Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi

Chương 55




Trên xe.

Tống Thời Ngộ nói: “Tối hôm qua em uống say, hôm nay đừng đến quán ăn nữa, nghỉ ngơi một ngày đi.” Anh dừng lại một chút, dường như cảm thấy lời nói của mình không đủ thuyết phục bèn nói thêm: “Không phải Bình An đang nghỉ hè sao, nhân cơ hội này dẫn thằng bé đi chơi một ngày. Hôm nay thời tiết rất đẹp nhưng qua mấy ngày nữa trời sẽ lại mưa đó.”

Ôn Kiều do dự một lát, hình như Bình An đã nghỉ hè được một khoảng thời gian, ngày nào cậu bé cũng đi cùng cô đến quán rồi ngoan ngoãn ngồi bên đọc sách viết bài, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Bình An đang ngồi ở ghế sau, thấy cặp mắt xinh đẹp kia đang trông mong nhìn cô, tuy cậu bé chưa bao giờ nói ra nhưng trong mắt cậu lại hiện rõ sự mong đợi.

Cô mềm lòng, nghĩ rằng gần đây Ôn Hoa và những người khác có thể ứng phó với việc trong quán vào buổi tối, vì thế mới nói với Bình An: “Bình An, buổi trưa chị sẽ hoàn thành xong công việc, buổi chiều dẫn em đi chơi được không?”

Bình An mong chờ điều này đã lâu, hiện tại Ôn Kiều nói sẽ dẫn cậu bé đi chơi, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy: “Được ạ!”

Ôn Kiều không nhịn được mỉm cười khi thấy cậu bé vui vẻ như vậy.

Lúc này Tống Thời Ngộ mới bình tĩnh hỏi: “Hai chị em định đi đâu chơi?”

Ôn Kiều cười nói: “Bình An thích tuyết, tôi đã hứa với thằng bé sẽ dẫn nó đến thế giới băng tuyết chơi rồi.”

Tống Thời Ngộ liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Thật sao? Thật trùng hợp, trước đây anh cũng luôn muốn đến đó nhưng không có ai đi cùng. Cũng đúng lúc hôm nay anh không đi làm, anh sẽ đưa đón hai chị em đi chơi một chuyến.” Không cho Ôn Kiều có cơ hội từ chối, anh nghiêng đầu nói với Bình An ngồi ở ghế sau: “Bình An à, anh có thể dạy em cách trượt tuyết.”

Đôi mắt Bình An sáng lên, cậu bé nhích người về phía trước, vẻ mặt phấn khích hiếm thấy hỏi chuyện: “Thật sao? Anh có thể trượt tuyết thật ạ?”

Ôn Kiều rất ít khi nhìn thấy Bình An như thế này, lời từ chối vừa ra khỏi miệng đã phải im lặng nuốt xuống, lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Tống Thời Ngộ mỉm cười, liếc nhìn Ôn Kiều một cái rồi nói: “Anh học trượt tuyết từ năm sáu tuổi, hôm nay anh đảm bảo sẽ chỉ dạy em thật tốt.”

Bình An ngừng nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn Ôn Kiều tràn đầy trông mong và háo hức, chỉ chờ đợi cô gật đầu đồng ý.

Ôn Kiều nhìn cậu bé rồi lại nhìn Tống Thời Ngộ, cô không thể không thỏa hiệp: “Được rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An sáng lên, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tống Thời Ngộ cũng nở một nụ cười trông vô cùng khả nghi, chỉ là trong một cái chớp mắt, nụ cười ấy đã hoàn toàn biến mất.

Ôn Kiều về nhà trước, tắm rửa thay quần áo sau đó dẫn Bình An đi đến cửa hàng.

Ôn Hoa quan tâm hỏi Ôn Kiều mấy câu rồi không hỏi thêm gì nữa, còn Trần San San cứ liên tục dò hỏi mấy câu rất kỳ quái, thấy không moi được tin tức gì từ chỗ Ôn Kiều nên mới quay sang hỏi chuyện Bình An, rốt cuộc thì cô ta vẫn không biết được gì từ chỗ cậu bé cả.

Một rưỡi chiều xong việc ở quán, Ôn Kiều quay về tắm rửa thay quần áo, đương nhiên nếu đi trượt tuyết thì không thể mặc váy rồi, cô chọn tới chọn lui, rốt cuộc áo thun và quần jeans vẫn thuận tiện nhất.

Lúc hai giờ, cô dẫn Bình An xuống tầng đúng giờ.

Tống Thời Ngộ đã đợi ở tầng dưới.

Ôn Kiều vừa lên xe thìngáp một cái, hai mắt nhòe đi vì hơi nước.

Tống Thời Ngộ nói: “Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi. Khoảng bốn mươi phút nữa mới đến nơi, khi nào đến anh sẽ gọi em dậy.”

Thế giới băng tuyết cách trung tâm thành phố tương đối xa, có thể coi là vùng ngoại ô, nếu đi xe buýt thì phải mất hơn một giờ mới đến nơi.

Nghe được lời này của Tống Thời Ngộ, Ôn Kiều không nhịn được nữa, cô nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi Tống Thời Ngộ đánh thức cô dậy, cổ cô như sắp gãy đến nơi, cô vừa xuống xe vừa ôm cổ đầy đau đớn.

Sau khi xuống xe, một nữ nhân viên trẻ tuổi đeo thẻ nhân viên đến đón, cô ấy nói mình họ Trương, là người hướng dẫn được chỉ định cho bọn họ.

Dung mạo Tiểu Trương khá thanh tú, ăn nói khá lưu loát, mỉm cười giới thiệu: “Ở đây chúng tôi có hai khu chính là khu trượt tuyết và khu vui chơi giải trí trên tuyết. Khu trượt tuyết có hoạt động chủ yếu là trượt tuyết, còn khu vui chơi giải trí trên tuyết có rất nhiều thể loại, rất phù hợp với trẻ nhỏ. Chúng ta có thể đến khu giải trí một lúc rồi đi trượt tuyết cũng được.”

Tiếp theo cô ấy dẫn bọn họ lựa chọn đồ trang bị.

Sau khi chọn được bộ đồ và giày đi tuyết thích hợp, cô ấy còn rất nhiệt tình giúp Bình An mặc bộ đồ và đi giày.

Ôn Kiều chọn được một bộ đồ màu trắng nhưng khóa kéo hình như có vấn đề, cô cúi đầu loay hoay xử lý. Tống Thời Ngộ mặc bộ đồ tuyết của mình vào xong xuôi rồi đi tới giúp cô kéo khóa, thử đi thử lại hai lần, anh mới kéo khóa lên đến tận cằm cô.

Đôi mắt Tống Thời Ngộ lóe lên một nụ cười: “Trông em như một con chim cánh cụt vậy.”

Ôn Kiều bất mãn ngẩng đầu nhưng vừa nhìn thấy anh, cô đã phải giật mình.

Tống Thời Ngộ cũng mặc bộ đồ màu trắng giống như của cô, bộ đồ nặng nề, cồng kềnh như vậy khi cô mặc vào trông giống hệt như một con chim cánh cụt nhưng khi anh mặc vào trông anh không mập mạp chút nào, vẫn dáng người cao ráo, chân dài, đẹp trai, kết hợp với nước da trắng trẻo, hơn nữa trông anh rất trẻ trung, toàn thân như bừng sáng.

“Bạn nhỏ này cũng mặc xong rồi!” Tiểu Trương dẫn Bình An tới: “Thật đáng yêu!”

Bình An cũng mặc bộ đồ trắng, đội một chiếc mũ lông, quả thật trông cậu bé vô cùng dễ thương!

Tống Thời Ngộ cười nói: “Bình An, em có thấy chị gái em có giống chim cánh cụt không?”

“Anh mới là chim cánh cụt đó!” Ôn Kiều trừng mắt nhìn anh rồi dẫn Bình An đi ra ngoài trước.

Bình An bị Ôn Kiều dắt đi, chỉ dám bịt miệng cười thầm.

Tiểu Trương không khỏi mỉm cười nói: “Anh Tống, gia đình ba người của anh trông thật hạnh phúc.”

Tống Thời Ngộ khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cô. Tôi rất cảm kích trước lời nói tốt đẹp này của cô.”

Tiểu Trương sửng sốt một chút, còn Tống Thời Ngộ đã sải bước đuổi theo với đôi chân dài của mình, rất nhanh đã đuổi kịp hai con “chim cánh cụt” nhỏ phía trước.

-

Sau khi vào khu giải trí, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, cho dù có mặc bộ đồ chuyên dụng thì bọn họ vẫn cảm thấy ớn lạnh, bàn tay và khuôn mặt để lộ ra ngoài lạnh như băng, trên mặt đất còn có một lớp tuyết dày, lúc giẫm lên còn vang lên tiếng kêu lạo xạo vui tai.

Bình An vừa chạm vào tuyết là hai mắt đã sáng lên, cậu bé còn không thèm nghe Tiểu Trương giới thiệu một vòng đã ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cầm một nắm tuyết đưa đến trước mặt Ôn Kiều giống như một món đồ quý hiếm nào đó, đôi mắt sáng ngời: “Chị ơi, tuyết thật đấy!”

Đã lâu Ôn Kiều không thấy cậu bé vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng nhanh chóng vui lên, cười hỏi: “Em có vui không?”

Bình An dùng sức gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống đất, dùng hai bàn tay nhỏ bé nghịch tuyết trên mặt đất.

Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Kiều tới đây, cô cũng không nhịn được ngồi xuống vo tròn một nắm tuyết, bấy giờ mới phát hiện ra loại tuyết này rất khác so với tuyết rơi tự nhiên, không hề bị tơi xốp bung ra, chỉ cần vo tròn một chút là bàn tay đã thấm hơi lạnh, giữa mùa hè nhưng được cảm nhận cảm giác thật sự tuyệt vời.

Mặc dù hôm nay không phải cuối tuần nhưng có rất nhiều người có mặt ở đây, phần lớn đều là phụ huynh dẫn theo con cái, trẻ con cũng rất đông.

Bình An đẹp trai đáng yêu, nhanh chóng thu hút hai cô bé đến chơi cùng.

Ôn Kiều đắp nặn hình một người tuyết nhỏ, mấy cục tuyết Bình An mang đến cho cô đều được tạo thành người tuyết, cô còn khoe cho Tống Thời Ngộ xem: “Nhìn này, người tuyết đó!”

Tống Thời Ngộ nhìn gương mặt cô sống động, trái tim anh bất giác đập loạn nhịp nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Xấu quá, để anh làm cho em xem người tuyết là gì.” Nói xong, anh ngồi xổm xuống. cũng bắt đầu đào tuyết.

Tiểu Trương đứng sang một bên, ghen tị nhìn “gia đình ba người” bọn họ đang ngồi xổm trên mặt đất tranh nhau làm người tuyết nhỏ.

Hai người lớn và một đứa trẻ ngồi trên mặt đất, mỗi người bọn họ đều tập trung cao độ làm một người tuyết, nếu so sánh thì người tuyết của Bình An là người tuyết đẹp nhất.

Ôn Kiều đặt người tuyết nhỏ do chính mình làm vào lòng bàn tay rồi chụp ảnh một cái. Tống Thời Ngộ ở bên cạnh nói: “Xấu như vậy mà còn đòi chụp ảnh nữa.”

Ôn Kiều nói: “Anh có biết tôi vừa đặt tên cho nó là gì không?”

Tống Thời Ngộ buồn cười nói: “Em còn đặt tên cho nó nữa à.”

Ôn Kiều nói: “Đúng vậy, anh có muốn biết nó tên là gì không?”

Tống Thời Ngộ cười hỏi: “Tên là gì?”

Ôn Kiều nhịn cười nói: “Tên là Tống Tiểu Ngộ.”

Ai bảo anh nói nó xấu xí chứ?

Tống Thời Ngộ sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra rằng cô đang trả thù anh vì dám nói người tuyết nhỏ do cô làm trông thật xấu xí. Anh nhướng mày, giơ người tuyết nhỏ lên trong tay rồi nói: “Vậy tên người tuyết này tên là Ôn Tiểu Kiều.” Anh đặt người tuyết nhỏ vào tay Ôn Kiều rồi nói: “Chụp ảnh Tống Tiểu Ngộ và Ôn Tiểu Kiều cùng nhau đi.”

Ôn Kiều: “...”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Lúc này Bình An giơ người tuyết nhỏ do chính mình làm ra: “Vậy tên của bé tuyết này là gì ạ?”

Tống Thời Ngộ đề nghị: “Vậy gọi là Bình Tiểu An thì sao?”

Ôn Kiều không khỏi bật cười.

Bình An nói: “Có thể chụp cùng Bình Tiểu An được không ạ?”

Sau đó bọn họ mới phát hiện Ôn Kiều đã chuyển người tuyết trên tay sang cho Tống Thời Ngộ, Ôn Kiều nghiêm túc đứng chụp ảnh ba người tuyết nhỏ, Tống Thời Ngộ cũng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại,

Tiểu Trương đứng ở một bên vô thức nở nụ cười, cảm giác như mình phải ăn một đống cơm chó vậy, cô ấy không nhịn được lén lút dùng điện thoại di động chụp vài tấm ảnh.

Chụp ảnh xong, Tống Thời Ngộ trả lại người tuyết nhỏ do Ôn Kiều và Bình An làm, sau đó đưa điện thoại cho Tiểu Trương bên cạnh: “Tiểu Trương, cô giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh chung nhé.”

Tiểu Trương vội vàng đi tới nhận điện thoại: “Được!” Sau đó cô ấy cầm điện thoại đi đến một nơi cách bọn họ khoảng chừng hai mét.

Ôn Kiều chưa kịp phản ứng lại thì Tống Thời Ngộ đã quỳ xuống bên cạnh Bình An, hai người một lớn một nhỏ đều ngẩng đầu nhìn cô tràn đầy mong đợi.

Tiểu Trương đứng đó cầm điện thoại di động, cười nói: “Cô Ôn, cô cũng mau ngồi xuống đi.”

Ôn Kiều chỉ có thể làm theo chỉ dẫn, ngồi xuống ngay bên cạnh Bình An, ôm người tuyết nhỏ trong tay.

Tiểu Trương mở máy ảnh chĩa vào bọn họ, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình hô to: “Ôi! Trông ba người ăn ảnh, nhìn đẹp lắm. Nào, nhìn vào máy ảnh nhé, mỉm cười nào. 1, 2, 3, cà tím!”

Ôn Kiều có chút căng thẳng, không được tự nhiên mỉm cười một cái.

“Được rồi! Ảnh đẹp lắm!” Tiểu Trương đi tới rồi đưa ảnh cho bọn họ xem, nói đùa: “Đẹp thật đó, trông như ảnh chân dung vậy, đến tôi còn không ngờ mình chụp ảnh đỉnh như vậy đấy.”

Ôn Kiều không khỏi nghiêng người nhìn xem, quả thật có chút giật mình.

Ảnh chụp thực sự rất đẹp.

Trong ảnh, cô mỉm cười rụt rè, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, cười không lộ răng nhưng đôi mắt cong cong, Bình An nở nụ cười hiếm hoi, vẻ mặt rạng rỡ, trên tay là người tuyết nho nhỏ, đôi mắt đen láy sáng ngời. Còn Tống Thời Ngộ cũng mỉm cười vô cùng dịu dàng.

Bọn họ đều mặc bộ quần áo trắng như tuyết, trên tay cầm một người tuyết nhỏ, trông thật sự rất giống một gia đình ba người hạnh phúc.