Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 14: Chương 14





Bốn phía xung quanh là tiếng người ồn ã, ánh đèn lập lòe.
Nhóm người ngồi trong phòng cười đùa vui vẻ, rôm rả nói đủ thứ chuyện, mắt đảo quanh khắp phòng.
Và lúc Phó Tri Hoán cất tiếng, mọi sự ồn ào xung quanh dường như bị nhấn nút tạm dừng.
Cả phòng đồng loạt quay sang nhìn anh.
Nhưng Phó Tri Hoán lại bỏ qua ánh nhìn của mọi người, nhìn thẳng về phía Ôn Nguyễn.

Anh hơi nheo mắt lại, tạo cảm giác con ngươi đen láy sâu trong kia mang ý cười mơ hồ.
“Bạn nhỏ, đến giờ về rồi.”
Giọng nói anh khiến xương cốt người nghe như muốn nhũn ra, nhất là lúc nói đến mấy âm cuối, tựa như đang sút thẳng ba phát bóng vào trái tim thiếu nữ mong manh của Ôn Nguyễn.
Tay cô siết chặt ly rượu, đầu óc trống rỗng, tim đập mạnh đến mức như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông này quả thực đang muốn lấy mạng cô mà.
Trong đám người ngồi đây có người đã làm trong văn phòng nhiều năm, liếc mắt cái là nhận ra Phó Tri Hoán…
“Kiểm sát trưởng Phó, sao anh lại ở đây?” Người đàn ông ngồi gần đó sửa sang lại cổ áo, ngồi thẳng người, ân cần nói: “Lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Cũng có người nhỏ giọng hỏi:
“Đây là ai?”
“Phó Tri Hoán bên viện kiểm sát đấy, có địa vị không nhỏ đâu.

Chắc do cô mới tới văn phòng làm việc không lâu nên không biết anh ấy.

Đừng khinh thường người ta trẻ tuổi, đến giáo sư Tô còn phải cho anh ấy chút mặt mũi đấy.

Đây không phải người có thể tùy tiện làm quen đâu, đứng trước mặt anh ấy tốt nhất đừng nói nhiều, nói ít sai ít.”
Phó Tri Hoán gật nhẹ, hàn huyên vài câu với mấy người đó, thuận miệng hỏi: “Mọi người liên hoan à?”
“Đúng thế, văn phòng có nhân viên mới nên đi uống chút coi như chính thức chào mừng người ta.

Cô gái mới tới uống được lắm…”
“Thế à?”
Phó Tri Hoán lời ít ý nhiều, quay đầu nhìn Ôn Nguyễn.
Toang rồi.
Ôn Nguyễn thoáng chột dạ.

Cô cắn nhẹ đầu lưỡi, hơi dịch người sang tựa vào Tần Tố San, nhỏ giọng nhờ vả: “Mày mau nói với Phó Tri Hoán tao uống say rồi đi.”
“Say?”
Tần Tố San sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Cũng đúng! Cơ hội tốt này sao có thể không tận dụng? Không nhân cơ hội “say” tăng độ mờ ám thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Thân là bạn chí cốt của Ôn Nguyễn, Tần Tố San không thể phụ danh hiệu đấy được, lập tức ôm lấy bả vai cô, giả bộ sốt sắng lo lắng, nói với Phó Tri Hoán: “Anh Phó, anh tới đúng lúc lắm.

Ôn Nguyễn uống nhiều lắm rồi, có vẻ đã say.”
Phó Tri Hoán cau mày, hạ giọng nói câu “xin lỗi” với mấy người xung quanh rồi bước thẳng tới chỗ Ôn Nguyễn, ngồi xổm xuống bên cạnh.
Ôn Nguyễn nhanh chóng nhập vai, thả người vào trạng thái mơ mơ màng màng, mềm oặt dựa vào Tần Tố San, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tinh thần rệu rã.
Tần Tố San thờ ơ quan sát.
Người chị em của cô diễn giỏi thật đấy.
Nếu là bình thường, Ôn Nguyễn không chỉ cầm cả bình nốc rượu mà còn phun ra hàng loạt những câu hết sức kiêu ngạo…
“Sao đấy? Nãy mời rượu không phải mạnh mồm lắm mà? Sao mới uống có tí đã gục thế này?”
“Cạn ly luôn đê! Mày đúng là đồ não cá! Dám mời thì dám uống!”
“Cậu có phải đàn ông không thế? Tôi cầm cả bình nốc rồi mà cậu còn rót rượu ra ly à, uống mau, hơi nước thoát hơi còn nhanh hơn cả tốc độ uống của cậu đấy.”
Và giờ người phụ nữ ngàn chén không say ấy lại tỏ ra “em không ổn, em say rồi” vô cùng yếu đuối, mềm oặt như người không xương.
Không làm diễn viên đúng là đáng tiếc.
Phó Tri Hoán nhíu chặt mày, không vui nói: “Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”
“Cũng kha khá rồi.” Tần Tố San tiện tay chỉ vào mấy cái ly trên bàn, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn miêu tả: “Bằng này đây.”
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn một hàng cốc xếp chồng lên nhau, lặng yên trong chốc lát rồi quay đầu nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn, bầu không khí xung quanh anh hạ nhiệt liên tục.
Ôn Nguyễn: “…”
Tuy đang nhắm mắt nhưng cô vẫn cảm nhận được anh đang lườm mình.
Phó Tri Hoán đưa tay đỡ lấy tay Ôn Nguyễn rồi quay sang nhìn đám người, nói: “Tôi có thể mang người đi trước không?”
Có thể không?
Tôn đại Phật đã hỏi như thế, bọn họ nào dám nói không thể?
Hơn nữa, xét theo tình cảnh hiện tại, có vẻ Ôn Nguyễn có mối quan hệ không tầm thường với Phó Tri Hoán.

Bọn họ đâu muốn đắc tội với anh, dĩ nhiên không dám đi lên tiếp tục mời rượu Ôn Nguyễn.
Nói đến mức này rồi, có ai dám đứng ra ngăn không?
Có đấy!
Trâu Âm Vân ban nãy hăng say chuốc rượu, bản thân cũng uống không ít, thành ra giờ người hơi chuếnh.
Thấy có người muốn mang Ôn Nguyễn đi, cô ta lập tức cau mày gân cổ lên nói, chẳng thèm nhìn cho rõ xem người tới là ai: “Không được, cô ấy chưa uống xong ly này nữa.

Phải có quy củ chứ! Uống xong ly này mới được đi, không thì còn gì vui.”
“…”
Xung quanh tức khắc lặng thinh, có người len lén kéo ống tay áo Trâu Âm Vân, ngầm nhắc cô ta đừng nói nữa.
Nhưng mà quả thật không thể nói lý với kẻ say.
Trâu Âm Vân hồn nhiên không nhận ra bầu không khí xung quanh thay đổi, đẩy ly rượu vừa rót xong về phía trước, khom lưng nói: “Muốn đi cũng được thôi, anh uống thay cô ấy đi.”
Phó Tri Hoán không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn ly rượu trong giây lát, sau đó anh vươn tay cầm lấy nó, uống một hơi cạn sạch.
Xong, anh buông ly xuống, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Giờ tôi đi được chưa?”
Sau một ly rượu, sắc mặt Phó Tri Hoán không có biến đổi gì lớn, chỉ là ánh mắt trông lạnh lẽo hơn, thậm chí còn làm Trâu Âm Vân say đến choáng váng run cầm cập, rụt vai nói: “Được rồi…”
Phó Tri Hoán không nói hai lời, lập tức đưa Ôn Nguyễn rời khỏi phòng.
Ôn Nguyễn vừa cẩn thận thể hiện đúng dáng vẻ say xỉn đứng không đứng nổi để anh dìu ra ngoài vừa len lén liếc mắt sang quan sát nét mặt anh.

Sắc mặt không thay đổi, mặt không đỏ lên, trông như không phản ứng gì với cồn.
Mà nồng độ cồn trong ly rượu ban nãy cũng không cao.
Ừm! Tuyệt đối không thành vấn đề!
Dường như Phó Tri Hoán cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn hơi nghiêng tầm mắt sang nhìn.
Ôn Nguyễn phản ứng rất nhanh, lập tức khép hờ mắt lại, né tránh ánh mắt của Phó Tri Hoán.
Nguy hiểm thật!
Đi ra đến cửa nhà hàng, Ôn Nguyễn nghe được tiếng lạo xạo của chìa khóa bèn lén mở mắt ra xem thử, phát hiện trong tay Phó Tri Hoán có chùm chìa khóa xe.
Khoan đã…
“Say rượu không được lái xe!”
Ôn Nguyễn duỗi tay cản anh mà chẳng kịp suy nghĩ.
“Cậu là cậu Phó đúng không? Tôi là người lái thay được cậu gọi tới, đây là thẻ chứng nhận của tôi.”
Người đàn ông trung niên đứng chờ bên cạnh nhà hàng đi ra ân cần trò chuyện, xoa xoa tay chìa thẻ chứng nhận ra gần như cùng lúc cô hành động.
“…”
Thế này thì xấu hổ quá rồi.
Toang thật rồi, việc giả say sắp bị bại lộ.
Bầu không khí tức khắc đông cứng, chỉ còn lại Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Nguyễn lập tức giải thích: “Em… hình như nhờ gió thổi qua, em tỉnh táo chút rồi.”
Ngay lúc cô tưởng mình sẽ bị vạch trần không nương tay thì Phó Tri Hoán chỉ im lặng quay đầu, giao chìa khóa cho người lái xe thay rồi xoay người lên xe ngồi.
Trông có vẻ như không để bụng hành động vừa nãy của Ôn Nguyễn.
Lạ nhỉ?
Sao anh ấy không nói câu nào với mình vậy?
Ôn Nguyễn khó hiểu gãi gãi đầu, cẩn thận lò dò theo sau lên xe.
Bác tài xế nổ máy, nhiệt tình hỏi: “Về đâu đây cậu ơi?”
Phó Tri Hoán ngồi ở băng ghế sau tựa đầu vào cửa kính, lạnh nhạt nói: “Về chung cư.”
Xung quanh chợt lặng thinh.
Sau vài giây im lặng, bác tài xế lại hỏi: “Ừm ừm, thế chúng ta đi đâu?”
“Về chung cư.”
“Ý tôi là tên của nó là gì?”
“Chung cư.”
Bác tài xế hít sâu một hơi, quả thật sắp suy nhược thần kinh đến nơi rồi: “Tôi biết là về chung cư rồi nhưng chung cư của anh nằm ở đâu?”
“Ấy ấy bác đừng nóng, cháu biết nè.”
Ôn Nguyễn ngồi im không nổi nữa, đành nhổm người về phía trước, bật chỉ đường cho tài xế: “Ở đây ạ, hoa viên Danh Thần bác nhé, từ đây về đó tầm nửa tiếng.

Vất vả cho bác rồi.”
Chờ đến khi xe lăn bánh, Ôn Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Phó Tri Hoán ngồi cạnh, hai mắt nhắm chặt, mày cau lại.
Anh trông như đã ngủ?
Ôn Nguyễn vươn tay kiểm tra hơi thở của anh.
… Còn sống
Thả nào ban nãy cô cứ thấy kỳ kỳ, bảo sao lúc ra khỏi nhà hàng, Phó Tri Hoán đã phản ứng khác thường.
Thế này là thế nào đây? Uống say hả?
Ôn Nguyễn rơi vào trầm tư.
Không phải chứ.
Ly kia đâu rót đầy? Mà lượng cồn trong rượu cũng không cao.
Chẳng lẽ, Phó Tri Hoán một ly là gục?
Ôn Nguyễn ngồi im re.
Kế hoạch “giả say để Phó Tri Hoán chăm sóc, sau đó mượn hơi cồn tiến tới tình yêu, muốn để trái tim anh đập thình thịch mãnh liệt” giờ phút này tuyên bố đuối nước.
Tại sao người nhìn như anh chàng có thể tung hoành ngang dọc trong bar, ngàn chén không say lại một ly là gục thế này?
Tình huống này không phù hợp với thiết lập nhân vật!
Xe đã đi được hơn hai mươi phút, sắp tới hoa viên Danh Thần.
Ôn Nguyễn để ý thấy ở khúc ngoặc có tiệm thuốc, tuy rằng trông hơi tồi tàn nhưng đèn trong tiệm vẫn sáng, chưa đóng cửa.
“Bác ơi, bác dừng ở đây một lúc hộ cháu với, cháu muốn xuống mua đồ.” Ôn Nguyễn hô dừng.
Dù sao đi chăng nữa Phó Tri Hoán cũng đã uống ly rượu kia hộ cô.
Dù là về tình hay lý thì đêm nay cô cũng phải chăm sóc tốt cho anh.
“Bộp…”
Đương lúc Ôn Nguyễn chuẩn bị mở cửa xe xuống mua thuốc giải rượu thì cảm nhận được tay bị ai đó nắm lấy.
Ôn Nguyễn giật mình quay đầu nhìn, phát hiện Phó Tri Hoán ngồi cạnh chẳng biết tỉnh từ lúc nào.
Cả người anh vẫn nghiêng sang tựa vào cửa.

Dưới ánh trăng mông lung, tóc đen rũ xuống che trán, cặp mắt sắc bén lạ thường.

Tuy rằng sắc mặt không đổi nhưng trong mắt ẩn ẩn có tơ máu, hơi thở tản ra trên người anh tựa như chú sói cô độc, mang tới cảm giác nguy hiểm.
“Anh… tỉnh rồi hả?” Ôn Nguyễn ngạc nhiên, cẩn thận dò hỏi.
Phó Tri Hoán chẳng nói gì, cứ nắm chặt tay Ôn Nguyễn không buông.
Ôn Nguyễn dịch người về phía anh: “Anh say à?”
“…” Phó Tri Hoán vẫn mím chặt môi không nói, ánh mắt lạnh lẽo khác thường.
Xem ra vẫn chưa tỉnh rượu.
Ôn Nguyễn thở dài, nói: “Em xuống dưới mua thuốc giải rượu cho anh, anh buông ra một lúc được không?”
Phó Tri Hoán không nhúc nhích, đã thế tay nắm có xu hướng siết chặt hơn.
Ôn Nguyễn sầu.
Cô tung hoành chè chén khắp nơi, chứng kiến rất nhiều dáng vẻ say rượu, chỉ huy kiểu say như Phó Tri Hoán là chưa gặp bao giờ.
Rõ ràng đã say nhưng ánh mắt lại trông rất tỉnh táo, thậm chí còn nhìn đáng sợ hơn cả lúc bình thường.
Người khác có hỏi gì cũng không trả lời nhưng lại mang tới cho đối phương cảm giác áp bách.
Cứ để tay bị nắm thế này không ổn lắm.

Ôn Nguyễn lựa lựa thoát tay, chậm rãi vỗ về: “Em về nhanh lắm, anh chờ em một tí tẹo thôi.”

Dứt câu, thừa dịp Phó Tri Hoán hơi nới lỏng tay, cô nhanh chóng rút ra xuống xe.
“Rầm!”
Cửa xe đóng lại.
Phó Tri Hoán ngồi dựa vào ghế, cụp mắt nhìn bên tay vừa bị ‘vứt bỏ’, sau đó yên lặng giương mắt lên nhìn theo hướng Ôn Nguyễn đi, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Gió đêm rất lạnh.
Ôn Nguyễn chà hai tay vào nhau, đẩy cửa vào tiệm thuốc.

Cô nhìn một lượt xung quanh rồi đi tới phía trước quầy, nói: “Xin chào, cho hỏi ở đây có thuốc giải rượu không?”
Không một ai trả lời.
Ôn Nguyễn cau mày, ngẩng đầu xem thử, phát hiện trước mặt chẳng có ai.
Nhìn lệch sang hướng bên cạnh một chút, cô trông thấy hai nam sinh ngồi xổm sau quầy chơi game, miệng phì phèo thuốc lá.
Trong có có một tóc uốn xoăn tít, người còn lại trông hơi quen mắt.
Này không phải là tên nhóc tóc vàng hôm trước gặp ở siêu thị sao?
Tóc vàng lúc này ngờ ngợ như vừa nghe có tiếng người, ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn, hơi nhíu mắt, dáng vẻ như đã nhớ ra.
Khóe miệng cậu ta nhếch lên, lập tức vứt thuốc lá sang một bên, cười nói: “Này, mày nhìn đi, đây là cô em hôm qua tao nhắc tới với mày đấy.”
Thằng nhóc tóc xoăn tít quay sang nhìn theo tên tóc vàng, nhướn mày, vui vẻ nói: “Ổn áp phết đấy nhờ?”
Ôn Nguyễn cau mày, ngón trỏ gõ nhịp nhẹ trên mặt quầy theo tiết tấu, cố nén cảm giác bực dọc, mở miệng nói: “Ông chủ có đây không?”
“Là anh đây, anh đang trông cửa hàng thay cha.” Tên tóc vàng dụi tàn thuốc, đứng lên, chống tay đứng trước mặt Ôn Nguyễn, cười lưu manh: “Cô em xinh đẹp muốn mua gì nào?”
“Thuốc giải rượu.”
“Thuốc giải rượu à?” Tên tóc vàng dí sát mặt vào người cô ngửi thử, cất giọng nhẹ nhàng bâng quơ: “Em uống say đến mức này rồi mà bạn trai không đi theo à?”
Ôn Nguyễn ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Không có thì thôi, tôi đi đây.”
“Ấy! Đi gì chứ! Chỗ này có mà.” Tên tóc vàng gọi giật Ôn Nguyễn lại, xoay người ra sau lấy một hộp thuốc trên kệ gần đó, đặt xuống bàn, đẩy tới trước mặt cô: “69 tệ.”
Ôn Nguyễn quét mã trả tiền, sau đấy duỗi tay cầm lấy hộp thuốc trên mặt bàn, chuẩn bị rời đi.
Nhưng tên tóc vàng không chịu rút tay về, ngược lại còn trở tay nhấc ngón trỏ, đè lên mu bàn tay Ôn Nguyễn.
Sau đó, dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên tay cô, một hành động khá mập mờ.
Ôn Nguyễn cứng đơ người, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Cô mím chặt môi, ngước lên bình tĩnh nhìn tên tóc vàng, lạnh lùng nhả hai chữ: “Buông ra.”
“Nóng tính thế?”
Tên tóc vàng mỉm cười, quay đầu trao đổi bằng ánh mắt với cậu tóc xoăn, cười hì hì nói: “Thêm bạn được không?”
Dứt câu, cậu ta định đưa tay nắm cằm Ôn Nguyễn.
“Bốp!”
Ai ngờ tay mới vươn được nửa đã có một lực khác cản lại.
Ôn Nguyễn ngẩn ngơ ngẩng đầu.
Chẳng biết Phó Tri Hoán đã tới bên cô từ khi nào.

Anh mím chặt môi không nói câu nào nhưng cả người lại tản ra khí thế kinh người, làm đối phương nhìn vào sởn tóc gáy.
Tên tóc vàng sợ tới mức đồng tử co rụt, tóc xoăn tít phía sau cũng ngồi dậy, căng thẳng theo dõi.
Phó Tri Hoán ngước mắt, buông tay.
Không chờ tóc vàng kịp thở dốc, giây tiếp theo, Phó Tri Hoán đã dùng tay bóp chặt cằm cậu ta.
“Mẹ nó chứ, người anh em, có cần phải căng thế không?”
Tóc xoăn tít phía sau hoảng, đi lên trước vài bước nhưng không dám tới quá gần, đành mở miệng khuyên nhủ.
Ôn Nguyễn kinh ngạc.
Phó Tri Hoán khi say rượu táo bạo thật đấy.
Cô vội vàng đè kéo tay Phó Tri Hoán lui về sau mấy bước, cản giữa anh và tóc vàng, nôn nóng nói: “Anh đừng đánh nhau.”
Có lẽ do quá gấp, tóc Ôn Nguyễn quệt nhẹ qua môi Phó Tri Hoán, lướt qua phần cổ anh để lại cảm giác tê ngứa.
Anh nhếch môi, ung dung đưa tay chỉnh cổ áo, rồi ngước lên để lộ đôi mắt tuyệt đẹp sau hàng mi dài, lạnh nhạt bình tĩnh.
Ôn Nguyễn ngẩn ngơ.
Phạm quy quá rồi! Cái người này, sao có thể đẹp như vậy chứ!
“Đúng thế, đúng thế.” Tóc vàng sau khi khôi phục tinh thần liều mạng phụ họa, xoa xoa tay nói: “Tôi chỉ giỡn thôi…”
“Bốp!”
Tóc vàng chưa nói xong, cú tát bất chợt tới nằm im trên má cậu ta, giữa tiệm thuốc trống trải nghe cực kỳ rõ ràng.
Ôn Nguyễn thu tay, chán ghét vẩy vẩy vài cái, nhạo báng: “Thôi cái gì mà thôi? Tôi cho phép cậu xen vào à? Tôi không cho anh ấy đánh cậu không có nghĩa là tôi không được đánh.

Giữ mặt mũi cho cậu không phải là cái cớ để cậu động tay động chân.

Đây được khép vào hành vi quấy rối tình dục rồi đấy.”
“Trông cậu cũng không lớn tuổi lắm, cùng lắm mới tốt nghiệp cấp ba nhỉ? Chẳng lẽ người lớn trong nhà cậu không dạy cậu cách tôn trọng phụ nữ sao? Còn dám thế nữa thì lần sau tôi tiễn cậu tới thẳng đồn cảnh sát để bọn họ dạy dỗ cậu.

Dù sao thì thứ tôi dư nhất cũng là sự kiên nhẫn và tinh lực, tôi không ngại tốn thời gian dạy cậu đâu.”
Tóc vàng ôm mặt, đứng sững tại chỗ quên cả phản ứng.
Ôn Nguyễn không tiếp tục tốn thời gian ở đây, cầm lấy thuốc giải rượu rồi nhanh chóng cùng Phó Tri Hoán rời khỏi đó.
Đi được khoảng một đoạn, cô bắt đầu càm ràm: “Tự dưng anh ra tay làm gì chứ? Anh là cán bộ nhà nước đấy biết không hả? Nhỡ để ai đó biết chuyện mách lẻo lên trên là anh bị phê bình chứ không đùa đâu.

Còn em thì chẳng sao cả, lần sau còn gặp tình huống như này nữa cứ để em xông lên đánh.”
“Sau này anh cũng không được uống rượu nữa, không biết uống thì đừng có cố uống, lần sau… ấy?”
Phó Tri Hoán đột nhiên vươn tay đặt lên vai Ôn Nguyễn, kéo người cô ngả về phía sau.
“Bộp!”
Cả người Ôn Nguyễn lảo đảo ngã thẳng vào lồng ngực Phó Tri Hoán.
Có chiếc xe máy đi lướt qua ngay sát người cô, phóng thẳng đi để lại phía sau tiếng động cơ gầm rú.
Ôn Nguyễn quay đầu trông thấy Phó Tri Hoán yên lặng đứng sau lưng mình, tay đặt trên vai chưa bỏ xuống.

Con ngươi đen láy ảm đạm, dáng vẻ trông hết sức uể oải, hoàn toàn khác xa vẻ cao ngạo thường ngày.
Ngược lại còn có vẻ hơi lưu manh.
Giờ phút này, cơ thể hai người tựa sát vào nhau, gần đến mức Ôn Nguyễn cảm nhận được cả nhịp thở của anh, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp.
Ôn Nguyễn cứng họng không nói được gì, bình tĩnh quay đầu, cụp mắt, vươn tay xoa xoa gương mặt nóng bừng của mình.
Sao anh có thể như vậy chứ?
Uống rượu xong khác xa thường ngày, cứ như hai người khác nhau vậy.
Nhưng dù là dáng vẻ nào cũng dễ dàng chọc cho tim cô ngứa ngáy.
Vậy cũng phạm quy quá rồi đó!

Tại nhà họ Phó.
“Anh Ôn, hai người định từ hôn thật sao?”
Cha Phó lau mắt kính, thở dài, nói: “Thật ra tôi rất quý cháu Ôn Nguyễn nhà anh, cả tôi và vợ đều rất mong có thể thúc đẩy cuộc hôn nhân này thành công.”
Thật ra việc từ hôn này Ôn Phong Thần đã sớm có tính toán.
Ôn thị phát triển được tới ngày hôm nay đã đứng ở vị trí đủ cao, tuy rằng việc liên hôn với nhà Phó là trăm lợi không một hại nhưng mà cũng không thật sự cần thiết.
Huống hồ, Ôn Nguyễn còn là đứa bé ông yêu thương chiều chuộng từ bé.

Ban đầu tìm tới đây cũng chỉ là muốn tìm cho con bé bên nhà chồng đáng tin cậy nhưng nếu Ôn Nguyễn đã nhất quyết không muốn, vậy thì Ôn Phong Thần cũng không muốn ép cô thuận theo.
Hôm nay Ôn Phong Thần cùng vợ tới nhà họ Phó chính là để giải quyết cho xong hôn ước.
“Tôi thành thật xin lỗi.

Giờ bọn trẻ cũng lớn rồi, chúng nó thích được tự do yêu đương.” Ôn Phong Thần bất lực lắc đầu, nhận lấy chén trà từ tay người hầu: “Tôi biết con trai anh rất giỏi giang, xuất sắc nhưng mà…”
Tuy ông chưa dứt câu nhưng những người ngồi đây đều hiểu rõ.
Nhị thiếu gia nhà họ Phó đã rất nhiều năm rồi không về nhà, hơn nữa cũng có ý kháng cự hôn ước.

Nếu còn bắt anh thuận theo, có khi còn làm quan hệ giữa mọi người trong gia đình căng thẳng hơn.
Cha Phó thở dài, gật đầu: “Ừm, cũng đúng.

Có những lúc tôi cũng nghĩ chuyện của bọn trẻ, bọn trẻ phải tự tính toán lấy, vậy thì hôn ước giữa hai nhà chúng ta…”
Lời còn chưa nói xong, TV trong phòng khách bỗng truyền tới một giọng nói:
“Rất cảm ơn chị đã ra tay giúp đỡ trong tình huống vừa rồi.

Bây giờ chị có lời gì muốn nói với khán giả của chương trình không ạ?”
“Có thể bật filter làm đẹp không?”
Giọng nói quen thuộc phía sau vang lên làm việc thảo luận trịnh trọng giữa cha mẹ hai bên bị ngắt quãng.

Họ kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía TV.
Lúc này, kênh truyền hình của đài truyền hình thành phố Giang đang phát chương trình và khuôn mặt Ôn Nguyễn thì lộ rõ mồn một trên sóng.
Ôn Phong Thần hít sâu một hơi.
Khung hình chậm rãi kéo ra xa.
Khuôn mặt của Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán cùng xuất hiện trên màn hình.
Cha Phó hít sâu một hơi.
“Anh trai này là bạn trai chị sao? Đẹp trai quá! Hai người rất xứng đôi!”
“Không phải!”
“Tạm thời không phải!”
Lúc biên tập, tổ chương trình còn đặc biệt dành tặng hai người một pha quay chậm kèm theo BGM rung động trái tim thiếu nữ.

Nếu không phải góc phải phía dưới đánh chữ to oành tên chương trình, thì quả thật rất dễ làm người ta lầm tưởng đây là phim thần tượng.
Cha mẹ hai bên không hẹn mà cùng hít thở sâu.
Ôn Phong Thần tái mét mặt mày: “Anh chị yên tâm, tôi lôi con bé về nhà ngay, sẽ cẩn thận tra hỏi xem người đàn ông tên Phó Tri Hoán kia là người có lai lịch như thế nào.

Tuy rằng đã từ hôn nhưng chuyện này tôi nghĩ vẫn nên cho hai người một câu trả lời thỏa đáng.”
“Tôi thấy không cần đâu…”
Mẹ Phó hắng giọng, ngượng ngùng mở miệng nói: “Hơn nữa, tôi thấy hai nhà chúng ta chớ nên từ hôn vội.”
“Ý chị là sao?”
“Vốn định giới thiệu thằng bé cho hai người vào tiệc đính hôn nhưng không ngờ nó lại không thèm về.” Mẹ Phó nói đến đây thoáng ngừng, thở dài nói: “Không dám giấu gì hai người, người đàn ông trên TV kia chính là đứa con trai thứ hai nhà tôi.

Nó vốn tên là Phó Luật nhưng lúc học đại học lại lén chúng tôi đổi tên thành Phó Tri Hoán.”
“…”
Thế này cũng quá xấu hổ rồi.
Ôn Phong Thần lặng đi mất một lát rồi ngẩng lên nhìn chằm chằm hai người trên TV.
Mẹ Ôn hơi cúi đầu, thì thầm: “Sao em cứ có cảm giác con gái cưng nhà mình thích cậu con trai thứ hai nhà họ Phó nhỉ?”
Bà là mẹ, tất nhiên hiểu rõ con mình trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc Ôn Nguyễn nhìn Phó Tri Hoán, hai mắt sáng lấp lánh, chữ ‘thích’ chỉ thiếu điều khắc luôn lên mặt.
Sau vài phút im lặng kéo dài, bỗng có tiếng nói vang lên phá vỡ cục diện:
“Sao chúng nó quen được nhau vậy?”
“Không biết, nhưng tôi thấy hình như cả hai không hay biết gì về thân phận của đối phương.”
“Thế có từ hôn nữa không?”
“Tôi thấy hai đứa nó có tương lai lắm đấy, hay thôi khỏi đi?”
“Vậy không hủy nữa.”
“Thế giờ chúng ta làm gì đây?”
“Xem TV đi, show này quay được đấy.”
Sau đó, cha mẹ hai bên bắt đầu ngắm Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán trên show, thay phiên nhau thổi phồng con đối phương lên tận mây xanh:
“A Luật nhà anh chị lớn lên nhìn ra dáng thật đấy.

Hồi nhỏ gặp thằng bé tôi đã biết chắc lớn lên sẽ rất đẹp rồi.

Giờ nhìn lại quả thật càng lớn càng có khí chất, hơn nữa lại còn là người đáng tin cậy.

Lúc đầu tôi cứ lo Ôn Nguyễn rời khỏi nhà sẽ gặp người xấu, nhưng giờ thế này tôi yên tâm rồi.”
“Ôn Nguyễn nhà anh chị cũng thế.

Vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, chẳng kém gì mấy cô minh tinh trong giới giải trí cả.

Quan trọng là con bé tốt bụng thiện lương, xung quanh bao nhiêu người chẳng ai lên giúp, chỉ có mỗi con bé dũng cảm xông lên trước.”
“Ầy, A Luật nhà anh chị tiền đồ xán lạn ghê cơ, còn trẻ như vậy đã có thể lên làm kiểm sát trưởng dựa vào sức mình.


Tầm này có thể làm ở bên luật không dễ đâu.”
“Ôn Nguyễn không phải cũng vậy sao.

Tôi nhớ năm đó con bé cũng là luật sư có tiếng đấy, tính tình thì tốt.”
Bắt đầu là việc đàm phán nghiêm túc về hôn ước nhưng sau show truyền hình thình lình xuất hiện thì cuộc đàm phán hóa thành đại hội tâng bốc của hai nhà.

Cuối cùng Ôn Nguyễn cũng đưa được thành phần nguy hiểm say quắc cần câu về nhà.
Cửa vừa mở ra, Bá Tước ngồi xổm trước cửa canh nhảy lên quẫy đuôi không ngừng, hưng phấn giơ cả móng vuốt.

Nhưng sau khi ngửi được mùi rượu trên người hai người, nó lập tức trở mặt, trèo ngay lên nhà cây của mình.
Ôn Nguyễn liếc xem thử bát đồ ăn của Bá Tước, thấy bên trong còn dư chút đồ ăn.
Cũng may là mỗi khi có tiệc xã giao, anh đều dành chút thời gian ghé qua nhà cho Bá Tước ăn cơm trước.
Ôn Nguyễn gồng hết sức mình lên lôi Phó Tri Hoán về phòng ngủ.

Xong xuôi, cô mệt mỏi xoa eo, thở dốc mất một lát mới lẩm bẩm nói: “Anh thay quần áo trước đi, em đi lấy cho anh cốc nước ấm để uống thuốc giải rượu.

Anh hiểu ý em không?”
“…”
Phó Tri Hoán không gật cũng chẳng lắc, chả phản ứng lại gì lời cô nói nhưng lại tự động cúi đầu, lần mò đến nút thắt trên cùng, cởi dần xuống.
Một nút bị cởi.
Động tác chậm rãi hết sức tự nhiên, như thể ở đây không có sự tồn tại của Ôn Nguyễn.
“A a a a a a từ từ đã! Em ra ngoài rồi hẵng cởi.”
Ôn Nguyễn xù lông, vội vàng đứng lên ra khỏi phòng, “rầm” một tiếng đóng chặt cửa lại.
Đến tận khi ra phòng bếp, trái tim bé bỏng nhảy loạn xạ của Ôn Nguyễn mới dần bình phục lại.
Cô hít sâu một hơi, lấy cốc giấy dùng một lần ra rót nước ấm vào, đứng chờ trong chốc lát mới đi vào.
Đến 50% người say sau khi tỉnh dậy chẳng nhớ gì.
Đặc biệt là kiểu như Phó Tri Hoán, mới có cốc đã say choáng váng, đoán chừng ngủ một giấc sáng hôm say tỉnh dậy đã chẳng nhớ gì nữa rồi.
Ôn Nguyễn nghẹn họng.
Quá đáng thật đấy! Ỷ vào việc mình say mà điên cuồng quyến rũ cô.
Thả thính xong lại không chịu trách nhiệm! Khốn nạn!
Nhưng khi đối mặt với “tên khốn nạn ấy”, Ôn Nguyễn lại mất hết liêm sỉ.
Hoàn toàn không kháng cự nổi.
Cô đứng ở cửa chờ một lúc, đoán chừng lúc này Phó Tri Hoán đã thay đồ xong mới cẩn thận đẩy cửa vào.
Cửa hé mở.
Phó Tri Hoán đã thay xong quần áo, lúc này đang tựa đầu vào thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi, tay buông thõng đặt trên đầu gối, sắc mặt hơi cau, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Ngủ rồi à?
Ôn Nguyễn rón rén đi về phía Phó Tri Hoán.
Như nghe được tiếng bước chân tới gần, hàng lông mày của Phó Tri Hoán khẽ nhúc nhích.

Sau đó anh mở mắt ra, dáng vẻ như chú sư tử nghỉ ngơi bị đánh thức, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Tầm mắt nhắm chuẩn Ôn Nguyễn.
“Uống thuốc đi.” Ôn Nguyễn chẳng sợ anh, ngược lại còn ưỡn ngực ra bộ cực kỳ hung ác: “Anh tỏ thái độ ấy cho ai xem? Đã không uống được rượu còn uống.

Cho anh chừa, ai bảo cậy mạnh.”
Không biết Phó Tri Hoán có nghe hiểu lời cô không mà cứ giữ nguyên tư thế đó nhìn chằm chằm đối phương, không mảy may có ý định nhận viên thuốc trong tay cô.
“Uống đi.” Dáng vẻ của Phó Tri Hoán làm Ôn Nguyễn rụt cổ ngay tức khắc, vẻ mặt hung dữ ban nãy biến mất tăm, giờ chỉ biết bĩu môi ấm ức nói: “Thuốc giải rượu đấy, anh không uống sáng mai dậy sẽ đau đầu.”
Có lẽ vẻ tủi thân của Ôn Nguyễn đã chạm tới đáy lòng Phó Tri Hoán, thế nên anh cụp mắt, cười nhẹ, rồi đứng dậy, cúi đầu…
Há miệng ngậm lấy viên thuốc trong tay cô.
Hô hấp nóng bỏng phả thẳng vào đầu ngón tay Ôn Nguyễn.
Phó Tri Hoán ngẩng đầu, ý cười bên môi chưa tan, đôi mắt hẹp dài híp lại, trông hệt chàng thiếu gia nhà giàu bất cần đời, phá vỡ dáng vẻ thanh tâm quả dục thường ngày.
Tay cô run lên.
Quá đáng lắm rồi.
Anh quá đáng lắm!
Uống thuốc thôi cũng bày trò được, đến “tra nam” cũng không biết thả thính bằng anh.
Ôn Nguyễn nhanh chóng thu tay về, đưa ly nước ấm tới trước mặt, cẩn thận bón cho Phó Tri Hoán uống.

Sau đó, cô đỡ vai anh, dịch gối đầu cho đúng chỗ rồi bảo anh nằm xuống.
Động tác liên tiếp cực kỳ nhanh nhẹn, đầu cúi không dám nhìn thẳng, như sợ xơ xẩy sẽ bị người đàn ông đáng giận này quyến rũ.
Trong lòng Ôn Nguyễn không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo:
Không được để tên đàn ông “khốn nạn” ngủ xong mai quên này quyến rũ! Anh ta sẽ không chịu trách nhiệm khi mày rung động đâu!
Xử lý xong xuôi, mắt thấy Phó Tri Hoán dần chìm vào giấc ngủ do tác dụng của rượu, Ôn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng pha quyến rũ đơn phương này cũng kết thúc.
Tất cả chuyện xảy ra tối nay giống y hệt tình huống cô từng kể lể với Tần Tố San, chính là vở kịch “giả say nói chuyện yêu đương”:
“Cồn chính là chất xúc tác cho vô số hành động mập mờ.

Có thể trong lúc vô tình lỡ làm một hành động nào đó khiến đối phương rung động, từ ấy hạt giống tình yêu nảy mầm.”
Chẳng qua là vị trí không đúng, nam nữ chính tự động đổi vai cho nhau.
Tại sao Phó Tri Hoán lại là người say chứ!
Cuối cùng người bị thả thính tim đập loạn xạ lại là cô gái nhỏ bé đáng yêu cô đây.
Cái này chắc phải gọi là gieo gió gặt bão.
Đương lúc Ôn Nguyễn ôm tâm trạng bi thương rời khỏi phòng, đột nhiên một bàn tay vươn lên tóm lấy cánh tay cô.
Không chờ cô kịp phản ứng, lực cản mạnh mẽ đó đã kéo cô giật ngược lại phía sau, ngã vào lồng ngực Phó Tri Hoán.
Tình huống gì thế này?
Ôn Nguyễn giãy dụa muốn ngồi dậy.
Nhưng tay Phó Tri Hoán tự dưng siết chặt.

Anh nhăn mày nhưng không mỏ mắt, cúi đầu tì trán lên vai Ôn Nguyễn.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói trầm thấp, hơi khàn do ảnh hưởng của cồn.
Ôn Nguyễn căng thẳng.
Đã tiếng rưỡi trôi qua kể từ lúc anh say rượu.

Đây là câu nói dài và hoàn chỉnh nhất anh nói được: “Bá Tước, ngoan nào.”
“…”
Má nó chứ, bà đây không phải mèo!.