Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 43: Biến ở trên đường




Mười bảy tháng chín, kim hoàng khắp nơi.

"Thiếu gia, chúng ta đã đến rất nhiều ngày, về thôi." Bên trong biển người, Bát Thúy gắt gao đi theo bên cạnh Lâm Quân Trị.

Thời gian càng dài, hắn ta càng không yên tâm.

Thuận tay ném đậu phộng vào trong miệng, Lâm Quân Trị đã di dạo nhiều ngày ở Hồ Trạch như vậy, cũng chơi chán rồi: "Được, ngày mai đi."

Xem như đã đồng ý, Bát Thủy nhẹ nhàng thở ra: "Vậy đêm nay chúng ta đi đâu?"

"Cậu nói trước khi đi, gia muốn đi thắng chút tiền hay không." Hồng Lâu vị cũ, phòng nhảy Tây Dương, Lâm Quân Trị đi vài lần thì không có hứng thú.

"Chỗ như thế ngài làm sao có thể đi, nếu như bị lão thái gia biết được..."

"Các cậu không nói, ta cũng không nói, ông ấy làm sao có thể biết." Lâm Quân Trị nhìn Bát Thủy lo lắng sốt ruột, hắn ta từ nhỏ được nuôi bên cạnh Lâm lão thái gia, lão thái gia là người nghiêm túc cũ kỹ, giáo dưỡng với hắn ta cũng tốn công phu, có lẽ là do thiên tính nên tính tình tò mò này lại là từ nhỏ cũng không bẻ lại được: "Ta đây không phải tò mò sao."

Bát Thủy biết không thay đổi được hắn ta, đành phải thở dài đồng ý: "Vậy ngài cần phải thu liễm chút, không thể so với bên chúng ta."

Lâm Quân Trị búng tay một cái ý bảo mình nghe rõ, Lâm Quân Trị tùy tiện chọn phương hướng, Bát Thủy thấy hắn ta sắp đi, vội vàng đi theo lên, nếu Thiếu soái xảy ra chuyện gì không hay, bọn họ liền chờ ăn súng đi.

"Vào chỗ Lão Tứ?" Trần Bách nghe người phía dưới hồi báo xong, nhanh chóng nhìn về phía Giang Sính Đình.

"Thật đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông đến." Giang Sính Đình sơn móng tay màu hoa phượng tiên, chất lỏng trên móng tay đỏ bừng lọt vào trong mắt: "Thu người trên đường lại, đêm nay chúng ta đến sòng bạc Triệu gia nhìn xem."

"Trên đường đã sắp xếp xong." Trần Bách có chút do dự, kế hoạch việc này mấy ngày, bây giờ thu tay lại thật sự thích hợp sao?

"Sòng bạc của Triệu gia thích hợp hơn bất cứ chỗ nào, đến lúc đó xảy ra chuyện, tìm hiểu nguồn gốc tra lên trên... ha hả..." Đôi mắt Giang Sính Đình cười cong thành trăng non, nhìn qua kiều kiều mị mị, giống như một thiếu nữ vô ưu: "Hơn nữa sòng bạc có tam giáo cửu lưu trà trộn bên trong, lại dễ xuống tay."

"Cô có ý tưởng gì."

Tròng mắt của Giang Sính Đình vừa chuyển, vẫy tay với ông ta, Trần Bách bám vào người nghiêng tai, đôi mắt từ híp lại trở nên càng lúc càng lớn.

"Thế này quá mạo hiểm." Trong lòng Trần Bách sóng gió mãnh liệt: "Có chút sai lầm thì chúng ta sẽ chết toàn bộ."

"Có đôi khi, ngài nên học buông tay một chút." Giang Sính Đình thổi đầu ngón tay chưa kho: "Ta cũng không đi theo Thẩm Thất gia không ngần ấy năm.". Truyện Đông Phương

"Mở!" "Đặt xong rời tay!" Tiếng lên sân khấu ồn ào, Lâm Quân Trị chống cằm ngồi trước chiếu bạc, nhóm Bát Thủy tốn chút công phu mới ngăn cách được dân cờ bạc xung quanh lại.

"Tiên sinh không giống người địa phương."

"Đến từ nơi khác." Lâm Quân Trị không muốn nhiều lời với bọn họ.

Quần áo của hắn ta sạch sẽ, lại mang theo người, nghĩ đến là công tử cả của nhà thương nhân, hai người sau đài đánh cược trao đổi ánh mắt, tươi cười đầy mặt: "Đến từ phương xa đều là khách, tiên sinh chơi vui vẻ."

"Gia, cẩn thận bọn họ gây bất lợi." Bát Thủy nhỏ giọng nói bên tai hắn ta.

"Nhìn tiền đồ về điểm này của cậu, chỉ bằng bọn họ?" Lâm Quân Trị cười nói: "Thật ra ta có tiền, cũng không biết sòng bạc các người có thể bồi được không."

"Triệu gia chúng tôi là nhân vật thế nào, không có gì sòng bạc chúng ta không bồi được, tiên sinh cứ việc chơi."

Bài đánh cược của Lâm Quân Trị giống như hắn ta luyện quân, chú ý nhanh chuẩn vững tàn nhẫn, thắng là thu tay lại ngay lập tức, thua thì đặt gấp đôi.

Đang chơi đến lúc cao hứng, trong đám người xuất hiện một tiếng kinh hô: "Chà, đây không phải Giang nương tử sao."

Lâm Quân Trị vừa mới thua trận trên tay người này, nghe tiếng quay đầu nhìn lại.

Nữ tử rũ đầu, mặc một chiếc áo vải thô thúy sắc, nhìn qua rất là thanh bần.

"Khách quen?"

Nhà cái vừa thắng mấy trận, trên mặt hớn hở, cũng vui vẻ trả lời hai câu về vấn đề của Lâm Quân Trị: "Tiên sinh có lẽ không biết, muốn dựa đánh cược kiếm tiền ở phố bắc, cho dù lớn lớn bé đều phải qua cửa của Triệu gia chúng ta, Giang nương tử chỉ cần mở sòng, đều sẽ hiếu kính chút bạc."

Nói xong làm động tác xoa tiền: "Tiểu nương tử, bên này."

Giang Sính Đình đứng ở trong sảnh mê mang một lát, nghe thấy có người gọi nàng mới hoàn hồn, bước nhanh đi đến bàn của Lâm Quân Trị.

Lâm Quân Trị nhìn nàng thật cẩn thận lấy mấy đồng đại dương đặt ở lòng bàn tay của người đàn ông: "Hôm nay mở ngắn, chỉ có vậy."

"Giang nương tử thật là lợi hại." Người đàn ông ngây người ở sòng bạc ngần ấy năm, cũng ít khi thấy mỗi ngày đều có tiền bạc vào tay.

"Lại gặp mặt rồi." Lân Quân Trị thấy nàng hoàn toàn không nhìn thấy mình, mở miệng trước.

Giang Sính Đình giật mình, dường như mới nhớ đến người trước mắt là ai, cười nói: "Hóa ra là Lâm tiên sinh." Nhìn tiền bạc trên bàn, lắc đầu: "Kỹ thuật đánh bạc của tiên sinh không tốt."

"Giang nương tử, lời này của cô không..." Người đàn ông vừa nhìn, sợ nàng ta thuyết phục khách đi, ném dê béo vội vàng mở miệng ngăn cản.

Lâm Quân Trị cũng không tức giận: "Ta đây lại chơi thêm một ván cho nương tử nhìn xem."

"Được thôi." Nói xong Giang Sính Đình ngồi ở một bên, kéo khoảng cách nhất định ra với Lâm Quân Trị.

Lại thua liền mấy trận, nhà cái sắp cười thành một đóa hoa, cuối cùng hắn ta trực tiếp đặt 600 tiền giấy đại dương, ánh mắt của Giang Sính Đình hơi lóe.

Mang theo ít nhiều là muốn thắng, Lâm Quân Trị hiếm khi nở nụ cười, còn chưa kịp mở miệng, trong sòng bạc truyền đến tiếng súng liên tục.

"Thiếu gia!" Bát Thủy kinh hãi, vội vàng bảo vệ Lâm Quân Trị về phía sau.

"Tình huống như thế nào?" Trong buồng có một nam tử cầm tẩu thuốc nhảy ra.

"Không biết, chẳng lẽ là trả thù." Người đàn ông nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Triệu Tứ.

"Dưới càn khôn lanh lảnh, ai dám đến phố của ta nháo chuyện." Triệu Tứ thu tẩu hút thuốc, đánh giá đám người hoảng loạn trong sòng bạc, có thể nổ súng ở chỗ hắn ta, tám chín phần mười là người bên trên: "Có người nào khả nghi vào chỗ chúng ta hay không."

"Không..." Lời còn chưa dứt, người đàn ông dường như nhớ tới cái gì: "Có một tiên sinh có tiền, nghe giọng nói không giống người chỗ chúng ta."

Nói xong chỉ về phía trên bàn, lại phát hiện trước bàn không có một bóng người.

"Đi từ đường nhỏ này qua chính là cục cảnh sát, động súng dưới mí mắt của Trương đôn đốc, quả thực không muốn sống nữa." Giang Sính Đình quen con đường của sòng bạc, tiếng súng vừa mới vang lên đã lôi kéo Lâm Quân Trị nhân lúc loạn chạy ra từ cửa sau.

"Từ từ." Lâm Quân Trị dừng chân lại: "Cô nói phía trước chính là cục cảnh sát?"

"Đúng vậy." Giang Sính Đình nhìn biểu cảm của nhóm người Bát Thủy thay đổi, trong lòng không nhịn được muốn cười, trên mặt lại không hiện ra.

"Thiếu soái, chúng ta không thể đi." Bát Thủy nhanh chóng mở miệng.

Bỗng nhiên một viên đạn không hề có dự triệu xẹt qua ven tường rơi trên mặt đất, trong lòng mấy người lập tức có định luận, đây là đến vì bọn họ.

"Thiếu soái?" Giang Sính Đình lẩm bẩm mở miệng, trên mặt nháy mắt trở nên hoảng sợ, xoay người liền chạy.

Chỉ là Lâm Quân Trị nhanh hơn nàng ta một bước, nhanh chóng chế trụ cổ nàng ta đè lên trên tường: "Cô muốn đi đâu?"

"Ta... Ta chỉ muốn về nhà." Giang Sính Đình dựa vào trên tường run bần bật, "Ta một chữ cũng sẽ không nói."

"Gia!" Bát Thủy nháy mắt với hắn ta: "Chúng ta lót ở phía sau."

"Thật là ngại quá, chỉ sợ ta phải đi cùng Giang nương tử rồi." Lâm Quân TRị túm nàng ta từ ven đường: "Hoặc là, cô cùng ta bị bắn đi."

Trong chớp nhoáng, Giang Sính Đình cắn răng một cái: "Ngài đi theo ta đi."

Tiếng súng vang lên ở phía sau, Giang Sính Đình mang theo Lâm Quân Trị đi xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, khuôn mặt nàng ta tái nhợt, cánh môi ngẫu nhiên xẹt qua ý cười, cũng lướt qua trong giây lát.

"Đến rồi." Vừa mới dừng lại ở sân cũ nát, không đợi Giang Sính Đình xoay người, Lâm Quân Trị đã đè ép lên, nàng ta đỡ bả vai của hắn ta theo bản năng, đôi mắt thuận thế nhìn về phía chân hắn ta, đỏ tươi một mảnh, mang theo mùi máu tươi dày đặc: "Ngài bị thương?"

"Cô chạy chậm như vậy, ta đi phía sau cô, bị bắn cũng không thể tránh được." Nòng súng đen như mực đặt bên hông của Giang Sính Đình.

Nàng ta đỡ Lâm Quân Trị, dùng công phu rất lớn mới dìu được hắn ta về phòng, vừa muốn xoay người lại bị một bàn tay to kéo về: "Cô muốn đi đâu?"

"Đi mời đại phu." Nhìn thấy đùi hắn ta không ngừng chảy máu, Giang Sính Đình có chút khó xử: "Nếu không thương thế của ngài phải làm sao bây giờ?"

"Không được đi." Lâm Quân Trị cảnh giác nhìn bốn phía.

"Ta ở một mình." Giang Sính Đình thở dài: "Ta chỉ có một vài thuốc trị thương, còn là lúc cắt vào tay đi mua ở y quán đầu phố, ngài có thể sử dụng không?"

"Có thể, dùng nó đi."

"Ta đi tìm xem." Nòng súng đen nhánh còn đang nhằm vào nàng, Giang Sính Đình đưa lưng về phía Lâm Quân Trị, thuốc mỡ an ổn ngốc ở trong ngăn tủ, nàng ta cẩn thận đặt cái chai ở lòng bàn tay, cách dùng súng của Trần Bách còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng ta, chỉ cần có thể bám trụ mấy tên thủ hạ của hắn ta, nàng ta có biện pháp để Lâm Quân Trị không lộ mặt mười ngày nửa tháng.

Đến lúc đó tin tức truyền ra khỏi Hà Đông, Lâm gia muốn tra như thế nào, kết quả cũng rõ ràng.

Đã xảy ra chuyện.

Ngoại trừ Bát Thủy chạy thoát, những người còn lại dường như đều bị bắn thành cái sàng được nâng vào sở cảnh sát, Trương đôn đốc chỉ nhìn vết thương của bọn họ vài lần, nổi da gà đầy người: "Mau! Mau đi thông tri Thất gia và Mạnh phó quan!"

Tin tức truyền đi rất nhanh, Hà Thiến Thiến vừa mới khóc lóc nói chuyện sòng bạc của Triệu gia, phía Thẩm Thất gia đã nhận được tin tức.

Lúc Tạ Nguyễn Ngọc biết đến, đang nhưỡng rượu hoa cho Thẩm Thất gia: "Triệu gia nào?"

"Biểu ca của Hà đại phu." Đinh Chí cảm thấy việc này vừa lớn vừa nhỏ, mấu chốt là người không thể xảy ra chuyện: "Việc này lại không biết Lâm thiếu soái đi đâu, còn có sĩ quan chạy thoát kia."

"Cậu nói là bắn nhau?" Thẩm Thất gia nhíu mày, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn.

"Đúng vậy, bên phía Triệu gia không biết gì cả."

"Đâu chỉ không biết gì, sợ là nghi ngờ bên trên muốn bắt người, còn giả vờ câm điếc một phen." Thẩm Thất gia nghĩ không sai, dưới ban ngày ban mặt, cho dù bọn họ có gan tày trời cũng không ai dám nổ súng ở phố Bắc Tứ, Đinh Chí không nói gì, Thẩm Thất gia nói tiếp: "Cậu nói, nếu đến Triệu gia cũng nghĩ như vậy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?"

Người khác sẽ cho rằng đây là một cuộc mưu sát có tổ chức.

"Thất gia." Tạ Nguyễn Ngọc sửa lại ý nghĩ, lập tức hiểu rõ.

"A Nguyễn thật thông minh." Tiếng của Thẩm Thất gia không nghe rõ vui buồn: "Có thể được Lâm Quân Trị mang theo bên cạnh đều là tâm phúc của hắn ta, nếu Lâm thiếu soái mất tích, em đoán binh lính chạy thoát kia sẽ nói như thế nào. Chỉ cần tra một chút là biết, sòng bạc của Triệu gia chính là thân thích bám vào với Mạnh Nho Cảnh."

Con cháu Lâm gia chỉ có một mình Lâm Quân Trị có thể đặt lên mặt bàn, nếu hắn ta chết, thù mới hận cũ đan xen vào nhau, Lâm gia chắc chắn sẽ hận không thể nghiền hắn thành tro.

"Em nói xem, ai hận ta như vậy." Thẩm Thất gia giương mắt: "Những người biết đoạn quá khứ của ta và Lâm gia đã chết gần hết."