Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 47: Sớm biết như vậy




Trong tiểu viện có chút trống trải, củi lửa sạch sẽ đặt chỉnh chỉnh tề tề ở một bên.

"Đã lâu không gặp." Tiếng của Giang Sính Đình vẫn trước sau như một: "Ta cho rằng Thất gia sẽ không cho cô đến đây."

Bên người nàng ta chắc chính là Lâm Quân Trị, kiếp trước kiếp này cộng lại, tên này vẫn luôn tồn tại trong tai của Tạ Nguyễn Ngọc, lúc này lần đầu tiên gặp hắn ta, thật sự không có sự quá tốt đẹp mới gặp.

"Thất là người có lòng dạ nghiệp lớn." Tạ Nguyễn Ngọc dừng lại trong tiểu viện, không hề đến gần: "Không phải cô hẹn ta ra đây để ôn chuyện đi."

"Ôn chuyện? Ta với cô có chuyện cũ gì ôn được?"

"Thật ra ta không hiểu, ta với cô không oán không thù, vì sao cô nhất định phải nhằm vào ta!"

"Nhằm vào cô?" Giang Sính Đình hừ thành ra tiếng: "Cô dám nói năm đó cô chưa từng nhằm vào ta? Trong viện tranh sủng đoạt thế có cái gì cô chưa từng làm, làm sao đến chỗ ta đã biến thành ta nhắm vào cô?"

"Cô thật sự không thể nói lý." Tạ Nguyễn Ngọc thật sự không hiểu Giang Sính Đình suy nghĩ cái gì, lúc ấy, tình huống của Thẩm Thất gia như thế nào trong lòng mọi người đều rõ, nàng muốn sống sót cho tốt, tự nhiên phải lấy lòng Thẩm Thất gia, nữ tử ở hậu viện nào không như thế, nàng chẳng qua chỉ dựa vào tiên tri bớt đi vài con đường oan uổng thôi: "Ta chưa từng đoạt người ở chỗ cô, cũng chưa từng cắm lưỡi dao sau lưng cô, sao vào miệng cô đã thay đổi ý nghĩa rồi?"

"Không đoạt lấy người? Cô còn mặt mũi nói, nếu không phải do cô Thất gia làm sao sẽ rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của ta, nếu không phải do cô Thất gia làm sao sẽ đồng ý nâng thủy tinh tím đã đồng ý cho ta vào trong phòng cô, nếu không phải cô cả ngày rêu rao gây chuyện ta làm sao sẽ bị yêu cầu ít ra cửa đi lại, nếu không phải cô thì làm sao Thất gia sẽ dần dần cách xa ta!"

"Nếu cô có bất mãn thì nói thẳng với ta, cô cứ cất giấu làm sao ta biết được cô suy nghĩ điều gì." Tâm lý của Tạ Nguyễn Ngọc có chút bực bội, Thẩm Thất gia lúc trước nguyện ý che chở Giang Sính Đình, cho nên hắn đẩy nàng ra ngoài.

Lần sinh nhật Giang Sính Đình, là thời gian nàng nháo với tiểu di thái của Thẩm Tam gia lợi hại nhất, Thẩm Thất gia cùng Thẩm Tam lúc ấy đang vì chuyện chia hoa hồng của phòng nhảy, cung kính lẫn nhau, cuối cùng nàng bức cho di thái kia tàn nhẫn ra tay bên đường, mạnh mẽ bị họng súng chỉ vào ăn mấy cái tát, ngay lúc đó thân phận của nàng là người đứng đầu trong hậu viện của Thẩm Thất gia, mà tiểu di thái kia cũng là người Thẩm Tam gia thích nhất.

Nếu là Thẩm Tam phu nhân đánh thì đánh nhưng đến một di thái nho nhỏ cũng dám dùng súng chỉ vào nàng ở phố, chính là nói rõ không cho Thất gia thể diện. Lúc ấy nàng còn không biết Thẩm Thất gia có sắp xếp khác, chỉ một lòng muốn củng cố địa vị trong lòng của Thẩm Thất gia, phương pháp này tuy không quá trong sáng lại vô cùng hữu hiệu.

Ngày hôm sau, Thẩm Tam gia liền sai người đưa thư xin lỗi, tự nhiên cũng nguyện ý nhường một bước, tài nguyên trên tay hắn ta nhiều, phòng nhảy thiếu chút tiền bạc cũng không phải không thể chấp nhận, đương nhiên tiểu di thái của hắn ta là đừng muốn động, đây cũng coi như giải hoà.

Mặt nàng lúc ấy đều sưng thành bánh bao, lòng tràn đầy vui mừng vì mình đã thành công, hoàn toàn không nhớ rõ hôm đó là sinh nhật của Giang Sính Đình, mà Thẩm Thất gia ở bên cạnh nàng trong sinh nhật nàng ta suốt hai ngày.

Thẩm Thất gia nói, hắn chán ghét người tự chủ trương bởi vì hắn có biện pháp tốt hơn.

Thẩm Thất gia nói, người của người khác sao có thể bị người khác ức hiếp ở bên ngoài.

Tạ Nguyễn Ngọc biết địa vị của nàng ở trong lòng Thẩm Thất gia không bằng Giang Sính Đình, biện pháp tốt nhất chính là dùng từng hành động thực tế chứng minh tầm quan trọng của mình. Nàng làm việc đều đúng mực, ngoại trừ Thẩm Thất gia, càng không e ngại đắc tội mọi người. Dần dần Thẩm Thất gia để phòng ngừa nàng xảy ra chuyện, trình tự giao lưu mới sâu hơn.

Tín nhiệm. Thứ mà Giang Sính Đình có được dễ như trở bàn tay, nàng trải qua nỗ lực bao lâu mới nhận được.

Chính mình đánh nát nhừ một tấm bài tốt, cuối cùng lại đặt ở trên đầu nàng. Trái tim trong lồng ngực của Tạ Nguyễn Ngọc đập thình thịch: "Cô đau khổ là bởi vì cô vô năng, cô giãy giụa là bởi vì cô khiếp đảm, cô phiền não là bởi vì cô không thoả mãn. Cô trăm phương nghìn kế tìm kiếm sai lầm trên người của người khác, sau đó liều mạng tự mình an ủi, cho rằng tất cả đều không phải cô sai. Chẳng lẽ ta ép cô hạ thuốc? Súng là ta ép cô bắn? Không phải, tất cả những thứ này là do cô tự tìm!"

"Cô câm miệng!" Tiếng của Giang Sính Đình có chút nghẹn ngào, hốc mắt đỏ đậm, phảng phất như có điều gì nàng ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc bị chọc thủng, nàng ta hiếm khi không còn sự ôn hoà ngày xưa, biểu cảm dữ tợn, ánh mắt âm độc: "Chính là do cô, nếu lúc trước cô chết đi thì tốt rồi."

Nàng ta lẩm bẩm tựa như lâm vào điên cuồng: "Chuyện của Mục Độ Niên là ta quá mềm lòng, ta không nên nói cho Thất gia."

Mục Độ Niên, Tạ Nguyễn Ngọc chau mày. Việc hắn xa xông vào tú lâu quay lại trong đầu, một ngày kia, nàng vẫn luôn nghĩ Thẩm Thất gia mang đến thử nàng, một chút cũng không nghĩ vào trên người Giang Sính Đình, bây giờ nghĩ lại sợ là Giang Sính Đình động tay chân, khi đó nàng ta còn do dự khiếp đảm, sợ là cuối cùng không nhịn được lại nói cho Thẩm Thất gia.

Mục Độ Niên say rượu vượt qua nửa cái sân, Thẩm Thất gia có chuẩn bị mà đến cùng với chính mình hoàn toàn không hiểu rõ. Bởi vì Giang Sính Đình cuối cùng bất an, lúc này mới dẫn đến việc gặp mặt quỷ dị của ba người bọn họ đêm đó.

Thẩm Thất gia ở trong bóng tối, ánh mắt đen tối vô cùng, súng ống an tĩnh nằm ở trên bàn, Thẩm Thất gia nhìn cũng không nhìn một cái, lại nhìn cổ tay áo nàng ta chằm chằm. Hắn nuôi Giang Sính Đình hơn mười năm, nhất cử nhất động của nàng ta đều mang theo bóng dáng của hắn, lại rất quen thuộc.

Vật che đậy ở chỗ nàng ta ở rất nhiều, không thể bắn một súng là mấy mạng, xem ra là phí tâm tư, không muốn để kẻ địch nhìn thấy lợi thế lớn nhất. Thẩm Thất gia có chút bất đắc dĩ, đây là hắn dạy.

"Sính Đình, ta khuyên cô một câu, bây giờ thu tay lại còn kịp." Tạ Nguyễn Ngọc vẫn đứng trong viện như cũ, không tiến không lùi, đây là chỗ an toàn nhất.

"Đã đi đến một bước này, còn có thể thu tay lại sao?" Giang Sính Đình cười thành tiếng, mặt mày cong cong lại không có ý cười nào: "Cô có thể đi vào thì thể hiện ta không sống được, làm được đến bước này, Thất gia khẳng định không dung thứ cho ta."

"Vậy cô sớm biết như vậy cần gì chứ."

"Ha hả, ta biết cô không dám đi vào, ta cũng tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài, cô và hắn..." Giang Sính Đình nhìn Lâm Quân Trị nằm trên mặt đất: "Dù sao cũng phải có một người cùng chết với ta."

Cửa bỗng nhiên bị đóng lại, trong phòng truyền ra hai tiếng súng, nhóm người Đinh Chí bị tiếng súng làm rối loạn trận tuyến, chẳng lẽ nàng ta thật sự đã giết Lâm Quân Trị?

Tạ Nguyễn Ngọc nghe thấy cả người phát lạnh, nàng lại nghĩ đến việc cùng chết trong miệng Giang Sính Đình vừa rồi, trong lòng nháy mắt không nắm chắc, chạy hai bước về phía trước theo thói quen.

"A Nguyễn, dừng lại!" Tiếng của Thẩm Thất gia bỗng nhiên vang lên, Giang Sính Đình không có cơ hội luyện súng cho nên kỹ thuật bắn súng cũng không tốt, cách xa nàng ta mới có cơ hội đảo ngược tình thế.

Cửa phòng bỗng nhiên bị người kéo ra, dường như là trong chớp nhoáng, tiếng súng vang lên, cơ thể Tạ Nguyễn Ngọc hơi nghiêng ra, bỗng nhiên cảm thấy tê rần.

Cứ đối mặt với Giang Sính Đình như vậy, trên trán nàng ta có một lỗ đạn đen nhánh, một súng trí mạng, không có cho nàng ta cơ hội bắn phát súng thứ hai.

Giang Sính Đình xuyên qua Tạ Nguyễn Ngọc nhìn người đàn ông cầm súng ở phía sau, rõ ràng chỉ mấy tháng không gặp nhưng nàng ta lại cảm thấy giống như đã qua cả một đời. Trong tai nàng ta chỉ nghe thấy tiếng gió, trong mắt chỉ nhìn thấy được sự hoảng loạn của hắn.

Là bởi vì nàng ta sao? Đúng không.

Giang Sính Đình an ủi chính mình, trong nháy mắt hắn xông tới kia, khoé miệng nàng ta hàm chứa ý cười, dịu dàng như lúc mới gặp.

Mấy năm nay nàng ta sống không hề vui vẻ một chút nào.

"A Nguyễn! Em làm sao vậy." Cách sử dụng súng của Thẩm Thất gia cực tốt nhưng lần này tay vẫn run đến không chịu được.

"Em nghiêng người." Tạ Nguyễn Ngọc bị Thẩm Thất gia ôm vào trong ngực, máu tươi nhiễm đỏ quần áo, tuy rằng nàng từng chịu không ít súng, nhưng chưa đau như vậy bao giờ, nàng có chút tủi thân: "Vẫn còn đau quá."

"A Nguyễn ngoan nhất." Thẩm Thất gia hôn cái trán của nàng, trong mắt là sự đau lòng không ngăn được, ban đầu hắn không nên nghe lời nàng.

Lâm Quân Trị còn sống, Giang Sính Đình không định giết hắn ta, hai phát súng đều bắn lên xà nhà, cuối cùng bị Đinh Chí hất hai thùng nước lạnh cho tỉnh.

Tạ Nguyễn Ngọc bị thương, bị Thẩm Thất gia nhốt hoàn toàn ở trong phòng, dường như đều mời tất cả các bác sĩ nổi danh vào phủ, hai phái tây y và trung y nháo túi bụi, cuối cùng vẫn bị Thẩm Thất gia âm trầm nói: "Ta mặc kệ trung hay là tây, nếu nàng kêu đau một tiếng thì bệnh viện y quán của các người cùng nhau đóng cửa đi."

Giang Sính Đình đã chết, Tạ Nguyễn Ngọc bị thương, hai nhà Thẩm Lâm suýt chút nữa mang binh đánh nhanh, Lâm Quân Trị là nhân vật trung tâm của sự kiện, sau đó không tránh được việc bị Thẩm Thất gia châm chọc mỉa mai.

Tạ Nguyễn Ngọc bị băng bó kín mít, mấy ngày nay miệng vết thương của nàng xuất hiện phản ứng viêm, sốt cao lặp lại không lùi, trên mặt không có bao nhiêu huyết sắc trên mặt như cũ. Sau đó nàng cầu xin Thẩm Thất gia hơn nửa ngày, hắn mới đồng ý ngẫu nhiên để Phỉ Thúy mang nàng đi ra hoa viên đi đi lại lại.

"Đó là Lâm thiếu soái sao?" Tạ Nguyễn Ngọc mắt sắc nhìn thấy bóng dáng bên hồ: "Hắn đứng đó làm gì?"

"Có lẽ muốn nhảy hồ đi, gặp phải chuyện lớn như vậy, luẩn quẩn trong lòng cũng rất bình thường." Thẩm Thất gia không thích Lâm Quân Trị nên Phỉ Thúy cũng không thích hắn ta, không phải người khắc nghiệt nhưng nhắc đến Lâm Quân Trị, mở miệng chính là chèn ép.

"Phỉ Thúy, dù sao hắn cũng là khách." Tạ Nguyễn Ngọc lắc đầu, mang theo Phỉ Thúy đi đến chỗ Lâm Quân Trị, sắp đi đến cạnh hắn mới chào hỏi: "Lâm thiếu soái."

Lâm Quân Trị đang suy nghĩ, bất ngờ bị âm thanh của Tạ Nguyễn Ngọc làm sợ hãi nhảy dựng, thấy Thẩm Thất gia hiếm khi không ở cạnh nàng, thì biết hơn phân nửa là người Lâm gia đến.

"Cơ thể thái thái đã tốt hơn chưa?" Lâm Quân Trị nói xin lỗi: "Là ta làm người thêm phiền toái."

"Khá hơn nhiều, thật ra thì hành trình đi ngắm hoa của thiếu soái lại bị làm thành bộ dáng này."

"Việc đó ta cũng biết một chút." Lâm Quân Trị lại nhớ đến Giang Sính Đình, từ lúc ban đầu khiếp sợ đến việc sau đó chấp nhận, thật sự hắn ta có chút giãy giụa, làm sao cũng không thể kết hợp nữ tử nhu nhược kia với người phụ nữ âm ngoan trong miệng bọn họ. Trong lời nói là sự đáng tiếc không thể nói còn có bất đắc dĩ, tự giễu nói: "Là ta nhìn làm, nhưng mặc kệ các người tin hay không tin cũng thế, nàng thật sự không muốn giết ta."

Tin chứ, Tạ Nguyễn Ngọc gật gật đầu, tất cả hành động của nàng ta đều quay xung quanh Thẩm Thất gia. Nàng ta vẫn luôn ép hắn nhưng đến cuối cùng, đến chính Giang Sính Đình cũng không biết muốn ép hắn làm gì. Cho nên lúc cuối cùng nàng ta từ bỏ, nàng ta không muốn kéo Thẩm Thất gia cùng chết, chỉ muốn lưu lại sẹo trong cuộc đời hắn, cho dù tốt hay là xấu.

Nếu năm đó Thẩm Thất gia tự tay cho nàng ta cuộc đời mới, nhiều năm sau như vậy nàng ta khiến cho hắn tự tay hủy hoại.

Tạ Nguyễn Ngọc lắc đầu, Giang Sính Đình dùng cái chết đến đánh cược một giấc mơ đêm khuya của Thẩm Thất gia, quá ngốc, một người dẫm sự tín nhiệm của hắn đến mức bụi bặm, dựa theo tính tình của hắn, làm sao có thể chịu đựng loại cảm tình này tràn ngập ở trong trí nhớ.

Tình cảm hơn mười năm đã sớm bị nàng ta mài mòn từng chút không còn dư lại gì.