Có lẽ đã lâu rồi nên khi nghe thấy mấy chữ hoa khôi lớp này, Ôn Kiều vẫn đứng hình mất hai giây, cô nghĩ mãi mới ra cái tên của người đó, kinh ngạc hỏi: "Cậu nói là Hồ Ánh Tuyền à? Cô ta cũng tới ư?"
Vì có khuôn mặt xinh đẹp nên lúc học đại học Hồ Ánh Tuyền được chọn đi quay quảng cáo, cứ như vậy mà bước chân vào giới giải trí. Tuy ngoại hình của cô ta nổi bật giữa những người bình thường nhưng khi bước chân vào giới giải trí thì lại trở nên nhạt nhòa, bây giờ vẫn chỉ là ngôi sao không có tiếng tăm gì. Năm ngoái Ôn Kiều còn thấy cô ta trong một bộ phim truyền hình, tạo hình cổ trang đó không quá phù hợp với Hồ Ánh Tuyền, cô ta diễn một nhân vật không quan trọng trong môn phái của nữ chính.
Trên mạng thì bị chế giễu, khi đứng cạnh nữ chính lại càng mờ nhạt không ai chú ý đến cô ta.
Lúc đó Ôn Kiều còn không nhịn được mà thở dài, không biết trong thực tế người nổi tiếng đẹp đến mức nào.
Cho dù chỉ là một diễn viên không có tiếng tăm nhưng cũng được coi là một ngôi sao nhỏ từng lộ mặt trên TV, Ôn Kiều không ngờ cô ta cũng tới.
Cô nhớ lại năm lớp mười một Hồ Ánh Tuyền từng tỏ tình với Tống Thời Ngộ.
Có lẽ Mục Thanh nhắc tới cô ta cũng vì lý do này, Tống Thời Ngộ luôn đến lớp tìm cô nên Hồ Ánh Tuyền vẫn luôn nghi ngờ cô và Tống Thời Ngộ có gì đó, cho nên cô ta luôn công khai hoặc ngấm ngầm nhằm vào cô.
Nhưng mà cô vẫn không hề có ý định đi so sánh bản thân với Hồ Ánh Tuyền.
Ôn Kiều hiểu rõ bản thân mình, cho dù có ăn mặc trang điểm thế nào cũng không thể làm cho Hồ Ánh Tuyền nổi tiếng xinh đẹp năm học cấp ba phải lu mờ được. Câu nói trước đó của Mục Thanh mới là thứ khiến cô thay đổi suy nghĩ, không thể để người khác nghĩ rằng cô không tốt được.
Vì thế Ôn Kiều ngoan ngoãn ngồi xuống để Mục Thanh thể hiện tài năng trên mặt cô.
"Trang điểm nhẹ là được rồi, cậu đừng có trang điểm đậm đấy." Ôn Kiều lo lắng không yên nói.
"Yên tâm đi, tớ biết tính toán mà." Mục Thanh lần lượt lấy đồ trong túi đựng mỹ phẩm ra tự tin nói.
Mục Thanh bắt đầu trang điểm từ cấp ba, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng đang kiếm cơm trong giới giải trí, không nói đến cái khác nhưng ít nhất thẩm mỹ của cô ấy được cải thiện rõ rệt.
Có sự đảm bảo này Ôn Kiều mới yên tâm để Mục Thanh trang điểm.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thậm chí cô còn không nhớ nổi lần trước mình trang điểm là lúc nào, không phải cô không yêu thích cái đẹp mà là vì ngày nào cô cũng bị hun đầy khói bếp nên không có điều kiện. Hơn nữa cô cũng không có dịp nào cần phải trang điểm cả nên quanh năm suốt tháng cô luôn để mặt mộc, cũng vì thế mà đỡ được không ít tiền mua đồ trang điểm.
Đến cả chai lọ dưỡng da trên bồn rửa mặt cũng do Mục Thanh tặng, sau khi Mục Thanh mở bao bì thấy không hợp lắm nên đưa cho cô dùng. Mục Thanh đưa cho cô cái gì thì cô dùng cái đó, cô không cảm giác được loại nào dùng tốt loại nào không, dù sao chúng đều rất đắt nên có thể yên tâm thoải mái bôi lên mặt.
"So sánh người với người tức chết đi được mà, tớ chăm sóc da cẩn thận như vậy mà mới miễn cưỡng được như bây giờ. Cậu xem cậu này, ngày nào cậu cũng bị hun khói trong bếp, lại còn dùng đồ dưỡng da tớ tiện tay đưa cho cậu, thế mà làn da của cậu vẫn đẹp như thế này, có bôi kem nền lên cũng cảm thấy dư thừa." Mục Thanh vừa bôi kem nền cho Ôn Kiều vừa nói.
Bởi vì có Ôn Kiều, Mục Thanh mới thực sự hiểu rằng làn da có đẹp hay không 70% dựa vào trời cho, 30% dựa vào can thiệp bên ngoài.
Ôn Kiều nhắm mắt lại để miếng m út trang điểm chạm nhẹ lên mặt mình, cô cười nói: "Tớ cũng không tức giận vì cậu xinh đẹp hơn tớ cơ mà."
Cả nhà bọn họ sinh ra đã có làn da trắng, da của bà nội, bác cả và Bình An cũng rất trắng, trước đó làn da của cô ngăm đen vì suốt ngày phơi mặt dưới ánh mặt trời, sau này đi làm không tiếp xúc với ánh mặt trời nữa thì làn da của cô mới từ từ trắng lên.
Mục Thanh lườm cô: "Có phải cậu hiểu lầm gì về khuôn mặt của mình không?"
Mục Thanh luôn bị "sự khiêm tốn" của Ôn Kiều chọc phát cáu, rõ ràng có ưu điểm tốt như vậy lại không biết đường ăn mặc trang điểm cho phù hợp, đúng là sự lãng phí đáng xấu hổ.
Bây giờ ra ngoài đường còn có mấy người đẹp tự nhiên chứ, một là đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, hai là có kỹ năng trang điểm siêu phàm, dù tệ đến đâu thì cũng phải tô son vẽ được cái lông mày mới ra ngoài đường.
Đâu giống như Ôn Kiều quanh năm suốt tháng để mặt mộc không trang điểm, lại còn hoàn toàn tự nhiên không thêm bất cứ một cái gì khác. Thật ra chỉ với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da trắng tự nhiên này đã vượt qua 99% người khác rồi, chỉ cần các đường nét trên khuôn mặt không có khuyết điểm quá lớn thì cũng không đến nỗi nào. Mặc dù đường nét trên mặt Ôn Kiều không quá đẹp nhưng tất cả trông vô cùng gọn gàng, không có khuyết điểm, khi kết hợp lại với nhau cũng tạo cảm giác hài hòa dễ chịu, dù không trang điểm cũng xinh đẹp thanh tú.
Cô phần lớn là bị cách ăn mặc kéo xuống, mái tóc đen bóng luôn buộc kiểu đuôi ngựa thấp, mùa hè luôn mặc áo phông quần jeans bình thường, mùa đông lần lượt mặc áo khoác bông màu xám và đen thay phiên nhau.
Hôm nay Mục Thanh quyết tâm phải trang điểm thật đẹp cho Ôn Kiều, khiến cô nhận ra rằng lãng phí ưu điểm tốt như vậy là sai lầm lớn cỡ nào.
Mái tóc đen óng ả của Ôn Kiều vừa dài vừa dày nhưng mà lông mày và lông mi tệ hơn rất nhiều. Lông mày mềm mỏng, lông mi rất dài, tuy hơi thưa một chút nhưng dáng mày khá đẹp, Mục Thanh chỉ cần tỉa bớt một chút là đẹp rồi không cần phải tỉa lại lông mày nữa.
Cô ấy hơi khuỵu gối xuống, cong eo dùng cây bút chì kẻ lông mày màu nâu sẫm trong tay, nhẹ nhàng phác thảo hình dáng lông mày. Nó có hình dáng mềm mại rất phù hợp khuôn mặt và tính tình hiền lành của Ôn Kiều.
Tuy đôi mắt của Ôn Kiều không to lắm nhưng lại rất đẹp, mắt hai mí hình quạt, mí mắt được phủ một lớp màu trắng mỏng manh, bên trên bôi một lớp mỏng màu hồng nhạt. Trong trắng có hồng nhưng không hề có cảm giác như bị sưng tấy, mà lại càng khiến cho đôi mắt đen kia của cô lộ vẻ trong trẻo, lông mi dài cong vút từ phần gốc.
Phấn má hồng, phấn highlight, phấn tạo khối cũng chỉ bôi một lớp nhàn nhạt.
Cuối cùng Mục Thanh bôi một lớp son bóng mỏng màu đỏ lên môi Ôn Kiều, sau đó cô ấy lui về phía sau hai bước, đứng nhìn từ xa sau đó hài lòng nhận xét: "Hoàn hảo!"
Bình An vẫn luôn nhìn từng động tác của Mục Thanh với ánh mắt sáng ngời, như thể vừa chứng kiến sự ra đời của một ma thuật nào đó, cậu bé không nhịn được mà thốt lên: "Chị ơi, chị xinh quá."
Ôn Kiều hơi xấu hổ: "Để chị đi xem." Cô vừa nói vừa đứng dậy.
"Đừng! Đừng có vội." Mục Thanh lập tức ấn cô xuống: "Chờ tớ làm cho cậu một kiểu tóc đã." Cô ấy vừa nói vừa chỉ huy Bình An lấy máy uốn tóc trong vali ra, cô ấy rút phích cắm đèn bàn rồi cắm máy uốn tóc vào chờ nhiệt: "Sau khi tớ làm xong tạo hình thì cậu hẵng đi xem."
Ôn Kiều đành kiên nhẫn ngồi xuống, chẳng qua là hơi lo lắng một chút: "Mấy giờ rồi? Lát nữa tớ còn phải đưa Bình An đến nhà Hạ Xán nữa, không được đến muộn đâu."
Mục Thanh nói: "Có nhiều người như vậy mà, sao cậu phải lo lắng sẽ đến muộn nhỉ?"
Ôn Kiều "à" một tiếng rồi hỏi: "Nhiều người lắm à? Ở đó có bao nhiêu người thế?"
Mục Thanh nói: "Hình như có ít nhất bốn mươi đến năm mươi người thì phải, lần này náo nhiệt lắm đấy, nghe nói đặt trước một phòng tiệc buffet tại nhà hàng Bốn Mùa, giá cả cũng không rẻ đâu. Tớ nghe bảo lần này Tống Thời Ngộ cũng sẽ đi, đồng thời còn là nhà tài trợ lớn nhất nữa."
Ôn Kiều không lên tiếng.
Mục Thanh cầm máy uốn tóc đã đủ nhiệt lên bắt đầu làm tóc cho cô, vừa uốn vừa nói: "Bây giờ cậu và Tống Thời Ngộ thế nào rồi?"
"Không thế nào cả." Ôn Kiều chột dạ đáp.
Mục Thanh "hừ" một tiếng, cô ấy không vạch trần cô mà nói tiếp: "Tớ nói này, cậu cố chấp thật đấy, tại sao cậu cứ phải để ý đến chuyện khoảng cách giữa hai người vậy chứ? Tống Thời Ngộ không quan tâm thì cậu quan tâm làm cái gì hả? Đây là chuyện tốt người khác cầu cũng không được, còn cậu lại luôn trốn tránh."
Ôn Kiều cảm thấy khó mà nói cho Mục Thanh biết bây giờ bản thân cô đang nghĩ gì nên đành ngoan ngoãn lắng nghe.
Mục Thanh cho rằng Ôn Kiều không muốn nhắc tới nên cũng không nói đến chuyện này nữa mà chuyển sang chủ đề khác.
"Được rồi, uốn đến mức này thôi." Mục Thanh vừa nói vừa rút máy uốn tóc ra, ngắm nhìn tạo hình hoàn toàn mới của Ôn Kiều một chút, cô ấy hài lòng gật đầu: "Tớ nên đổi nghề làm nhà tạo mẫu thôi."
Ôn Kiều hỏi: "Bây giờ tớ có thể soi gương được chưa?"
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Mục Thanh nâng nâng cằm: "Đi chiêm ngưỡng kiệt tác của tớ đi."
Ôn Kiều mỉm cười đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trong lòng cô cũng không hy vọng quá nhiều, cô chỉ hơi tò mò Mục Thanh đã thay đổi cô như thế nào. Cô bật điện phòng tắm, đứng trước gương nhìn bản thân mình trong gương, vậy mà cô lại đứng hình mất một lúc.
-
Mục Thanh đỗ xe ở ven đường ngồi trong xe đợi, Ôn Kiều đưa Bình An đến khu dân cư nhà Tạ Khánh Phương.
Ôn Kiều đã nói trước với Tạ Khánh Phương rồi, tối nay cô sẽ đưa Bình An đến nhà bà ấy, lát nữa về sẽ đón cậu bé.
Tất nhiên là Tạ Khánh Phương đồng ý.
Đã có kết quả thi của Bình An và Hạ Xán, không có gì ngoài ý muốn Bình An đã đứng đầu toàn khối. Hạ Xán cũng tiến bộ nhanh chóng, trước kia môn Toán của cậu luôn chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn, mà lần này cậu lại thi được 86 điểm. Thành tích trong lớp cũng tăng nhanh từ top 40 lên top 20 của lớp, các giáo viên đều gửi một đoạn tin nhắn thật dài trên WeChat để chúc mừng Hạ Xán.
Đương nhiên Tạ Khánh Phương biết đó là công lao của ai, bây giờ thái độ học tập của Hạ Xán nghiêm túc hơn trước rất nhiều. Cậu biết tự giác làm bài tập hè mà không cần bà ấy phải nhắc nhở, cậu còn nói mình phải cố gắng học tập hơn nữa để không thua kém Bình An quá nhiều.
Tạ Khánh Phương cảm động đến mức cho Hạ Xán những cánh hoa mà bà ấy đã ủ rất lâu, bây giờ bà ấy mong Bình An có thể ở nhà bà ấy luôn, như vậy mới có thể thay đổi Hạ Xán đến cùng.
Khi chuông cửa vang lên, Hạ Xán đang ngồi ở trên ghế sô pha xem TV lập tức đứng bật dậy: "Chắc chắn là Bình An!"
Sau đó cậu nóng lòng xỏ dép chạy ra mở cửa.
Hạ Trừng hơi do dự một lát rồi cũng ấn tắt điện thoại, đứng dậy đi qua đó.
"Oa! Chị Ôn Kiều! Hôm nay chị xinh quá đi!"
Chưa đi đến cửa đã nghe thấy giọng điệu khoa trương của Hạ Xán.
Lúc Hạ Trừng đi đến, Ôn Kiều đang dặn dò Bình An chuyện gì đó, sau khi dặn dò xong cô ngẩng đầu lên nhìn anh ấy bằng ánh mắt kinh ngạc: "Hạ Trừng, hôm nay cậu ở nhà à."
Trong giây phút Ôn Kiều ngẩng đầu lên, Hạ Trừng hơi thất thần, trái tim như lỡ mất một nhịp, đôi mắt như ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ấy vô thức hỏi: "Cô trang điểm à?"
Anh ấy chưa bao giờ thấy Ôn Kiều trang điểm, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cô mặc váy, Ôn Kiều trong ấn tượng của anh ấy mãi mãi gọn gàng giản dị.
Anh ấy không ngờ khi Ôn Kiều thay đổi cách ăn mặc sẽ xinh đẹp đến vậy.
Đôi lông mày thưa của Ôn Kiều được vẽ bằng những đường cong mềm mại, đôi mắt trong veo dịu dàng, lông mi vừa dài vừa cong, mặc dù mũi không cao lắm nhưng chóp mũi vểnh cao, đôi môi đầy đặn ẩm ướt màu hồng phấn. Mái tóc dài luôn bị buộc thành đuôi ngựa nay đã được buông xõa, đuôi tóc được uốn thành hình vòng cung tự nhiên, có vài sợi tóc mềm mại rủ xuống vai. Cô đang mặc trên người một chiếc váy màu vàng nghệ, nó làm cho làn da vốn đã trắng của cô gần như bừng sáng.