Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 39: Chương 39





Edit: Cải Trắng
Có lẽ do mấy hôm nay tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng nên Ôn Nguyễn chưa ngủ ngon giấc nào.
Tuy giáo sư Tô đã phê chuẩn cho cô mấy ngày nghỉ nhưng cô vẫn dậy rất sớm.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, Ôn Nguyễn xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra ngoài, chuẩn bị đồ ăn sáng cho bản thân.
Nhưng chưa đi tới khúc ngoặt, Ôn Nguyễn đã nghe thấy tiếng lạch cạch trong phòng bếp.
Cô nương theo tiếng âm thanh mà nhìn, ngay lập tức trông thấy bóng lưng Phó Tri Hoán.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mỗi nếp gấp, nếp uốn trên áo đều tỉ mỉ phác họa dáng người thẳng tắp.
Trong buổi sáng sớm yên ắng, bắt gặp cảnh tượng hài hòa ấm áp ấy khiến Ôn Nguyễn hoảng hốt, có ảo giác như đây là cuộc sống bình dị của một đôi vợ chồng già, và người chồng đã dậy tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ mình.
Tốt đẹp biết bao, cảm động lòng người.
Ôn Nguyễn rơm rớm nước mắt hỏi: “Anh đang nấu đồ ăn sáng à?”
“Đồ ăn sáng của Bá Tước.” Phó Tri Hoán đáp.
“…”
Anh có còn là người không vậy?
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi âu sầu tựa như cảnh tượng “bản thân biến thành nữ phụ ác độc sau khi ánh trăng sáng trở về” trỗi dậy trong cô.
Rồi lại còn thêm sự đau khổ của cảm giác “tên đàn ông thối tha này làm bạn với mèo cả đời đi” quấy nhiễu, thế là đã buồn lại càng buồn hơn, chọc cho yết hầu cô đắng nghét.
Cô hít mũi, cố ý dậm châm rầm rầm đi tới đứng bên cạnh Phó Tri Hoán, gây ra âm thanh rất lớn trong lúc lấy sữa bò nhưng lại làm như không có việc gì xảy ra: “Cho em nhờ tí.”
Phó Tri Hoán liếc nhìn người bên cạnh: “Em khó chịu à?”
Ôn Nguyễn tức giận tìm cớ: “Không, em ngái ngủ.”
Dứt câu, cô trộm liếc túi đồ ăn trong tay người đứng cạnh.
Thức ăn cho mèo.
Lại là thức ăn cho mèo.
Còn được ăn ức gà luộc nữa chứ, đãi ngộ tốt hơn cả người.
Mới sáng tinh mơ Ôn Nguyễn đã tự ăn giấm chua lè, tay dùng lực mạnh hơn bình thường một xíu làm túi sữa bị bục, bột sữa văng khắp nơi.
Cô cúi đầu nhìn đống đồ vương vãi trước mắt, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Thủy nghịch.

Chắc chắn là thủy nghịch.
Ngay lúc Ôn Nguyễn luống cuống tay chân tìm giẻ lau thu dọn bãi chiến trường thì một ly sữa bò đã được đặt xuống trước mặt.
Miệng ly bốc hơi nóng, đôi tay bao quanh khớp xương rõ ràng, áo sơ mi được xắn tới khuỷu, lộ ra cánh tay có đường gân máu khá rõ.
“Cầm đi.”
Đặt ly sữa xuống rồi Phó Tri Hoán lại quay sang bên cạnh bưng một cái đĩa tới đặt trước mặt Ôn Nguyễn.
Có mì Ý, có một quả trứng ốp la và một ít súp lơ xanh.
Ôn Nguyễn ngẩn người trong giây lát rồi vươn tay nhận lấy.

Cô nghiêng đầu, làm ra vẻ hỏi: “Không phải anh bảo đang chuẩn bị đồ ăn cho mèo à?”
Phó Tri Hoán cười nhẹ, khom lưng đặt đĩa ức gà luộc xuống cho Bá Tước: “Em hỏi mà không thấy xấu hổ hả? Mèo còn dậy sớm hơn em.”
“…”
Phó Tri Hoán cho Bá Tước ăn sáng xong liền thuận tay túm lấy cà vạt vắt ở bên cạnh, đi ra huyền quan: “Tôi đi đây.”
“Ừm.”
Ôn Nguyễn đang uống sữa nghe Phó Tri Hoán phải đi cũng chỉ hơi nghiêng đầu, ừ hử một tiếng.
Phó Tri Hoán quay đầu.
Ôn Nguyễn cụp mắt nhìn hơi nóng bốc lên từ ly sữa phả lên chóp mũi mình, hơi ấm của nó làm gương mặt cô hây hây đỏ.

Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Tối nay anh nhớ về ăn cơm nhé.”
Bầu không khí yên lặng khoảng mấy giây.
Phó Tri Hoán không đáp lại ngay mà cứ nhìn cô chăm chăm, ánh mắt như đang dò xét.
Ôn Nguyễn cũng thấy mình hơi quá, cảm giác lời bản thân nói như thiếu nữ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt với bạn trai, làm nũng không nỡ xa người yêu, vì thế lập tức ngẩng đầu giải thích đầy quyết liệt: “Anh đừng hiểu lầm! Tự dưng hưởng đồ ăn sáng anh làm khiến em bứt rứt, cho nên muốn mời anh một bữa để hòa nhau thôi.”
“Con người em ghét nhất là nợ ân tình người khác.”
Cô nói rất nhanh, cứ như sợ Phó Tri Hoán sẽ vạch trần mình, cuối cùng còn hất đầu một cái tăng thêm độ tin tưởng.
Lát sau, Ôn Nguyễn mới nghe thấy Phó Tri Hoán cười khẽ, nói: “Được.”
Cánh cửa khép lại.
Phó Tri Hoán đưa tay ấn nút thang đi xuống, nhìn những con số màu đỏ tăng lên dần dần, đột nhiên anh nhớ tới cuộc trò chuyện với Phó Minh Hoành tối qua.
“Em không sợ Ôn Nguyễn phát hiện ra thân phận của mình à?”

“Ừm, vậy nên em đang tìm cơ hội để nói với cô ấy đây, chắc là… sẽ nói trong khoảng thời gian này.”
“Vẫn câu nói cũ, anh có cảm giác Ôn Nguyễn sẽ giận đấy.”
“Ừm, giận là đương nhiên.”
Phó Tri Hoán bật cười, chậm rãi nói: “Là em có lỗi với cô ấy.”
“Đến lúc đó em định làm thế nào?”
“Theo đuổi cô ấy thôi.” Phó Tri Hoán ngước mắt, bình tĩnh thả chậm tốc độ nói: “Em rất kiên nhẫn, em có thể chờ.”
“…” Phó Minh Hoành ở đầu kia điện thoại im lặng một lúc rồi hít sâu một hơi, nói: “Nếu dùng ngôn ngữ theo mốt hiện nay để nói thì em nói thật cho anh đi…”
“Nói gì?”
“Em bị nhập đúng không?”
“…”
Phó Tri Hoán cúp điện thoại luôn.
*
Tuy hôm nay không phải đi làm nhưng Ôn Nguyễn vẫn nghiêm túc hoàn thành nốt công việc còn tồn đọng.
Bá Tước rất dính người, nhảy nhót lung tung muốn nhảy lên người Ôn Nguyễn, cuối cùng thì coi tay cô là gối dựa, ỷ sức nặng toàn thân lên cánh tay.
Nuôi mèo dễ khiến người ta sa đọa.
Sợ nhất là cảnh tượng thế này xảy ra.
Ban đầu, Ôn Nguyễn kiên quyết thả Bá Tước xuống đất: “Không được, chúng ta là tình địch.”
Cơ mà sau đó lại không chịu nổi trước sự mè nheo của nó nên đành mặc kệ, đôi khi còn mất lý trí quay sang xoa xoa sờ sờ mấy cái.
Mãi cho đến khi Tần Tố San gửi tin nhắn tới…
[Tần Tất Dương]: Phía ông Tần Tất Dương chuẩn bị khởi tố Từ Bân Duệ rồi.

Tao nghe nói giờ nhiều luật sư muốn nhận vụ này lắm, phía phòng làm việc của Hạ Tử Cầm cũng nhen nhóm ý định đoạt lấy, hình như là do hôm qua bị mày vả mặt nên nay tìm cơ hội vớt vát lại chút danh tiếng.
Ôn Nguyễn nhíu mày, đang chuẩn bị trả lời tin nhắn thì màn hình chợt hiện thông báo mới.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy, không biết bây giờ cô Ôn Nguyễn có thời gian không?”
Là tin nhắn của Tần Tất Dương.
Mới giây trước thôi, cả người Ôn Nguyễn còn mềm oặt như không xương, ườn mình trên ghế dựa thì ngay khi thấy tin nhắn, cô lập tức bật dậy.

[Ôn Nguyễn]: Tôi có.

Ông Tần có chuyện muốn nói sao?
[Tần Tất Dương]: Ừm, tôi đã trăn trở suốt mấy hôm nay, cuối cùng quyết định khởi tố nhóm người Từ Bân Duệ với hai tội tống tiền và quay chụp bất hợp pháp Uyển Uyển.

Người nhà cũng rất ủng hộ tôi làm điều này.

Bản thân tôi cũng không phải người không biết gì, tôi nhìn ra được có một số luật sư tới tìm mình chỉ là muốn đánh bóng tên tuổi, vậy nên sau khi suy đi tính lại, tôi vẫn thấy giao cho cô là yên tâm nhất.
[Tần Tất Dương]: Giờ cô có tiện không? Tôi qua văn phòng để nói chuyện cụ thể hơn.
Ôn Nguyễn luôn sẵn lòng nhận vụ án này, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân nào nhưng cô không muốn Tần Tất Dương mù quáng lựa chọn theo cảm tính.
Vì thế, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn.
“Giờ tôi không ở văn phòng, nếu ông đang ở nhà thì tôi sẽ qua đó để nói chuyện.

Chọn luật sư phải chọn thật cẩn thận, lúc đó ông hãy nghe một số ý kiến và phân tích của tôi rồi hẵng quyết định.”
*
Lúc Ôn Nguyễn tới nhà Tần Tất Dương, có trông thấy phía dưới tòa nhà có một chiếc xe BMW màu đen đang đậu.
Những người dân sống ở đây có mức thu nhập không cao, cho nên việc chiếc xe ấy đỗ lại ở khu phố đường xá chật chội, hỗn loạn này khiến tổng thể trông rất không hòa hợp.
Xem ra lại có người tới để gặp Tần Tất Dương.
Đúng lúc này, ở hành lang vọng đến tiếng giày cao gót xuống tầng, tiếp đó là một giọng nữ rất đỗi quen thuộc dần trở nên rõ ràng, nghe âm điệu thôi là biết cô ta đang không vui.
“Tần Tất Dương đúng là đồ không biết điều.

Ba năm trước, tôi giúp ông ta đã không lấy một cắc nào rồi mà giờ đến chút thành ý cảm ơn cũng không có.”
Có tiếng người nói đế theo nịnh hót: “Đúng vậy, đúng vậy.

Cô Hạ, cô đừng chấp ông ta nhé.

Tôi thấy giờ ông ta đang ỷ vào mình được chú ý mà lên mặt đấy, chờ chuyện này lắng xuống, để xem còn có ai tình nguyện đến tìm và giúp ông ta như cô.”
“Thôi không sao, nãy đã chụp được ảnh tôi nói chuyện với Tần Tất Dương chưa?”
Hạ Tử Cầm bước ra khỏi hành lang, đưa tay lấy kính râm trong túi, lười biếng nói: “Tìm bên truyền thông nào có khả năng viết lách tốt một tí rồi tung ảnh ra đi.

Phải rồi, hôm qua người viết bài đăng lên weibo tôi là ai? Hôm nay bảo người đó đến nhận tiền lương rồi đi đi, phòng làm việc của tôi không nuôi phế vật.”

Sắc mặt Hạ Tử Cầm không tốt lắm, phần mí dưới còn lộ vết quầng thâm khá rõ, cho dù có dùng che khuyết điểm giấu đi vẫn có thể lờ mờ thấy được.
Đêm qua cô ta được tung hô hết nấc, được mọi người nâng niu biết bao nhiêu thì chỉ một khoảnh khắc sau đó, sự việc đã có biến chuyển cực lớn.

Có vài vụ án trước đó đã đàm phán xong xuôi bị hủy bỏ, phòng làm việc cũng bị ảnh hưởng.
Sau mấy lần thực hiện PR khẩn cấp, chuyện mới hòa hoãn được một chút.
Nay nghe tin Tần Tất Dương muốn kiện Từ Bân Duệ, Hạ Tử Cầm định tóm chặt lấy cơ hội này, dùng nó đánh một trận thật đẹp mắt để khắc phục khó khăn.
Ai ngờ Tần Tất Dương chỉ rót cho cô ta và trợ lý hai cốc nước, dùng thái độ khách sáo xa cách để đối đãi, không nói nữa chữ tới vụ việc.
Mặc dù rất giận nhưng Hạ Tử Cầm thấy cũng may khi trước đó mình tìm mấy tay săn ảnh tới chụp cảnh mình đến thăm nhà.

Thế này thì dù cho sau đấy có không nhận được vụ án thì cũng dùng thái độ vớt vát lại được tí danh dự.
Nghĩ vậy, tâm trạng Hạ Tử Cầm mới tốt hơn được một chút.
Ấy vậy mà vừa ngẩng đầu lên đi về phía xe mình, tầm mắt nhìn lệch sang một chút lại thấy Ôn Nguyễn đứng dựa vào cửa xe, lười nhác mỉm cười với cô ta.
Ôn Nguyễn giơ tay phải lên vẫy, cười híp mắt: “Hi!”
Hi con khỉ!
Động tác của Hạ Tử Cầm cứng đờ, tâm trạng ngay lập tức rơi thẳng xuống vực thẳm.
Đây là cái người cô ta không muốn nhìn thấy nhất trong khoảng thời gian này.
Lại nói nếu hôm qua không phải Ôn Nguyễn đăng một bài dài lên weibo thì cô ta cũng chẳng đến mức rơi vào tình cảnh hiện tại.
Mà cái khiến Hạ Tử Cầm tức nhất là sáng nay vừa mở mắt ra đã va ngay phải video phỏng vấn Ôn Nguyễn của cánh truyền thông.
Trong video, Phó Tri Hoán mặt mũi lạnh tanh, duỗi tay cản người cho Ôn Nguyễn, che chở cô ấy đi thẳng ra ngoài.
Điều ấy làm Hạ Tử Cầm thấy rối bời.
Bản thân tốn biết bao nhiêu năm mà chẳng đụng nổi vào anh, nhưng một tiểu thư yêu kiều, nhõng nhẽo như Ôn Nguyễn lại dễ dàng có được sự bảo vệ ấy.

Thật sự rất khó chịu.
Vậy nên, Hạ Tử Cầm giở giọng xỉa xói: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là luật sư Ôn tiếng tăm lẫy lừng.”
“Hôm qua lên bài trên weibo đầy tinh thần chính nghĩa cơ mà? Giờ sao lại vội chạy tới đây góp vui thế?”
Ôn Nguyễn “ô” một tiếng, cau mày như đang cẩn thận nghiền ngẫm gì đó rồi hỏi với chất giọng đầy nghi hoặc: “Ơ? Cô Hạ tới đây không phải là do ông Tần hẹn gặp à? Tôi còn tưởng cô được mời nên mới tới thăm hỏi chứ.”
“Dù sao thì, không mời mà đến là một hành động khá là bất lịch sự.”
Khi nói, khuôn mặt cô đượm ý cười, ánh mắt cũng trong veo sáng ngời nhưng vẫn để lộ chút ranh mãnh cho người ta nhìn thấy.
Sắc mặt Hạ Tử Cầm cứng đờ: “Cô nói gì?”
Tác giả có lời muốn nói: Chắc Phó Tri Hoán không biết giờ có bao nhiêu bạn đọc đang chờ trông thấy cảnh anh ấy bị xé xác..