Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 31




Edit: Cải Trắng

Ôn Nguyễn đuổi ra đến nơi cũng chỉ kịp bắt được bóng lưng thẳng tắp của Phó Tri Hoán.

Anh bước từng bước vững vàng, biết rõ phía sau có người đuổi theo nhưng không chịu dừng lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

“Ơ ơ, anh chờ em với, chờ em với! Không phải chúng ta về cùng nhau à? Đừng đi nhanh như vậy chứ!”

Ôn Nguyễn quýnh lên, thầm xử tử Tạ Yếm Trì trong lòng không biết mấy trăm lần, song vì quá mải mê nên không chú ý đến bậc thang cuối.

Cô dẫm phải khoảng không, cả người lảo đảo để đầu gối chạm đất, tay chống xuống đỡ người cũng bị trầy cả mảng da.

Mặc dù cô chỉ bị hụt chân ở bậc thang cuối, độ cao không đáng kể nhưng Ôn Nguyễn vẫn cảm nhận được cổ chân mình hơi nhức, càng về sau cái cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.

Cô nhẹ xuýt xoa một tiếng, nhíu mày ngồi dậy, nghiêng đầu xem thử vết thương chỗ mắt cá chân, sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Tri Hoán đang ở cách đó không xa.

Ôn Nguyễn hoạt động quai hàm, cố nặn ra vài giọt nước mắt, ép giọng bản thân nghe ấm ức hết mức có thể xong lớn tiếng nói: “Hu hu hu, sái chân rồi đau quá!”

Nghe tiếng cô khóc, Phó Tri Hoán khựng lại, đầu hơi ngoái ra sau.

Hai mắt Ôn Nguyễn sáng lên.

Anh mềm lòng rồi!

Nhưng Phó Tri Hoán không hề quay hẳn lại, sau mấy giây tạm dừng anh lại quay đầu nhìn thẳng phía trước, tiếp tục đi.

Tâm trạng Ôn Nguyễn lao dốc ngay tức khắc. Cô cụp mắt, ánh mắt ảm đạm buồn bã, không còn những tia sáng lấp lánh như thường ngày.

Cô gục mặt giơ tay xem vết trầy, thổi nhẹ mấy hơi để bụi bẩn đá răm bám trên đó bay đi bớt.

Chỗ bị thương nhói đau cộng thêm buồn vì ban nãy bị Tạ Yếm Trì lừa mất hai trăm nghìn, mất mát khi bị Phó Tri Hoán bỏ rơi làm tâm trạng Ôn Nguyễn rơi thẳng xuống vực thẳm.

Ôn Nguyễn tủi thân nhìn vết thương ở cổ chân, sụt sịt mũi.

Phó Tri Hoán đúng là quỷ hẹp hòi!

Không đâu tự dưng sưng mặt bỏ đi.

Chẳng quan tâm người ta gì cả!

Cô còn vừa vì anh mà bị “thịt” mất hai trăm nghìn đấy.

Cô không thèm thích anh nữa, mai cô dọn đi!

Đương lúc Ôn Nguyễn lầm bầm xả giận trong lòng thì nghe được có tiếng chân lại gần, tiếp đó là trên đầu xuất hiện bóng đen.

Ôn Nguyễn ngạc nhiên ngẩng đầu.

Ánh mắt cô và Phó Tri Hoán chạm nhau. Tiếng ve kêu xung quanh và những cơn gió thổi xào xạc bỗng trở nên thật yên lặng, cứ như thể mỗi một giây đều đang kéo dài đến tối đa.

Phó Tri Hoán nhăn mày, môi mím chặt, bên trong con ngươi đen láy viết rõ hai chữ không vui.

Hai người không ai nói gì. Phải chờ thêm một lúc lâu sau, Ôn Nguyễn mới hít sâu một hơi, chống tay vào eo tức giận mở miệng chất vấn: “Mới nãy anh…”

Giây tiếp theo, bao lời cô định nói bị hành động của người trước mặt chặt đứt.

Phó Tri Hoán cởi áo khoác ra đặt lên cánh tay sau đó ôm lấy Ôn Nguyễn bế lên từ bên hông. Lúc dùng lực, anh hơi nhíu mày nhưng động tác lại không hề chần chừ, dứt khoát ôm người đứng lên.

Ôn Nguyễn ngẩn người, trong đầu nổ “bùm” một tiếng, những gì định nói quên sạch.

Tối đó trời đổ cơn mưa, tuy đã tạnh nhưng không khí vẫn còn vẩn vương chút hơi thở ẩm ướt se se lạnh.

Ôn Nguyễn nay lại mặc ít đồ nên lúc nãy vừa ra khỏi cửa đã bị gió thổi cho lạnh run người.

Nhưng giờ phút này, quanh cô lại như có luồng hơi nóng hun cho hai má đỏ bừng.

Cô để ý thấy Phó Tri Hoán lúc bế mình lên còn cố ý lót áo khoác ở cánh tay để lúc bế tay chân hai người không tiếp xúc trực tiếp với nhau.

… Sao người đàn ông này luôn biết cách làm mình rung rinh vậy chứ?

Ôn Nguyễn cắn môi, im lặng không nói gì, quay đầu sang hướng khác để không phải nhìn Phó Tri Hoán nữa.

Thôi, cho anh một cơ hội.

Rút lại câu “không bao giờ thích anh” nữa vậy.

Lại thích anh thêm chút chút.

Phó Tri Hoán nhẹ nhàng đặt Ôn Nguyễn ngồi vào hàng ghế sau, sau đấy đóng cửa xe lại di chuyển lên ghế lái, nổ máy.

Dọc đường đi, hai người không nói với nhau câu nào.

Ôn Nguyễn gục mặt thẫn thờ, ngón tay mân mê theo nét hoa văn ở chỗ tì tay, lòng rối bời không nguôi. Tuy cô rất muốn phá vỡ cục diện bế tắc của hiện tại nhưng mãi vẫn không tìm được thời điểm thích hợp để mở miệng.

Mãi cho đến khi cô quyết định quay sang ngắm phong cảnh bên đường để vơi bớt đi suy nghĩ quấy nhiễu trong lòng mới phát hiện đường Phó Tri Hoán đang đi không phải đường về chung cư.

“Ơ.”

Ôn Nguyễn vô thức ngồi thẳng dậy, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta không về chung cư luôn sao?”

Phó Tri Hoán: “Đến phòng khám đã.”

“Ồ.”

Ôn Nguyễn đáp xong lại ngồi dựa lưng vào ghế. Xong, bỗng dưng cô ngộ ra một điều…

Phó Tri Hoán làm vậy là đang quan tâm mình đúng không?

Phát hiện mới nhanh chóng kích thích não bộ cô hoạt động hết công suất.

Vậy chứng tỏ Phó Tri Hoán cũng có chút xíu để ý đến cô đúng không?

Hơn nữa, ban nãy anh phản ứng rất mạnh với Tạ Yếm Trì, có khi nào…

Anh ghen không?

Chắc chắn là ghen rồi!

Phát hiện nho nhỏ ấy làm tâm trạng ủ dột của Ôn Nguyễn bỗng chốc chuyển sang hứng khởi.

Cuối cùng, cô cũng kìm lòng không đặng mà mở miệng hỏi: “Sao vừa rồi anh lại tức giận thế?”

Đúng lúc này, bọn họ gặp đèn đỏ.

Phó Tri Hoán gác hờ tay lên vô lăng, nghe Ôn Nguyễn hỏi vậy thì lặng thinh, mãi không đưa ra câu trả lời.

Ôn Nguyễn ngước mắt, trộm quan sát Phó Tri Hoán qua kính chiếu hậu, muốn thông qua đó nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Nhưng kết quả trả về rõ mười mươi, không thu được gì.

Phải chờ một lúc lâu sau, Ôn Nguyễn mới nghe được câu trả lời, một câu trả lời bằng chất giọng lạnh tanh.

“Tôi không thích nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, chỉ thế mà thôi.”

Do giọng điệu Phó Tri Hoán quá mức lạnh nhạt, tạo cảm giác đấy là toàn bộ cảm xúc và sự bất mãn của anh, nghe vào quả thật như “chỉ thế mà thôi”.

Chút mong chờ mới nhen nhóm trong lòng Ôn Nguyễn thoáng cái bay mất, cô nhẹ ồ một tiếng rồi cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Cô nghe không ra Phó Tri Hoán đang nói thật hay giả bộ bình tĩnh bằng những lời nói dối.

Trao cho nhau những cảm xúc mập mờ là thứ dễ làm lòng người mê muội nhất.

Ngày qua ngày cứ mải mê suy đoán xem người đó liệu có thích mình hay không, có thể vì hành động đáp lại của người đó mà mất mát ủ dột hoặc là vui mừng sung sướng.

Hai người rất nhanh đã đến phòng khám gần nhất.

Nơi này tuy không lớn nhưng khung cảnh rất sáng sủa, sạch sẽ.

Vào giờ này, phòng khám chỉ còn một ông bác sĩ đứng tuổi trực ban. Thấy Ôn Nguyễn đến, ông hỏi thăm đại khái tình hình rồi vào phòng thuốc lấy đồ, trước khi đi còn nói: “Cởi giày ra đi, để lộ vết thương nhé.”

Ôn Nguyễn nghe lời làm theo. Cô cúi người cởi giày rồi gác chân lên băng ghế, tiếp đó là khom lưng đưa tay túm váy, vén dần lên.

Bắp chân cô thon thả, đường cong tinh tế, nhìn thôi đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại, dưới ánh sáng trắng trông càng trắng hơn.

Phó Tri Hoán cau mày quay đầu sang hướng khác, đồng thời xoay người vén rèm rời khỏi phòng khám, đi thẳng tới cửa mới dừng lại.

Từng cơn gió se se lạnh nhẹ lướt qua tóc, thổi tắt ngọn lửa không tên vừa bùng lên trong lòng anh.

Tự dưng Phó Tri Hoán cảm thấy hơi ngứa họng, anh hắng giọng ho khan, cau mày bực bội móc bao thuốc lẫn bật lửa trong túi ra.

Dần dà, anh lấy lại được bình tĩnh sau chút xao động ban nãy.

Anh nhớ lại câu hỏi trước đó của Ôn Nguyễn.

Thật ra, câu trả lời của anh khi ấy không hẳn là nói dối, anh thật sự không thích nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác.

Nhưng, không phải chỉ có thế.

Cảm xúc của Phó Tri Hoán bị thổi bùng lên là vì ba chữ “bạn trai cũ”.

Anh chợt phát hiện ra, thái độ của mình với Ôn Nguyễn không đơn giản dừng lại ở mấy chữ “chú ý nhiều hơn”…

Nó là loại cảm xúc cố chấp khác thường…

Dục vọng chiếm hữu.

Nhưng, anh có tư cách gì chứ?

*

Ôn Nguyễn nhàm chán ngồi thừ người ra chờ trong phòng khám, chờ mãi không thấy Phó Tri Hoán quay lại đành lôi điện thoại ra lướt.

Độ hot của vụ án chết đuối tại hồ Đông Dương mới bị tung ra chiều nay đến giờ vẫn chưa hạ, ngược lại còn được phát tán rộng hơn, có không ít tài khoản weibo đăng bài phân tích vụ án.

Ảnh nạn nhân và weibo người ấy cũng bị lôi ra.

Đa số cư dân mạng sau khi biết được ngọn nguồn sự việc đã nêu ý kiến đứng trên các lập trường khác nhau.

Có một bộ phận cho rằng, kẻ có tội hãy để pháp luật trừng trị, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ người cảm thấy vui sướng khi quả báo tới.

Mặc dù Ôn Nguyễn đã nắm được đại khái thông tin về vụ án nhưng vẫn chưa được nhìn ảnh chụp nạn nhân.

Thế nên, cô nhấn mở to ảnh chụp để xem…

Khoan.

Đồng tử Ôn Nguyễn co lại.

Người này cô từng gặp rồi!

Chính là vào buổi tối hôm Phó Tri Hoán say rượu! Người này là cậu nhóc tóc xoăn đứng bên cạnh thanh niên tóc vàng bị cô mắng.

Cô cau mày, lướt tìm được vài tài khoản weibo tự xưng là “người biết chuyện”.

Quả nhiên có không ít người từng là bạn cùng lớp với Lục Kha Trần lên tiếng.

“Tôi nhớ năm đó trong lớp có hai thằng là Cố Thần Trình với Từ Bân Duệ hay chơi với nhau, chúng nó rất hay kéo côn đồ tới bắt nạt bạn học. Lục Kha Trần với Tần Uyển bị chúng nó dồn thảm lắm. Thật ra, bản thân tôi thấy đến 80% là Lục Kha Trần bị lôi ra chịu tội thay rồi, cậu ấy quá đáng thương.”

Ôn Nguyễn vô thức siết chặt tay, muốn đứng lên đi tìm Phó Tri Hoán.

Nhưng chưa kịp đứng, ông bác sĩ già đã bưng khay thuốc tới, nói: “Ngồi xuống ngay, chân có vết thương mà cô định đứng lên làm gì đấy.”

Ôn Nguyễn: “Nhưng mà…”

“Nhưng nhị cái gì?”

Vị bác sĩ già nhíu mày, ngồi xuống trước mặt Ôn Nguyễn, xé gói bông sát khuẩn và nói: “Tôi biết mấy người trẻ tuổi như anh chị không thích đến gặp bác sĩ nhưng sức khỏe là tiền vốn của bản thân. Dù chỉ là vết thương ngoài da cũng không được để im không xử lý. Có việc gì gấp cũng phải chờ tôi xử lý vết thương xong mới tiếp tục.”

Đúng lúc này, Phó Tri Hoán vén rèm đi vào: “Sao đấy?”

“Phó Tri Hoán, tôi phát hiện ra manh mối mới trong vụ án của Lục Kha Trần rồi.” Ôn Nguyễn sốt ruột nói.

Trực giác mách bảo cô rằng, nếu hung thủ đúng là Lục Kha Trần thì mục tiêu của cậu ta không đơn giản chỉ có một người.

Ôn Nguyễn có cảm giác Lục Kha Trần sẽ ra tay thêm lần nữa nhưng không dám đảm bảo là bao giờ, có thể là phải một thời gian sau, hoặc cũng có thể là hành động ngay hôm nay.

Phó Tri Hoán ngồi xổm xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi biết. Tôi cũng cho rằng cậu ta có mục tiêu thứ hai nhưng hiện tại cảnh sát không có chứng cứ xác thực, không thể bắt người.”

“Vậy nên bây giờ xử lý vết thương của cô trước.”

Ôn Nguyễn nghe đến ngớ người. Cô nén dòng cảm xúc mới nãy còn cuộn trào trong người, ừ một tiếng rồi quay đầu đi.

“Kiên nhẫn chút nào.”

Ông bác sĩ bắt đầu bôi sát khuẩn lên vết thương.

Ôn Nguyễn cũng chẳng nhăn mày kêu đau, mãi một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Anh nói xem, Lục Kha Trần lạc đường rồi có biết quay lại không?”

“Không.”

“Vì sao?”

“Vì cậu ta không lạc đường.” Phó Tri Hoán bình tĩnh nói: “Cậu ta biết rất rõ bản thân muốn gì.”

Ôn Nguyễn cụp mắt.

Cô để ý thấy thái độ của Phó Tri Hoán cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng nó không phải là kiểu bình tĩnh vì bản thân nhìn thấu được kế hoạch của Lục Kha Trần.

Lúc đánh giá hành vi của Lục Kha Trần, anh chẳng có chút cảm xúc nào.

Không hề thương xót như quần chúng, cũng không đứng trên lập trường kiểm sát trưởng để trách cứ.

Anh quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức, giờ Lục Kha Trần có giết thêm người nữa, đối với anh cũng chẳng phải việc gì hệ trọng.