Hôn lễ của Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ tổ chức như dự kiến vào buổi trưa ngày mùng ba tháng mười một ở khách sạn năm sao của Lâm Xuyên.
Trên thiệp mời in hình của hai người, bức ảnh là khoảnh khắc ngoài lề mà nhiếp ảnh gia vô tình chụp được trong lúc đang chụp ảnh cưới. Đó là lúc kết thúc một ngày chụp, hai người Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đều rất mệt mỏi, trong lúc ngồi nghỉ bên hồ mặt nước dập dờn phản chiếu nắng chiều, bọn họ dựa sát vào người nhau, nhiếp ảnh gia cảm thấy cảnh này rất đẹp nên đã lén lút chụp lại, không ngờ tấm ảnh này lại trở thành tấm ảnh Tống Thời Ngộ thích nhất, in nó lên trên thiệp mời.
Bởi vì Ôn Kiều kết hôn, trong quán còn đặc biệt đặt một tấm poster lớn: Bà chủ kết hôn, giảm giá hai mươi phần trăm tất cả mọi thứ!
Hoạt động buôn bán đặt hàng đồ ăn buổi trưa cũng tạm dừng kinh doanh một ngày.
Bởi vì nhân viên của quán đều được mời tham gia tiệc cưới.
Ôn Kiều còn đặc biệt dặn dò, nhân viên trong quán không cần mừng phong bì, bảo Ôn Hoa cứ đưa thẳng mọi người đi dự tiệc cưới rồi ăn cơm.
Ôn Kiều cũng gửi thiệp mời cho Tạ Khánh Phương, cô bày tỏ nhất định phải dẫn Hạ Xán đến tham gia.
Bởi vì đến lúc đó vẫn sẽ về quê tổ chức tiệc rượu nên lần này không tiếp tục khiến người thân lặn lội đường xa đến tham gia.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu, các khách mời đã lục tục xuất hiện, sau khi đi vào hội trường hôn lễ cũng đều sôi nổi tìm người mình quen nói chuyện, nội dung cuộc trò chuyện dĩ nhiên đều liên quan đến đôi cô dâu chú rể tối nay.
Một số người đại diện do công ty của Tống Thời Ngộ đến tham gia hôn lễ cũng có chút bất ngờ trước cách trang trí của hội trường hôn lễ này.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em 2. Em Ấy Đói Bụng Rồi 3. Trường An Nguyệt 4. Dấu Cắn =====================================
“Cũng thơ mộng quá đi mất!”
Vài đồng nghiệp nữ đã không kiềm chế nổi mà bắt đầu chụp ảnh quay video hội trường, livestream trực tiếp cho đám đồng nghiệp vẫn đang ở công ty.
Mấy ngày nay chủ đề buôn chuyện lớn nhất trong phòng uống nước của công ty chính là vợ của sếp Tống.
Rốt cuộc là cô tiên nữ hạ phàm nào mới có thể bắt được trái tim của Tống Thời Ngộ.
Bọn họ đến tìm Diêu Tông nghe ngóng, Diêu Tông lại cười nói: “Gấp cái gì! Đợi đến hôm hôn lễ diễn ra chẳng phải mọi người có thể nhìn thấy hay sao.”
Sau đó, lại có người hỏi: “Lúc nào sếp Diêu mới giải quyết chuyện lớn của đời mình thế?”
Nghe thấy câu này, Diêu Tông nhíu nhíu mày: “Tôi là người theo chủ người không kết hôn cao quý, không biết hay sao?”
Nói đến mới nhận ra, kể từ sau khi biết Tống Thời Ngộ sắp kết hôn, không biết tại sao mà trong lòng anh ấy luôn có một cảm giác trống vắng, chủ nghĩa không kết hôn trước nay luôn kiên định chưa bao giờ dao động giờ đây bỗng nhiên không còn kiên định như vậy nữa.
-
Bà Tống là người chủ hôn.
Bà ấy rất có tiếng nói trong số những thân thích nhà họ Tống, mấy người thân thích nhà họ Tống đều rối rít đến chào hỏi rồi nói chuyện với bà ấy, cũng hỏi thăm chút tin tức về cô dâu.
Bà Tống cảm thấy trong cuộc hôn nhân này bà ấy cũng xem như là bà mai, thế nên hôm nay bà ấy rất vui mừng, đối với ai cũng đều cười tủm tỉm: “Cô dâu chính là người tôi nhìn con bé lớn lên từ bé, là đứa trẻ rất tốt.”
Ánh mắt bà Tống nghiêm khắc, bà ấy đã nói tốt vậy dĩ nhiên là người tốt.
Mặc dù bọn họ cũng đều đã nghe nói về tình hình gia đình của cô dâu, cũng lén lút bàn tán nhưng chẳng qua cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã trước mặt bà Tống. Thành ra khi bà Tống nói vậy, mấy người họ đều phối hợp nói vài câu dễ nghe, trong chốc lát bầu không khí hòa thuận tràn ngập khắp nơi.
Lúc này hội trường hôn lễ đang hết sức náo nhiệt.
Trong phòng cô dâu cũng rất náo nhiệt.
Tối hôm qua Ôn Kiều ngủ ở khách sạn, năm rưỡi sáng đã dậy trang điểm, Mục Thanh đã cố ý hẹn trước lịch trình với chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho Ôn Kiều lúc chụp ảnh cưới lần trước, để hôm nay cô ấy đến trang điểm cô dâu cho Ôn Kiểu. Bởi vì lần chụp ảnh cưới lần trước đã thử rất nhiều layout makeup nên lần này bớt được không ít việc, cô ấy biết kiểu trang điểm nào mới thích hợp với Ôn Kiều nhất.
Mục Thanh và Lê Tư Ý đã đến từ lúc chưa đến sáu giờ, phù dâu cũng có rất nhiều chuyện phải làm.
Mục Thanh là người sản xuất chương trình truyền hình nên năng lực tổ chức khống chế hiện trường cũng không thể chê vào đâu được, mọi chuyện xảy ra trong hội trường hôn lễ đều do cô ấy xử lý.
Nhìn thì có vẻ Ôn Kiều cũng chỉ cần yên tâm chuẩn bị đợi lát nữa lên sân khấu nhưng thực ra bây giờ Ôn Kiều cũng không yên tâm chút nào. Cô đang ngồi trên ghế đọc thuộc lòng những lời mà lát nữa phải nói trong hôn lễ, những lời này là tối hôm qua có vắt óc viết ra. Kết quả hôm nay cô đã đọc thuộc cả buổi sáng vẫn không đọc thuộc được, chủ yếu do cô căng thẳng, trái tim cứ đập thình thịch như trống đánh, đầu óc cũng mơ màng như rơi vào hôn mê, luôn cảm thấy có một cảm giác không chân thật.
Cô ngồi đây, mặc trên người chiếc áo cưới lộng lẫy như trong mơ.
Thế mà cô sắp thật sự kết hôn với Tống Thời Ngộ.
“Đang học thuộc lòng sao?” Mục Thanh đẩy cửa đi từ bên ngoài vào, thấy Ôn Kiều vẫn đang cầm tờ bản thảo ngồi ngây ra, cô ấy không nhịn được lấy tờ giấy trong tay cô đi, sau đó vo lại thành hình tròn ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Ôn Kiều ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Mục Thanh!”
Lê Tư Ý ở bên cạnh sững sờ trước hành động của Mục Thanh: “Cậu làm gì thế?”
Mục Thanh nhíu mày: “Đừng nói bây giờ cậu không nhớ được, cho dù bây giờ cậu có nhớ đi chăng nữa thì chốc nữa lên sân khấu chắc chắn cậu cũng sẽ đầu óc trống rỗng, không nhớ được gì mà thôi.”
Ôn Kiều há to miệng, phát hiện mình không phản bác được lời cô ấy nói.
Mục Thanh nói: “Cho nên cậu đừng phí sức như vậy nữa, càng học thuộc chỉ tổ càng căng thẳng thêm thôi, cậu cứ thả lỏng nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa lên sân khấu cậu cứ nói những gì cậu nghĩ với Tống Thời Ngộ là được rồi.”
Ôn Kiều nghe cô ấy nói xong thì trái lại cũng đã thở phào nhẹ nhõm, bả vai đang căng cứng gồng lên cũng thả lỏng xuống, trên mặt cũng nở nụ cười: “Cậu nói cũng đúng.”
Giọng điệu Mục Thanh như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cũng chỉ là kết hôn thôi mà, thế mà cậu căng thẳng như thế này sao?”
Ôn Kiều cười gượng hai tiếng: “Đây là lần đầu tiên tớ kết hôn mà.”
Mục Thanh bị cô chọc cười: “Sao nào? Cậu còn muốn có lần thứ hai hay sao?”
Lê Tư Ý trừng mắt nhìn Mục Thanh một chút: “Đây là kết hôn đấy? Sao cậu lại nói những lời xui xẻo như thế chứ!”
Mặc dù Lê Tư Ý lúc nào cũng thích cãi nhau tay đôi, gây hấn với Mục Thanh nhưng Mục Thanh lại không hề ghét cô ấy, mà trái lại cô ấy lại còn cảm thấy có lúc Lê Tư Ý vẫn rất đáng yêu.
Bây giờ bị cô ấy trừng mắt, Mục Thanh cũng chỉ nở một nụ cười bao dung, sau đó nói với Ôn Kiều: “Đừng căng thẳng, lát nữa bọn tớ đều ở đây, đều ở bên cạnh cậu.”
Cô ấy nắm chặt vai Ôn Kiều, hơi bóp nhẹ vai cô.
Hiếm khi Lê Tư Ý không cãi nhau với Mục Thanh, cô ấy cũng nói: “Đúng đấy, có cái gì mà phải căng thẳng, bọn tớ đều ở đây.”
Hai người bọn họ đều mặc váy phù dâu màu lam nhạt, kiểu dáng của váy đều do hai người họ bàn bạc với nhau rồi đích thân chọn ra để sao cho khi đứng bên cạnh cô dâu, hai người sẽ không cướp đi sự nổi bật của cô dâu nhưng đồng thời trông hai người vẫn phải trang nhã, khéo léo.
Thậm chí Lê Tư Ý còn cố ý trang điểm nhạt hơn bình thường rất nhiều nhưng trông cô ấy vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ôn Kiều nhìn hai người bạn thân của mình, trong lòng bình tĩnh hơn không ít. Cô nghĩ mình có thể có hai người bạn thân như hai cô ấy, cô cảm động trong lòng, không khỏi nắm chặt tay hai người họ, nở nụ cười dịu dàng với hai người.
Đúng lúc này, cô phát hiện ở cửa có một cái đầu nhỏ đang ló đầu vào nhìn.
Cô lập tức cười, vẫy tay với cậu: “Hạ Xán, đi vào đi.”
Hạ Xán đang thập thò ở cửa nhìn lén thấy mình bị bắt quả tang thì phản ứng đầu tiên chính là giật mình, sau đó cậu lại bình tĩnh nhìn vào, lập tức kinh ngạc há to miệng, chỉ thấy Ôn Kiều mặc váy cưới trắng tinh, bồng bềnh như đám mây, mắt cười dịu dàng, mái tóc dài đen nhánh búi lên, mảnh vải trắng thiêng liêng cài từ trên đỉnh đầu rủ xuống xõa tung ra đằng sau cô.
Hạ Xán nhìn đến ngây người, thẫn thờ đi đến trước mặt Ôn Kiều, đôi mắt đen láy như dính vào người cô, cũng sắp không thấy sự thông minh, lanh lợi ngày thường đâu nữa, cậu chỉ đờ đẫn nói: “Chị Ôn Kiều, hôm nay chị đẹp quá, cứ như tiên nữ vậy.”
Ôn Kiều hơi nở nụ cười: “Cảm ơn em nhé, mẹ và anh trai em đến rồi sao?”
Hạ Xán gật gật đầu: “Bọn họ đang ở đằng trước ạ, chỉ có một mình em chạy ra ngoài thôi, chị ơi, Bình An đâu ạ? Sao em không nhìn thấy em ấy?”
Hạ Xán vừa nói dứt lời, Bình An đã đi từ trong phòng ra, cậu bé mặc một bộ âu phục nhỏ màu đen, trước cổ còn thắt một cái nơ nhỏ màu đỏ, tóc cũng dùng sáp vuốt tóc vuốt hết ra đằng sau, dáng vẻ cậu bé bây giờ mang theo một khí chất cao quý, quả thực chính là một vị hoàng tử nhỏ tuấn tú.
Hạ Xán nhìn thấy Bình An như vậy thì kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Bình An, có phần không dám đi qua chỗ cậu bé.
Trái lại Bình An lại chủ động đi tới chỗ Hạ Xán hỏi: “Anh đang tìm em sao?”
Cuối cùng Hạ Xán cũng khép được cái miệng đang há hốc ra vì kinh ngạc của mình lại: “Bình An, sao, sao em lại ăn mặc như thế này vậy?”
Bình An trịnh trọng nói: “Em là hoa đồng của chị.”
Lê Tư Ý phì cười một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Bình An hơi cau đôi lông mày xinh xắn của mình lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Tư Ý.
Lê Tư Ý giấu đầu hở đuôi nói: “Chị xin lỗi nhé Bình An, không phải chị cười em đâu. Hôm nay em thật sự rất đẹp trai, cẩn thận cướp đi sự nổi bật của anh rể của em đấy.”
Lúc này lại có một cô bé chạy ra từ trong căn phòng vừa này Bình An đi ra, miệng cô bé còn đang làm nũng giống như oán trách: “Anh Bình An! Sao anh không đợi em thế!”
Cô bé này là con gái của một em gái họ Tống Thời Ngộ, nhỏ hơn Bình An hai tuổi, vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, hôm nay cô bé sánh đôi với Bình An làm hoa đồng nhỏ, mặc váy công chúa bồng bềnh màu trắng, trên đỉnh đầu còn đội một cái vòng hoa, trông giống như một thiên sứ nhỏ.
Cô bé chu miệng nhỏ đi đến bên cạnh Bình An, hai mắt mở to tò mò nhìn Hạ Xán, hỏi: “Anh là ai vậy?”
Hạ Xán nhìn hai đứa bé đứng cạnh nhau, trông hai người họ quả thực giống như công chúa nhỏ và hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích vậy, sau đó cậu lại nhìn lại cáo tun và quần đùi mình đang mặc một chút, đột nhiên cảm thấy có chút ghen tỵ, còn có một cảm giác nguy hiểm không rõ ràng, cảm thấy bạn tốt của mình sắp bị cướp đi, cậu lập tức to giọng tuyên bố chủ quyền: “Anh là bạn tốt nhất của Bình An!”
Cô bé “À” một tiếng: “Em cũng là bạn tốt của anh Bình An, em tên là Triệu Hiểu Đồng.”
Hạ Xán bực bội nói: “Hôm nay em mới quen Bình An, sao lại là bạn tốt của em ấy rồi, Bình An chỉ có một người bạn tốt thôi, đó chính là anh.”
Cô bé tuy nhỏ nhưng rất ranh ma: “Chẳng lẽ anh chưa nghe câu vừa gặp đã yêu sao?”
Mấy người Ôn Kiều nghe cô bé nói vậy thì lập tức đều thấy buồn cười.
Mặt Hạ Xán đỏ lên, còn có chút tủi thân, tội nghiệp nhìn Bình An, hi vọng Bình An có thể đứng ra lấy lại công bằng cho mình.
Bình An “chững chạc” nói: “Em ấy vẫn là một đứa trẻ, anh đừng tranh cãi với em ấy nữa.”
Hạ Xán lập tức lại vểnh cái đuôi lên, nói với cô bé: “Đúng, em vẫn chỉ là đứa trẻ, anh không thèm tranh cãi với em.”
Cô bé lập tức nóng nảy: “Em không phải trẻ con.”
Rốt cuộc Lê Tư Ý không nhịn được “Phụt” một tiếng, bật cười thành tiếng.
Lúc này Tiểu Lý phụ trách việc liên hệ của công ty tổ chức tiệc cưới bỗng nhiên chạy đến: “Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi qua thôi.”
Mục Thanh cười vươn tay ra với cô: “Đến đây nào, cô dâu.”
Ôn Kiều nhìn hai người họ, hít sâu một hơi, sau đó cười cười nắm tay Mục Thanh, chậm rãi đứng dậy.