“Sao? Hôm nay lại có bà cụ đẩy xe bán hoa hả?” Thấy Tống Thời Ngộ lại chắp tay sau lưng, Ôn Kiều không nhịn được hỏi: “Nhà tôi không còn chai để cắm hoa nữa đâu.” Tối qua cô phải cắt một cái chai đựng nước khoáng, rót nước vào trong tạm chấp nhận làm bình hoa.
“Lần này là quầy hàng cố định. Anh thấy hôm nay hoa của họ rất đẹp, rất tươi.” Nói đoạn, Tống Thời Ngộ lấy bàn tay đặt sau lưng ra, trong bàn tay của anh là một bó hoa hồng champagne nhỏ, tay còn lại cầm một bình hoa thủy tinh trong suốt: “Họ cũng bán cả bình hoa, anh mua luôn một cái.”
Anh nhớ cô rất thích hoa. Hồi còn ở nông thôn, cô sẽ tự hái mấy bông hoa dại, cắt bình coca rồi đổ nước, cắm hoa vào đó.
Ôn Kiều: “…”
Lúc nhận bó hoa, cô thấy Tống Thời Ngộ vẫn đeo chiếc vòng đỏ trên cổ tay.
“Em cầm hoa đi, để anh cầm bình hoa cho.” Khi Ôn Kiều vươn tay muốn lấy bình hoa, Tống Thời Ngộ dời tay sang chỗ khác.
Hai người sánh vai bên nhau cùng về nhà như mọi khi.
Ôn Kiều có ảo giác như hai người trở về hồi còn ở nông thôn, họ yêu đương giấu mọi người, buổi tối chờ người trong nhà ngủ hết mới chuồn êm ra ngoài, nắm tay nhau đi dạo dưới ánh trăng, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Cô chợt nhớ ra, thực tế hồi ấy cô đã loáng thoáng nhận thấy được sự chênh lệch giữa mình và Tống Thời Ngộ.
Chuyện hai người yêu nhau, Tống Thời Ngộ không quan tâm có bị người khác biết hay không, còn cô thì lại rất để bụng. Dường như cô biết mình đã chiếm được một món hời to nên không dám cho người khác biết, cũng loáng thoáng nhận thấy nếu chuyện cô và Tống Thời Ngộ yêu nhau bị phơi bày thì có lẽ, tất cả áp lực đều sẽ đổ dồn về phía cô.
Tống Thời Ngộ không bận tâm là vì không sợ hãi, sẽ không một ai trách anh, còn cô chỉ có thể dè dặt cẩn thận từng li từng tí, bởi vì một khi bại lộ, tất cả mọi người sẽ lo lắng có phải Tống Thời Ngộ bị một đứa học sinh yếu kém là cô dụ dỗ hay không.
Còn bây giờ, cô không bị trói buộc, không cần lo lắng bất cứ ai gây áp lực cho mình, thậm chí ngay cả Tống Thời Ngộ cũng đang cố gắng lại gần cô nhưng cô lại không có niềm tin vào bản thân mình.
…
Ôn Kiều mở cửa, cầm lấy bình hoa rồi nói với Tống Thời Ngộ: “Ngày mai anh đừng mua hoa nữa. Nhà tôi không có dư chỗ để đặt bình hoa đâu.”
Sợ sẽ đánh thức Bình An, cô nói rất nhỏ.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Ngày mai anh muốn mua cũng không mua được. Anh phải đi công tác một chuyến.” Tống Thời Ngộ cũng hạ thấp giọng nói.
“Anh đi đâu?” Ôn Kiều hỏi lại theo phản xạ, ai ngờ vừa dứt lời đã thấy hối hận. Lẽ ra cô không nên hỏi.
“Anh công tác ở thành phố Giang, khoảng chừng một tuần.” Tống Thời Ngộ nhìn lướt qua bó hoa trong tay Ôn Kiều, nở nụ cười: “Anh sẽ tranh thủ trở về trước khi bó hoa hôm nay héo úa.”
Anh rất không muốn rời đi, vất vả lắm mới có một chút tiến triển với Ôn Kiều mà lại phải rời đi lâu đến thế, anh cứ sợ sẽ xuất hiện biến cố nào đó. Thế nhưng chuyện lần này liên quan tới việc phát triển tương lai của công ty nên anh không thể không đi.
Ôn Kiều ừ một tiếng, tỏ vẻ mình không quan tâm.
“Tôi vào nhà đây.”
“Chúc ngủ ngon.” Tống Thời Ngộ nói.
Ôn Kiều đẩy cửa ra, dừng bước trong chốc lát, sau đó quay đầu nói với Tống Thời Ngộ: “Chúc ngủ ngon.” Dứt lời, cô không thèm nhìn vẻ mặt của anh là gì mà cầm bình hoa và bó hoa vào nhà.
Tống Thời Ngộ giật mình, sau đó kìm lòng không đậu khẽ nở nụ cười.
…
Việc đầu tiên mà Ôn Kiều làm sau khi về nhà là rót nước vào bình hoa, tháo giấy gói bên ngoài bó hoa rồi cắm hoa vào bình, sau đó cũng lấy bó hoa hồng đỏ bị cắm trong chai nước khoáng trông hết sức tội nghiệp kia ra, cũng cắm luôn vào bình hoa mới. Cô loay hoay mấy cái, hai loại hoa hồng được cắm chung với nhau cũng trông rất đẹp mắt.
Ôn Kiều cúi đầu ngửi mùi thơm của hoa, khóe miệng không kìm nén được mà cong lên một nụ cười.
Rửa mặt xong, cô ngồi trước bàn chuẩn bị ghi chép sổ sách, vừa mở di động ra viết thêm ba khoản tiền thì di động bỗng rung lên. Cô hoảng sợ, vội vàng cầm điện thoại từ trên bàn lên, tránh cho tiếng rung quá lớn đánh thức Bình An, sau đó nhìn vào màn hình di động.
Hạ Trừng?
Sao lại cậu ấy gọi điện thoại cho cô vào đêm khuya như thế này?
Cô đứng dậy vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại rồi mới bắt máy: “A lô, Hạ Trừng?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó truyền ra giọng nói êm tai trẻ tuổi của Hạ Trừng: “Cô có ở nhà không?”
Ôn Kiều ngẩn ra, đã khuya rồi, cô không ở nhà thì ở đâu?
“Hạ Trừng, đã khuya như thế này rồi, cậu có chuyện gì vậy?”
Hạ Trừng nói chuyện rất chậm, hình như là vừa suy nghĩ vừa nói: “Bây giờ tôi đang ở dưới lầu, cô có thể xuống dưới một lát không?” Anh ấy dừng lại trong chốc lát rồi nói thêm: “Tôi có việc tìm cô.”
Ôn Kiều rất kinh ngạc: “Bây giờ cậu đang đứng dưới lầu nhà tôi ư?”
“Ừ.”
Ôn Kiều hơi lo lắng. Đã khuya rồi mà Hạ Trừng bất chợt đến tìm mình, không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
“Cậu bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả?”
“Tôi muốn mặt đối mặt nói chuyện với cô.”
Ôn Kiều nhíu mày, trong lòng càng lo âu, vội nói: “Vậy thì cậu chờ tôi một lát, tôi sẽ xuống ngay.”
“Ừ.”
Ôn Kiều cúp điện thoại, sợ rằng có chuyện khẩn cấp quan trọng nào đó nên chỉ mặc nội y bên trong áo khoác rồi cầm di động, mở cửa xuống lầu.
Đúng lúc này, Tống Thời Ngộ ở phòng bên cạnh vừa rửa mặt xong nghe thấy tiếng mở cửa rành mạch, bàn tay đang lau tóc nhất thời khựng lại.
Ôn Kiều vội vàng xuống sáu tầng, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng thì thấy Hạ Trừng đứng ở đó. Thoạt nhìn anh ấy vừa tan tầm, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đứng đó, vóc dáng cao lớn, cho dù không gian tối tăm vẫn không thể che giấu dáng vẻ trẻ tuổi đẹp trai của anh ấy.
Chẳng qua Ôn Kiều không có tâm trạng để thưởng thức trai đẹp, chỉ vội vàng chạy chậm lại gần anh ấy, hỏi: “Sao vậy Hạ Trừng? Đã xảy ra chuyện gì?” Đồng thời bởi vì đến gần nên cô cũng thấy rõ sắc mặt của Hạ Trừng, trái tim không khỏi đập thình thịch. Sắc mặt Hạ Trừng rất tệ, quầng thâm mắt cũng rất rõ rệt, thoạt nhìn như đã thật sự xảy ra chuyện lớn nào đó.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Kiều, Hạ Trừng khẽ mím môi, đang định lên tiếng, vừa ngước mắt lên nhìn về phía sau lưng Ôn Kiều, con ngươi trong mắt anh ấy chợt rung lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Rạng sáng ba giờ, chung quanh tĩnh mịch, bất chợt có người lên tiếng sau lưng khiến Ôn Kiều giật mình, vội vàng quay người lại, không khỏi kinh ngạc: “Anh… Sao anh lại xuống lầu?”
Tống Thời Ngộ mặc đồ ngủ tay dài màu xanh da trời đậm đang đứng sau lưng cô với vẻ mặt lạnh như băng, không biết xuống đây từ lúc nào, thế mà vừa rồi cô hoàn toàn không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.
Người kinh ngạc hơn cả Ôn Kiều và Hạ Trừng. thấy Tống Thời Ngộ mặc đồ ngủ xuống lầu, lại nghe thấy lời nói của Ôn Kiều, sắc mặt anh ấy tức khắc trắng bệch, khó tin nhìn hai người, vất vả nói: “Hai người… đang sống chung à?”
Tống Thời Ngộ đã đi đến bên cạnh Ôn Kiều, nghe vậy thì trả lời một cách bình tĩnh: “Cứ cho là thế đi.”
Mắt Ôn Kiều tròn xoe, vội vàng giải thích với Hạ Trừng: “Không phải, Hạ Trừng, cậu đừng hiểu nhầm, bọn tôi không sống chung, chỉ là hàng xóm thoi. Bây giờ anh ấy đang sống bên cạnh nhà tôi.”
Vậy thì sao hai người lại cùng nhau xuống lầu? Đã khuya rồi, Tống Thời Ngộ còn mặc đồ ngủ nữa, tóc vẫn còn ướt. Cảnh tượng này lọt vào mắt Hạ Trừng chỉ khiến anh ấy cho rằng Ôn Kiều đang che giấu sự thật, không muốn mình biết mối quan hệ giữa cô và Tống Thời Ngộ.
Nhìn Hạ Trừng, Tống Thời Ngộ bình tĩnh hỏi: “Khuya rồi, sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Hạ Trừng mím môi, trong lòng hơi cay đắng. Đúng vậy, vì sao mình lại ở đây?
“Cậu ấy đến tìm tôi.” Ôn Kiều sợ Hạ Trừng không thể nói thẳng trước mặt Tống Thời Ngộ, thế là cô quay sang nói với Tống Thời Ngộ: “Anh lên lầu trước đi. Chuyện ở đây không liên quan đến anh.”
Ánh mắt Tống Thời Ngộ tối sầm, nhìn cô bằng ánh mắt thạt sâu.
“Không cần.” Hạ Trừng nói nhỏ, cố nở một nụ cười gượng với Ôn Kiều: “Đã không sao rồi, xin lỗi vì quấy rầy hai người, hai người lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.” Dứt lời, anh ấy xoay người rời đi.
“Hạ Trừng!” Ôn Kiều không ngờ anh ấy nói đi là đi, sốt ruột kêu anh ấy một tiếng, đồng thời tiến lên hai bước theo phản xạ, lại bị một bàn tay giữ chặt.
“Em định làm gì? Chẳng lẽ em còn định đuổi theo cậu ta?” Tống Thời Ngộ giữ chặt cánh tay của cô, hạ thấp giọng nói, có vẻ rất không vui.
Ôn Kiều hơi tức giận, vùng vẫy thoát khỏi tay anh: “Cậu ấy đã xảy ra chuyện!”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tống Thời Ngộ cũng tức giận: “Em với cậu ta có quan hệ gì với nhau? Cậu ta xảy ra chuyện gì mà không thể tìm người nhà bạn bè, ngược lại đến đây tìm em vào lúc ba giờ sáng?”
Ôn Kiều sửng sốt trong chốc lát.
Đúng thế, Hạ Trừng có rất nhiều bạn bè, đã xảy ra chuyện gì mà cứ nhất định phải tìm mình?
Cô nhíu mày: “Lỡ chỉ có mình tôi mới giúp được cậu ấy thì sao?”
Tống Thời Ngộ lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Chuyện chỉ có mình em giúp được cậu ta là chuyện gì?”
Ôn Kiều không nghĩ ra được, thế là cau mày hỏi anh: “Anh xuống lầu làm gì?”
Tống Thời Ngộ im lặng trong chốc lát: “… Đi dạo. Không được hả?”
Ôn Kiều kinh ngạc nhìn anh. Không ngờ hồi trước anh từng nói mình ra ngoài đi dạo lúc ba giờ sáng lại là sự thật.
“Thế thì anh đi dạo đi, tôi lên lầu trước đã.” Ôn Kiều thầm nghĩ lên lầu rồi lại gọi điện hỏi Hạ Trừng một chút, lỡ cậu ấy kiêng kỵ Tống Thời Ngộ nên mới khó mở lời thì sao?
Tống Thời Ngộ lại giữ chặt tay cô: “Dù sao em cũng xuống dưới rồi, đi dạo với anh đi.”
Ôn Kiều giãy thoát được, hạ thấp giọng nói: “Tôi còn chưa viết sổ sách xong, tôi muốn lên lầu ngủ!”
Tống Thời Ngộ cười lạnh: “Cậu ta kêu em xuống lầu thì em xuống lầu ngay lập tức, anh kêu em đi dạo cùng anh một vòng mà em cũng không chịu?”
Ôn Kiều: “… Tôi mệt lắm, tôi muốn ngủ.”
Tống Thời Ngộ: “Vậy thì đi một đoạn đường ngắn thôi.”
“Một đoạn đường ngắn là bao xa?”
“Một đoạn đường ngắn là một đoạn đường ngắn chứ sao. Sao em dong dài vậy?”
“Sao anh phiền thế hả? Ai lại đi dạo vào lúc ba giờ sáng chứ?”
“Anh.”
“…”
Một lát sau.
“Đủ một đoạn đường ngắn chưa?”
“Chưa đủ.”
“Chẳng phải ngày mai anh còn phải đi công tác à? Không cần ngủ sớm một chút hả?”
“Trên máy bay cũng ngủ được. Không cần sốt ruột.”
“…”
“Vậy thì anh buông tôi ra trước đã, tôi gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Trừng hỏi thử xem có phải cậu ấy có chuyện gì không.”
“Em còn có WeChat của cậu ta nữa hả?”
Ôn Kiều nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Không thì sao cậu ấy liên lạc được với tôi?”
Tống Thời Ngộ không cam lòng buông tay cô ra.
Ôn Kiều bật màn hình di động, mở khung chat của mình và Hạ Trừng, Tống Thời Ngộ âm thầm cụp mắt liếc sang, sau đó hai dòng tán gẫu của hai người hiện lên trên màn hình.
[Ôn Kiều]: “Ha ha ha ha ha ha ha vậy thì tôi đi làm việc cái đã nhé.”
[Hạ Trừng]: “Đi thôi đi thôi, tôi cũng phải làm việc đây.”
Đằng sau tin nhắn này là một meme cún con đáng yêu.
[Ôn Kiều]: “Chú cún này dễ thương quá!”
Hạ Trừng gửi lại lần nữa.
Tống Thời Ngộ nhíu mày: “Hai người các em thường xuyên nhắn tin qua WeChat hả?”
Còn gửi cả đống “ha ha ha” nữa chứ, trò chuyện với Hạ Trừng vui lắm sao? Lúc nhắn tin với anh chỉ trả lời “biết rồi”, “ừ”, hoặc là còn thiếu đồ ăn nào.
Cả Hạ Trừng này nữa, dám tán gẫu với Ôn Kiều trong giờ làm việc, còn gửi meme kiểu này nữa chứ.
Ôn Kiều không để ý tới anh, gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Trừng: “Hạ Trừng, cậu không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Trừng không trả lời.
Ôn Kiều nhíu mày.
Tống Thời Ngộ hỏi tiếp: “Em với cậu ta thân nhau lắm hả?”
Ôn Kiều trả lời: “Gia đình cậu ấy đã giúp đỡ tôi và Bình An rất nhiều, tôi rất biết ơn họ. Nếu có việc gì mà tôi có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tống Thời Ngộ im lặng một lát, sau đó nói: “Gọi điện cho cậu ta đi.”
Ôn Kiều kinh ngạc nhìn anh.
Tống Thời Ngộ tiến về phía trước: “Anh đi đằng trước chờ em, em nói chuyện điện thoại xong thì đến đó tìm anh.”
Ôn Kiều sững sờ, ánh mắt mềm mại chiếu lên mặt cô khiến từng đường nét trên gương mặt cô cũng dần dần trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Đã nhiều năm trôi qua, không chỉ một mình cô thay đổi mà ngay cả Tống Thời Ngộ cũng đã thay đổi rồi.