Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 27





Phỉ Thúy cũng ngầm cố ý vô tình nhắc nhở Tạ Nguyễn Ngọc rất nhiều lần, sợ nàng cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chọc giận Thẩm Thất gia, kết quả đều bị nàng có lệ chắn lại cho qua, một đêm trước đồng ý ngày hôm sau lại không thay đổi như cũ.

Dần dần số lần Thẩm Thất gia đến Ôn Hương Lâu cũng ít đi, phần lớn thời gian đều ở lại chỗ Thẩm Thất phu nhân, giống như rất chán ghét sự ương ngạnh của Tạ Nguyễn Ngọc.

Cho đến khi nàng không cẩn thận làm hỏng đồ rửa bút âu yếm của Thẩm Thất phu nhân, bởi vì Thẩm Thất phu nhân khóc lóc kể lể hoa lê dính hạt mưa, Thẩm Thất gia hoàn toàn cấm túc Tạ Nguyễn Ngọc.

Mỗi khi nhìn thấy Nguyễn Ngọc ở trong phòng nghịch trang sức, Phỉ Thúy luôn dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng, thở ngắn than dài, chọc đến nàng cũng không dám lộ ra biểu cảm “có tiền thật tốt” chỉ có thể giả làm hòn vọng phu, đứng ở cửa chờ Thẩm Thất gia sẽ không đến đây.

Tạ Nguyễn Ngọc đã từng chết một lần, theo bản năng ngửi được mùi vị không giống bình thường, Thẩm Thất gia thật sự có chút tốt quá mức với tân phu nhân.


Đã nhiều ngày Tạ Nguyễn Ngọc chưa thấy Thẩm Thất gia thì Giang Sính Đình lâu lâu lại đến Ôn Hương Lâu nói chuyện với nàng, trong lời nói không tránh được mà nhắc đến Thẩm Thất phu nhân, rất có ý tứ bênh vực kẻ yếu giúp cô.

Thật ra Tạ Nguyễn Ngọc cũng muốn nói theo Giang Sính Đình, dù sao ở tiểu lâu buồn bực cả ngày cũng rất gian nan.

Nhưng nàng thật sự không có ý tưởng gì với Thẩm Thất phu nhân, nhiều lời thì sai nhiều, Thẩm Thất gia kiếp trước giữ nàng ta lại gần mười năm, đời này nghĩ đến cũng sẽ không có cái sọt lớn nào.

Nói nhiều sai nhiều, Tạ Nguyễn Ngọc cứ vâng vâng gật đầu, miệng cũng không nhàn rỗi, sau đó thấy Giang Sính Đình không ủng hộ nhíu mày lúc này mới cầm khăn lau lau miệng, đôi mắt không khỏi nhìn về phía hộp quả khô trước mắt, nghĩ nghĩ rồi lại giơ tay cầm lấy một miếng quả khô nhét vào lòng bàn tay của Giang Sính Đình: “Em lén sai người đi mua đến đấy.


”“Chị đến đây nói với em nhiều như vậy không phải muốn chút thức ăn này của em.

” Thấy Tạ Nguyễn Ngọc coi lời nàng ta nói như gió thoảng bên tai, trên mặt Giang Sính Đình nhiễm một chút ửng hồng, nhân nhi ngày thường ôn hòa nổi giận thì lông mi nhếch lên thật sự có vài phần sắc bén.

Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc thấy khổ! Thẩm Thất gia nói rõ bảo nàng trở thành kẻ ngốc, hắn không đến tìm nàng, chẳng lẽ nàng còn dám nhảy nhót trước mặt hắn?Đành phải kéo kéo góc áo của Giang Sính Đình mà nói: “Người ta cưới hỏi đàng hoàng, em là một di thái làm gì có tư cách tranh đoạt với phu nhân? Quá khứ coi như là em bị mù mắt mà thôi.

”Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy câu nói này của chính mình vô cùng có lý, trực tiếp muốn thể hiện thành quả ưu tú khi đóng cửa suy nghĩ lần này.

“Cốp!”Quả khô bị Giang Sính Đình hung hăng ném lên trên bàn: “Chị tốt bụng đến thăm em, em tội gì phải châm chọc ta trong sáng ngoài tối!”Nói xong nàng ta đẩy bàn cũng không quay đầu lại, chỉ để lại Tạ Nguyễn Ngọc đang dại ra, nàng nghi ngờ nhìn Phỉ Thúy: “Ta đã nói cái gì không nên nói sao?”“Không có!” Phỉ Thúy thấy nàng thông suốt, đầu lắc thành trống bỏi: “Nếu người nhìn rõ sớm hơn bây giờ tội gì lại nghẹn ở trong viện, Thất gia lúc trước thích người bao nhiêu chứ!”“Đúng vậy, đúng vậy, là ta sai.

” Xem xét quả khô ăn sắp hết Tạ Nguyễn Ngọc lại nhớ đến món điểm tâm bánh hạch đào bôi mỡ heo của Bảo Ký, đời trước nàng cũng không có thể ăn như vậy! Tạ Nguyễn Ngọc sờ soạng chiếc cằm mềm mại, chẳng lẽ là lúc chết quá đói, sống lại một lần mang theo sự đói khổ đến đây?.