành ba ngày đi leo núi, kỷ niệm cho đám cưới của hai người vào tháng trước.
Địa phương đi leo núi coi như tương đối nhỏ, là một nơi tên là Vũ Băng.
Ban đầu Tang Thúc là bị cái tên nghe qua quá mức thơ mộng này hấp dẫn, tiện tay chỉ cho Sư Giá, kết quả Sư Giá cũng thích cái tên này, hai người vốn cũng chuẩn bị đi tìm địa điểm chúc mừng kết hôn, nhìn lướt qua thác nước đổ xuống cùng núi tuyết phụ cận, tính toán một chút, Sư Giá cùng Tang Thúc liền quyết định đến nơi này.
Hai người đều thuộc loại người gan lớn, về phương diện thể lực, Tang Thúc hàng năm rèn luyện, luyện tập các kỹ năng cơ bản hai giờ không ngừng nghỉ mỗi ngày, mà Sư Giá hàng ngày đều ở phòng giải phẫu trên sáu giờ, thể lực là vẫn phải có. Hai người đi bộ cũng không đi cùng đoàn, tự mình đặt vé máy bay, đeo ba lô leo núi, đi giày thể thao bên ngoài, làm tốt việc chống nắng, thay áo gió gọn nhẹ, nói đi là đi.
Một nơi như Vũ Băng có thể coi là thiên đường.
Người sinh sống ở đây không nhiều, du khách cũng đều là những người yêu thích leo núi. Mà thời điểm Sư Giá và Tang Thúc đến đây, du khách rất ít, ở trên đường hai người cũng chỉ gặp một đôi vợ chồng trung niên.
Buổi trưa, khi Sư Giá và Tang Thúc nghỉ chân ở ven đường, Sư Giá loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc.
Sư Giá nhìn sang Tang Thúc: "Chị có nghe thấy tiếng gì không?"
Tang Thúc: "Tiếng gì?"
Sư Giá cau mày: "Hình như có tiếng khóc của trẻ con."
Tang Thúc đứng lên, ngừng thở, trong núi rừng có chim chóc, có tiếng gió, tiếng khóc rất nhỏ kia cũng rất đột ngột, rất nhanh cô đã nghe thấy.
Tang Thúc gật đầu, thần sắc có chút ngưng trọng.
Hai người cùng nhau theo thanh âm tìm kiếm chung quanh, rốt cục tìm thấy một bé gái được bọc trong một tấm khăn trải giường cũ ở rìa một vách đá.
Tiếng khóc thực sự rất nhỏ, cơ hồ mỏng manh đến sắp không nghe thấy, khi Sư Giá bế đứa bé lên, cảm giác được lòng bàn tay mình ươn ướt.
Trong ngọn núi lớn như vậy, sương mù buổi sáng và ban đêm dày đặc, khi sương xuống quần áo đều ướt sũng, chứ đừng nói đến khăn trải giường trên người trẻ sơ sinh đang nằm trên mặt đất.
Sư Giá đặt tay lên trán đứa bé, lành lạnh, bàn tay và bàn chân nhỏ bé đều như không có độ ấm, cũng không biết bị người ta bỏ ở đây bao lâu.
"Lấy một ít nước nóng cho đứa nhỏ trước." Sư Giá nói với Tang Thúc.
Tuy nói lúc trước Tang Thúc nói muốn có con, nhưng bây giờ khi thật sự nhìn thấy đứa bé, lại hoàn toàn không biết phải chăm sóc như thế nào. Nghe Sư Giá nói, lúc này mới bừng tỉnh, vội vội vàng vàng từ trong túi lấy ra bình giữ nhiệt, rót một ngụm nho nhỏ, còn thổi, sau khi xác định không còn quá nóng, lúc này mới đưa cho Sư Giá.
"Đứa nhỏ, không sao chứ?" Tang Thúc thận trọng hỏi.
Bé gái trông giống như một quả bóng nhỏ, cảm giác còn không có dài bằng cánh tay nhỏ bé của cô, lúc bị Sư Giá ôm, khuôn mặt kia đều bị đông lạnh đến có chút phát xanh, thoạt nhìn rất đáng thương, Tang Thúc cũng không dám chủ động đưa tay ra ôm đứa bé, chỉ sợ không cẩn thận một chút, làm đau đứa bé.
Sư Giá vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Không được tốt lắm, chúng ta mang theo đều là lương khô, không có sữa tươi gì đó cho một đứa bé còn nhỏ như vậy có thể ăn được. Chị đi tìm một bộ quần áo khô ráo dự phòng của chúng ta trước đi, thay cho đứa nhỏ, khăn trải giường trên người đứa nhỏ không dùng được nữa, cũng không biết có vệ sinh hay không. Em nhớ có một cái khăn quàng cổ lông dê màu đỏ hồng, chị cũng lấy ra đi, đứa nhỏ tí hon này xem ra bị lạnh đến muốn đông cứng lại rồi..."
Tang Thúc nhanh chóng tìm được một chiếc áo thun cotton, sau đó lại lấy khăn quàng cổ mà Sư Giá nói ra.
Hai người đều là lần đầu tiên chăm sóc đứa bé nhỏ như vậy, lúc thay quần áo cho đứa bé, còn có chút luống cuống tay chân.
"Ai ai, bác sĩ Sư em làm tay đứa nhỏ đau rồi!"
"Nhẹ một chút nhẹ một chút!"
"Sao đứa nhỏ này vẫn còn khóc vậy!"
...
Chỉ trong một quá trình ngắn ngủi như vậy, miệng của Tang Thúc đã không ngừng nói.
Cuối cùng, Sư Giá nóng nảy rống lên: "Chị đừng nói nữa!"
Nàng hiện tại cũng đã đủ nhức đầu, bên tai còn truyền đến tiếng nói không ngừng nghỉ của Tang Thúc, Sư Giá chỉ muốn đem miệng người này khâu lại! Nàng không phải là người không có kinh nghiệm sao!
Tang Thúc: "...Ò."
Hiện tại nơi này đã có một người bạn nhỏ, cô tạm thời trước hết không thể ủy khuất ăn vạ...
Sau khi hai người thay xong quần áo cho bé gái, Tang Thúc nhìn lộ trình, "Vậy chúng ta cần đi nhanh hơn một chút, đi vào trong làng trước, nhìn xem người dân ở đó có đồ ăn cho trẻ em hay không, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp."
Sư Giá gật đầu, trên đường đi Tang Thúc lưng đeo ba lô của hai người, mà đứa bé được Sư Giá ôm trong ngực cuối cùng cũng không còn khóc nữa.
"Cũng không biết có phải cha mẹ đứa nhỏ bỏ quên hay không..." Tang Thúc nói.
Nhưng hai người đều biết khả năng như vậy là rất nhỏ.
Nơi này hẻo lánh, người ở hiếm thấy, hơn nữa còn là bị đặt ở địa phương nguy hiểm như vậy, rõ ràng chính là bị vứt bỏ, để cho đứa bé này tự sinh tự diệt. Nếu như hôm nay không phải các cô ngẫu nhiên nghỉ ngơi ở phụ cận, chỉ là bình thường đi qua, có thể cũng không ai chú ý tới tiếng khóc của đứa bé này. Nếu mà đứa nhỏ này không có gặp phải các cô, vậy phỏng chừng cũng không cần đợi đến trời tối, khả năng liền thật mất mạng rồi?
Sư Giá cúi đầu nhìn đứa bé đang hấp hối trong lòng mình, không khỏi sinh ra thương cảm.
"Cũng không biết sau này đứa nhỏ này sẽ như thế nào." Sư Giá nói
Tang Thúc đi đến trước mặt nàng, cũng liếc nhìn khuôn mặt đứa bé kia, lúc đứa bé không khóc, cũng giống như là đang ngủ mê man, bộ dáng im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.
Đợi đến khi trời đổ mưa, Tang Thúc vội vàng liên hệ nhà nghỉ của mình, đón đứa bé qua chăm sóc.
Chủ nhân của nhà nghỉ này không phải là người miền núi bản địa, mà là từ trước sau khi du lịch tới đây định cư, không kết hôn cũng không có con, đối với việc chăm sóc đứa bé này như thế nào cũng không hiểu ra sao. Cũng may, ở nhà nghỉ này, Tang Thúc còn gặp được đôi vợ chồng trung niên mà cô và Sư Giá gặp trên đường, khi nhìn thấy các cô, bọn họ cũng cảm thấy rất vui mừng, khi nhìn thấy đứa bé bên cạnh Tang Thúc thì cực kỳ kinh ngạc.
Tang Thúc hai ba câu giải thích chuyện gặp bé gái, đôi vợ chồng trung niên kia rất nhanh liền đi theo hỗ trợ.
"Ai nha, đi lấy sữa, nếu không có, lấy chút nước gạo cũng được..."
"...Không có tã lót sao, tã lót phải mềm một chút, thật sự là không có sao, nếu vậy có khăn mặt sạch không? Phải luộc qua nước sôi, coi như khử trùng... Chồng ơi, anh đi hỏi bác sĩ trong làng, có thể đến khám cho đứa trẻ này được không?"
...
Cũng may gặp được người nhiệt tình, Tang Thúc và Sư Giá cũng không cần luống cuống tay chân như lúc nãy.
Mà khi bác sĩ trong làng đi tới, Tang Thúc không khỏi nhìn Sư Giá bật cười.
A, vừa rồi thật đúng là đầu óc có chút choáng váng, đều quên nơi này rõ ràng còn có một vị bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Tam Giáp đang đứng.
"Bác sĩ Sư, em bị ghét bỏ rồi..." Tang Thúc cười nói.
Sư Giá bây giờ là bận rộn một đầu mồ hôi nóng, trước kia nàng sợ nhất là ở cùng trẻ con, nàng cũng không chuyên khoa nhi, nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng yên lặng đưa ra quyết định, dù sao sau khi trở về, nàng nói cái gì cũng cần phải đến khoa nhi thường xuyên hơn.
Nghe được lời trêu chọc của Tang Thúc, Sư Giá có chút bất đắc dĩ, cuối cùng người thương lượng với bác sĩ trong làng còn không phải là nàng sao?
Sau khi cho bé gái ăn, lại dỗ bé ngủ, Tang Thúc và Sư Giá lúc này mới đi ra ngoài.
Lúc này chủ nhà nghỉ cũng trở về, nói cho Tang Thúc biết tin tức mình vừa tìm hiểu được: "Bé gái này không phải của người trong làng, tôi đi hỏi một vòng, không có ai nhận, đoán chừng hơn phân nửa là giống như các cô nói, là một đứa bé bị bỏ rơi. Ai nha, các cô định xử lý như thế nào? Có cần tôi liên hệ viện phụ nữ và trẻ em địa phương không?"
Tang Thúc và Sư Giá đều có chút do dự, "Gặp nhau cũng là duyên phận." Tang Thúc nói, mặc dù hiện tại cô và Sư Giá còn chưa chuẩn bị tốt cho việc chăm sóc con nhỏ.
Mà vợ chồng trung niên hiển nhiên là có kinh nghiệm hơn hai người Tang Thúc, mở miệng nói: "Thông thường trẻ bị bỏ rơi là do gia đình không có khả năng nuôi dưỡng hoặc do giới tính, những trường hợp này nếu các cô muốn nhận nuôi cũng không phải là vấn đề gì lớn nhưng còn một khả năng nữa là các cô nên đưa con đi khám trước, có một số đứa bé do bị bệnh bẩm sinh, gia đình không muốn chi trả chi phí điều trị lớn có thể tồn tại trong tương lai nên mới bỏ. Vì vậy các cô nhất định phải cân nhắc kỹ, nếu không có thể cũng là gánh nặng cho bản thân."
Sư Giá gật đầu, đây là điều mà nàng và Tang Thúc không nghĩ tới, nhưng...
"Nếu là như vậy, Tang Thúc, chúng ta liền đem đứa nhỏ này đến bên cạnh chúng ta nuôi nấng đi. Nếu quả thật có bệnh bẩm sinh gì đó, em ở bệnh viện làm việc trị liệu sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa, nếu như đứa nhỏ như vậy đến viện phụ nữ và trẻ em sau đó bị đưa đến cô nhi viện gì đó, cũng rất khó được chăm sóc chính xác nhất. Lúc nhỏ chính là thời gian trị liệu tốt nhất, chúng ta không thể từ bỏ." Sư Giá vừa nói vừa nhìn Tang Thúc, giống như đang trưng cầu ý kiến của cô.
Mà Tang Thúc quả nhiên giống như trong tưởng tượng của Sư Giá, khi Sư Giá nói xong, Tang Thúc cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng: "Đúng vậy, nếu thật sự là như vậy, chúng ta nhận nuôi đứa nhỏ này cũng rất tốt. Trong nhà đứa nhỏ gánh không nổi, thì ít nhất ở nhà chúng ta, sẽ không tồn tại vấn đề này." Nói tới đây, ánh mắt Tang Thúc trở nên dịu dàng mấy phần, nắm tay Sư Giá, liếc nhìn về phía căn phòng có đứa nhỏ bên trong, "Có thể đây vốn là duyên phận, ai cũng không gặp được đứa nhỏ này, hết lần này tới lần khác lại là tôi và Sư Giá, tụi tôi cũng không có cách nào nhẫn tâm bỏ đứa nhỏ lại."
Khi Tang Thúc nói xong lời này, không khỏi nắm chặt tay Sư Giá hơn.
Đôi vợ chồng trung niên trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó liền lộ ra vẻ khâm phục. Sau đó, người đàn ông râu quai nón lấy từ trong túi của mình ra một tấm danh thiếp, đưa cho Sư Giá, mở miệng nói: "Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu sau này các cô thực sự có vấn đề gì trong việc nhận nuôi đứa trẻ này, cần hỗ trợ tài chính, cũng có thể liên lạc với tôi, vợ chồng tôi hiện đã nghỉ hưu, cũng có chút tích cóp..."
Sư Giá vô cùng kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: "Cám ơn."
Nàng lễ phép nhận lấy, nhưng lại cảm thấy sau này mình cũng không cần dùng đến. Nếu như nàng cùng Tang Thúc thật muốn nhận nuôi đứa bé này, vậy đứa bé này chính là con của các cô, nếu đã làm cha làm mẹ, loại chuyện nuôi con này, sao có thể mượn tay người khác?
Kế hoạch ban đầu là đi bộ tới thác nước và hồ băng.
Cũng bởi vì chuyện của đứa bé sơ sinh mà tạm thời gác lại.
Buổi tối, sau khi Sư Giá nhìn đứa bé ngủ say, lúc này mới cùng Tang Thúc trở về phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Sư Giá nằm trong lòng Tang Thúc: "Ngày mai cảnh sát sẽ đến, đoán chừng không lâu nữa chúng ta phải đi làm thủ tục nhận nuôi. Con bé còn nhỏ như vậy, khẳng định cũng không có tên, chị nói xem, nên đặt tên cho con bé là gì thì tốt đây?"
"Tên?" Tang Thúc nghĩ giống như Sư Giá, lúc này không khỏi có chút hưng phấn, "Theo họ em đi! Em là người đứng đầu một nhà mà! Về phần tên gì, chị còn chưa nghĩ ra..."
Sư Giá lắc đầu, "Không được, tại sao không theo họ chị?"
Tang Thúc: "Em không phải là người đứng đầu một nhà sao?"
Sư Giá: "...Vậy, chị muốn con bé theo họ ai?"
Tang Shu nhún vai, "Nhà chúng ta cũng không phải là cần người kế thừa ngôi vị, cùng họ với ai không phải đều giống nhau sao?" Tang Thúc vừa nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, vỗ đùi: "A!!! Nhà chúng ta cần có địa chủ kế thừa! Không bằng liền theo họ Tống lão sư đi? Phỏng chừng Tống lão sư thấy đứa nhỏ này, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ!"
Tang Thúc kích động nói, địa chủ, nghe qua hình như cũng có chút quê mùa?
Đề nghị này, làm cho Sư Giá có chút không biết nói gì. Bất quá suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng rất không tồi.
Trước kia là Tống lão sư đưa nàng từ trại trẻ mồ côi về nhà nuôi nấng, mà bây giờ, nàng lại ngoài ý muốn gặp được đứa bé này. Ba thế hệ bọn họ, không cùng huyết thống nhưng có thể trở thành người một nhà thân thiết nhất trên thế giới này.
"Theo họ Tống lão sư, cũng được?" Sư Giá mỉm cười gật đầu, "Chúng ta ở Vũ Băng gặp được đứa bé, không bằng, gọi con bé là Tống Vũ Băng đi."
Tống Vũ Băng? Tang Thúc ở trong lòng phun tào Sư Giá đặt tên quá tùy ý, nhưng sau khi suy nghĩ hai lần, dường như dần dần đồng ý với cái tên này, nghe cũng khá hay?
"Vậy thì Tống Vũ Băng! Nhũ danh thì sao? Gọi là Băng Băng sao?" Tang Thúc hỏi
Những lời này nhận được ánh mắt ghét bỏ chưa từng có từ Sư Giá, "Tang Thúc, chị thật không có văn hóa!" Sư Giá phàn nàn.
Tang Thúc: "..."
Được rồi, người đứng đầu một nhà nói gì cũng đúng, cô không có văn hóa thì không có văn hóa đi, "Vậy con gái chúng ta lấy nhũ danh là gì?"
Cách sửa miệng này nhanh đến mức làm cho Sư Giá có chút bất ngờ không kịp đề phòng, rồi lại bị một câu nói như vậy của Tang Thúc làm cho có chút lệ nóng khó hiểu.
Sư Giá: "Em còn chưa nghĩ ra, chị cảm thấy nên gọi là gì?"
Tang Thúc: "..." Trước kia không phải rất ghét bỏ cô sao?
"Con bé từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ, nhưng đây là con gái sau này của chúng ta, chính là Trân Châu, không bằng gọi là Trân Châu đi?"
Cái này...
Sư Giá thật sự muốn rút lại lời nói trước đó của mình, không được! Để Tang Thúc đặt tên, thật sự là một quyết định sai lầm! Tang Thúc sao có thể đặt tên đượcc chứ! Tên của Tang Thúc đặt còn có thể hay hơn được nữa không? Chỉ có mùi quê mùa, ngay cả một chút mùi tây cũng không có!
Sư Giá im lặng, nàng không muốn nói chuyện, cũng không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy thật hối hận.
Tang Thúc thấy nàng không lên tiếng, đột nhiên có chút thấp thỏm: "Nghe không hay sao?"
Sư Giá ngẩng đầu liếc nhìn cô, chẳng lẽ cái này còn có thể nói hay sao?
Tang Thúc cảm thấy chột dạ, sờ sờ mũi của mình: "Hình như có chút?"
Cái đầu này! Cô là vịt sao...
Sư Giá dùng ánh mắt châm chọc cô.
Tang Thúc rốt cục chịu thua, nằm thẳng mặc người chế giễu: "Được rồi, là có chút quê..."
Sư Giá nhất thời không nghĩ ra được một cái nhũ danh nào hay nên nhũ danh của đứa bé tạm thời bị gác lại.
Cho đến cuối cùng, khi Tống Vũ Băng lần đầu tiên gặp ông nội, Tống lão sư nghe thấy cái tên "Trân Châu" trong miệng Tang Thúc, liền cau mày. Sau đó, Tống lão sư đã tự mình định ra nhũ danh cuối cùng cho đứa bé.
"Trân Châu là ai?" Tống lão sư lúc ấy ngồi ở trên xe lăn, nhìn Tang Thúc hỏi.
Tang Thúc: "..." Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn chỉ người bạn nhỏ Tống Vũ Băng nằm ở trong xe đẩy bên cạnh Tống lão sư.
"Thật khó nghe." Tống lão sư nghiêm trang phun tào, "Không được, cháu ngoan yêu quý của ta không thể gọi như vậy được, thật sự rất khó nghe."
Tang Thúc: "!!!"
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khiến người ta cảm thấy xấu hổ!
"Vậy cha cảm thấy cháu gái của cha nên gọi là gì?" Sư Giá đi tới ngồi xổm xuống hỏi.
Bây giờ Tống lão sư đã biết thân thế của bạn nhỏ Tống Vũ Băng, mặc dù trong đầu ông còn có chút không tỉnh táo, nhưng thần kỳ chính là, Sư Giá chỉ nói với ông một lần Tống Vũ Băng là cháu gái của ông, Tống lão sư liền nhớ rõ.
Mà hiện tại, Tống lão sư sau khi nghe Sư Giá nói, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng: "Không bằng gọi là A Na Nhĩ đi."
A Na Nhĩ, chính là ý tứ của trân châu.
Tuy nhiên, nghe ra so với Tang Thúc, mang nhiều phong cách phương Tây hơn!
"Được không?" Tống lão sư sau khi nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Tang Thúc và Sư Giá, ông cảm thấy rất dễ nghe!