Động tác của Lâm gia cực lớn, lúc Trương Tuần nhận được tin tức là đang lôi kéo Mạnh Nho Cảnh uống rượu.
"Động tác lần này của Lâm gia có chút quá mức." Mạnh Nho Cảnh giương mắt nhìn thấy, mùi hương nữ tử bên cạnh hơi gay mũi, hắn ta nhíu mày theo thói quen.
Trương Tuần ngậm chén rượu, ngửa đầu rót rượu vào miệng: "Không cần phải xen vào bọn họ, trong lòng Thất gia hiểu rõ."
"Ta nói lời này có lẽ ngài không thích nghe nhưng mà trong hoàn cảnh này, quả quyết không có ngày tháng an ổn vừa nói." Mạnh Nho Cảnh không rõ ràng ân oán của Thẩm Thất gia và Lâm gia nhưng ít nhiều cũng ngửi ra được điểm khác biệt: "Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng."
Trương Tuần cười nói: "Thật ra cậu biết suy nghĩ cho Thất gia."
"Lúc trước cũng là thân bất do kỷ." Sắc mặt Mạnh Nho Cảnh như thường.
Ngây người nhiều ngày như vậy với hắn ta, Trương Tuần cảm thấy Mạnh Nho Cảnh thật sự là nhân tài hiếm có, đứng ở dưới hắn ta thực sự có chút đáng tiếc, lần này Thẩm Thất gia hiểu rõ tâm sự lớn, Lâm gia lại có vài động tác, hắn tám chín phần mười là muốn đến Hồ Trạch, mà hắn ta, tự nhiên phải đến Bảo Ninh giúp hắn trấn áp đám cáo già kia.
"Yên tâm đi, Thất gia vài ngày nữa sẽ đến Hồ Trạch."
"Thật sao?"
"Tất nhiên, chờ điện báo của bên trên đi." Trương Tuần duỗi tay sờ sờ tay nhỏ của vũ nương bên cạnh, đáng tiếc nói: "Chờ ta đến Bảo Ninh, sợ là không thể tự tại như vậy."
Phỏng đoán của Trương Tuần không được mấy ngày đã nhận được chứng thực.
"Đi Hồ Trạch?" Tay Tạ Nguyễn Ngọc run lên, thịt ba chỉ vừa mới gắp lên trực tiếp rơi xuống mâm: "Đến đó làm gì?"
"Biên cảnh không quá an ổn, ta muốn đi xem." Thẩm Thất gia dùng đũa chọn miếng thịt nạc mỡ đan xen đặt vào trong bát nàng: "Em muốn đi cùng ta hay là ở lại Bảo Ninh?"
"Ngài muốn đi bao lâu?" Tạ Nguyễn Ngọc chọc bát cơm hỏi.
"Không xác định." Thẩm Thất gia lắc đầu, thật ra hắn hoàn toàn có thể không đi, bây giờ rời khỏi Bảo Ninh không phải một lựa chọn tốt, nhưng hắn có chút không khống chế được chính mình, hắn cũng không biết vì sao, có lẽ là khi còn bé hắn đã hướng đến trời đất trong miệng mẫu thân kia. Có đôi khi hắn suy nghĩ, có một ngày hắn buông bỏ tất cả các tay nải, đi nhìn xem nơi không giống kia, đi thăm những người không phải người thân kia hay không.
Tạ Nguyễn Ngọc rũ đầu, lông mi hơi chớp, nên đến vẫn phải đến, từ khi biết mẫu thân của Thẩm Thất gia họ Lâm, Tạ Nguyễn Ngọc có khúc mắc với cái chết của Thẩm Thất gia.
Nàng có thể thuyết phục Thẩm Thất gia không mở rộng lãnh địa của mình, nhưng không ngăn được khát vọng của Thẩm Thất gia với tình thân mờ ảo kia, càng có lẽ sự sát phạt nửa đời sau của Thẩm Thất gia đều là tìm một cái cớ cho chính mình, hắn cô đơn đã lâu cũng quá lợi hại, cho dù có chút khả năng như vậy, đều muốn ra sức bước đi, cuối cùng chung quy là nhận mệnh, có vài thứ hắn vĩnh viễn không thể chiếm được.
Cho dù là tình thân hay là tình yêu, duyên phận nhạt nhẽo.
"Làm sao thế?" Thẩm Thất gia nâng cằm của nàng lên: "Làm sao vừa nghe thấy đến Hồ Trạch đã rầu rĩ không vui rồi."
"Em đang suy nghĩ có nên đi cùng ngài hay không." Tạ Nguyễn Ngọc nhét rau xanh vào trong miệng, nỗ lực nở nụ cười tươi.
"Vậy còn phải suy nghĩ sao." Đầu ngón tay của Thẩm Thất gia nâng cằm của nàng, không cho nàng cúi đầu, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã muốn nhìn nàng thời thời khắc khắc, cho dù tức giận hay là vui vẻ, biểu cảm đều linh động đáng yêu, làm hắn nhìn thế nào cũng không đủ.
"Mỗi lần em rời khỏi Thất gia, đều không có ngày tháng an tâm trôi qua." Tạ Nguyễn Ngọc lay ngón tay hắn.
Nụ cười cứng ở khóe miệng, Thẩm Thất gia giơ tay xoa xoa đầu nàng, đi theo hắn, nàng phải chịu rất nhiều khổ, trước kia không cảm thấy, bây giờ hồi tưởng lại là không nhịn được mà đau lòng: "Về sau sẽ không."
"Cho nên em muốn đi cùng ngài." Tạ Nguyễn Ngọc chớp mắt: "Dáng vẻ của Thất gia đường đường, lỡ như bị người khác coi trọng, chẳng phải em sẽ rất mệt."
"Bướng bỉnh."
Tiếng nói của Thẩm Thất gia có sự sủng nịch nói không nên lời, Tạ Nguyễn Ngọc trực tiếp ôm bát ngồi bên cạnh Thẩm Thất gia: "Vậy cũng chỉ bướng bỉnh với một mình ngài."
Phỉ Thúy nhẹ nhàng yên lặng thối lui hai bước, trong lòng mặc niệm mình không nhìn thấy, mình không nhìn thấy, nhiều ngày như vậy, hai người có thể ăn cơm bình thường không?
Buổi tối, Tạ Nguyễn Ngọc rúc trong lồng ngực của Thẩm Thất gia, làm sao cũng không ngủ được.
Nàng không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy Mạnh Nho Cảnh một lần nữa, nụ hôn trong đêm lửa cháy ở phủ đốc quân thành tâm bệnh của nàng. Đời trước Thẩm Thất gia coi trọng Mạnh Nho Cảnh bao nhiêu, sau khi hắn thượng vị, Mạnh Nho Cảnh một đường làm Thanh Vân binh bộ là có thể nhìn trộm gì đó.
Sau đó Thẩm Thất gia qua đời, Hà Đông lâm vào sự hỗn loạn lớn nhiều năm, mã tặc lưu dân nổi lên bốn phía, khắp nơi đều vì vùng đất Hà Đông này, bắt đầu một vòng hỗn chiến mới.
Kết cục là như thế nào, Tạ Nguyễn Ngọc cũng không rõ ràng lắm, nàng rất bất hạnh không sống được đến khi đó. Nghĩ đến Mạnh Nho Cảnh bị lỗ nặng ăn không hết, hắn ta luôn không phải người bình phàm, lúc trước không phải, bây giờ không phải, tương lai càng không phải.
Thông minh thân thiện và biết nhìn thời thế là ưu điểm lớn nhất của hắn ta, vừa lúc Thẩm Thất gia rất thích điểm này của hắn.
Nếu không có nụ hôn kia, có lẽ nàng còn có thể mở một mắt nhắm một mắt không qua lại với hắn ta cả đời, nhưng mà... Tạ Nguyễn Ngọc vỗ cánh môi, Mạnh Nho Cảnh rõ ràng là từng động tâm tư với nàng, dưới tình huống biết nàng là người phụ nữ của Thẩm Thất gia.
"Không ngủ được?" Thẩm Thất gia ôm nàng, cúi đầu cọ cọ gương mặt nàng, từ trước đến nay hắn đều rất thính ngủ, Tạ Nguyễn Ngọc vẫn luôn giống động vật nhỏ tới tới lui lui trong lồng ngực hắn.
"Vâng." Trở tay ôm lấy eo của Thẩm Thất gia, Tạ Nguyễn Ngọc lại chui sâu thêm vào trong lồng ngực hắn: "Em có phải làm ồn đến ngài hay không."
"Còn ổn." Dưới bóng đêm, Thẩm Thất gia không nhìn rõ biểu cảm của nàng: "A Nguyễn có tâm sự?"
"Thất gia ngài thích em sao." Trán của Tạ Nguyễn Ngọc chống vào cằm Thẩm Bồi Viễn, có đôi khi nàng cũng cảm thấy có chút mờ mịt, Thẩm Thất gia rốt cuộc là thích nàng từ khi nào, giống như bỗng nhiên lại giống như rất lâu trước kia.
Ha hả, Thẩm Thất gia cười khẽ thành tiếng: "Vấn đề ngu ngốc như vậy, ta cần phải trả lời sao?"
Cái gì là vấn đề ngu ngốc? Tạ Nguyễn Ngọc không cao hứng, cong người chui ra từ trong lồng ngực của Thẩm Thất gia. Người trong lồng ngực không còn, Thẩm Thất gia còn chưa kịp nói gì, âm thanh của Tạ Nguyễn Ngọc đã bay đến, nghe có chút tức giận: "Nếu ngu ngốc về sau em không bao giờ hỏi nữa là được."
Trong phòng lại âm vào trong yên tĩnh, Tạ Nguyễn Ngọc nhếch lỗ tai, nửa ngày không thấy Thẩm Thất gia đến dỗ nàng, trong lòng càng nghĩ càng tủi thân, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía hắn, ai ngờ nàng vừa mới động, cơ thể đã bị một bàn tay to kéo vào trong lồng ngực, độ ấm quen thuộc, hơi thở quen thuộc.
"Em muốn đi đâu?"
Em nào có đi đâu, em chuyển mình cũng không được sao! Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ như vậy, lời nói đến bên miệng đã thay đổi hương vị: "Không cần ngài lo."
"Em là của ta, ta mặc kệ thì em quản ai." Thẩm Thất gia duỗi tay nhéo nhéo gương mặt của nàng.
Tạ Nguyễn Ngọc không tránh khỏi bị hắn nhẹ nhàng nhéo hai cái, trong lòng càng tức: "Ngài cũng không thích em, chạm vào em làm cái gì."
Có đôi khi Thẩm Thất gia thật sự không hiểu được logic của phụ nữ, hắn chưa nói câu nào, làm sao lại biến thành không thích nàng chứ?
"Ai nói ta không thích em?"
"Ngài nói, ngài còn nói là vấn đề ngu ngốc." Tạ Nguyễn Ngọc chỉ trích, trong lòng nàng biết rõ Thẩm Thất gia không có ý này nhưng không nhịn được mà tùy hứng.
Phụ nữ mỗi khi thích một người, luôn thích vô cớ gây rối, đây phảng phất như thiên tính của phụ nữ. Cũng hoặc là do nàng nhận định Thẩm Thất gia sẽ không phụ nàng, dù sao đời trước, nàng chưa bao giờ dùng tính tình nhỏ này trước mặt Mạnh Nho Cảnh.
"Ta là sợ ta trả lời ra đáp án ngốc hơn." Thẩm Thất gia nâng mặt nàng, trong bóng tối hắn biết Tạ Nguyễn Ngọc đang nhìn hắn: "Làm sao sẽ không thích em chứ."
Đúng vậy, làm sao lại không thích chứ, nàng luôn xuất hiện khi hắn gần kề tuyệt vọng, tựa như một chùm sáng, đột nhiên xâm nhập thế giới của hắn, đao to búa lớn bổ bóng tối trước mặt ra. Nàng làm hắn cảm thấy, trên đời này cho dù dưới bất cứ tình huống nào đều có một người có thể kéo hắn một phen trong lúc hắn bất lực nhất.
"Có đôi khi ta cũng suy nghĩ, nếu không gặp được em, bây giờ sợ ta là một bộ dáng khác đi." Trán của Thẩm Thất gia để ở trên trán nàng: "Gặp được em, thật là tam sinh hữu hạnh (phúc phận ba đời)."
"Quả nhiên là câu trả lời thật ngốc nghếch." Tạ Nguyễn Ngọc hít hít cánh mũi, nghẹn nước mắt trong mắt trở về.
"Em xem, ta nói ta không nói em cứ bắt ta nói." Thẩm Thất gia cười hôn sợi tóc của nàng.
"Thất gia."
"Hửm?"
Ngón tay của Tạ Nguyễn Ngọc vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay hắn: "Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngài."
"Ta đây có phải nên cảm ơn em trước không?"
"Đương nhiên." Tạ Nguyễn Ngọc nói đúng lý hợp tình, sau đó âm thanh lại nhỏ dần: "Nếu có một ngày em biến mất, ngài nhất định phải đi tìm em."
"Còn nói em là hồ ly, ta thấy em chính là một con mèo ngốc, có ta ở đây, em làm sao biến mất được."
"Đây không phải đang nhắc nhở ngài sao, dù sao em cũng sẽ không chạy một mình." Tạ Nguyễn Ngọc dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực.
Nàng thật sự là quá sợ, tất cả nhìn như vận mệnh chệch hướng, đều vòng một vòng lớn lấy một phương thức khác xuất hiện.
Người nên rời đi rời đi liên tiếp, người nên xuất hiện cũng không ít xuất hiện. Nàng không nghĩ Thẩm Thất gia có liên lụy gì với Thẩm Thất gia, nhưng đó chính là khúc mắc của hắn, hắn cần phải cởi bỏ, ngoại trừ chính hắn ai cũng không giúp hắn được. Nàng không muốn có chút liên quan nào với Mạnh Nho Cảnh, nhưng vận mệnh có đôi khi cố tình chính là buồn cười như vậy, thứ muốn tránh làm sao cũng không trốn được.
Nếu có một ngày em biết mất, ngài nhất định phải đi tìm em.
Những lời này đời trước nàng cũng từng nói, hậu viện nguy cơ tứ phía làm nàng trở nên vô cùng mẫn cảm, nhưng đến chết cũng không có người đến tìm nàng, nàng chỉ nhớ rõ ngày đó, tà dương như máu.
"Được." Tiếng của Thẩm Thất gia vang lên ở đỉnh đầu mang theo ý cười ẩn ẩn: "Chân trời góc biển cũng có thể tìm được em."
Trời tháng sáu đã có chút nóng bức, sức sống trong ngoài phòng đều dạt dào, cây hoa sum suê, Trương Tuần thông minh, học cái gì cũng rất nhanh học được, Thẩm Thất gia chỉ nói những thứ quan trọng.
Dựa vào việc làm nhiều ngày Thẩm Thất gia đã làm, Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy lần này rời đi, thời gian sẽ không quá ngắn.
Thu dọn đồ đạc rất nhanh, Thẩm Thất gia còn chưa đến, Tạ Nguyễn Ngọc đã sai người thu dọn đồ đạc, Trương Tuần hiếm khi có cơ hội nói chuyện với nàng, nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Mạnh Nho Cảnh là nhân tài hiếm có, người chớ nhằm vào hắn quá."
Vận mệnh chuyển đổi không ngừng, cái tên Mạnh Nho Cảnh xuất hiện lần thứ hai làm Tạ Nguyễn Ngọc có chút lo sợ bất an.