Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 4





Cha của Tạ Nguyên Ngọc ở Vận Châu là có tiếng hay chơi bạc, Tổ phụ (Tương đương với cụ hay ông cố á) ở núi ăn không, gia sản tổ tiên tích góp thời trẻ vốn là không nhiều lắm, tới đồng lứa cha nàng là thua hết sạch.

Một lần cuối cùng Tạ Nguyễn Ngọc thấy cha nàng là lúc nàng đang ở cửa đóng đế giày, xa xa nghe thấy có người gọi tên của mình, vừa ngẩng đầu liền thấy cha nàng cung eo ở đầu hẻm chỉ vào nàng khoa tay múa chân với người đàn ông mặc quân trang.


Khi đó Tạ Nguyễn Ngọc mới biết được, cha nàng lúc này ở sòng bạc thua đỏ mắt trực tiếp bán nàng cho vị quân tá họ Triệu hơn bốn mươi tuổi này đổi mười mấy đồng Đại Dương.

Một ngày đó Tạ Nguyễn Ngọc không về nhà, thậm chí còn không kịp ra ngoài gặp mẹ lần cuối cùng đã mang theo một cái sọt bị kéo đến nhà người đàn ông.

Tạ Nguyễn Ngọc trông xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, miệng tinh tế hồng nhuận, cằm mượt mà mang theo chút mỡ màng của trẻ con, nương tử nhà quân tá không thể dung người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng đã nháo to, trực tiếp buộc Triệu quân tá đưa nàng đến chỗ Thẩm Thất gia ở Vận Châu.Một năm kia, nàng mười sáu tuổi đúng là tuổi tác như hoa như ngọc.Cũng là một năm kia, nàng đi theo Thẩm Thất gia đến thành Bảo Ninh cách ngàn dặm.Tạ Nguyễn Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay có chút trắng nõn của chính mình, lộ ra chút hồng nhàn nhạt, sinh cơ nói không nên lời bừng bừng.

Nàng dường như muốn cất tiếng cười to, nước mắt lại rơi lả tả trên mặt đất.Nàng lại sống đến giờ!Một ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má Tạ Nguyễn Ngọc, nàng thu hồi nước mắt ngẩng đầu đối diện với Thẩm Thất gia đang hồ nghi, hốc mắt bọc một mảnh nước mắt, càng thêm mê hồn đáng yêu.Nếu đời trước Tạ Nguyễn Ngọc bỏ chính mình vào bụi bặm vì Mạnh Nho Cảnh, hèn mọn đến chính nàng cũng khinh thường.


Như vậy thì cảm tình của nàng với Thẩm Thất gia còn phức tạp hơn nhiều, Thẩm Thất gia mang nàng ra khỏi một hố lửa, lại ném nàng vào một hố lửa khác.Người đàn ông này không có tim.Ít nhất là Tạ Nguyễn Ngọc biết người đàn ông muốn nàng đầu tiên không phải Thẩm Thất gia.Đây vẫn là sau khi Thẩm Thất gia chết ở đời trước nàng mới biết được, Thẩm Thất gia thích nhận mỹ nhân, nuôi mỹ nhân, tặng mỹ nhân, cố tình lại không thích ngủ với mỹ nhân, có lẽ không phải không thích chỉ là có thể người làm hắn coi trọng quá ít mà cần phải trấn an lại quá nhiều, những việc hắn không thích, không muốn làm tự nhiên có người giúp đỡ hắn làm.Khi đó, lần đầu tiên Tạ Nguyễn Ngọc nhìn thấy một vị thiếu gia tinh quý như Thẩm Thất gia, hắn dịu dàng lại tốt với nàng, thời gian dài, Tạ Nguyễn Ngọc cũng mê luyến hắn, ánh mắt nhìn Thẩm Thất gia cũng thay đổi, bởi vậy nên Thẩm Thất gia thuận thế thu nhận nàng.

Tạ Nguyễn Ngọc cũng chưa bao giờ nghĩ đến người đàn ông trong bóng tối đêm đó rốt cuộc có phải Thẩm Thất gia hay không cứ mơ màng hồ đồ từ một cô gái như hoa mười tám tuổi biến thành phụ nhân.Sau đó, người phụ nữ của người khác, Thẩm Thất gia không cần.Lại sau đó, Mục Độ Niên coi trong nàng, Tạ Nguyễn Ngọc đã bị truyền tay đưa ra ngoài.Đời này Tạ Nguyễn Ngọc có chút sợ, nàng giật giật với biên độ nhỏ, ngoại trừ trên cổ có chút đau, trên người cũng không có bất cứ dấu vết sau khi may mưa nào, trong lòng đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Còn may, chỉ có nàng sạch sẽ Thẩm Thất gia mới có thể nuôi nàng, nàng nhớ Giang Sính Đình chính là như vậy an an ổn ổn làm di thái thái của hắn, sống đến ngày Thẩm Thất gia làm căng với Soái phủ kia.“Thất gia, ngài đau không?” Tạ Nguyễn Ngọc rất cẩn thận phất qua miệng vết thương, dường như có chút khiếp sợ.“Khanh khanh hôn ta một cái ta liền không đau.” Nói xong Thẩm Thất gia thu hồi ánh mắt đánh giá, nghiêng thân mình quay đầu cười nói.Tạ Nguyễn Ngọc khẽ cắn cánh môi, ngược lại so với tưởng tượng mà nâng cằm lên nhẹ nhàng mổ một cái vào cổ hắn.

Nàng phải ở lại, nàng không muốn đi cùng Mục Độ Niên cũng không muốn gặp gỡ Mạnh Nho Cảnh..