Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 72




Chương 72

Người được hôn được lợi, trên mặt lúc này mới mang theo ý cười hì hì mở cửa đi ra ngoài. Khi Tang Thúc nhìn thấy Lục Mẫn, nhướng mày, ngoắc ngoắc ngón tay với đối phương: "Vào phòng bếp nói chuyện?"

Lục Mẫn đi theo Tang Thúc vào bếp, cười hì hì hai tiếng: "Không phải là mình cố tình không nói cho cậu biết, mình và A Diêu cũng chỉ mới quen nhau. Nhưng chẳng phải mình đã nói cho bác sĩ Sư của cậu biết trước sao, không phải cũng đồng nghĩa với việc nói cho cậu biết à?"

Tang Thúc: "..."

Mặc dù lời này cô không muốn đồng ý, nhưng hai câu cuối cùng kia, cô lại không thể không đồng ý.

"Được rồi, cậu giỏi lắm! Sao lại thích cô ấy?" Tang Thúc hỏi.

Kỳ thực, từ chỗ Sư Giá, cô biết được cuộc sống trước kia của Tiền Diêu có bao nhiêu điên cuồng. Hơn nửa đêm, đến ba bốn giờ sáng mới từ quán bar đi ra, hận không thể điên đảo cuộc sống ngày đêm, quả thực so với những người làm việc trong đoàn làm phim như các cô còn chuyên nghiệp hơn. Không phải cô có thành kiến gì với Tiền Diêu, cô có thể có thành kiến gì? Cuộc sống như thế này trước kia cô không phải cũng đã trải qua sao? Nhưng chính là bởi vì đã trải qua, mới biết được người giống như Tiền Diêu có bao nhiêu khó... thuần phục.

Lục Mẫn không biết nấu ăn, dứt khoát đứng dựa vào tường, trả lời: "Làm gì có nhiều lý do như vậy?"

Tang Thúc nhìn nàng ấy thật sâu: "Mình đây là lo lắng cậu chỉ là trong quá trình trị liệu, coi cô ấy như cọng rơm cứu mạng, lầm tưởng thành tình yêu."

Lời này của Tang Thúc là nói thẳng vào điểm mấu chốt, sau khi Tang Thúc nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bạn tốt của mình, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng ấy.

May mắn thay, vẻ mặt Lục Mẫn không có gì thay đổi, Lục Mẫn mỉm cười nói: "Mình biết cậu đang lo lắng cái gì." Lo lắng nàng ấy nóng lòng muốn thoát khỏi đoạn tình cảm thất bại trước đó, tùy ý nắm lấy một người bên cạnh coi như là cứu rỗi, mà thân phận của Tiền Diêu, đích thật là sự cứu rỗi tốt nhất, cho nên Tang Thúc lo lắng nàng ấy nhất thời xúc động, cuối cùng sẽ hại hai người. "Mình không có." Lục Mẫn nói, "Mình không coi cô ấy là bác sĩ tâm lý có thể lợi dụng để giải thoát cho mình. Cho dù có, A Diêu cũng sẽ không đồng ý."

Điều mà Lục Mẫn không nói là khi lần đầu tiên nàng ấy bày tỏ tình cảm với Tiền Diêu, không chỉ bị cô ấy từ chối thẳng thừng, mà Tiền Diêu gần như muốn lập tức liên hệ với bác sĩ tâm lý khác cho nàng ấy.

Nhưng Lục Mẫn thật sự không phải nhất thời xúc động, cũng không phải bởi vì cái người xuất hiện ở cửa vào buổi tối mà nàng ấy muốn tự sát mang đến sự an ủi ấm áp, chỉ là bởi vì cái người Tiền Diêu này, làm cho người ta có cảm giác nghiện.

Tang Thúc không hỏi chi tiết vấn đề bạn thân của mình và Tiền Diêu ở chung một chỗ, là bạn bè, cô đã có được đáp án mà mình cho rằng vừa vặn đúng "tiến độ". Quay đầu, Tang Thúc cười hỏi: "Vậy cảm giác thế nào?"

Lục Mẫn không nhịn được hướng về phía Tang Thúc đi tới, khuỷu tay chống trên bàn bếp, trên mặt hoàn toàn là bộ dáng thiếu nữ rơi vào tình yêu, "À, cô ấy có rất nhiều chiêu trò." Nàng ấy cười đùa nói, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng, "Mình thích."

Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Tang Thúc, người này nhìn qua thì giống như một tiểu hoa đán thân kinh bách chiến trong giới giải trí, nhìn qua thì hai người không phân cao thấp, nhưng Tang Thúc biết Lục Mẫn là người như thế nào, lại rất rõ tâm tư đơn thuần của Lục Mẫn, sao có thể là đối thủ của Tiền Diêu?

Thấy Lục Mẫn ở trước mặt mình cũng không che giấu được ngượng ngùng, Tang Thúc "chậc chậc" hai tiếng, "Cô ấy có cảm giác gì với cậu?"

Lục Mẫn lắc đầu một cái, "Mình không biết, nhưng mà từ sau khi cô ấy ở cùng với mình, cô ấy cũng không đến hộp đêm hay quán bar nữa. Công việc của cô ấy cũng rất bận, lúc trước mình còn tưởng phòng làm việc của cô ấy làm ăn không tốt, kết quả không nghĩ tới buổi sáng thức dậy chỉ cần điện thoại không tắt máy, cuộc gọi đều có thể đến liên tục."

Tang Thúc nấu lẩu bằng nguyên liệu mà Sư Giá và những người khác vừa mua, đây cũng là phương thức nhanh chóng và tiện lợi nhất để cho một đám người cùng ăn cơm với nhau.

Sau khi Tang Thúc và Lục Mẫn ra khỏi phòng bếp, liền không hẹn mà cùng không tiếp tục nói chuyện trong phòng bếp nữa, mà Sư Giá và Tiền Diêu ở bên ngoài cũng dừng lại, thay đổi đề tài.

Lâm Tương tới căn hộ trước sự hối thúc liên hoàn đoạt mạng của Tiền Diêu, vừa vào cửa, Lâm Tương liền tập trung hỏa lực vào Tiền Diêu: "Bác sĩ Tiền chưa từng đốt đèn đánh đêm, chắc là không hiểu thời gian quý báu của những tinh anh như chúng tôi, cho dù là hôm nay có phải thức đêm, tôi cũng muốn xem hết hồ sơ trong tay, hiểu không?" Dọc theo đường đi tuy cô ấy không nhận được điện thoại liên hoàn, nhưng lại nhận được sự điên cuồng thúc giục của Tiền Diêu thông qua tin nhắn, hết tin này đến tin khác.

[Người đâu rồi? Có đến không?]

[Đến đâu rồi?]

[Sao cậu còn chưa tới? Lâm Tương, trả lời đi!]

[Tôi sắp chết đói đến nơi rồi, mà cậu vẫn còn chưa đến sao?]

[Chết ở đâu rồi! Cậu mau tới đây đi!]

[Bạn gái tôi đói rồi, cậu có tới hay không vậy? Nếu không tụi tôi ăn trước đó!]

...

Những tin nhắn như thế, nếu không phải đang lái xe, Lâm Tương cảm thấy mình thật sự muốn kéo người trước mắt này vào danh sách đen.

Tiền Diêu đón nhận ánh mắt như muốn phun lửa của Lâm Tương, cũng không cam lòng yếu thế, ngồi ở vị trí bên cạnh, một mặt bất động thanh sắc gắp cho Lục Mẫn một miếng dạ dày bỏ vào trong bát đối phương, một mặt giương mắt cười như không cười nhìn Lâm Tương: "Ồ, có lẽ là cá muối như tôi luôn có thể làm việc vào buổi tối trong giờ làm việc, hiệu suất làm việc kém hơn những tinh anh như cậu rất nhiều. Hơn nữa hẹn thời gian còn có thể đến muộn, tinh anh quả nhiên không giống người thường."

Lâm Tương: "...Thời gian hẹn là tám giờ, bây giờ là tám giờ hơn một phút, trừ thời gian la hét vừa rồi của cậu, thời gian tôi vào cửa hẳn là còn chưa đến tám giờ."

"Chỉ có tôi la hét, còn cậu thì không à?" Tiền Diêu hỏi ngược lại.

"Tôi có thời gian, thực tế thời gian tôi đến đây còn sớm hơn, cậu dựa vào cái gì nói tôi đến muộn?" Lâm Tường không khách khí phản bác.

Tiền Diêu: "..." Cãi nhau với Lâm Tương luôn rất căng thẳng. Huống chi bây giờ cô ấy phải làm hai việc cùng một lúc, vừa cãi nhau với Lâm Tương vừa phải chú ý đồ ăn trên chiếc đũa của mình đã chín chưa, bỗng nhiên liền rơi vào thế hạ phong.

Hai người gặp mặt không có lần nào là không giống như bây giờ, không tranh đến cậu thua tôi thắng thì không được. Tiền Diêu đang muốn dốc toàn lực phản kích, nhưng chợt cảm giác được bên cạnh truyền đến ánh mắt cầu xin, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đấu võ mồm với Lâm Tương như vậy cũng không có ý nghĩa.

"Cậu độc thân, cậu thắng, chăm sóc cẩu độc thân, người người đều có trách nhiệm." Tiền Diêu nói, sau đó quay đầu gắp một miếng thịt bò bông tuyết, đặt vào trong chảo mỡ bò nhúng cho Lục Mẫn.

Sắc mặt Lâm Tương tối sầm lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, Sư Giá thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chủ động đưa tay gắp cho Lâm Tương một đũa sữa tươi chiên, cười tủm tỉm nói: "Nào, nếm thử cái này đi, là đồ ăn vặt mới ra từ nhà hàng dưới lầu. Lúc mình và Tiền Diêu đi ngang qua, Tiền Diêu nói cậu thích ăn đồ ngọt nên bảo mình đi vào cố ý mua cho cậu, cậu xem ăn ngon không?"

Lâm Tương: "Cậu cũng quan tâm đến cẩu độc thân?"

Đôi đũa trong tay Sư Giá cứng đờ, vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ, bây giờ Lâm đại luật sư là một quý cô độc thân kim cương, muốn trêu chọc ai thì trêu chọc, thế này tự do tự tại biết bao nhiêu? Mau ăn cơm đi, hôm nay chúng ta liên hoan chẳng phải là để chúc mừng Tiền Diêu sao? Cũng cảm ơn cô Lục đã nhặt tai họa nhân gian này!"

Lời này nói ra, rất nể tình, mặc dù thoạt nhìn cảnh tượng này có chút quái dị.

Tang Thúc bưng ly rượu đỏ trong tay lên, vẻ mặt hào khí: "Đúng, chúc mừng thoát kiếp FA, nào, cụng ly!"

Loại chuyện nâng chén này, nếu như là rượu bia thì trông rất bình thường, nhưng bưng ly chân dài hô, còn thêm vào bối cảnh nồi lẩu nóng hôi hổi này, thấy thế nào cũng cảm thấy khôi hài. Nhưng tất cả mọi người đều rất nể tình, đều cụng ly.

Trên bàn cơm đều là bạn bè quen thuộc, đề tài tán gẫu không hết. Sư Giá là chủ nhà, nhìn thức ăn trên bàn sắp thấy đáy, chủ yếu là nàng căn bản không nghĩ tới còn có Tang Thúc làm người vui mừng sẽ trở về, Sư Giá từ chỗ ngồi đứng lên chuẩn bị đi xuống lầu mua chút món kho.

"Mình đi cùng cậu, thuận tiện hít thở chút không khí, loại rượu vang đỏ này vẫn có chút say." Lâm Tương theo Sư Giá đứng lên nói.

Sư Giá "Ừm" một tiếng, sau đó lặng lẽ đưa tay đè lên vai Tang Thúc, ấn cô trở lại vị trí ngồi.

Lâm Tường đi ra ngoài trước, Sư Giá cầm di động đi theo phía sau cô ấy.

Sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Tương lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá: "Có phiền không?"

Sư Giá: "Cậu hút thứ này từ khi nào vậy?"

Lâm Tương: "Lúc áp lực lớn, nửa đêm muốn xem vụ án, nâng cao tinh thần."

"Không tốt cho sức khỏe, cậu chú ý một chút." Sư Giá cau mày nói: "Lại không thiếu chút tiền này, cậu bức mình thành như vậy để làm gì?"

Lâm Tương thản nhiên cười, châm thuốc, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Dù sao cũng cần một số việc để lấp đầy khoảng trống thời gian."

Sư Giá: "..."

Nàng im lặng, không biết nói cái gì cho phải.

Vừa rồi khi Lâm Tương còn chưa tới, nàng và Tiền Diêu đứng ở ban công nói chuyện.

Tang Thúc đều có thể nhìn ra Tiền Diêu là người như thế nào, còn không yên tâm muốn kéo Lục Mẫn hỏi thêm vài câu, mà nàng lại là bạn cũ mười năm, càng hiểu rõ Tiền Diêu.

"Không phải không thích loại hình mẫu như Lục Mẫn sao? Bây giờ là chuyện gì? Còn nữa, bác sĩ Tiền, đạo đức nghề nghiệp của cậu đâu? Lục Mẫn không phải là bệnh nhân của cậu sao?" Sư Giá đứng trên ban công, kéo Tiền Diêu lại, nghiêm túc hỏi. Kỳ thật khi nghe được chuyện hai người đã ở bên nhau, trong lòng nàng không khỏi có chút lo lắng.

Tiền Diêu "Ừm" một tiếng, "Có, cho nên không phải bây giờ mới ở bên nhau sao? Cô ấy đã rời khỏi phòng khám của mình hai tháng rồi, bây giờ mình còn nói cái gì đạo đức nghề nghiệp nữa? Hơn nữa, con người cũng sẽ thay đổi, trước kia không thích, bây giờ thích không được sao?"

...

Lâm Tương đi bên cạnh Sư Giá, cười hỏi: "Tiền Diêu nói như vậy sao?"

Sư Giá gật đầu nói tiếp: "Lục Mẫn quả thực không phải mẫu người cậu ấy từng hẹn hò trước đây, nhưng cậu cũng biết cậu ấy trước kia quyến rũ em gái nhỏ, đều là đùa giỡn. Lúc này, có thể cậu ấy cũng thật sự động lòng, nghe nói Lục Mẫn ban đầu bị Tiền Diêu từ chối, cậu ấy vốn muốn sang tay cho đồng nghiệp khác trị liệu, kết quả Lục Mẫn mỗi ngày chạy đến dưới lầu nhà cậu ấy chặn cậu ấy lại, giống như cái đuôi nhỏ đi theo cậu ấy đi quán bar, cái gì cũng không làm, chỉ đi theo cậu ấy."

"A, quấn người quá." Ánh mắt Lâm Tương có chút đỏ, trên mặt bị khói thuốc nhàn nhạt che phủ.

"Nhưng đôi khi, nếu không chủ động thì sẽ không có kết quả."

Lâm Tương im lặng.

Sư Giá không nói thêm gì nữa, có một số chuyện, người trưởng thành hiểu được cũng không cần phải quá xấu hổ, nàng vỗ vỗ đầu vai Lâm Tương: "Không có việc gì, tiến về phía trước, luôn có người tốt hơn người ấy."

Lâm Tường ném tàn thuốc đi, lắc lắc cánh tay, trở tay đánh rơi lòng tay Sư Giá, cười nhạo: "Cái gì chứ, mình vẫn luôn tiến về phía trước có được không? Hơn nữa, mình lại không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là ra ngoài hít thở không khí một chút. Hương vị rượu vang đỏ này không tồi, đến lúc đó cậu hỏi đối tượng của cậu một chút, là nhãn hiệu nào, mình trở về mua một ít."

Sư Giá "A" một tiếng, "Được rồi, yêu cầu của Lâm đại luật sư, ai dám không nghe theo." Sau đó nàng chỉ vào vào mấy cửa hàng thịt kho lâu đời phía trước cách đó không xa, "Cậu ngửi xem, nhà nào thơm nhất, chúng ta liền đi nhà đó!"

Lâm Tương hơi cụp mắt xuống, chỉ vào cửa hàng gần nhất có tấm biển rỉ sét nhất: "Chọn chỗ này đi."

Quán thịt kho tàu kia là do một đôi vợ chồng trẻ mở, chỉ có một bảng hiệu màu đỏ chữ trắng làm bảng hiệu, chỉ có một chữ, thoạt nhìn đặc biệt không bắt mắt.

—Duyên.