Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 37




Edit: Cải Trắng

Ánh mắt Phó Tri Hoán đong đầy ý cười. Anh thoải mái đứng tựa lại vào cửa xe, ngón tay kẹp điếu thuốc đã tàn, dáng vẻ bất cần đời đâm thẳng vào tim cô.

Anh gọi: “Bạn nhỏ.”

“Sao thế?”

“Đừng miễn cưỡng bản thân.”

Ôn Nguyễn giật mình, nhưng rất nhanh sau đó đã cụp mắt, nước mắt trong hốc mắt lại muốn tuôn trào. Phải một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại hít sâu một hơi, nức nở nói: “Sao… sao anh lại như thế chứ?”

Phó Tri Hoán cười đầy bất lực: “Tôi thế nào?”

Ôn Nguyễn ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, cắn môi dưới, nói: “Nay em đã khóc ba lần rồi anh còn trêu em. Khóc nữa là mắt sưng to lắm, mai lỡ như bị phóng viên chụp trộm thì em trong hình sẽ xấu chết mất.”

“Nhỡ nó bị phát tán lên mạng xong mọi người cười nhạo em thì đấy là lỗi của anh đó!”

“Xong còn kêu em là bạn nhỏ chứ. Em 24 tuổi rồi, lần sau không được gọi như thế nữa!”

“…” Phó Tri Hoán cười nhẹ, đồng ý: “Được được được, là lỗi của tôi.”

Ôn Nguyễn đưa tay dụi đôi mắt đỏ au, nghẹn ngào nói: “Nhận lỗi thôi chưa đủ đâu. Anh làm em khóc rồi sao có thể nói xin lỗi là xong được, anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho em.”

“Được thôi.”

Phó Tri Hoán thật sự hết cách với cô. Anh mỉm cười, khom lưng để tầm mắt đối diện với ánh mắt cô, cất giọng trầm thấp như đang dỗ dành: “Em muốn gì?”

Cổ họng Ôn Nguyễn nghẹn ứ.

Mặc dù nghe là hiểu anh đang muốn an ủi nhưng chẳng hiểu sao cô cứ có cảm giác mình bị người đàn ông này quyến rũ.

Tim đập thình thịch như pháo trúc nổ, hai bên có hai người gióng trống khuê chiêng phụ họa hết mình.

Ôn Nguyễn cúi đầu, hoảng loạn né tránh ánh mắt Phó Tri Hoán, nhỏ giọng nói: “Có được để dành không anh?”

Phó Tri Hoán bật cười đứng thẳng dậy: “Được.”

“Thế thì đến lúc đó anh không được trở mặt không nhận nhá.” Ôn Nguyễn hết sức kiểu cách, giơ ngón út ra: “Ngoéo tay trước nào.”

Phó Tri Hoán cúi đầu nhìn ngón út đang giơ ra, lòng không nhịn được bật cười đầy bất đắc dĩ.

Anh ngước lên nhìn đôi mắt ai đó còn phiếm hồng, nhưng nét mặt lại trịnh trọng vô cùng. Sau đó, anh vươn tay, giơ ngón út lên.

“Ừm, sẽ không quỵt nợ.”

*

Sau khi về nhà vệ sinh cá nhân, Ôn Nguyễn mới vực lại được tinh thần, cầm di dộng lên xem tin tức.

Tin nhắn kéo tới ào ạt, lướt từ trên xuống dưới cái nào cũng là bạn bè nhắn tin quan tâm hỏi han.

Giáo sư Tô cho Ôn Nguyễn nghỉ phép hai ngày, bảo cô ở nhà mấy hôm để điều chỉnh lại tâm trạng, hơn nữa cũng đừng vì nhiều lần khai thông không thành mà ôm hết trách nhiệm vào mình.

Ôn Nguyễn mở weibo.

Quả nhiên, hot search bị vụ án ôm trọn. Tin nóng nhất hiện nay được mọi người quan tâm là việc “Nạn nhân đã thoát khỏi nguy hiểm”.

Bình luận của cư dân mạng có xu hướng nghiêng về một phía.

[Không biết có phải do tôi không lương thiện hay không mà đây là lần đầu tiên tôi nhận được tin nạn nhân qua cơn nguy kịch lại tức giận thế này.]

[Đau đớn quá! Hồi cấp hai tôi cũng từng là nạn nhân của bạo lực học đường, rất thấu hiểu cảm giác tuyệt vọng khi ấy.]

Thật ra, việc Từ Bân Duệ được cứu sống cũng không phải chuyện vui ngoài dự liệu.

Vì không hiểu rõ cấu tạo cơ thể người nên hầu hết những vết đâm không thọc gần hay vào điểm trí mạng, thêm nữa cứu hộ cũng có mặt kịp thời nên lúc Từ Bân Duệ được mang đi, Ôn Nguyễn đã biết cậu ta sẽ không chết.

Này không phải chuyện gì xấu.

Bởi vì nếu Từ Bân Duệ chết, có khả năng cha Lục sẽ phải đối mặt với án kiện nghiêm ngặt và khoản bồi thường, ra tòa không phải lúc nào cũng là cách làm đúng đắn.

Vậy nên ngay từ lúc bắt đầu, Lục Kha Trần đã không tính giết chết Từ Bân Duệ mà chỉ muốn mượn chuyện này để làm to chuyện hơn, khiến mọi người chú ý.

Tần Tố San gửi tin nhắn đến…

[Tần Tố San]: Tao lạy luôn, tao bị con điên đó chọc tức chết rồi. Chuyện này liên quan đếch gì đến nó mà nó cũng sấn tới bú fame? Chiếc bánh bao nhân máu người ăn ngon vậy à? Cái nết bây giờ chẳng khác gì ba năm trước, sau khi thay người nhà Tần Uyển đứng ra biện hộ lại tuyên truyền vớ vẩn, dẫm đạp lên mày để nâng cao hình tượng bản thân.

Kèm theo tin nhắn là một tấm hình.

Ôn Nguyễn nhấn mở hình.

Hạ Tử Cầm v:

Là một người có hiểu biết đơn giản về sự việc, tôi rất đau lòng khi thấy thảm kịch xảy ra. Năm đó tôi nhận làm luật sư miễn phí cho nhà Tần Uyển cũng là vì quá đau đớn khi thấy cảnh tượng ấy. Tôi luôn tự nhủ với mình rằng, là một người luật sư, trong người lúc nào cũng phải tràn ngập tinh thần trượng nghĩa, dùng pháp luật để suy xét thay cho người dân.

Tôi rất làm thương tiếc với sự việc đã xảy ra. Dẫu biết trên thế giới này vẫn còn nhiều góc khuất tối tăm chưa được tìm thấy nhưng tôi hi vọng mình có thể góp sức để thay đổi. Không thể ép buộc mọi người một lòng vì chính nghĩa nhưng ít nhất bản thân kiên định không quên trái tim thuở ban đầu.

Sau nhiều năm làm luật sư, tiếp xúc với đủ loại kiện tụng, tôi cũng xem như thấy được lòng người hiểm ác đến mức nào. Tuy năng lực của tôi hiện tại không phải to tát nhưng tôi vẫn sẽ nỗ lực để thay đổi thế giới. Một chút cũng là thay đổi mà? Tuy rằng về mặt pháp luật, có một số cái không thể vươn tay chạm tới chính nghĩa nhưng tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để thay người đòi lại công bằng. @Hạ Thanh Official

#Lục Kha Trần# #Lục Kha Trần tự sát# #Bạo lực học đường tại trường trung học thành phố Giang# #Nạn nhân đã thoát khỏi nguy hiểm#

[Tần Tố San]: Mày thấy có hài hước không? Cô ta liên quan gì đến vụ án này? Cho dù có liên quan đến Lục Kha Trần thì năm đó cô ta cũng đứng ở bên đối lập. Giờ thấy vụ án nổi là bu vào, nói một thôi một hồi rồi hóa ra là tự khen bản thân. Ý cô ta là những luật sư khác như chúng ta quên hết sơ tâm rồi đúng không?

Ôn Nguyễn cau mày. Cô không trả lời bạn ngay mà nhấn mở topic xem thử.

Quả nhiên, bài viết đó trở thành cái nóng nhất trong topic, bình luận bên dưới mỗi lúc một nhiều.

[Một viên thỏ trắng mềm mại o]: Hu hu hu hu, chị gái luật sư này tốt tính quá, em đọc cảm động quá trời.

[Heavenlin]: Woa, hóa ra chị luật sư hỗ trợ miễn phí trong vụ kiện tụng ấy hả? Trên đời này nhiều người tốt quá!

Nhìn là biết ngay đây là một nước marketing được lên kế hoạch kỹ càng. Sau khi Hạ Tử Cầm đăng bài, có rất nhiều tài khoản ảo chạy vào nhắn mấy câu kiểu: “Nhìn luật sư người ta lên tiếng kìa.”; “Thật sự cảm động khi thấy trên đời này vẫn còn những luật sư như vậy tồn tại.”;… Rồi cứ thế, phòng làm việc thả tài khoản ảo ra điều hướng.

Cũng có mấy người đi tìm hiểu cặn kẽ nguồn gốc xong để lại lời nhắn ở weibo cá nhân của Ôn Nguyễn.

[Chị ơi, chị không lên tiếng ạ?]

[Em không có ác ý đâu. Em chỉ muốn là khi đứng ở góc độ luật sư thì trong chuyện này ai đúng ai sai? Tuy Lục Kha Trần ra tay giết người nhưng chẳng lẽ pháp luật lại không quan tâm đến bạo lực học đường.]

Ánh mắt Ôn Nguyễn trở nên lạnh lùng.

Việc trước kia Hạ Tử Cầm lấy cô làm đá kê chân tạm thời không tính toán, nhưng việc cô ta mượn chuyện tuyên truyền hình tượng bản thân và phòng làm việc, chà đạp lên pháp luật và công bằng để nâng giá trị bản thân là điều không thể chấp nhận được.

Tần Tố San vẫn còn tức, liên tục nhắn tin cho Ôn Nguyễn.

[Tần Tố San]: Tao hết chịu nổi rồi, để tao đi lập cái clone chửi cô ta.

[Ôn Nguyễn]: Nhịn đi.

[Tần Tố San]: Thế này sao mà nhịn được nữa?

[Ôn Nguyễn]: Để tao chửi.

Ôn Nguyễn tắt di động, tiện tay ném lên đầu giường rồi vào nhà vệ sinh dùng máy sấy tóc sấy khô phần tóc còn ướt.

Lúc tóc khô cũng là lúc cô suy nghĩ xong xuôi nên nói những gì.

Cô mở laptop, ngồi ở đầu giường bắt đầu gõ chữ.

Khoảng chừng một tiếng sau, Ôn Nguyễn nhấn đăng bài viết sau mấy tháng trời không cập nhật.

Có lẽ do hiện tại có rất nhiều bên truyền thông lẫn cư dân mạng chú ý đến nguyên nhân của vụ án lần này nên Ôn Nguyễn vừa đăng bài, lập tức có người chạy vào đẩy bài lên.

Cô không viết một bài dài điều hướng, lừa lấy sự đồng cảm của mọi người giống Hạ Tử Cầm mà phân tích rành mạch tình huống khi gặp bạo lực học đường, chúng ta cần phải làm gì để xin sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Bên cạnh việc đề cập đến vấn nạn bạo lực học đường, cô cũng phổ cập thêm một số kiến thức pháp luật cần thiết và độ tuổi phải chịu trách nhiệm pháp lý tương ứng với tội trạng nếu học sinh mắc phải.

Cuối cùng, cô đúc kết lại rằng:

“Chúng ta không thể ngăn chặn hoàn toàn hành vi bạo lực, những gì mọi người cần biết là cách để xin trợ giúp khi rơi vào tình trạng bị bạo lực.”

“Pháp luật có thể làm được nhiều điều hơn những gì các bạn tưởng tượng.”

“Tôi sẽ mở bot chat, nếu em học sinh nào đang nằm trong tình cảnh bị bạo lực học đường thì có thể nhắn tin qua đó để xin sự trợ giúp. Không chỉ riêng tôi mà còn có rất nhiều luật sư khác sẵn sàng giang tay giúp đỡ các em, thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp.”

Tuy Hạ Tử Cầm vì độ hot mà chèo kéo với một số account marketing nhưng để lấy được thiện cảm của quần chúng đến mức này thì quả thật không thể phủ nhận năng lực tự truyền thông bản thân của cô ta.

Mặc dù Ôn Nguyễn đăng bài muộn nhưng rất dễ dàng nhận thấy bài viết của cô hoàn toàn đối lập với Hạ Tử Cầm. Cô không đánh bóng tên tuổi, chỉ nghiêm túc giải đáp, đưa ra cách thức xử lý khi gặp trường hợp tương tự.

Dù cho không nhắc gì đến Hạ Tử Cầm nhưng lại đem đến cảm giác hai người ở hai thái cực đối lập.

Hơn nữa, bài của Hạ Tử Cầm thiên về văn viết, dễ khiến những người đồng cảm sinh ra tâm lý bài xích, bởi vì cái cô ta đang làm là đánh bóng tên tuổi bản thân, những câu chữ được sử dụng có ẩn ý đạp đổ uy tín của các luật sư khác, cho nên người chia sẻ bài viết của cô ta toàn là những cư dân mạng nhỏ tuổi chưa có nhiều hiểu biết về pháp luật.

Giữa một người nói trên đời chỉ có tôi lương thiện và một người tin tưởng trên thế giới này còn nhiều người tốt, cư dân mạng sau khi cân nhắc giữa hai bên thì đa số là nghiêng về phía Ôn Nguyễn.

Vì thế, cũng có một số tài khoản marketing dựa trên suy đoán dư luận chia sẻ bài viết của Ôn Nguyễn.

Rồi có cả một luật sư nổi tiếng có dấu chứng thực v đến đứng về phía cô: “Những kiến thức được phổ cập hoàn toàn chính xác, bản thân tôi cũng rất sẵn lòng giang tay ra trợ giúp những em học sinh bị tổn thương bởi vấn nạn bạo lực học đường.”

“Làm luật sư đã nhiều năm tôi nghĩ chắc hẳn ai cũng biết pháp luật là điểm tựa tốt nhất để mọi người bảo vệ quyền lợi của mình trước những tổn thương. Vậy mà có người luật sư nào đấy lại nói pháp luật không chạm tay tới chính nghĩa. Giảng viên đại học của bạn dạy cái gì thế?”

Không hổ là thời đại của số liệu hóa, dư luận xoay chiều nhanh chóng.

Hạ Tử Cầm mới ban nãy còn được cư dân mạng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa giờ thì ngã thẳng xuống đáy vực. Có mấy người nãy còn đang trên top bình luận bên ấy cũng nhanh tay xóa dấu tích.

[Tần Tố San]: Tao phục rồi, đúng là học trò cưng của giáo sư Tô có khác.

Ôn Nguyễn tắt máy tính, quay sang soạn tin nhắn gửi lời xin lỗi đến cha Lục Kha Trần.

Nếu không phải có Hạ Tử Cầm làm cho to chuyện hơn thì rất có khả năng những đứa trẻ nhu nhược phải chịu bạo lực sẽ càng thêm tuyệt vọng, cô cũng sẽ không nhân cơ hội này mà đứng lên nói gì đó.

Dù sao thì để người nhà các em ấy thấy đề tài này, chắc chắn bọn họ sẽ còn khó chịu hơn.

Có lẽ là do ngồi máy tính hơi lâu nên Ôn Nguyễn thấy mặt mình cứ nong nóng, vì vậy quyết định ra bếp rót cốc nước lạnh.

Phòng khách không có ai, phòng ngủ của Phó Tri Hoán thì tối om.

Ôn Nguyễn nhìn lên tầng hai.

Không lẽ anh ở trên?

Nhưng ngay ngày đầu tiên Ôn Nguyễn đến ở, Phó Tri Hoán đã nói cô không được lên tầng hai nên cô cũng tuân thủ nguyên tắc, không đặt chân lên đó.

“Meow…”

Bá Tước nhảy lên bàn, đi qua đi lại cọ vào cốc nước của Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn vờ tức giận nhưng rồi cũng không kiềm được mà xoa đầu Bá Tước.

Bá Tước dùng chân gãi mũi, sau đó hắt xì liên tiếp mấy cái liền.

Tuy Ôn Nguyễn chưa từng nuôi mèo nhưng từng nghe nói nếu mèo hắt xì hơi liên tục thế này thì có thể do dị ứng hoặc bị cảm. Nghĩ thế, cô ngẩng lên gọi: “Phó Tri Hoán, hình như Bá Tước bị cảm rồi.”

Không ai đáp lời.

Cô nghi hoặc cau mày, khom lưng bế Bá Tước đi lên tầng: “Phó Tri Hoán?”

Vẫn không có người đáp lại.

Anh không nghe thấy sao?

Ôn Nguyễn lưỡng lự mất một lúc, cuối cùng quyết định tiến lên mấy bước.

Lên tầng thôi mà, không vào phòng là được đúng không?

Cửa thư phòng không khóa nên cô quay đầu nhìn lướt thử bên trong, thấy trên bàn sách có tủ kính được khóa chặt, bên trong đựng rất nhiều đồ trang trí nhỏ trông như trứng đen, ngoài mặt được chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Bá Tước nhẹ kêu một tiếng sau đó nhảy thẳng ra khỏi lòng Ôn Nguyễn, đụng phải giá đỡ cây cảnh ngay cạnh, khiến chậu cây lung lay trực đổ.

“Bá Tước!”

Ôn Nguyễn cuống quýt đỡ lấy nhưng tay đỡ không kịp tốc độ rơi, chậu cây rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.

“Ai cho con đi lên?”

Đúng lúc này, tiếng Phó Tri Hoán đột ngột vang lên, lạnh lùng hờ hững.

Ôn Nguyễn ngạc nhiên quay đầu, không biết Phó Tri Hoán đã ra khỏi phòng từ lúc nào. Giờ phút này anh đứng tựa cửa, nói với ánh mắt rất dọa người: “Đi xuống.”

Dữ quá!

Cứ như nam chính trong tiểu thuyết bị chạm vào vẩy ngược, mới giây trước còn dịu dàng mà giờ nói trở mặt là trở mặt ngay được. Mỗi lần gặp phải tình tiết này là y như rằng câu chuyện ấy có thể viết cả hai trăm nghìn chữ ngược nhau.

Ôn Nguyễn ngẩn ra, rồi rũ mắt, hàng mi khẽ rung.

Cô biết mình không nên lên tầng hai nhưng anh cũng đâu cần phải dữ như thế.

Cô không nói gì, bực bội quay người muốn xuống tầng.

Phó Tri Hoán đột nhiên gọi: “Ôn Nguyễn?”

“Sao? Không phải anh bảo em đi xuống à?” Ôn Nguyễn tức giận nói.

Phó Tri Hoán sững sờ, giây sau bất đắc dĩ cười nhẹ: “Tôi không nói em, tôi bảo Bá Tước.”

“Tôi đã bao giờ mắng em đâu?”