Thi thể của Thẩm Bồi An được chuyển về Bảo Ninh đã là việc của mấy ngày sau, xác chết có chút hơi hơi hư thối, Thẩm phu nhân bái quan tài khóc gào "con của ta, con của ta" không ngừng, cuối cùng vẫn là do Thẩm đại soái sai người kéo lên.
Hai mắt Thẩm Bồi An khép hờ trong quan tài, Thẩm đại soái hiếm khi rơi nước mắt, cuối cùng lại xoay đầu đi không đành lòng xem tiếp.
Thẩm Nhị gia đã chết, tháng ngày vẫn phải tiếp tục. Soái phủ bi thương mấy ngày cũng khôi phục bình thường, chỉ có Thẩm Ngũ gia bị đại soái vung tay cho lên huyện Toàn Tường, một nơi cằn cỗi chim không thèm ỉa.
Vốn dĩ có sóng ngầm lưu động giữa con cái của Soái phủ, bởi vì Thẩm Bồi An chết nên công khai đặt ra bên ngoài.
Bến tàu, sòng bạc, kỹ viện, phòng nhảy, công hội, tất cả sản nghiệp dưới tay Thẩm Nhị gia đều bắt đầu gặp phải một lần đại tẩy bài.
Thẩm phu nhân chịu đả kích liên tiếp, lúc này chung quy là không chịu nổi mà ngã bệnh.
Tạ Nguyễn Ngọc thổn thức nhìn mấy việc phát sinh những ngày nay, ít nhiều cũng có chút đồng tình với Thẩm phu nhân, sau khi nàng nói với Thẩm Thất gia, đổi lấy sự ghét bỏ xem thường cùng một câu "lòng dạ đàn bà."
Mấy ngày này Thẩm Thất gia không nhàn rỗi, Tạ Nguyễn Ngọc cũng không nhàn rỗi, nàng mang theo Đinh Chí đi dạo khắp nơi, mua một đống lớn xiêm y trang sức. Chờ Thẩm Thất gia rảnh rỗi mới như hiến vật quý cho Thẩm Thất gia xem.
"Mỗi ngày gia mệt đến nửa sống nửa chết, khanh khanh thật là tiêu sái vô cùng." Thẩm Thất gia nhắm hai mắt, tay Tạ Nguyễn Ngọc nhẹ nhàng ấn trên huyệt Thái Dương của hắn, lực đạo vừa phải, vô cùng thoải mái.
"Ngài lập tức sẽ kiếm được đống tiền lớn, còn để ý để điểm này của em."
Tay bị Thẩm Thất gia gắt gao nắm lấy, dùng sức một cái, Tạ Nguyễn Ngọc đã chui vào trong lồng ngực của hắn, hương vị đàn hương dễ ngửi lây dính mùi cồn.
"Em cảm thấy bến tàu tốt hay là sòng bạc tốt." Công hội và tiệm gạo Thẩm Bồi Viễn không cần suy nghĩ, nghĩ đến việc làm ăn rộng thoáng như vậy Lão Tứ nhất định phải có được. Còn về phòng nhảy và kỹ viện, Thẩm Thất gia nhíu mi, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bến tàu hoặc là sòng bạc mới có thể đơn giản rơi vào tay hắn, dù sao việc mua bán quá kiếm được tiền không thể độc chiếm, tham nhiều nhai không nát được.
"Đều tốt." Tạ Nguyễn Ngọc câu lấy cổ Thẩm Thất gia, gối đầu lên ngực hắn, nghĩ rồi lại nghĩ: "Sòng bạc?"
"Vì sao?" Trong mắt Thẩm Thất gia lóe ánh sáng, âm thanh có chút phấn khởi còn có chút chờ mong.
Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ đến đoạn thời gian gặp Mạnh Nho Cảnh trước kia, nói: "Thiếu tiền lại tham tiền, tóm lại gan lớn hơn người bình thường một chút."
Ha ha ha ha ha!
"Suy nghĩ của khanh khanh cũng là suy nghĩ của ta." Trong lồng ngực Thẩm Thất gia ôm Tạ Nguyễn Ngọc, không nhịn được duỗi tay niết gương mặt nàng, làn da trắng nõn bị hắn niết có chút phiếm hồng: "Bến tàu đương nhiên sẽ kiếm nhiều hơn sòng bạc chút, tiền cũng sạch sẽ hơn. Nhưng mà khanh khanh, thời đại này không có gì khống chế tốt hơn một tên lưu manh thiếu tiền, em có thể dùng tiền đổi lấy tất cả, tin tức, thanh thế, lương tri thậm chí là mạng người ở chỗ bọn họ.
So sánh với bọn họ thì những người miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, một bụng nam xướng nữ trộm mới thật sự làm người ghê tởm đến cực điểm.
Quyền lợi luân phiên việc làm ăn trong sân đến hai tháng sau mới chính thức kết thúc, Thẩm phu nhân đau con yêu con, bệnh tình thay đổi thất thường, Thẩm Bồi Viễn đã phải hầu hạ bón thuốc còn phải chỉnh đốn sòng bạc trong tay ở thành Bảo Ninh, không có cách phân thân nên dứt khoát mời bác sĩ nổi tiếng vào phủ trông coi.
Bởi vì trước đó hắn vẫn luôn lén hỗ trợ việc ngoài sáng của Thẩm Bồi An, sòng bạc bây giờ càng là như cá gặp nước, Thẩm Thất gia không tham tiền, những gì hắn muốn chính là nhân mạch. Hắn từ xưa đến tay rất biết làm người, làm việc luôn chú ý lưu ba phần tình cảm, thường xuyên qua lại thật sự được không ít người coi trọng.
Người trong thành Bảo Ninh đều đang xem, sau khi Thẩm Nhị gia đi rồi Thẩm đại soái cuối cùng là để ý đứa con trai nào nhất. Dưới tình huống như vậy nên Thẩm Tứ gia, Thẩm Lục gia và Thẩm Thất gia đi vào tầm mắt đại chúng, hình thành thế chân vạc rồi lại kiềm chế lẫn nhau.
Thẩm đại soái đã không dám đánh cuộc nữa, ông ta đã lớn tuổi, mười đứa con trai ngoại trừ đứa út còn ngây thơ, chín người còn lại tốt xấu lẫn lộn. Trước kia ông ta ký thác tất cả mong đợi lên người Thẩm Bồi An, việc làm ăn, quân đội đều để hắn ta thử tiếp xúc, Thẩm Bồi An cũng thật sự không cô phụ kỳ vọng của ông ta, lén mọi người gọi Thẩm Nhị một tiếng thiếu soái, ông ta cũng coi như không nghe thấy, xem như ngầm đồng ý. Chỉ là Thẩm đại soái không nghĩ đến, ông ta sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Sau khi Thẩm Bồi An chết, Thẩm đại soái phái người đi sửa sang những sản nghiệp đó của hắn về mới tinh, mấy năm nay chính ông ta cho hắn ta quá nhiều, nhiều đến mức làm người đỏ mắt, làm hỏng cuộc đời.
Anh em bất hòa. Thẩm đại soái không thể nhịn.
Vì vậy nên lần này ông ta đặt trứng gà ở trong mấy cái rổ rắn chắc.
Thẩm Thất gia không ham tiền không háo sắc, không hút thuốc không đánh cược, hoàn mỹ có chút không chê vào đâu được.
Không ít người chạm vào một cái mũi trên người hắn, đảo mắt đã chuyển tầm mắt đến phía hậu viện của Thẩm Thất gia.
Lúc này Thẩm Thất gia không nhận mỹ nhân, ngẫu nhiên gặp được người mình đặc biệt thích mới có thể giả dối từ chối rồi lãnh đến hậu viện, chờ đến khi không hài lòng thì nghĩ cách đưa ra ngoài.
Quay lại vài lần, Tạ Nguyễn Ngọc và Giang Sính Đình nghiễm nhiên trở thành những nữ tử được sủng ái nhất trong hậu viện của Thẩm Thất gia. Tạ Nguyễn Ngọc tỏ vẻ cạn lời với điều này, nàng đặc biệt muốn vỗ bả vai chúng mỹ nhân hô to: "Chỉ cần các cô không muốn ngủ với hắn! Các cô cũng có thể rất được sủng ái!!"
Bây giờ Thẩm Thất gia có quyền thế, Tạ Nguyễn Ngọc lại có thêm sự yêu thích khác: Dựa thế trêu người. Tất cả những việc trong phủ đều giao ho Giang Sính Đình xử lý, mỗi ngày nàng đều mang theo Đinh Chí cùng một đám hạ nhân dùng mũi nhìn người đi dạo khắp nơi, tiêu tiền như nước chảy đồng thời cũng không quên chọc chút phiền toái nhỏ trong nguyên tắc.
Thẩm Thất gia không thể có sơ hở như vậy chỉ có thể để nàng biến thành sơ hở.
Trên tay Tạ Nguyễn Ngọc mang vòng ngọc mới mua trong Bát Bảo Các, không khỏi cảm thán: Đã muốn phi dương ương ngạnh dùng thế ép người lại không thể đắc tội quá mức với người, tiêu tiền như vậy cũng là kỹ thuật sống hạng nhất.
"Nghe nói em đoạt vòng tay mà tiểu thư nhà Lưu đốc lý coi trọng ở Bát Bảo Các?" Thẩm Thất gia dựa vào trên ghế bập bênh trong viện, đồ chơi văn hóa hạch đào trong tay bị hắn chuyển lộc cộc rung động, Phỉ Thúy ngồi xổm một bên cẩn thận gõ hạch đào hắn ném trên chân ghế, Giang Sính Đình và mấy mỹ kiều nương mới vào phủ đứng ở một bên.
Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc không ngừng trợn trắng mắt, đây đã là lần thứ mấy! Đây là lần thứ mấy! Mỗi lần đều là nàng bị răn dạy thương tích đầy mình trước, sau lưng hắn lại tặng tiền lên cho mình!
"Ta rơi xuống không ít thể diện cho em." Tiếng của Thẩm Thất gia nghe có vẻ rất là bất đắc dĩ: "Buổi tối ta hẹn Lưu đốc lý, em đi theo thuận tiện bồi tội với Lưu tiểu thư."
"Vâng." Tạ Nguyễn Ngọc bĩu môi không tình nguyện ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào ánh mắt của Thẩm Thất gia. Sau đó nhìn thấy mấy biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa lướt qua trong giây lát.
Lấy cớ Tạ Nguyễn Ngọc nhận lỗi với Lưu tiểu thư, Thẩm Thất gia quang minh chính đại mời Lưu đốc lý đến tửu lầu Vị Thiện. Tạ Nguyễn Ngọc làm bộ làm tịch biểu đạt sự xin lỗi, Lưu tiểu thư cũng giả mù sa mưa công bố không sao, chuyện này cứ vậy mà qua nhưng mà Thẩm Thất gia và Lưu đốc lý lại nói chuyện làm ăn trời nam đất bắc.
Trên đường Lưu tiểu thư tìm cái lý do đi trước, Tạ Nguyễn Ngọc cũng muốn chạy nhưng nàng không dám. Dứt khoát đặt tất cả sự chú ý trên món tam hành hấp bào ngư.
Hành tây, hành lá và hẹ tây được chiên thơm, lấp ở dưới đáy nồi thật dày, nhờ độ nóng và mùi hương ám lên thịt bào ngư, cắn một miếng giòn rụm thơm ngon, hương hành lan ra bốn phía. Tạ Nguyễn Ngọc ăn rất hăng hái, bào ngư tươi ngon nhảy trên đầu lưỡi.
Bỗng nhiên một ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, trong miệng Tạ Nguyễn Ngọc còn cắn một miếng hành tây, nhai cũng không được mà không nhai cũng không xong mà nhìn Thẩm Thất gia.
Hắn hơi hơi mỉm cười, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi một chút dầu mỡ trên má nàng trước mặt mọi người: "Ăn chậm một chút, mặt đều dơ rồi."
Tạ Nguyễn Ngọc ngây ngốc tại chỗ, đây là đang diễn kịch gì? Có để nàng chuẩn bị một chút trước hay không?
Lưu đốc lý nhìn mắt Tạ Nguyễn Ngọc dại ra, cười nói: "Khó trách Thất gia thích, quả nhiên là ngây thơ đáng yêu."
Ngây thơ... Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy cái từ này xứng với bộ dáng ngốc vô cùng của mình bây giờ, nghe thế nào cũng cảm thấy không phải ca ngợi.
"Tính tình của em ấy đơn thuần." Thẩm Thất gia híp mắt như một con sói đuôi to, xoa xoa đầu Tạ Nguyễn Ngọc: "Tôi khó tránh khỏi muốn thương em ấy nhiều hơn."
"Vậy còn không đơn giản sao, Thất gia thành hôn sớm chút, nhận cô ấy làm di thái thái là được."
Lời nói của Lưu đốc lý làm Tạ Nguyễn Ngọc sửng sốt.
Tuổi của Thất gia cũng nên thành hôn. Mấy ngày nay nàng và Giang Sính Đình chiếm hết đề tài, trong thành Bảo Ninh ai cũng biết bên cạnh Thẩm Thất gia có hai vị hồng nhan sủng đến tận xương cốt. Nhưng thật ra cũng có không ít danh môn có tâm tư gả con gái cho hắn, nhất cử nhất động vừa rồi của Thẩm Thất gia được người có lòng nhìn thấy cũng không tránh được lại có thêm một trận bát quái.
Lưu tiểu thư là con gái duy nhất của Lưu gia, Thẩm Thất gia sợ nàng ta gả đến, Lưu đốc lý sợ hắn cưới, một tuồng kịch đã làm cho người ngoài xem lại đánh mất sự hồ nghi của Lưu đốc lý, cũng làm người khác tin đây là một bữa tối đơn thuần.
Cho đến khi trở về Thẩm phủ, mày Tạ Nguyễn Ngọc còn đang nhăn, nàng suy nghĩ chuyện khác, ví dụ như: Thẩm Thất phu nhân.
Trong trí nhớ của Tạ Nguyễn Ngọc không có quá nhiều tin tức của vị phu nhân này, mọi người nhắc đến người phụ nữ bên người Thẩm Bồi Viễn chỉ hay nhắc đến Giang di thái, phu nhân chính phòng của hắn dường như bị người quên đi mất. Đợi sau này Thẩm Thất gia chưởng quyền, Giang Sính Đình và Thẩm Thất phu nhân lần lượt nhiễm bệnh chết, hắn cũng hoàn toàn từ bỏ tình yêu, trầm mê trong khói lửa chiến tranh.
Cả đời không con.
Chết tha hương.
Tạ Nguyễn Ngọc không nghĩ ra, một người có dã tâm bừng bừng như Thẩm Thất gia, muốn ôm cô nương đẹp nhất, muốn tranh quyền thế lớn nhất làm sao sẽ cho phép chính mình rơi vào kết cục góa bụa không nơi nương tựa như vậy.
Dưới ánh đèn, Tạ Nguyễn Ngọc kéo ống tay áo của hắn, đầu ngón tay trắng tinh ở trong ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, Phỉ Thúy là người biết điều, thấy vậy thì vội vàng khom lưng mở cửa trốn ra ngoài.
"Thất gia." Đối diện với gương mặt nghi hoặc của Thẩm Thất gia, Tạ Nguyễn Ngọc không nhịn được mà mở miệng: "Thất gia cần phải thành hôn?"
Bốn phía im lặng đến mức tiếng châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Tạ Nguyễn Ngọc cứ lôi kéo Thẩm Thất gia như vậy mang theo lòng nghi hoặc tràn đầy.
"Đương nhiên." Thẩm Thất gia cảm thấy bất luận suy xét từ phương diện kia, hắn đều cần một vị thái thái chính phòng, thấy Tạ Nguyễn Ngọc muốn nói lại thôi, Thẩm Thất gia kéo nàng ngồi bên cạnh mình, nghiêm mặt nói: "Khanh khanh cũng biết ta cưới ai?"
Không biết, Tạ Nguyễn Ngọc lắc đầu. Nếu không có ấn tượng, nghĩ đến chắc cũng không phải con cái nhà quyền quý nào.
Thẩm Thất gia quay đầu nhìn gương mặt cô đang ngồi xuống, ngón tay còn lôi kéo ống tay áo của hắn, lo sợ bất an giống con thỏ, hắn bỗng nhiên cười ra tiếng như thanh tuyền sau khi băng nứt: "Trái phải cũng chỉ là một người phụ nữ, nuôi thật tốt là được."
Gương mặt hắn giãn ra, trong ánh mắt lại không có bao nhiêu ý cười, Tạ Nguyễn Ngọc nhìn, một lòng suy nghĩ bay đi, không biết vì sao lại nghĩ đến Giang Sính Đình đời trước, nàng ấy thật sự là nhiễm bệnh chết sao? Thẩm Thất gia ở bên ngoài dường như lúc nào cũng đang thể hiện sự thiện ý của mình, ôn hòa như ngọc như nước. Nhưng sau đó thì sao, khi hắn thật sự trở thành người cao cao tại thượng, sau khi hắn không còn phụ thuộc vào ai, âm ngoan đến mức làm người sợ hãi.