Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 49: Nóng lòng về nhà




Tin tức Thẩm Thất gia muốn phù chính Tạ Nguyễn Ngọc giống như một tiếng sấm mùa xuân, đến Trương Tuần ở Bảo Ninh phía xa cũng nhận được tin tức.

"Chà, Trương tiên sinh lại gửi thư." Ngón tay của Tạ Nguyễn Ngọc gõ nhẹ: "Bảo ngài sớm ngày về Bảo Ninh."

"Trộm đến kiếp phù du nửa ngày nhàn." Thẩm Thất gia nằm trên ghế mây, thuận tay cầm miếng điểm tâm cho vào miệng, vị ngọt làm hắn lại nhíu mày một chút: "Thật không muốn trở về."

"Ngài đây cũng không phải là nửa ngày nhàn, đây cũng sắp đến non nửa năm." Cái loại người có tình tình ngốc như Trương Tuần, đánh giá lúc này đã sớm buồn phát điên, Tạ Nguyễn Ngọc đưa ly trà cho hắn: "Cần phải trở về."

"Cũng đúng, việc hôn nhân vẫn nên về Bảo Ninh làm mới thỏa đáng." Thẩm Thất gia uống trà: "Chỉ là Mạnh gia lúc này rất bận, sợ phải hoãn mấy ngày."

Mạnh gia? Tạ Nguyễn Ngọc ngày thường không thích hỏi chuyện của Mạnh phủ, lúc này thấy Thẩm Thất gia mở miệng thật ra có chút kỳ quái.

"Việc nhà của Nho Cảnh." Thẩm Thất gia nghĩ nghĩ, cảm thấy phụ nữ trong viện nhiều thật là khó lòng phòng bị, lắc đầu nói: "Mất một di thái."

Đáy lòng Tạ Nguyễn Ngọc lộp bộp một chút, thử hỏi: "Hồng Tụ?"

Chỉ sợ cũng chỉ có nàng ta.

"Cái này ta cũng không biết." Đôi mắt Thẩm Thất gia mở một nửa, che giấu tâm tư, lại ăn miếng điểm tâm khác.

Nghĩ đến việc gặp Triệu Tứ vài ngày trước, Tạ Nguyễn Ngọc càng cảm thấy có khả năng. Chỉ là đời này không có nàng, thì đổi thành Hồng Tụ sao, nàng ta đắc tội gì với Hà Thiến Thiến? Im lặng một lát, cuối cùng Tạ Nguyễn Ngọc cũng mở miệng, cũng không biết là cứu Hồng Tụ một phen hay là nói cho chính mình kiếp trước bị mất mạng: "Trộm di thái nhà người ta, loại chuyện này thật sự là tam giáo cửu lưu mới có thể làm ra."

"A Nguyễn cảm thấy là ai?"

"Mạnh gia nhị thái thái xuất thân danh môn, nặng thanh danh nhất, chính là vì thể diện của chính mình cũng quả quyết sẽ không để việc này truyền ra, nếu nói bị hại còn không rõ, nhưng nếu không tìm được người, hơn phân nửa là còn sống."

Thẩm Thất gia gõ tay vịn, nhìn Tạ Nguyễn Ngọc nói rõ ràng đạo lý trinh thám: "Ta luôn cảm thấy di thái kia có vài phần tương tự với A Nguyễn."

Thẩm Thất gia đột nhiên mở miệng đánh gãy ý nghĩ của Tạ Nguyễn Ngọc, nàng không suy nghĩ gì lập tức phản bác: "Em không coi ai ra gì như nàng ta." Sau đó sờ sờ gương mặt tròn tròn của mình, lại nghĩ đến bộ dáng yếu đuối như Tây Thi: "Rõ ràng một chút cũng không giống."

Giống ba phần thần thái giữa chân mày chứ không phải dung mạo.

Thẩm Thất gia tiếp tục híp mắt, hắn mới gặp nàng ta đã để bụng ba phần, cảm giác rất quen thuộc, chờ xong việc mới nhớ đến, mới hiểu rõ một chút. Những lời này của Tạ Nguyễn Ngọc, sau khi Hồng Tụ mất tích không lâu, hắn cũng chưa từng nhắc với Mạnh Nho Cảnh, chỉ là trong lòng chung quy cũng có chút không thoải mái.

"Người quý ở chỗ tự hiểu." Đây là một câu nói cuối cùng của Thẩm Thất gia với Mạnh Nho Cảnh, có lẽ là đang nói Hà Thiến Thiến, có lẽ là đang nói hắn ta, phải xem Mạnh Nho Cảnh lý giải như thế nào.

Chỉ là sau ngày đó, Mạnh Nho Cảnh rất ít khi xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Thất gia! Ngài có nghe em nói chuyện hay không?" Tạ Nguyễn Ngọc thấy hắn thất thần, dùng sức lắc lắc cánh tay hắn.

"Em nói gì?"

Quả nhiên không nghe! Tạ Nguyễn Ngọc bĩu môi hừ hừ hai tiếng: "Em nói, chúng ta ở lại cũng vô dụng, không bằng về Bảo Ninh trước, như vậy Mạnh đại nhân cũng dễ dàng duỗi tay ra tìm người."

"A Nguyễn muốn trở về như vậy?" Thẩm Thất gia vứt bỏ đủ loại ý nghĩ trong đầu, lòng người trước mắt, trong mắt toàn bộ đều là hắn, bảo bối nhất ở bên cạnh hắn, hắn cần gì phải không thoải mái vì một thứ đồ dỏm.

"Vâng! Muốn trở về!" Đôi mắt Tạ Nguyễn Ngọc sáng lấp lánh, nàng nóng lòng về nhà!

"Vậy ngày mai." Thẩm thất gia đứng dậy xoa xoa đầu nàng: "Chúng ta về nhà."