Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi

Chương 47




Ôn Kiều hỏi Thiệu Mục Khang trước xem anh ta có phiền nếu Bình An đi cùng không.

Thiệu Mục Khang tỏ vẻ đồng ý nên cô mới dắt Bình An đi cùng. 

Cuối cùng Ôn Kiều cũng thay áo thun và quần jeans thành một bộ váy cotton thoải mái. 

Nhà hàng là do Ôn Kiều chọn, đó là một nhà hàng được đánh giá rất cao cho nên cô luôn muốn đến để nếm thử xem hương vị như thế nào đồng thời xem thử phong cách trang trí. Mặc dù cô có ý định mở nhà hàng vào hai năm sau nhưng không ảnh hưởng tới việc cô thu thập kinh nghiệm trước. 

Ôn Kiều đi chào hỏi mọi người trong quán trước rồi mới dắt Bình An lên xe xuất phát. 

Thiệu Mục Khang đề nghị lái xe đến đón cô nhưng cô đã từ chối, ngồi xe buýt thoải mái hơn nhiều.  

Ôn Kiều đưa Bình An đến trước mười phút nhưng không ngờ Thiệu Mục Khang còn tới sớm hơn bọn họ. 

Chiếc áo thun màu xanh da trời làm Thiệu Mục Khang có vẻ trẻ trung, nhìn giống như 24 - 25 tuổi, rất anh tuấn, dịu dàng và khí chất tao nhã. 

“Lớp trưởng.” Ôn Kiều chào hỏi Thiệu Mục Khang trước rồi nói với Bình An: “Bình An, chào anh đi.”

Bình An ngoan ngoãn chào một tiếng “anh”.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thiệu Mục Khang cười dịu dàng với cậu bé: “Chào em.” Sau đó nói với Ôn Kiều: “Chúng ta đi lên thôi.”

Ba người cùng nhau vào thang máy.

Từ lúc đi vào, Ôn Kiều luôn để ý tới trang trí và không gian bên trong.

Nhà hàng này kinh doanh rất tốt, Ôn Kiều nhìn sơ qua thì thấy mười mấy bàn ở sảnh chính đều có khách ngồi kín, hầu hết khách hàng đều là những người trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng, khoảng cách giữa các bàn cũng rất rộng. 

Ba người được đưa đến sảnh phụ, chỗ này còn một bàn bốn người và đây là bàn bốn người duy nhất còn trống. 

Họ vừa ngồi xuống, lập tức có phục vụ mang đến một bình nước chanh, một bình trà nóng và một cái thực đơn.  

Thiệu Mục Khang đưa thực đơn cho Ôn Kiều: “Cậu gọi món đi.”

Ôn Kiều cứ nghĩ mình sẽ thanh toán nên cô cũng không khách sáo, hơn nữa cô cũng muốn ăn thử đồ ăn ở đây nên hỏi anh ta: “Cậu có ăn kiêng hay không ăn được món gì không?”

Thiệu Mục Khang đáp: “Không có, cậu gọi thoải mái đi.”

Ôn Kiều đã tìm hiểu trước nên cô gọi ba món được ưa thích nhất trong nhà hàng, sau khi hỏi Bình An thì đưa thực đơn cho Thiệu Mục Khang để anh ta gọi thêm hai món. 

“Gọi nhiều món một chút đi, ăn không hết thì có thể gói lại mang về.” Ôn Kiều nói với Thiệu Mục Khang, chủ yếu là cô muốn nếm thêm hai món nữa, mặc dù nhà hàng này không rẻ nhưng tiêu tiền vào việc xứng đáng thì vẫn nên tiêu, hơn nữa quán ăn của cô buôn bán cũng ổn, túi tiền cũng dày, vì thế lúc tiêu tiền cũng cảm thấy tự tin hơn.

Thiệu Mục Khang cười khẽ, anh ta nhìn thực đơn rồi gọi thêm một phần cơm bọc thịt viên và củ sen và một phần sườn heo khoai môn.  

“Tôi còn nhớ hồi cấp ba ăn món cơm bọc thịt viên ở nhà cậu, ngày hôm sau cậu lại mang theo một phần để cho tôi. Sau này món đó trở thành món ăn mà tôi yêu thích nhất, khi ra ngoài ăn nếu nhìn thấy món này tôi sẽ gọi nhưng không cảm nhận được hương vị năm đó mà cậu làm.”

Ôn Kiều cũng nhớ rõ chuyện đó, cuối cùng Tống Thời Ngộ còn cãi nhau với cô vì chuyện này, cô cười nói: “Đó là cách làm ở vùng nông thôn cho nên tương đối đơn giản. Thật ra hương vị còn không bằng chỗ chúng ta đang ăn, có thể do lần đầu tiên cậu ăn nên mới cảm thấy ấn tượng như vậy.”

Thiệu Mục Khang rót nước chanh vào ly của ba người, cười cười không rõ hàm ý: “Có thể là vậy.” Anh ta vừa nói vừa buông bình nước chanh xuống, nhìn Ôn Kiều nói: “Nếu như có cơ hội, tôi hy vọng sẽ lại được ăn món cơm bọc thịt viên do cậu đích thân làm.”

Ôn Kiều cười nói: “Sẽ có cơ hội.”

Trong lúc hai người nói chuyện, phục vụ mang thức ăn lên.

Ôn Kiều bắt đầu thưởng thức một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng cô sẽ gấp vài đũa thức ăn cho Bình An.  

Cơm bọc thịt viên và củ sen là món thứ ba được mang lên. 

Thiệu Mục Khang nếm thử một miếng rồi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn cảm thấy cậu làm ngon hơn.”

Ôn Kiều không nhịn được mà bật cười: “Được, tôi biết rồi, lần sau làm món cơm bọc thịt viên và củ sen, tôi sẽ đặc biệt để lại một phần cho cậu.”

Vách ngăn vô hình giữa hai người dường như biến mất bởi vì câu nói đùa này của Ôn Kiều, cả hai như trở về thời gian cấp ba đó. 

Thiệu Mục Khang cũng cười theo: “Tôi sẽ nhớ kỹ đấy nhé, lần sau cậu làm phải nói cho tôi biết.”

Tổng cộng có năm món, bày lên cả bàn.

Thiệu Mục Khang ăn không nhiều, anh ta ăn còn ít hơn Bình An. Sau khi hai người này buông đũa, Ôn Kiều vẫn còn ăn một lúc lâu nữa, cô cũng cảm thấy không có gì để ngại cả.

Cuối cùng còn thừa không ít thức ăn, Ôn Kiều bảo phục vụ gói vào hộp.  

Ôn Kiều cầm hóa đơn trên bàn lên rồi nói với Thiệu Mục Khang: “Cậu ngồi đợi một chút, tôi đi thanh toán.”

Thiệu Mục Khang nói: “Tôi đã thanh toán rồi.”

Ôn Kiều kinh ngạc nhìn anh ta: “Hả? Cậu thanh toán rồi?” Sau đó cô nhớ lại vừa rồi Thiệu Mục Khang có đi vào nhà vệ sinh, có lẽ anh ta đã thanh toán vào lúc đó, cô có chút chán nản: “Đã nói là tôi mời mà?”

“Cậu mời, tôi thanh toán, không có gì phải tranh cãi cả.” Thiệu Mục Khang cười nói: “Nếu cậu cảm thấy không vui thì lần sau để tôi mời còn cậu thanh toán.”

Trong giây lát, Ôn Kiều không biết nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được.”

Thiệu Mục Khang nói tiếp: “Cậu ngồi thêm một lát đi, uống chút trà đã.”

Ôn Kiều lại ngồi xuống, thuận tay ấn điện thoại để xem thời gian thì thấy hơn 8 giờ, vẫn còn sớm nên có thể ngồi lại một lát. Cô yên tâm rót một chén trà để uống. 

Sau bữa ăn này, Ôn Kiều cảm thấy cảm giác ngại ngùng đối với Thiệu Mục Khang lúc trước đã giảm đi rất nhiều, hai người trở nên thân thiết hơn cho nên cô cũng thoải mái và trò chuyện nhiều hơn.  

Bình An đã dự đoán đến tình huống này, trong lúc Ôn Kiều nói chuyện với Thiệu Mục Khang thì cậu bé bèn lấy quyển từ điển Trung – Anh mà mình mang theo để đọc và giết thời gian. 

Thiệu Mục Khang nhìn Bình An rồi hỏi: “Sức khỏe của bà nội vẫn tốt chứ?”

“Bà nội vẫn khỏe.” Ôn kiều nói: “Đúng rồi, tôi quên nói cảm ơn cậu, bà nội nói cậu có đi thăm bà và dặn tôi cảm ơn cậu, nhưng tôi vẫn không có thông tin liên lạc của cậu nên mới có chút chậm trễ.”

Vào năm đầu tiên cô ra ngoài đi làm, bà nội có gọi điện thoại nói rằng cậu bạn mà cô dắt về nhà ăn cơm có đến thăm bà ấy, lúc đến còn mang theo quà và tiền. Bà nội cảm thấy anh chàng này vẫn còn là sinh viên nên không nhận. Sau này mới phát hiện ở dưới ấm trà có hai nghìn tệ, đối với nhà họ Ôn thì đó không phải số tiền nhỏ. 

Lúc đó Ôn Kiều làm công ở bên ngoài và thay đổi các phương thức liên lạc cho nên không liên lạc với bạn bè được, sau khi liên hệ với Mục Thanh thì mới biết cô ấy không có số của Thiệu Mục Khang, sau đó cô lại liên lạc được với vài người bạn khác nhưng họ cũng không có số của anh ta, cho nên mới chậm trễ đến bây giờ.  

“Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.” Thiệu Mục Khang rót thêm trà vào chén của cô. 

“Vậy thì tôi cũng nên cảm ơn cậu chứ.” Ôn Kiều nói: “Năm trước bà nội cũng có nhắc đến việc tôi có liên lạc với cậu không. Tôi hỏi một số người bạn thì họ đều nói không có số của cậu.”

“Tôi đã cho cậu số của tôi rồi mà.” Thiệu Mục Khang nói.

Lúc đó quan hệ của anh ta với bạn bè chỉ ở mức trung bình, thân thiết với Mục Thanh chỉ vì Ôn Kiều nhưng anh ta không đưa số điện thoại của mình cho bất cứ ai ngoại trừ cô.  

Ôn Kiều hơi xấu hổ: “Tôi có lưu trong điện thoại nhưng cái điện thoại đó hỏng rồi.”

Thiệu Mục Khang cười nhạt giấu đi vài phần tiếc nuối: “Tôi cũng gọi điện thoại cho cậu nhưng không liên lạc được.”

Anh ta cũng không có số điện thoại của những người khác nên không có cách nào biết số của cô, vì thế đã bỏ lỡ rất nhiều năm. 

“Cũng may hiện tại đã liên lạc được rồi.” Ôn Kiều cười nói, cô cũng thấy hiện tại là phù hợp nhất, bây giờ cô đã có quán ăn của chính mình, nếu gặp lại Thiệu Mục Khang vào hai năm trước thì có lẽ cô sẽ cảm thấy xấu hổ, nghe Mục Thanh nói anh ta từng ra nước ngoài và hiện tại đang sở hữu công ty riêng trị giá cao. Cô tò mò hỏi: “Nhưng mà làm sao cậu và Mục Thanh liên lạc với nhau được?”

Gần đây cô rất bận nên cũng chưa hỏi Mục Thanh.

Thiệu Mục Khang giải thích: “Là vì có buổi họp lớp, tôi có quen biết một người bạn cùng học trong trường trung học phổ thông số 2, cậu ta mời tôi vào nhóm cựu học sinh sau đó tôi thấy Mục Thanh cũng ở trong nhóm nên kết bạn WeChat với cậu ấy, sau đó liên lạc với nhau thôi.” Dừng một chút, anh ta nhìn qua Bình An bên cạnh Ôn kiều rồi hỏi: “Bình An vẫn luôn ở cùng với cậu sao?”

Nghe thấy tên mình, Bình An mới ngẩng đầu lên.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ôn Kiều sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, cười dịu dàng: “Đúng vậy, thằng bé theo tôi từ lúc ba tuổi.”

Thiệu Mục Khang nhìn Ôn Kiều, ánh mắt chất chứa sự khâm phục, ngữ khí rất trịnh trọng: “Ôn Kiều, cậu giỏi thật đấy.”

Từ chỗ Mục Thanh, anh ta mới biết được thân thế của Bình An, khó có thể tưởng tượng một cô gái trẻ tuổi đã kiếm sống như thế nào khi còn nuôi một đứa trẻ bên cạnh như vậy. 

“Thật ra tôi cũng không tài giỏi gì cả, từ nhỏ Bình An đã rất ngoan, hai chị em tôi đã chăm sóc lẫn nhau.”

Ôn Kiều rất sợ người khác nói cô như vậy, giống như cô đã làm một việc rất vĩ đại và đã hy sinh rất nhiều, cô tự cảm thấy bản thân không hề vĩ đại, chưa nói đến sự hy sinh, trong trường hợp như vậy thì việc mà cô làm là sự lựa chọn tốt nhất đối với bản thân và người nhà. 

Thiệu Mục Khang cười cười, anh ta uống một ngụm nước trà rồi tự nhiên hỏi: “Cậu vẫn luôn liên lạc với Tống Thời Ngộ sao?”

Ôn Kiều không ngờ đột nhiên anh ta lại nhắc đến Tống Thời Ngộ, thật ra hai người họ cũng không quen biết gì nhưng danh tiếng của Tống Thời Ngộ rất nổi ở trường trung học phổ thông số 2, hơn nữa anh cũng thường xuyên đến lớp tìm cô cho nên Thiệu Mục Khang nhắc đến cũng là điều đương nhiên.  

Mà hiện tại cô cũng mỉm cười tự nhiên mà nói: “Không, tôi cũng mới liên lạc lại gần đây thôi.”

Sau khi Thiệu Mục Khang nhắc đến Tống Thời Ngộ thì chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt Ôn Kiều, chỉ thấy lúc đầu cô hơi kinh ngạc, không có buồn bã hay lảng tránh, nụ cười cũng rất tự nhiên. 

Lòng anh ta hơi trầm xuống nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, mỉm cười nói: “Tôi nhớ hồi cấp ba, cậu và anh ta rất thân thiết.”

Ôn Kiều uống một ngụm trà rồi đáp: “Lúc đó hai chúng tôi là hàng xóm mà, sau đó anh ấy chuyển tới Lâm Xuyên cho nên cũng không liên lạc nữa.”

Thiệu Mục Khang cười cười, đôi mắt sau tròng kính rũ xuống, đáy mắt phát ra ánh sáng tối tăm, ngón tay cái chậm rãi vuốt v e thành chén trà, anh ta biết cô đang nói dối. 

Ôn Kiều ấn điện thoại để xem thời gian, sau đó nói: “Tôi phải về rồi, tối nay quan ăn chắc sẽ có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, tôi phải về sớm để hỗ trợ.”

Bình An lập tức khép từ điển lại để chuẩn bị rời đi.

Thiệu Mục Khang cũng buông chén trà xuống, chủ động xách túi thức ăn được đóng gói lên, đứng dậy nói: “Vậy đi thôi, tôi đưa hai người về.”

Bấy giờ, Ôn Kiều cũng không từ chối.

Hiện tại đúng là lúc quán ăn đang đông khách nên không thể lái xe vào được, vì thế bọn họ đã đậu xe ở gần đó và đi bộ về quán. 

Thiệu Mục Khang giúp Ôn Kiều xách túi thức ăn đi bên cạnh, Ôn Kiều đi ở giữa, tay phải nắm tay Bình An. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên mặt xuất hiện nụ cười, trong góc độ của người ngoài thì chàng trai anh tuấn, nho nhã, cô gái thì xinh đẹp, thanh lịch, nhóc con thì rất đáng yêu, nhìn rất giống một gia đình ba người hòa thuận, hạnh phúc.  

Ôn Kiều nghe Thiệu Mục Khang nói về khoảng thời gian ở nước ngoài, thỉnh thoảng còn gật đầu, trong lúc lơ đãng cô nhìn thoáng qua hướng quán ăn của mình, một cái liếc nhìn này đã làm nhịp tim của cô ngừng lại. 

Tống Thời Ngộ lẽ ra đang đi công tác ở thành phố Giang Thạch bây giờ đang đứng đó, mặt không biểu cảm nhìn cô. 

Thiệu Mục Khang nhìn thấy Ôn Kiều thay đổi thái độ, im lặng và quay đầu nhìn theo, ánh mắt đột nhiên khựng lại.

Ôn Kiều định mời Thiệu Mục Khang vào quán ngồi uống nước nhưng bây giờ lại ngại ngùng muốn anh ta rời đi, cho nên cô căng da đầu đi tới dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tống Thời Ngộ, cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu. 

Vất vả lắm mới đi đến trước mặt Tống Thời Ngộ, Ôn Kiều bảo Bình An đi vào trước sau đó đối mặt với Tống Thời Ngộ đang tỏa ra vẻ lạnh lùng kia, cô vừa định lên tiếng thì Thiệu Mục Khang đã mở miệng trước, mỉm cười nói: “Đàn anh, thật trùng hợp.”

Ánh mắt đang nhìn chằm chằm Ôn Kiều của Tống Thời Ngộ nhìn qua một chút, trên mặt xuất hiện một nụ cười, anh cười khẽ rồi nói: “Không trùng hợp, tôi đang đợi em ấy.”

Ôn Kiều biết từ hồi cấp ba Tống Thời Ngộ đã có định kiến với Thiệu Mục Khang, cô không muốn xảy ra tình huống khó xử nên đã hỏi: “Không phải anh nói ngày mai mới quay về sao?”

Nghe ra sự thân mật trong lời nói làm sắc mặt của Thiệu Mục Khang thay đổi.

Tầm mắt của Tống Thời Ngộ chuyển qua nhìn Ôn Kiều, anh mỉm cười: “Anh nhớ em cho nên mới về sớm.”

Da mặt đến da đầu của Ôn Kiều tê rần giống như bị điện giật.

Nụ cười trên mặt Thiệu Mục Khang dần cứng lại.