Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 7




Edit: Cải Trắng

Ôn Nguyễn móc từ trong túi áo gió của mình ra 500 đồng (~1tr8 VND). Hình như tối qua trước lúc đi, cô có vớ mấy tờ trong ngăn kéo nhét vào túi phòng trường hợp phải dùng tiền mặt khẩn cấp.

Nếu là bình thường, số tiền này chẳng nhằm nhò gì với cô, nhưng ngay lúc này nó lại như đấng cứu thế tỏa ra hào quang lấp lánh trong mắt cô.

Cô nhanh chóng xuống tầng tìm cửa hàng sửa di động.

Người sửa di động là một ông chú già, động tác thành thạo, ít nói, miệng ngậm thuốc lá, nhanh nhẹn hoàn thành nhiệm vụ.

Ôn Nguyễn màn hình sáng lên hiển thị quả táo cắn dở, bỗng chốc mây mù giăng đầy con đường phía trước bị ánh sáng xua tan.

Ví tiền điện tử đúng là phát minh vĩ đại của nhân loại!

Điện thoại vừa được kích hoạt, màn hình nhảy ra một loạt thông báo cuộc gọi đến lẫn tin nhắn từ Tần Tố San.

Ôn Nguyễn gọi lại ngay cho cô bạn.

Mới chuông được hai hồi, Tần Tố San đã nhận điện, điên cuồng thét chói tai, nói một tràng không cả dừng lại thở: “Ôn Nguyễn! Mẹ mày nữa chứ! Xuống tàu là mất tăm, không gọi được cũng không trả lời tin nhắn. Mày có biết suýt chút nữa tao đã gọi điện báo cảnh sát không?”

Ôn Nguyễn xoa xoa lỗ tai vừa chịu trận, chờ Tần Tố San nguôi ngoai mới nói cho cô nghe hết chuyện xảy ra hôm nay, rõ mồn một không thiếu câu nào.

Tần Tố San lặng thinh mất một lúc mới cất tiếng dò hỏi: “Có nghĩa là, mày vừa xuống tàu thì suýt chút nữa bị lừa đem bán, sau đó lại chấm luôn anh chàng kiểm sát trưởng đẹp trai ra tay làm màn anh hùng cứu mỹ nhân. Xong giờ vì quá u mê vẻ đẹp ấy nên mày quyết định đến nhà anh ta làm khách trọ?”

Ôn Nguyễn: “Đúng!”

Tần Tố San hít sâu một hơi, đúng là không thể tưởng tượng nổi: “Sao mày không trộm về nhà lấy sổ hộ khẩu rồi dẫn người ta đi đăng ký kết hôn luôn đi?”

Ấy thế mà Ôn Nguyễn lại cẩn thận suy nghĩ lời đề nghị này thật. Cô xoa cằm, nghiêm túc nói: “Cũng được. Để tao cố gắng thêm chút nữa.”

Tần Tố San bị cô chọc tức đến bật cười, nhéo ấn đường, phải mất mấy giây để bình tĩnh, bất lực nói: “Thế người ta có biết mày là thiên kim đại tiểu thư rời nhà trốn đi không?”

“Không biết.”

Ôn Nguyễn vừa mua cốc trà sữa ở cửa tiệm gần đó, giờ đang gắng sức hút trân châu, nên lời nói ra ú ớ nghe không rõ: “Nãy tao bảo với anh ấy là tao là con nhà nghèo. Giờ anh ấy mà biết thật ra tao rất có tiền, chắc chắn sẽ đá tao ra khỏi nhà.”

Nghèo?

Tần Tố San không cách nào đặt được từ đó bên cạnh Ôn Nguyễn.

Cô vẫn nhớ hồi tiểu học, khi giáo viên giao cho lớp bài tập văn với đề là “Món quà sinh nhật của em.”, Ôn Nguyễn đã cho giáo viên hết hồn.

Hồi ấy làm văn, gần như các bạn nhỏ đều viết quà là bánh gato, xe đồ chơi hay búp bê barbie gì gì đó, có mỗi Ôn Nguyễn là một mình một phách.

Năm ấy, cô gái tên Ôn Nguyễn bảy tuổi đã viết từng chữ từng nét dào dạt cảm xúc: “Quà sinh nhật năm nay em được nhận là một chiếc máy bay tư nhân do cha em tặng. Bên trong khoang máy bay được trang trí toàn hình nhân vật em thích. Cha nói, chiếc máy bay này sẽ đưa em đi bất cứ đâu em thích, ngắm nhìn hết non sông gấm vóc Tổ quốc…”

Từ đó về sau, giáo viên không bao giờ giao bài tập dính dáng đến hai chữ “quà tặng” nữa.

Thế nên nghe chữ “nghèo” thốt ra từ miệng Ôn Nguyễn, Tần Tố San mới hoảng hốt, phải mất một lúc sau mới hoàn hồn nói tiếp: “Đồ đạc các thứ của mày bị trộm hết rồi, vậy giờ còn tiền tiêu không? Hay tao cho mượn…”

“Tao vừa mới xem số dư trong điện thoại, vẫn còn một ít tiền.”

Ôn Nguyễn uống được nửa cốc trà sữa bắt đầu thấy ngấy, nhíu mày đặt cái cốc về bàn, chuẩn bị đứng dậy đi mua đồ dùng: “Chắc còn đủ dùng nửa tháng. Không sao, gần đây tao muốn tiết kiệm tiền.”

“Còn chút tiền là còn bao nhiêu?” Tần Tố San thuận miệng hỏi.

Ôn Nguyễn híp mắt nhớ lại: “Hơn 50 triệu.” (~180 tỷ VND =))))

Tần Tố San: “…”

— Đủ dùng trong nửa tháng?

— Tiết kiệm tiền?

Tần Tố San nhanh chóng cúp điện thoại. Cô sợ mình mà bàn tiếp vấn đề tiền nong với đại tiểu thư thì chưa đợi Ôn Nguyễn đói chết, cô đã lìa đời vì tắc nghẽn cơ tim.

Nói chuyện với Tần Tố San xong, Ôn Nguyễn đi vào trung tâm thương mại ở đối diện mua mấy bộ quần áo và vật dụng hàng ngày.

Dù sao thì cả cái vali to đùng đã bị lấy mất, thành ra đồ cần sắm hơi nhiều.

Trước khi vào trung tâm thương mại, cô không ngừng tự nhủ với lòng mình rằng: Chỉ được mua mấy bộ đồ quần áo và đồ dùng hàng ngày rồi ra ngay, phải kiềm chế ham muốn!

Nhưng chỉ cần thả phụ nữ vào trung tâm mua sắm, hai chữ ‘kiềm chế’ lập tức bị đá văng tít ra xa.

Cô đi dạo một vòng hết sáu tầng trung tâm, mấy nhân viên tiếp thị trong các nhãn hàng đều là người có con mắt tinh tường, thấy từ trên xuống dưới Ôn Nguyễn toàn đồ hiệu xa xỉ thì còn cười tươi hơn cả hoa, liên tục giới thiệu những mẫu mã mới nhất của cửa hàng.

Ôn Nguyễn nghĩ, tuy bản thân muốn tiết kiệm tiền nhưng có một số việc không thể từ bỏ.

Ví dụ như bộ sưu tập son Le Rouge Deep Velvet của Givenchy, đẹp mà không đắt, mỗi một màu đều làm tôn những vẻ đẹp khác nhau, cần phải hốt trọn bộ.

Hay là bộ cánh mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân của Mandala, mẫu mã thiết kế luôn bộ sau đẹp hơn bộ trước, đã thế trong cửa hàng lại có luôn size mình mặc. Chốt đơn!

Đến khi đi dạo đến chỗ vật dụng hàng ngày, cô phát hiện ở đây có cửa hàng chuyên bán đồ ăn cho thú cưng.

Muốn theo đuổi được đàn ông, trước tiên phải thu phục mèo của anh ấy. Thức ăn chính là vũ khí tối cao!

Chờ đến khi Ôn Nguyễn phát hiện ra chỗ không đúng thì số dư tài khoản hiện thị đã rớt thẳng từ năm con số xuống còn bốn, và giờ có nguy cơ xuống hàng ba.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, túi lớn túi nhỏ chạy khỏi nơi đầy rẫy cám dỗ này.

Nguy hiểm thật!

Trung tâm mua sắm đúng là nơi đốt tiền mà!

**

Lúc cô về chung cư, Phó Tri Hoán vẫn chưa về.

Ôn Nguyễn thở phào, nhanh chóng chạy về phòng khóa cửa lại, tháo hết nhãn mác quần áo và đồ trang điểm của mình ra, sau đó bọc thành một núi đồ nhét vào bao nilon đựng đồ bình thường, trộm dấu dưới ngăn tủ chỗ bàn sách.

Nhất định không được để Phó Tri Hoán phát hiện.

Bá Tước đứng ngoài cửa, tò mò nghiêng đầu chờ. Khi nhìn thấy Ôn Nguyễn trở ra với túi đồ ăn cho mèo cả đồ khô lẫn đồ ướp lạnh thì tức khắc thu được tín hiệu, chạy đến bên chân cô làm nũng.

“Mấy món đồ ướp lạnh và hạt khô này có thể cho em.”

Ôn Nguyễn nghiêm túc làm một buổi đàm phán với Bá Tước: “Nhưng em phải bảo chủ em cho chị ở đây thêm mấy ngày nha.”

Bá Tước tròn mắt nhìn chằm chằm túi đồ ăn vặt, sau đó “meo” một tiếng rõ kêu.

“Nếu chủ nhân của em đuổi chị đi, em phải làm bộ như mình không thể sống thiếu chị, không thì em không có đồ để ăn đâu.”

Bá Tước: “Meo.”

Ôn Nguyễn vui vẻ lấy một ít đồ ăn vặt dành cho mèo ra đặt trước mặt nó rồi gói túi lại cẩn thận, bỏ vào trong ngăn tủ.

Giờ trời đã tối hẳn. Bận rộn cả một ngày, lại thêm nhiệt độ hiện giờ tại thành phố Giang cao hơn trước đó không ít, thành ra trên người Ôn Nguyễn nhớp nháp dính một lớp mồ hôi mỏng.

Cô vươn vai, chuẩn bị đi tắm.

Sau đó, Ôn Nguyễn phát hiện…

Nước nóng nhà Phó Tri Hoán bật thế nào thế?

Cô chùm mũ tắm, đứng trong nhà tắm suy ngẫm một lúc mới chợt nhớ ra trước khi đi, Phó Tri Hoán có để lại số điện thoại cá nhân cho cô.

**

Kể từ lúc nhiệt độ tăng đột ngột từ giữa trưa đến giờ, sức nóng đến buổi tối vẫn không thuyên giảm tí nào.

Cuối xuân đầu hạ, muỗi bắt đầu ngo ngoe rục rịch bay khắp nơi. Hạ Tử Cầm đứng ngoài cửa khách sạn đón gió, lòng nóng như lửa đốt, đi đi lại lại chờ gần như mất hết kiên nhẫn.

Vốn cô ta không muốn đến buổi tụ họp tối nay.

Nói thật, từ hồi tiểu học cô ta đã thuộc tốp học sinh đứng đầu, thêm việc xuất thân từ gia đình có dòng dõi thư hương, được cả nhà hết mực yêu chiều, nên từ trong xương cốt cô ta đã có sự kiêu ngạo nhất định.

Việc một đám người chẳng mấy thân quen tụ họp một chỗ, ra vẻ thân thiện mở rộng quan hệ trong ngành, Hạ Tử Cầm đã thấy quá nhiều rồi.

Nhưng đâu đó nghe người ta nhắc đến Phó Tri Hoán.

Phó Tri Hoán là bạn học cùng ngành của Hạ Tử Cầm thời đại học. Hai người đều là sinh viên đại học An.

Hồi mới vào học, đợt quân sự đầu năm phòng Phó Tri Hoán ngay sát phòng cô ta, thành ra mấy nữ sinh hồi ấy hầu như toàn thừa dịp đi qua liếc sang bên phải trộm ngắm anh.

Đám sinh viên mới vào trường ai nấy đều mặc quân phục, làn da đen sạm đi vì phơi nắng, đứng chung một chỗ thấy cả rừng xanh mướt, không nhận ra ai với ai.

Duy chỉ có Phó Tri Hoán khác biệt.

Từ hướng Hạ Tử Cầm nhìn sang, có thể ngắm được toàn bộ gương mặt hơi nghiêng cùng đường cằm hoàn hảo.

Nhưng chưa lần nào, cô ta nhìn thẳng vào mắt anh.

Hôm nay Hạ Tử Cầm đứng ngoài cửa chỉ để chờ anh. Vốn muốn tạo một cơ hội ngẫu nhiên gặp nhau để cả hai lịch sử chào hỏi như lẽ thường, nhưng cũng đủ để có ấn tượng sâu hơn lúc ngồi vào bàn cơm.

Không ngờ sau đấy lại phát hiện, Phó Tri Hoán hoàn toàn không nhớ mình là ai.

Có lẽ do quá xấu hổ nên cô ta không đi ngay mà đứng dưới đó ngây người một lát, giả vờ như mình cũng chờ những người khác.

Chờ đồng hồ chạy thêm một vòng 180 độ, mới xoay người đi lên.

Bên trong nhà hàng bày biện rất trang nhã, tấm bình phong được đặt cách xa nhau đảm bảo riêng tư, xung quanh còn có lư đồng lượn lờ khói trắng, tạo cho phong cảnh nơi đây nét cổ xưa.

Đến gần bàn, cô ta nghe thấy tiếng người nói chuyện với nhau, tiếng cười khe khẽ.

Hạ Tử Cầm nghiêng đầu, thấy mờ mờ sau tấm bình phong lưng của người đàn ông.

Anh ngồi thẳng lưng, mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn điệu. Dù vậy, thì chỉ cần bóng lưng thôi, cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Hạ Tử Cầm hít một hơi thật sâu, gắng sức nở nụ cười thật tươi, đi vào: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”

Phó Tri Hoán nghe tiếng, hơi nghiêng đầu xem người đến, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Tử Cầm ngắn ngủi vài giây rồi rời đi.

Tim Hạ Tử Cầm đập hẫng một nhịp.

Có người tươi cười ra đón cô ta vào chỗ: “Tôi xin được giới thiệu, cô ấy là Hạ Tử Cầm, là một nhân tài kiệt xuất trong giới chúng ta, là luật sư tài hoa nhất tôi gặp được suốt bao nhiêu năm qua.”

Hạ Tử Cầm bật cười: “Anh quá khen. Tôi chỉ có chút sức mọn thôi.”

Lời vừa nói ra, lập tức có người vỗ tay khen cô ta khiêm tốn.

Dù ấy là lời khen thật lòng hay khách sáo thì những người ngồi đây cũng toàn người có tiếng trong ngành, lời nào ra khỏi miệng chẳng dễ nghe.

Khi vào bàn, Hạ Tử Cầm lưu ý việc chọn chỗ, cố tình vòng một vòng sang ngồi xuống cạnh Phó Tri Hoán.

Đa số người ở đây đều đang trò chuyện với nhau, không ai để ý đến tâm tư nhỏ của cô ta.

Phó Tri Hoán để ý tới người đi đến ngồi cạnh mình, nhưng anh cũng chỉ liếc cái rồi thôi, ánh mắt dừng tại chỗ Hạ Tử Cầm chưa được mấy giây đã rời đi.

Anh nghịch ly đồng nhỏ trog tay, tựa như đang thưởng thức hoa văn trên ly, không mấy hứng thú với đề tài mọi người nói.

Nhưng nếu có người quay sang hỏi, anh vẫn lịch sự đáp lại một hai câu.

“Anh Phó có hứng thú với mấy món đồ như này sao?” Hạ Tử Cầm không kìm lòng được nữa, buột miệng hỏi.

Phó Tri Hoán liếc cô ta một cái, hời hợt đáp: “Ừm.”

Hạ Tử Cầm thuận theo đó nói: “Tôi cũng thích sưu tầm mấy mấy món gốm chén các loại, nếu anh Phó thích, không bằng chúng ta chút chuyện về chúng?”

Nét mặt Phó Tri Hoán không thay đổi gì mấy. Anh bình tĩnh giơ tay xoay mặt ly: “Xin lỗi, đột nhiên tôi không có hứng thú nữa.”

Giọng điệu lạnh nhạt làm Hạ Tử Cầm suýt chút nữa xé rách mặt nạ.

Anh bước vào một cái là trên bàn có kha khá người muốn đi qua bắt chuyện với anh. Nguyên do cũng vì vị kiểm sát trưởng trẻ tuổi này được những người đi trước khen ngợi không tiếc lời, cách xử lý quyết đoán dứt khoát, luôn chọc đúng vào tử huyệt mà làm, việc nào việc nấy giải quyết nhanh gọn lẹ.

Trừ cái này ra, còn có lời đồn rằng thế lực sau lưng anh rất khủng. Tuy suốt bao nhiêu năm qua, anh không nhắc đến gia đình mình với ai nhưng nghe loáng thoáng là gia tộc nhiều đời làm kinh doanh, chỉ cần dậm chân một cái thôi là có thể khiến tình hình xoay vòng, biển đổi khác thường.

Mấy lời đồn đó tuy chưa được chứng thực nhưng cũng không phải lời đồn vô căn cứ.

Mặc dù rất nhiều người muốn dựa vào quan hệ kiếm chút đỉnh nhưng Phó Tri Hoán lại có tiếng là người công tư phân minh. Người như anh, mọi người đều phải cẩn thận thăm dò, sợ mình nhỡ mồm nói sai trước mặt anh.

Vòng vo một hồi, đề tài vòng đến tận chỗ Hạ Tử Cầm.

Cô vừa về nước, cộng thêm mấy năm qua tích góp được không ít thanh danh, cho nên có khá nhiều người tò mò về cô.

“Tôi nghe nói cô Hạ ra nước ngoài bồi dưỡng chuyên sâu là vì trước đó có tiếp nhận một vụ kiện nhưng kết quả lại không như ý?”

Hạ Tử Cầm cười khẽ, nói: “Năng lực không bằng người ta, tất nhiên cần phải trau dồi thêm kiến thức.”

Sau đó có người xen miệng, vuốt cằm hồi tưởng: “Tôi từng được nghe kể về vụ kiện đó, thật ra lỗi không phải ở cô Hạ. Năm đó, cô Hạ là luật sư đại diện của người bị hại, nhưng không hề lấy của người ta dù chỉ một xu.”

Mấy người xung quanh tò mò, thế là người nọ đành giải thích.

Ba năm trước.

Một nữ sinh cấp hai mười bốn tuổi không may sẩy chân rơi xuống nước chết. Nhưng sau khi điều tra, cha mẹ nạn nhân lại phát hiện, mấy năm nay con mình ở trường luôn bị bạn học bắt nạt.

Cái ngày xảy ra chuyện, cô bé có tranh chấp với nam sinh thường xuyên bắt nạt mình, xong sau đấy không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước.

Và trong vụ án ngoài ý muốn đó, Hạ Tử Cầm là luật sư đại diện cho cha mẹ người bị hại, miễn phí tư vấn pháp luật, vì họ tranh thủ nhiều tiền bồi thường hơn.

Dựa theo yêu cầu của pháp luật, khi ra tòa, hai phía đều phải có luật sư biện hộ. Sau suy xét đến việc bạn nam đó mới tròn mười bốn tuổi, trạng thái tinh thần không ổn định, điều kiện gia đình khó khăn không có tiền mời luật sư nên họ cũng hỗ trợ, tìm một luật sư có tiếng đến biện hộ cho cậu ta.

Cuối cùng, bạn nam đó bị phán tội ngộ sát, nhưng vì chưa đủ mười sáu tuổi nên chỉ phải chịu giáo dục rồi được thả.

Thật ra, kết quả này đã rõ rành rành ngay từ lúc bắt đầu.

Vì ngay từ đầu phán đoán và chứng cứ đều chỉ ra rằng, đây không phải vụ án cố ý giết người, việc nam sinh vô tội được thả ra, mọi người đều đoán được từ trước.

Tuy bị cáo phải bồi thường cho gia đình người bị hại nhưng kết quả vẫn không như mong muốn của Hạ Tử Cầm.

Hạ Tử Cầm nghe người nọ nhắc đến chuyện xưa, mím môi cười nhẹ, nói: “Thân là luật sư, tôi chỉ muốn tranh thủ tối đa quyền lợi cho người bị hại, ai ngờ…”

Nói đến đây, cô ta tạm dừng, như cố ý điều chỉnh gì đấy: “Nhưng giới hạn mỗi người mỗi khác, riêng tôi cả đời này sẽ không bao giờ nhận làm luật sư biện hộ cho tội phạm.”

“Cô Hạ, cô đang có ý ám chỉ đến luật sư biện hộ kia à?”

Người nọ hiểu ý, cau mày cố gắng hồi tưởng lại: “Tôi cũng từng được nghe về người đó, hình như đấy cũng là một cô gái trẻ, tên là…”

“Ôn Nguyễn.” Hạ Tử Cầm tiếp lời.

Phó Tri Hoán ngừng thưởng thức cái ly trong tay ngay tức khắc. Ánh mắt anh thoáng lóe lên tia sững sờ, xong rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Đúng đúng đúng. Đúng cái tên đó rồi! Tôi nhớ năm đó cô ấy cũng là luật sư có tiếng, chưa từng thua bất cứ vụ kiện nào. Cơ mà giờ xem ra không phải ai cũng được như cô Hạ, có giới hạn của riêng mình.”

“Cạch!”

Tiếng đập bất chợt vang vọng trong không gian.

Hạ Tử Cầm sững người, quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Phó Tri Hoán cụp mắt, con ngươi đen láy bị che khuất trông không rõ cảm xúc. Anh hơi ngả người dựa vào lưng ghế, tay gõ nhịp lên mặt bàn.

Tuy chưa nói câu nào nhưng bầu không khí nơi đây tức khắc bị kéo trùng xuống.

Triệu Tử Thâm ngạc nhiên. Với tư cách là bạn tốt của anh suốt nhiều năm qua, anh ta dám khẳng định đến 80% là anh đang tức giận.

Xung quanh lặng im bất thường. Sau một hồi yên ắng, Phó Tri Hoán bỗng bật cười khẽ.

Có điều, tiếng cười khẽ ấy không mang chút ý cười nào. Anh giương mắt, lạnh nhạt nói: “Dựa theo quy định của pháp luật, trong trường hợp trẻ vị thành niên không có năng lực mời luật sư sẽ được sử dụng trợ giúp pháp lý(1) và người được chỉ định bắt buộc phải làm. Người ngoài ngành không biết thì thôi, chẳng lẽ cô Hạ đây cũng không biết?”

(1)Trợ giúp pháp lý: là việc cung cấp dịch vụ pháp lý miễn phí cho một số đối tượng không có khả năng tài chính để tiếp cận các dịch vụ pháp lý có thu phí, giúp họ bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp của mình. Đối tượng được hưởng trợ giúp pháp lý thường là người nghèo và các đối tượng yếu thế khác.

“Hơn nữa, đây là lần đầu tôi nghe có người nói, giới luật sư không được phép biện hộ cho bị cáo?”

Hạ Tử Cầm chết sững.

Dù Phó Tri Hoán không nhìn cô ta nhưng vẫn đủ làm cô ta rùng mình.

Thật ra, lý do khiến cô ta nhớ mãi tên Ôn Nguyễn không chỉ dừng ở một cái.

Vụ kiện đầu tiên Hạ Tử Cầm chính là vụ đối đầu với Ôn Nguyễn trên tòa. Đoạn thời gian đó, hai người trở thành đề tài bàn tán nóng hổi trong giới.

Trước nay Hạ Tử Cầm vốn cao ngạo, trận thua ấy chẳng khác nào dẫm nát tự tôn của cô ta.

Vì thế, khi biết tin Ôn Nguyễn bị ép làm luật sư biện hộ của bị cáo, cô ta lập tức liên hệ với người nhà người bị hại, miễn phí toàn bộ phí viện trợ pháp lý.

Tuy biết chắc vụ kiện này mình sẽ thua nhưng dùng nó để đối lấy vô vàn lời khen ngợi cũng đáng giá.

Khoảng thời gian đó vụ án ấy thu về kha khá sự quan tâm của quần chúng.

Bạo lực học đường trở thành vấn đề được bàn tán sôi nổi trên weibo, càng ngày càng nhiều người kêu gọi tất cả đứng ra đấu tranh với nạn bạo lực học đường đang ngày một nghiêm trọng.

Mặc dù vụ kiện không được như mong muốn nhưng hiển nhiên nó giúp Hạ Tử Cầm thu về cả lợi ích lẫn danh tiếng.

Còn Ôn Nguyễn, kể từ sau vụ ấy, mai danh ẩn tích.

Giờ Hạ Tử Cầm nhắc lại vụ đó, chẳng qua muốn ra vẻ tí thôi, dù sao cái tên ấy suốt ba năm qua cũng không ai nhắc tới nữa.

Chỉ là cô ta không ngờ rằng, Phó Tri Hoán sẽ phản bác mình.

Nụ cười của Hạ Tử Cầm trở nên cứng ngắc, run run nói: “Anh Phó nói đúng.”

Phó Tri Hoán chẳng muốn nhiều lời cô ta, bình tĩnh đứng dậy, nhẹ cúi người tỏ ý xin lỗi những người ngồi đó: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một lát.”

**

Phó Minh Hoành rất ít khi nhận được cuộc gọi từ em trai, vậy mà không ngờ lần này anh gọi về, nội dung cuộc gọi lại xoay quanh Ôn Nguyễn, cái tên mà trước đấy Nhị thiếu gia nhà họ Phó chẳng thèm để tâm.

“Ba năm trước? Anh biết chứ, Ôn Nguyễn lúc đó làm luật sư.”

Phó Minh Hoành tìm một góc yên tĩnh trò chuyện, cau mày cố nhớ: “Lúc đó cô ấy khá có tiếng trong ngành. Nhưng ba năm trước sau vụ kiện kia tự dưng xin thôi việc, quay về làm ở công ty nhà.”

“Anh có nghe loáng thoáng được mấy chuyện. Lúc vụ án được đưa tới bộ phận trợ giúp pháp lý, mọi người thường lấy tội ngộ sát để kết án, nhưng chẳng ai muốn đi làm người cõng tội cả, thành ra chuyển qua chuyển lại, đẩy thẳng lên người người mới là Ôn Nguyễn. Có điều sau khi tuyên án, mẹ nạn nhân vì chịu đả kích quá mạnh nên nhảy lầu tự sát.”

Sau có mẹ nạn nhân nhảy lầu tự sát, vụ án lần nữa được đẩy lên cao trào.

Ôn Nguyễn với thân phận luật sư biện hộ của bị cáo, phải chịu sự công kích của rất nhiều người.

— [“Giờ nhiều luật sư vì lấy tiếng mà chấp nhận nhận mấy vụ án hot hot, chắc cô luật sư này cũng vì danh tiếng mới làm thế.”]

— [“Vì tiền mà phá bỏ nguyên tắc à?”]

— [“Cầm tiền để nói chuyện thay tội phạm. Cô ta khiến tôi phải mở to mắt mà nhìn đấy.”]

Có lẽ, nguyên nhân khiến sau đấy Ôn Nguyễn từ chức chính là vì phải chịu sức ép của dư luận cộng thêm nghe tin mẹ người bị hại tự sát.

Phó Minh Hoành chợt thấy khó hiểu: “Sao tự dưng em lại hỏi thế?”

Phó Tri Hoán xoay người, phóng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Không có gì, chẳng qua vừa nghe có người nhắc tới, nên hơi tò mò.”

“Haiz, tí nữa thì anh tưởng em đổi ý.”

Phó Minh Hoành cười nhẹ, thuận miệng nói vài câu trêu đùa, song chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, hình như Ôn Phong Thần có ý muốn đến nhà mình hủy bỏ hôn ước. Chắc ông ấy không yên tâm để con gái rượu bay nhảy bên ngoài. Chúc mừng em, sắp được tự do rồi!”

“…”

Phó Minh Hoành nói xong, không ngờ lại không nhận được câu trả lời ngay như dự kiến.

Sau ba giây yên ắng, anh ta mới nghe loáng thoáng đầu bên kia có tiếng cười nhẹ, giọng nhẹ tênh: “Được. Tốt lắm!”

Sau đó, hai người nói với nhau thêm vài câu hỏi thăm đơn giản rồi mới cúp điện thoại.

Vừa cúp không bao lâu, di động lần nữa rung chuông…

Màn hình hiển thị chuỗi số không có tên trong danh bạ.

Phó Tri Hoán cau mày, ấn nhận: “Bạn là?”

“Em nè! Em nè! Em nè!”

Giọng Ôn Nguyễn vang lên trong điện thoại: “Làm sao để bật chế độ nước nóng ở nhà anh?”

“Anh Phó?” Hạ Tử Cầm ra khỏi phòng, tìm đến chỗ anh, cắn môi, thử thăm dò: “Tôi muốn giải thích với anh một chút…”. Truyện Sủng

Đúng lúc đó Hạ Tử Cầm ở bên cạnh mở lời nên anh không nghe rõ Ôn Nguyễn nói gì, đành cau mày giơ tay ra hiệu cô ta tạm ngừng, hạ giọng hỏi: “Cô nói gì?”

Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “Làm! Sao! Để! Mở! Chế! Độ! Nước! Nóng! Nhà! Anh!”

“…”

Từng chữ tròn vành rõ tiếng, âm lượng đủ cao.

To đến mức qua loa vẫn đủ vang vọng cả hành lang.

Sắc mặt Hạ Tử Cầm thay đổi.