Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 57




Edit: Cải Trắng

Mưa càng lúc càng nặng hạt, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại.

Mùi mưa hòa cùng mùi bùn đất choáng hết cả bầu không khí. Lối đi này có đầu vào đón gió cho nên gió đêm thổi qua dồn dập kéo theo mấy giọt nước mưa, tất cả bắn hết vào mặt Ôn Nguyễn.

Cô nhẹ xuýt xoa một tiếng, lạnh đến mức phải cắn chặt răng kìm nén, ôm lấy cánh tay nhích từng bước sang bên cạnh, duy trì khoảng cách an toàn với Phó Tri Hoán.

Tuy sự việc vừa rồi đã được nhấn chìm bởi sự im lặng nhưng không hề làm vơi bớt đi sự ngượng ngùng.

Phó Tri Hoán vỗ vỗ người rũ bớt nước, ngước mắt hỏi: “Em không gọi được xe à?”

Ôn Nguyễn tức, trả lời bằng giọng điệu sặc mùi thuốc súng: “Không thì tôi ở lại đây làm gì? Đứng ngắm mưa với anh chắc?”

Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười.

Cô vừa dứt câu thì đằng xa xa có người mẹ ôm con chạy tới lối đi này trú mưa. Ống quần người đó ướt nước mưa, tóc dính bết trên má.

“Ôi, cuối cùng cũng tìm được chỗ trú mưa rồi. Bé ngoan, con đứng xuống bên cạnh một lúc nhé, để mẹ lau nước mưa cho con.”

Nói rồi người mẹ đặt cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đứng xuống đất. Lồng ngực chị ta phập phồng liên hồi, có vẻ như vẫn chưa bình ổn được nhịp thở sau đợt chạy mưa vừa rồi.

Bé gái ngẩng mặt lên nhìn mẹ, ngoan ngoãn gật đầu. Tay em nắm chặt chiếc chong chóng mới mua ở ven đường, gió thổi qua khiến nó quay phần phật.

Người mẹ cau mày sờ soạng khắp các túi trên người nhưng chẳng thấy chiếc khăn giấy nào. Cuối cùng chị ta đành dùng tay áo lau mặt cho con gái: “Con chờ chút nhé, cha đến đón hai mẹ con mình bây giờ đây.”

“Cô ơi, cháu có khăn giấy đây.”

Ôn Nguyễn vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra đưa qua cho hai mẹ con: “Dùng cái này đi ạ.”

“Cảm ơn, cảm ơn cô.”

Người phụ nữ trung niên rối rít cảm ơn rồi dùng khăn giấy lau mặt cho bé gái: “Nào con, mau cảm ơn chị đi.”

Bé gái quay đầu nhìn, trông em có vẻ hơi nhút nhát, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị ạ.”

Giọng sữa nghe đáng yêu vô cùng.

Ôn Nguyễn xúc động suýt rơi nước mắt, cảm thấy mọi tổn thương Phó Tri Hoán gây ra cho mình hôm nay đều được chữa lành.

Cô ngồi xổm xuống, kìm lòng không được muốn đưa tay xoa đầu bé gái.

Nhưng cô bé lại mím môi rúc sâu vào lòng mẹ mình.

Người phụ nữ ngượng ngùng nói: “Ngại quá, con bé hơi sợ người lạ.”

“Không sao.” Ôn Nguyễn mỉm cười, hoàn toàn không để bụng hành động vừa rồi: “Vậy cũng tốt đấy chứ.”

Vừa dứt câu, cô nghe thấy “bộp” một tiếng.

Chong chóng trong tay bé gái rơi xuống đất. Em ấm ức đứng thẳng dậy từ trong lòng mẹ, toan cúi người đưa tay nhặt đồ.

Nhưng Phó Tri Hoán lại nhanh hơn một bước, khom người nhặt chong chóng lên cho bé gái rồi ngồi xổm xuống trước mặt em, trả lại: “Cầm đi.”

Bé gái sửng sốt, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Phó Tri Hoán. Sau đó, em cười híp mắt nhận lại chong chóng, ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh ạ.”

Dứt câu, bé gái còn vươn tay ra làm nũng như thể muốn ôm Phó Tri Hoán.

Ôn Nguyễn: “?”

Giờ không sợ người lạ nữa à?

Con nhóc này hai mặt thật đấy!

Mẹ bé gái xấu hổ hắng giọng, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Hai người là một đôi đúng không? Xứng đôi quá!”

Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, Ôn Nguyễn tức anh ách nhìn cô bé trước mắt chỉ nhìn mặt không nhìn người, nói: “Không phải! Tôi không quen anh ta! Ai thèm quen anh ta chứ? Không xứng đôi. Không xứng chút nào hết!”

Một loạt câu phủ nhận làm người phụ nữ đối diện bối rối.

Phải một lát sau chị ta mới hoàn hồn, bất lực lắc đầu cười nói: “Thôi thôi, đừng giận dỗi người yêu nữa. Dì thấy chàng trai này thanh tú, trông đáng tin hơn ông già nhà dì nhiều. Với cả, làm gì có đôi tình nhân nào không có đôi lần cãi vã. Đừng để tổn thương tình cảm hai bên là được.”

Ôn Nguyễn: “Không… cháu với anh ta không phải người yêu.”

Phó Tri Hoán xoa đầu bé gái, đứng lên ôn tồn bổ sung rằng: “Tạm thời không phải ạ.”

Ôn Nguyễn nghiến răng nói: “Anh nói cái quái gì thế hả?”

Phó Tri Hoán cười nhún vai, giọng điệu đáp lại nghe hơi cợt nhả: “Anh nói nghiêm túc đấy.”

“…”

Tự dưng Ôn Nguyễn cảm thấy sai sai.

Sao đoạn đối thoại này quen thế nhỉ?

Bé gái kia vẫn chạy quanh Phó Tri Hoán làm nũng, giơ cao chiếc chong chóng tre trong tay lên cho anh xem: “Anh ơi! Chong chóng nè! Anh nhìn đi!”

Phó Tri Hoán đưa tay day huyệt thái dương với vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Anh lại ngồi xổm xuống đáp mấy câu hưởng ứng bé gái, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành: “Ừm, anh thấy rồi.”

Nhìn một lớn một nhỏ vui vẻ đứng bên nhau, Ôn Nguyễn tức tới mức suýt nữa xách túi đi thẳng ra khỏi chỗ trú mưa. Cô oán hận nhìn gương mặt trêu họa ghẹo nguyệt của ai kia, thầm mắng trong lòng liên tục bảy, tám lần.

Quả nhiên là nam hồ ly tinh!

Đúng lúc đó, mẹ bé gái nhìn sang phía đối diện đường lớn, vui mừng khôn xiết reo lên, vẫy tay liên tục: “Này! Ông Kim! Hai mẹ con ở đây!”

Tiếp đó, một người đàn ông trung niên cao lớn lo lắng chạy tới cùng chiếc ô đen trong tay.

Trông dáng vẻ vội vàng thế này, chắc hẳn người đó là chồng người phụ nữ kia.

“Cuối cùng cũng tìm được hai mẹ con rồi. Mưa lớn thế này, hai mẹ con có bị ướt không?”

“Không sao, chúng ta mau tìm chỗ tránh mưa đi.”

“Bé con đâu?”

“À, ở đây này. Anh nhìn con bé đi, cứ quấn lấy người ta không buông thôi. Ông Kim này, về nhà phải dạy dỗ lại con bé đi đấy nhé, chả có tí tiền đồ nào hết.”

Tuy miệng nói vậy nhưng nét mặt người vợ lại tràn ngập sự ngọt ngào. Chị ta quay người tránh ra cho chồng nhìn thấy bé con, gọi: “Cha tới rồi này con ơi.”

Người chồng hớn hở xoa xoa tay, chìa về hướng bé gái: “Bé ngoan, con nhớ…”

Lời còn chưa nói hết đã im bặt.

Ngay vào lúc nghe thấy giọng người chồng, Phó Tri Hoán đã dừng động tác tay, híp mắt quan sát người vừa đến.

Ngay trong giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí cũng theo đó đông cứng. Tiếng mưa rơi lộp độp ngoài kia cũng chuyển thành chế độ im lặng.

Đây là khuôn mặt mà cả đời này Phó Tri Hoán không bao giờ quên.

Kim Thần Hách.

Điểm đột phá duy nhất trong vụ án của Phó Dư Tình.

Hiển nhiên, Kim Thần Hách cũng nhận ra Phó Tri Hoán. Cả người gã đờ ra như bị ấn nút dừng hình, đồng tử co lại, ánh mắt xẹt qua tia hoảng sợ.

“…”

Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quái.

Con ngươi đen láy của Phó Tri Hoán nhìn chằm chằm người trước mặt, môi mím nhẹ. Gương mặt anh không có bất cứ biểu cảm gì nhưng cả người lại toát lên khí thế áp bức vô cùng, làm cho những người có mặt ở đây không kìm được im miệng.

Sao thế này?

Ôn Nguyễn không hiểu tình hình trước mắt.

Hai người này quen nhau à?

Chính vào lúc cô cho rằng tình trạng im lặng sẽ cứ thế kéo dài mãi tới khi kết thúc thì đột nhiên một tiếng rống giận phá tan hết thảy.

“Mẹ nó, sao mày lại ở đây? Tránh xa người nhà tao ra!”

Kim Thần Hách nổi điên, trên trán nổi đầy gân xanh. Gã gạt con gái mình qua một bên rồi đi tới túm lấy bả vai Phó Tri Hoán, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, thụi một phát vào bụng anh.

Người vợ không kịp phản ứng, chỉ biết lấy tay che mắt con lại và hét lớn: “Kim Thần Hách! Anh làm trò quái gì thế hả?”

Ôn Nguyễn sững người  mất nửa giây rồi nhanh chóng tiến tới, toan cản người đàn ông kia lại.

“Bộp…”

Nhưng không để cô kịp ra tay, Phó Tri Hoán đã tóm lấy đôi tay đè trên bả vai mình đồng thời phòng thủ cực chuẩn, tóm được bên tay đang chuẩn bị đấm một quả nữa vào bụng mình.

Kim Thần Hách hoảng loạn, nhưng vẫn gồng mình giữ bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc mày đến đây để làm gì? Nếu mày dám gây phiền toái cho người nhà tao thì tao đây… khụ!”

Gã còn chưa nói hết câu, Phó Tri Hoán đã cau mày, sầm mặt xoay người, chuyển tay lên bên trên bóp chặt cổ Kim Thần Hách, dí chặt người lên tường.

Người vợ hoảng hốt hét toáng lên: “Đừng đánh!”

Ôn Nguyễn ngẩn người.

Cô rất ít khi thấy dáng vẻ này của Phó Tri Hoán.

Anh luôn luôn bình tĩnh và lý trí, ngay cả lúc giải vây cho Từ Trạch Minh vẫn giữ được dáng vẻ điềm nhiên như không, không cao ngạo không nóng nảy, cũng không có vẻ gì là cau có khó chịu.

Nhưng lúc này đây, anh khác hoàn toàn ngày trước.

Hốc mắt Phó Tri Hoán đỏ ửng, thấy được cả tơ máu.

Giống như thể lớp vỏ bình tĩnh ấy bị một cú lia rìu phá nát, bộc phát hoàn toàn sự u ám và điên cuồng tận sâu bên trong, làm người ta cảm thấy bị nghiền ép.

Đáng sợ hơn là, bên tay khống chế người đàn ông kia có xu hướng siết chặt.

Nhận thấy tình hình không ổn, Ôn Nguyễn đi lên tóm lấy cánh tay Phó Tri Hoán, đứng trước mặt anh nói: “Phó Tri Hoán!”

Phó Tri Hoán không nhúc nhích!

Ôn Nguyễn cao giọng gọi thêm lần nữa: “Phó Tri Hoán!”

Cuối cùng, tiếng gọi cũng đánh thức được từ tận sâu bên trong trí não anh. Anh nhúc nhích con ngươi, ánh mắt u tối đáng sợ vừa rồi nay mơ hồ lóe lên một tia sáng.

Anh cụp mắt, im lặng trong chốc lát rồi dần dà nới lỏng tay ra.

“Bộp!”

Hai chân Kim Thần Hách mất hết sức lực, trượt theo bờ tường ngồi bệt xuống, ho khan liên tục.

Người vợ vội vàng chạy tới, ân cần hỏi han xem gã có bị thương ở đâu không.

Phó Tri Hoán đứng sừng sững trước mặt gã, không nói lời nào nhưng vẫn khiến đối phương phải đổ mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, Kim Thần Hách cũng tìm được nhịp thở. Gã đưa tay xoa cổ, nghiến răng nghiến lợi nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Tao nói cho mày biết! Sự việc 20 năm trước tao không biết gì cả! Mẹ nó chứ, mày mà còn dây dưa với người nhà tao thì tao sẽ…”

“Sẽ làm gì?”

Phó Tri Hoán cử động tay, nhếch miệng ngồi xổm xuống, ngẩng lên nhìn bé gái do quá hoảng sợ mà núp ra đằng sau, tuy cười nhưng ý cười chẳng chạm tới đáy lòng: “Ông Kim, đã lâu không gặp, hóa ra đây là con gái của ông à?”

Kiểu cười như có như không của anh khiến Kim Thần Hách run rẩy. Gã đẩy vợ mình sang một bên, hùng hổ vồ lên định túm lấy cổ áo Phó Tri Hoán.

“Bốp!”

Ôn Nguyễn đứng bên cạnh cau mày, nhanh tay lẹ mắt tóm được cái tay đang định hành động của Kim Thần Hách. Sau đó, cô nhếch mày, lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi không biết giữa hai người có hiềm khích gì nhưng nếu ông ra tay khiêu khích thêm lần nữa, thì chắc sao tôi không nói lý.”

Bầu không khí giữa đôi bên chợt lạnh căm.

Người vợ vội vàng kéo con gái ra chắn sau lưng, đi lên nói: “Ông Kim, em với bọn họ tình cờ gặp nhau ở đây, hai bên đều đến tránh mưa thôi. Sao anh lại hành động như thế hả? Có phải anh gạt em đi gây rắc rối ở ngoài không?”

Kim Thần Hách nghe vậy thì đờ người. Sau đấy, gã hậm hực thu tay về, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Phó Tri Hoán.

Không ai đáp lời.

Người vợ thấy vậy sốt ruột vô cùng, cười gượng giảng hòa: “Cậu gì ơi, hồi trẻ chồng tôi quả thực hơi phách lối, cũng chọc phải không ít phiền toái. Nhưng giờ ông ấy không làm chuyện xấu nữa rồi, nếu ngày trước ông ấy từng chọc giận cậu, mong cậu không để bụng chuyện ấy nhé. Bây giờ chúng tôi chỉ muốn yên bình sống qua ngày thôi. Tôi sẽ giám sát gắt gao ông ấy, không để ông ấy đi ra ngoài gây rắc rối nữa.”

Phó Tri Hoán cụp mắt.

Lần cuối cùng anh gặp Kim Thần Hách là vào năm năm trước.

Khi đó gã vẫn là tên côn đồ đầu đường xó chợ, ngực trên để trần, trên người xăm kín những hình hoa văn không mấy đẹp đẽ, động một tí là giơ tay đánh người.

Còn giờ đây, tuy hình thể hơi gầy nhưng săn chắc hơn, vẻ lưu manh cợt nhả cũng không còn nữa. Với cả, gã cũng để râu, trông rất ra dáng một người chồng mẫu mực, một người cha tốt.

Nhìn là biết muốn sống một cuộc sống yên bình.

Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn xung quanh.

Bé gái sợ hãi dịch chân, căng thẳng nhìn người trước mặt.

“…”

Phó Tri Hoán cụp mắt, cười nhẹ, đưa tay xoa đầu bé gái rồi đứng thẳng lên bước tới trước mặt Kim Thần Hách, nhỏ giọng nói: “Về nhà đi, ông Kim. Hôm nay trời mưa to, đừng để trẻ con bị cảm lạnh.”

Tay Kim Thần Hách siết chặt thành nắm đấm. Nghe đối phương nói vậy, gã ngẩng lên nhìn bằng ánh mắt đầy kỳ quái, cắn môi dưới suy ngẫm. Tiếp đấy, gã bế đứa trẻ lên, đưa ô cho vợ rồi tiến bước vào màn mưa.

Một nhà ba người sóng vai nhau đi dưới tán ô, cứ thế xa dần điểm xuất phát.

Ôn Nguyễn nhăn mày nhìn theo bóng bọn họ rời đi, trầm ngâm trong giây lát xong quay người hỏi: “Sao thế? Ngày thường anh có vậy đâu, rốt cuộc người đàn ông kia là…”

Chẳng ngờ vừa quay đầu, cơn sửng sốt đã chặn cứng tất cả những lời định nói.

Dáng vẻ Phó Tri Hoán trông rất đau khổ.

Anh đưa tay ôm chặt vùng bụng, tay kia bấu chặt lên vách tường chống đỡ cơ thể, nhưng do dùng quá sức mà mạch máu ở mu bàn tay nổi hết cả lên. Mồ hôi lạnh trên trán anh túa ra, từng giọt lăn qua gương mặt rơi xuống đất, sắc môi trắng bệch.

“Anh sao thế?”

Ôn Nguyễn thấy anh không bình thường, lập tức mặc kệ chuyện giận dỗi khi nãy, bước nhanh tới đỡ lấy người.

Phó Tri Hoán ngước mắt, tơ máu chằng chịt không kể xiết.

Nhìn chăm chăm về phía một nhà ba người biến mất trong màn mưa.

Suốt bao nhiêu năm qua, chuyện gian nan nhất hóa ra chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Tự tra tấn bản thân lâu như vậy.

Nhưng anh chưa đòi được bất cứ thứ gì cho Phó Dư Tình.

Không một thứ gì.

- -----oOo------