"Cô đi đi." Thẩm Thất gia có chút mệt lòng. Giang Sính Đình hắn không giữ được, nhưng thật sự bảo hắn xuống tay, ít nhiều cũng có chút chần chờ, tình cảm ngày xưa vẫn còn, hắn nguyện ý tha cho nàng ta: "Hoa Nguyên lớn như vậy, không muốn ở Hà Đông có thể đi chỗ khác, ra khỏi cửa lớn này, muốn sống muốn chết thì tùy cô."
"Ngài không cần tôi." Giang Sính Đình rất bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt làm người với lòng không đành lòng.
"Ta từ bỏ." Thẩm Thất gia không hề nhìn nàng ta, thuần thục sờ lên cánh tay, lại không đụng vào chuỗi hạt quen thuộc, dứt khoát kéo ống tay áo: "Làm người không cần quá tham lam."
"Tham lam?" Giang Sính Đình cười lạnh thành tiếng, mạnh mẽ ngồi dậy, miệng vết thương của nàng ta chỉ được băng bó tùy ý, động tác đứng dậy xé rách miệng vết thương, trong phòng lập tức nhiễm mùi máu tươi: "Tôi không cầu vinh hoa phú quý, tôi chỉ muốn ngài nhìn tôi nhiều hơn, tôi vẫn luôn không thay đổi, thay đổi chính là ngài!"
Không biết bắt đầu từ thời gian nào, tầm mắt của Thẩm Thất gia dừng trên người Tạ Nguyễn Ngọc càng ngày càng dài, nàng ta biết Tạ Nguyễn Ngọc đã cứu Thẩm Thất gia, ban đầu nàng ta cũng tưởng Thất gia đang nhớ cái tốt của Tạ Nguyễn Ngọc cho nên sủng nàng một chút.
Thẩm Thất gia nuôi phụ nữ giống như nuôi sủng vật, xinh đẹp nghe lời thì sẽ nguyện ý ôm thêm một cái, dỗ dành nhiều hơn. Giang Sính Đình tự nhận chính mình ở trong mắt Thẩm Thất gia không giống những người phụ nữ khác, nàng ta là được Thẩm Thất gia mang về nhà, chỉ có câu chuyện của nàng ta và hắn, bắt đầu thuận lý thành chương.
Nhưng mà dần dần, Thẩm Thất gia đã thay đổi, lúc hắn nói chuyện phiếm với nàng ta tên của Tạ Nguyễn Ngọc càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, nàng mua được đồ vật gì tốt, náo loạn ra chuyện chê cười gì cũng sẽ được Thẩm Thất gia cười đề cập với nàng ta.
Lúc Phàn Thành xảy ra chuyện, nàng ta cũng nóng lòng như lửa đốt, nhưng Thẩm Thất gia trở về từ thành lâu, chuyện thứ nhất chính là vội vàng đi đến sân của Tạ Nguyễn Ngọc, nàng ta thì sao, nàng ta không quan trọng sao.
Giang Sính Đình không hiểu, loại coi Thẩm Thất gia thành cây rụng tiền như Tạ Nguyễn Ngọc, viết hết những gì mình muốn ở trên mặt, người phụ nữ hận không thể chui vào trong mắt tiền bạc, dựa vào cái gì mà lọt vào mắt Thẩm Thất gia.
Thời gian nàng ta dừng lại trong mắt Thẩm Thất gia càng ngày càng ngắn, tiếng cười truyền đến từ trong viện của Tạ Nguyễn Ngọc đều giống như cây trâm đâm vào trong lòng nàng ta, lỗ thủng trong lòng rậm rạp, nhiều đến mức nàng ta không thể nhịn xuống được: "Rõ ràng ngài từng nói, muốn đối tốt với tôi cả đời, ngài đã từng nói."
Thẩm Thất gia cứ nhìn Giang Sính Đình như vậy, mỗi một câu chỉ trích đều làm lòng hắn lạnh, lập tức không có tâm lực cãi cọ với nàng ta.
Tạ Nguyễn Ngọc yên tĩnh ngồi ở một bên, việc của Giang Sính Đình nàng không chen vào được, chỉ ngơ ngác nhìn đầu ngón tay trắng nõn của chính mình, ít nhiều nàng cũng hiểu tâm tư của Thẩm Thất gia. Giang Sính Đình chỉ có thấy hắn đối tốt với mình, lại không để ý Thẩm Thất gia ngầm làm bao nhiêu cho nàng ta.
Nàng rất thông minh, Giang Sính Đình cũng rất thông minh, nhưng Thẩm Thất gia chỉ đẩy nàng vào trong ánh mắt của mọi người, mỗi một bước đi của Tạ Nguyễn Ngọc đều vô cùng gian nan. Hỗ trợ ám sát Hà Tĩnh Liệt chính là nàng, kiêu ngạo dời ánh mắt của người khác đi chính là nàng, ở hậu viện làm sủng thiếp kéo thù hận khắp nơi cũng là nàng. Giang Sính Đình thì sao, nàng ta chỉ cần ngoan ngoãn đợi là có thể được Thẩm Thất gia bảo vệ dưới cánh chim, nàng ta thậm chí cái gì cũng không cần làm, Thẩm Thất gia đã cho nàng ta đủ nhiều tín nhiệm.
Sự tín nhiệm của Thẩm Thất gia với nàng đó là do nàng dùng mạng đổi lấy, bây giờ vào trong miệng Giang Sính Đình, những thứ đó dường như đều có thể bị xem nhẹ hủy diệt.
"Đủ rồi!" Tiếng nói của Thẩm Thất gia đánh gãy suy nghĩ của Tạ Nguyễn Ngọc, cũng không thèm nhìn Giang Sính Đình, có thể thấy được lòng hắn thật sự rét lạnh: "Mang Mạo!"
"Thất gia." Mang Mạo vẫn luôn ở bên ngoài chú ý động tĩnh trong phòng, vừa nghe thấy Thẩm Thất gia gọi hắn, lập tức vọt vào: "Ngài phân phó."
Thẩm Thất gia duỗi tay chỉ chỉ Giang Sính Đình: "Mang nàng ra khỏi phủ đi."
"Vâng." Mang Mạo vội vàng đồng ý, duỗi tay kéo nàng ta.
"Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!" Trên người Giang Sính Đình mang theo vết thương, sức lực không tính là lớn, nhưng làm sao cũng không đẩy Mang Mạo ra được không.
Nếu Đinh Chí nói không chừng sẽ do dự một lát nhưng cố tình Giang Sính Đình lại gặp Mang Mạo, Mang Mạo không phải người tuân thủ quy củ, nếu đuổi ra phủ vậy thì không phải người của Thất gia, lập tức không khách khí, trực tiếp vác lên vai khiêng ra ngoài, động tác nước chảy mây trôi, làm Tạ Nguyễn Ngọc nhìn há hốc mồm.
"Thu cằm của em lại." Thẩm Thất gia duỗi tay lôi kéo nàng, thuận tiện dùng Phật châu trên tay nàng đeo lên cổ tay của mình: "Tiểu tặc nhà em."
"Là ngài hôm qua tự mình ném cho em, bây giờ lại nói em là tiểu tặc."
Thẩm Thất gia hiếm khi lộ nụ cười, thuận tay kéo nàng ngồi lên đùi mình: "Em có thể trách ta không tốt với em hay không?"
Sự chỉ trích vừa rồi của Giang Sính Đình làm hắn bỗng nhiên không có tự tin, hắn phát hiện hắn dường như càng không tốt với Tạ Nguyễn Ngọc.
"Sẽ không, Thất gia rất tốt với em." Tạ Nguyễn Ngọc ngẩng đầu cọ cọ cằm của Thẩm Thất gia, duỗi tay kéo cổ hắn, tận lực né tránh miệng vết thương trên vai hắn: "Thật ra Thất gia cũng rất tốt với chị Giang, vì sao ngài không nói cho chị ấy."
"Chính bản thân cô ta còn không nhìn thấy, ta nói lại có tác dụng gì." Thẩm Thất gia cúi đầu hôn lên môi Tạ Nguyễn Ngọc, nhẹ nhàng mút vào: "Không phải người nào cũng giống A Nguyễn."
A... Tạ Nguyễn Ngọc bị hắn ôm vào trong lồng ngực, sau đó mới thở hổn hển được buông ra, trên mặt lộ ra phấn nộn như hoa đào tháng ba.
Thẩm Thất gia nhìn cánh môi trong suốt hồng nhuận của nàng, ánh mắt buồn bã vừa muốn hôn lên một cái nữa, đã bị Tạ Nguyễn Ngọc ngăn cản, nàng bỗng nhiên nhớ đến một việc: "Ngài còn chưa phóng pháo hoa đâu!"
"Còn có thể phóng sao?"
"Trong nhà kia mắc mưa rồi, chắc là không thể, nhưng mà có thể mua mới."
"Vậy một lúc nữa lại đi mua." Nói xong kéo cánh tay của nàng, một tay chế trụ, khóe miệng của Thẩm Thất gia hơi nhếch lên, lại cúi đầu hôn xuống.
"Thẩm phu nhân... Còn ở bên ngoài..." Lời nói còn chưa xong, âm thanh của Tạ Nguyễn Ngọc đã bị Thẩm Thất gia nuốt vào trong miệng.
"Đợi lát nữa rồi nói."
Nụ hôn này kịch liệt mà lâu dài, hôn từ trong phòng một đường đến giường, vẫn là sau đó Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên nhớ đến lời nói của đại phu, mới giãy giụa ra một mảnh thiên địa nhỏ.
Nhưng băng gạc của Thẩm Thất gia lại phải thay mới.
Buổi chiều, đầu tiên Tạ Nguyễn Ngọc bị Thẩm Thất gia mạnh mẽ mang ra ngoài mua pháo hoa, lại ăn cơm chiều với hắn, chờ đến khi sắc trời gần tối mới được Thẩm Thất gia tha cho rời đi.
"Tạ di thái, lâu rồi không gặp." Vừa ra cửa, Tạ Nguyễn Ngọc đã đụng phải Thẩm phu nhân chầm chậm đi đến.
Tạ Nguyễn Ngọc khách khí hành lễ: "Lâu rồi không gặp phu nhân."
"Là đã lâu, lúc này sợ là một lần cuối cùng đi." Trên mặt Thẩm phu nhân giống như mang theo một gương mặt giả, cho dù Tạ Nguyễn Ngọc từng gặp những người như thế này, cũng không phân rõ được tâm tình của bà ta giờ phút này.
Chờ đến khi Thẩm phu nhân vào phòng, Tạ Nguyễn Ngọc mới xoay người, ánh trăng mông lung treo giữa không trung, ánh nắng chiều chạng vạng vừa mới lui ra, âm thanh côn trùng vang lên không dứt trong bụi cỏ, nàng thở dài, nhiều năm như vậy cũng phải kết thúc rồi.
Trong phòng đốt đàn hương, hương trà bay lên bốn phía, Thẩm Thất gia chỉ chỉ ghế dựa, ý bảo Thẩm phu nhân ngồi xuống.
"Đều đã đến nước này, Kim Chương không phải muốn mời ta uống trà chứ." Thẩm phu nhân cũng không khách khí, duỗi tay bưng ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười nói: "Trà là trà ngon, nhưng công phu pha trà kém rất nhiều."
"Tay nghề của A Nguyễn tự nhiên không thể so với phu nhân." Thẩm Thất gia cũng nhấm nháp: "Nhưng mà ta thích."
"Là sao." Thẩm phu nhân buông ly, đáng tiếc nói: "Thật là một người hữu dụng, nên giết sớm một chút."
"Phu nhân lại hận ta đến như vậy." Hận không thể để hắn sống cô độc một mình trong quãng đời còn lại trong trời đất này.
"Ai bảo cậu gọi tiện nhân họ Lâm kia là mẫu thân, lại nói, ai biết cậu là tạp chủng đến từ nơi nào." Thần sắc của Thẩm phu nhân đen tối vô cùng, những lời nói ra vẫn ác độc như cũ: "Hoài thai chín tháng đã sinh ra, rốt cuộc có phải chủng của Thẩm Bắc Tân không cũng không nhất định."
"Nếu ta không phải con trai của đại soái, vậy ta là của ai?" Thẩm Thất gia ném ly, đứng dậy dạo bước đến trước cửa sổ, cửa sổ được đẩy ra, gió đêm tươi mát mang theo hương vị ban đêm xâm nhập vào trong nhà.
Bỗng nhiên không trung nở rộ từng đoàn pháo hoa, Thẩm Thất gia cứ dựa lưng vào cửa sổ như vậy, cười vui vẻ với Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân kinh ngạc nhìn không trung xán lạn, khiếp sợ trong mắt dần dần bị căm hận thay thế, bà ta duỗi tay bưng ấm trà ném đến chỗ Thẩm Thất gia, ấm nước nóng bỏng dừng ở trên người Thẩm phu nhân, bà ta lại không có chút cảm giác nào.
Trong con ngươi là sự điên cuồng không che giấu được, bà ta dường như điên cuồng đánh đến Thẩm Thất gia, trong miệng mắng không ngừng: "Tiện chủng nhà cậu, ta muốn giết cậu!"
Thẩm Thất gia làm sao có thể dễ dàng bị bà ta gây tổn thương, cơ thể hơi nghiêng, giơ tay bóp lấy cổ Thẩm phu nhân, khớp xương ngón tay rõ ràng, mạnh mẽ bóp yết hầu của bà ta, âm thanh là sự vui sướng nói không nên lời: "Bà giết đi! Loại người giống như bà, xứng đáng cho phụ thân ta chướng mắt bà, bà nhìn bộ dáng bây giờ của mình đi, xấu xí khó nhìn."
"Cậu nói bậy! Cậu nói bậy! Ông ấy thích ta nhất!" Liều mình lôi kéo cánh tay của Thẩm Thất gia, hai mắt bà ta đỏ đậm: "Nếu không phải vì người phụ nữ không biết xấu hổ Lâm Tiêu Tiếu kia, ta sớm đã là dâu của Tô gia."
"Bà cũng xứng so sánh với mẫu thân ta." Thẩm Thất gia chán ghét trở tay đẩy, Thẩm phu nhân lập tức lảo đảo vài bước ngã lăn quay trên mặt đất: "Bà biết vì sao bà vẫn luôn không có thai không."
Thẩm phu nhân ôm cổ, ho khan mạnh mẽ.
"Phụ thân ta sợ bà sinh con thì sẽ hoàn toàn không dung được ta." Lời nói của Thẩm Thất gia giống như một cây đao, hung hăng rạch ở trong lòng bà ta: "Cho nên cho dù là Tô gia hay là Thẩm gia, bà cũng không có thai."
"Cậu..."
"Ta xảy ra chuyện gì?" Thẩm Thất gia nhìn Thẩm phu nhân trên mặt đất, cười vô cùng thoải mái: "Bây giờ toàn bộ Hà Đông đều là của ta, bà cái gì cũng không có, cái gì cũng không xứng."
"Mày là tạp chủng, tạp chủng!" Thẩm phu nhân lâm vào điên cuồng toàn bộ, chuyện cũ chạy qua trước mắt bà ta. Mẫu thân không thể không khẩn cầu, Tô Chí Ngưu quyết tuyệt rời đi, ánh mắt căm hận trước khi chết của Thẩm lão thái thái, còn có tiền phu nhân bị bà ta bức tử, tận tay giết Lâm Tiêu Tiếu, cô bé khóc lóc giãy giụa trong nước.
"Chờ chúng ta có con, một nhà ba người ngắm pháo hoa buổi tối." Trước đó Tô Chí Ngưu vì Lâm Tiêu Tiếu, nói bao nhiêu lời nói dối dỗ bà ấy, tuy rằng hai người bọn họ đã chết, chết trong tay bà ta, bà ta chôn thi thể của Tô Chí Ngưu ở rất xa, đến chết cũng không cho bọn họ có liên quan gì.
Bà ta từng nghi ngờ thân phận của Thẩm Thất gia, làm sao cũng không dám nghĩ đến trên người của Tô Chí Ngưu, kết quả vậy mà lại là thật, bà ấy đoạt người yêu của bà ta, con trai của bà ấy đoạt quyền thế của bà ta. Bọn họ mới là một nhà ba người. Dưới đầy trời pháo hoa, Trần Bích Tú bà ta mới là sự chê cười lớn nhất.
Thẩm phu nhân giống như điên rồi mà giãy giụa đứng lên, hung hăng đánh về phía Thẩm Thất gia, dùng sức lực toàn thân.
Rầm... Đầu đụng vào cây cột bên cạnh, máu tươi phun trào ra, trước mắt Thẩm phu nhân đen nhánh một mảnh, chỉ có đầy trời pháo hoa thoáng hiện trong mắt, bà ta nghe thấy âm thanh của Thẩm Thất gia: "Thật đáng thương, đến chết cũng chết một mình."
Bà ta cứ trợn tròn mắt như vậy, gắt gao trừng mắt nhìn ngọn nguồn âm thanh, đau đớn không gì sánh kịp.
Thẩm Thất gia mắt lạnh bễ nghễ, người phụ nữ ngã vào vũng máu không ngừng run rẩy, cuối cùng dần dần không còn giãy giụa, một đôi mắt còn hung hăng trừng lên, chết không nhắm mắt.
Pháo hoa ngoài cửa sổ còn đang không ngừng phóng lên, chiếu bầu trời đêm sáng lạn lộng lẫy. Hắn lại nghĩ đến rất nhiều năm trước, một người đàn ông cao lớn tuấn tú vuốt đầu hắn, âm thanh xuống dốc không nói nên lời: "Nếu cháu là con trai ta thì thật tốt."
Thật là đáng tiếc, hắn không phải. Thẩm Thất gia nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ mái cửa sổ, phát ra âm thanh lộc cộc.