Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 16





Thời tiết trong xanh rất tốt.

Vốn dĩ Tạ Nguyễn Ngọc định ngủ nướng lại bị Thẩm Thất gia phái người mạnh mẽ bắt được, kéo đến Tân Bách Môn.

Ban ngày phòng nhảy có tử khí âm trầm không hề ngập trong vàng son xa hoa lãng phí.

Tân Bách Môn là việc làm ăn của Thẩm Bồi An, người đến đều là hương thân nhà quyền quý, Thẩm phu nhân không tin được người khác nên nương nhờ Thẩm Thất gia coi chừng một đoạn thời gian, đã làm hắn không thấy được trung tâm mua bán lại không thể không đến xem sân khấu.

Lúc này Tạ Nguyễn Ngọc đứng sau lưng xoa xoa vai cho hắn, thấy Thẩm Thất gia híp mắt chớp mắt, tin chiến thắng báo về liên tiếp, hắn lại không nóng nảy chút nào.


“Thất gia!” Ngoài cửa truyền đến tiếng đạp cửa của Đình An, sau đó lại là một trận trầm mặc.

Tạ Nguyễn Ngọc trước đó đã sống vài thập niên làm sao còn không có ánh mắt về điểm này, vội vàng thu tay: “Không bóp không bóp nữa, mệt chết em rồi, hiếm khi được ra khỏi nhà một chuyến cũng không được ra ngoài đi dạo.

”Hôm nay nàng mặc một chiếc trường bào màu quả hạnh đỏ, thêu đường viền hoa màu bạc, vòng eo cũng rất nhỏ, cổ tay áo hơi hơi thu lại, trong úc giơ tay lộ ra cánh tay tố bạch, đeo mỗi chuỗi lắc tay trân châu lớn nhỏ như hạt đậu Hà Lan.

Trắng đến chói mắt.

“Đi đi.

” Thẩm Thất gia cười khéo mười ngón tay của nàng nắm chặt: “Hạt châu này không khỏi quá không phóng khoáng, ta sẽ bảo Đinh Chí cùng em ra ngoài đi dạo xem có trang sức mình thích không.

”“Được ạ.

” Đinh Chí là tâm phúc của Thẩm Thất gia, đi theo nàng ít nhiều gì cũng có ý giám thị.

Tạ Nguyễn Ngọc cũng không ngốc mà nàng rất hiểu nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.

Xài tiền của Thẩm Thất gia, dùng người của Thẩm Thất gia, nàng thậm chí có thể nhếch lỗ mũi lên trời đi dạo trong thành Bảo Ninh, còn có việc nào sung sướng hơn việc cáo mượn oai hùm sao? Không có!Lúc Tạ Nguyễn Ngọc ra cửa thậm chí còn vui vẻ cho Thẩm Thất gia một gương mặt tươi cười hớn hở, chỉ thiếu việc không ngửa mặt lên trời cười to, bộ dáng vui vẻ có chút lây lan sang Thẩm Thất gia.


Hôm nay thật là một ngày lành, trên tay Thẩm Thất gia cầm điện báo, đôi mắt dưới kính cong cong cực kỳ đẹp, đầu ngón tay mơn trớn một hàng chữ:Thuốc lá thuận lợi, hợp nhau.

Nhìn qua vô cùng bình thường.

Một mảnh ở ngoài Thoa Bắc cách ngàn dặm huyết vũ tinh phong.

“Thiếu soái, chúng ta bị bao vây!” Phân đội nhỏ của bọn họ còn chưa ra khỏi Văn huyện thì trúng đạn, tám chín phần mười là bị nhốt trên trong tòa thành không này.

Chỗ bả vai của Thẩm Bồi An nhiễm tảng lớn màu đỏ tươi, được băng bỏ bởi một tấm vải thô không rõ màu sắc, đau đớn làm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ta trở nên có chút vặn vẹo: “Đã phát tín hiệu cầu cứu chưa?”“Đã phát rồi nhưng không nhận được hồi âm bên ta,” Khẽ cắn môi, binh lính trước mắt tiếp tục nói thêm: “Chúng ta không chống cự thêm được bao lâu.

”“Còn thừa bao nhiêu người?”“Không đến 300.

”Bị nhốt chết ở Văn huyện là việc Thẩm Bồi An làm sao cũng không nghĩ đến, vốn dĩ chiến sự vô cùng thuận lợi, Bạch Lộ Hải bị quân đội bọn họ đánh bại lui binh liên tiếp, cuối cùng nổi lên chiến tranh du kích ở vùng Hoành Sơn.


Vùng Hoành Sơn rắc rối phức tạp cũng không có phạm vi lớn thích hợp để sống mái với nhau vì thế hắn ta đề nghị phân tán tác chiến, lấy đạn sương mù làm tín hiệu, áp dùng hình thức bao vây để vây khốn võ trang còn sót lại của Bạch Lộ Hải, nhất cử tiêu diệt phản quân.

Nhưng mà tín hiệu phát ra liên tiếp lại rất lâu không nhận được đáp lại.

Cơ bắp trên mặt của Thẩm Bồi An khẽ run, nghiến răng nghiến lợi giống như một con thú, ngực phập phồng bại lộ sự phẫn nộ giờ phút này của hắn ta: Có người muốn dựa tay Bạch Lộ Hải giết hắn!Nếu hắn ta bị bắt, ánh mắt Thẩm Bồi An âm u không ngừng, miệng gắt gao mím thành đường.

Đại soái sợ là sẽ chính tay giết hắn ta.

.