Quả nhiên không được mấy ngày, bên phía Hồ Tiền Quý đã chào hỏi Thẩm Thất gia trước. Thẩm Thất gia không phải người kín tiếng, đối phương biểu đạt thiện ý, hắn cũng vui lòng lấy quan hệ tốt, không cần giao tiếp mấy đã có chút quen thuộc lẫn nhau.
Quan mới nhậm chức ba đốm lửa, hòa thượng ngoại lai cũng đến xếp hàng, vì vậy đốm lửa đầu tiên tự nhiên là đốt trên đầu Tôn Hưng Thông. Quân giới của Tôn Hưng Thông ở tỉnh Vân cũng là nhân vật nguy hiểm gây sóng gió. Hà Thuận Châu hận hắn ta ngứa răng, lúc này Hồ Tiền Quý muốn động hắn ta, chính mình tự nhiên cũng vui vạn phần.
Thẩm Bồi Viễn và Hồ Tiền Quý lén hiệp thương nhiều lần, bên ngoài lại có Hà Thuận Châu giúp đỡ, kẻ xướng người họa, giả tay đại soái điều Tôn Hưng Thông và sáu doanh bộ đội kỵ binh, bốn doanh bộ binh về Tân Bắc, lệ thuộc dưới trướng Thẩm Bồi Viễn.
Dưới cái nhìn của người khác, Hồ Tiền Quý đá một củ khoai lang phỏng tay cho Thẩm Thất gia, nhưng Thẩm Thất gia lại không cho rằng như vậy, Tôn Hưng Thông mất đi căn cứ địa mình kinh doanh nhiều năm, thủ hạ của hắn ta cũng không tạo được sóng gió gì thành công giúp hắn cướp lấy chướng ngại vật lớn nhất của chính quyền tỉnh Vân.
Tôn Hưng Thông đi rồi, tình huống tỉnh Vân nghịch chuyển lớn, Thẩm Thất gia cũng không vội, người giúp hắn thì hắn sẽ giúp lại, hắn không cần vội vàng đi tìm việc làm, mỗi ngày nhàn rỗi sẽ đi du hồ, dạo phố với Tạ Nguyễn Ngọc, thật ra cũng vui vẻ tiêu dao.
Hà Thuận Châu bây giờ không có đối thủ ở tỉnh Vân, nhưng Hồ Tiền Quý bắt đầu bức bách, hắn ta muốn quyền thế danh xứng với thực, nhiều lần kích động bị quân giới tỉnh Vân phản đối, đồng thời lấy vũ lực quân đội địa phương đến đe dọa Hồ Tiền Quý, tình thế của tỉnh Vân một lại rung chuyển bất an một lần nữa.
Thẩm Thất gia bên này không động, Hồ Trước Quý cũng không nhịn được nữa.
"Lão Thất đây là đang ép chúng ta quyết định." Thẩm Viện nhìn điện báo càng ngày càng nhiều phía dưới, lôi kéo cổ tay áo của Hồ Tiền Quý nói: "Ngài nghĩ kỹ chưa?"
Bảo Ninh, hoặc là Thẩm Thất, hai chọn một.
Chọn Bảo Ninh, phía dưới nháo lớn như vậy, bọn họ tám chín phần mười sẽ bị đại soái gọi về, phái người đi tiếp quản một lần nữa, điều này không có gì xấu với Thẩm Thất gia, mặc kệ là ai, tỉnh Vân loạn thành bộ dáng này, muốn đứng vững gót chân đều cần giúp đỡ từ bên ngoài, mà lựa chọn tốt nhất là Thẩm Thất gia. Nhưng bọn họ lại không giống, trở về thì có ý nghĩa không quyền thế không địa vị, thậm chí năng lực của Hồ Tiền Quý cũng lọt vào nghi ngờ.
"Thất gia thật sự tính toán rất tốt." Tạ Nguyễn Ngọc ăn trái cây vừa rửa, nghe Trương Tuần báo cáo tình hình gần đây của tỉnh Vân.
Người khác hỗ trợ cùng việc xin người khác hỗ trợ chính là hai khái niệm.
"A Nguyễn lại bướng bỉnh." Thuận tay gõ chóp mũi của Tạ Nguyễn Ngọc: "Em sẽ lựa chọn như thế nào?"
Tạ Nguyễn Ngọc cho trái cây vào miệng, không nghĩ ngợi mà trả lời: "Đương nhiên là chọn Thất gia, mặc dù là làm con rối, thế cũng là một người trên vạn người, lỡ như..." Tạ Nguyễn Ngọc nhào vào bên tai Thẩm Thất gia: "Có ngày đại sự của Thất gia thành công, cũng được gọi là công thần."
"Em bây giờ thật sự là cái gì cũng dám nói." Trong mắt Thẩm Thất gia lóe sáng.
"Em cũng chỉ nói với ngài, người khác em còn không thèm đâu." Nói xong chu miệng, một bộ dáng ngây thơ.
Làm cho Thẩm Thất gia cúi đầu mổ nhẹ, bây giờ Trương Tuần đã quen phương thức giao lưu của hai người bọn họ, toàn coi như không nhìn thấy, ho một tiếng nói: "Đợi lát nữa đi, tôi còn chưa nói xong đâu!"
Hồ Tiền Quý và Thẩm Viện im lặng không bao lâu, sau khi cân nhắc lợi hại, hai người quyết định mật điện cho Thẩm Bồi Viễn, xin viện trợ, điều này coi như đã đứng về bên đó.
"Thất gia! Chúng ta động thủ đi!" Trương Tuần đặt cấp báo lên trên bàn: "Mọi việc đã chuẩn bị xong!"
"29 sư huấn luyện như thế nào?"
"Tạm được." Trương Tuần trả lời, ánh mắt sáng lên, lập tức hiểu ý của Thẩm Bồi Viễn.
Mấy ngày sau, Thẩm Bồi Viễn nhận được cấp báo lấy danh nghĩa diệt phỉ, hạ lệnh cho Trương Tuần cho 29 sư đi về tỉnh Vân ở phía bắc. 29 sư là đội quân mới, lần này vừa đi, Thẩm Thất gia sinh ra tâm tư rèn luyện bọn họ, mà không biết có thể đánh đẹp hay không, cũng đánh dấu sự vinh quang của 29 sư.
Sau đó Hồ Tiền Quý gửi điện báo cho Bảo Ninh, tội trạng bày ra tràn đầy một tờ giấy, cũng nói rõ dưới tình huống nguy cấp không thể không xin chi viện của quân Tân Bắc, xin Thẩm đại soái, thỉnh cầu đại soái cách chức của Hà Thuận Châu vì tội danh khống chế cấp trên, chiếm dụng công quỹ.
Thẩm Thất gia sẵn lòng giúp đỡ hắn ta, chuẩn bị trên dưới, Bảo Ninh thật sự không phản đối bao nhiêu. Theo tình hình chiến đấu càng ngày càng căng thẳng, dưới sự áp lực của Bảo Ninh và họng súng quân đội của Trương Tuần, Hà Thuận Châu đành phải ngoan ngoãn giao ra binh quyền.
Quân giới tỉnh Vân rối loạn có thể bình ổn hoàn toàn, địa vị của Hồ Tiền Quý có được sự củng cố.
Thẩm Thất gia đương nhiên không phải kẻ ngu dốt làm váy cưới cho người khác, dứt khoát để Trương Tuần và bộ đội ở lại đóng giữ, gián tiếp giữ tỉnh Vân làm của riêng.
Tạ Nguyễn Ngọc ngồi trong phủ nghe Đinh An bẩm báo tình huống của tỉnh Vân với Thẩm Thất gia, Thẩm Thất gia điều hành chỉ số, hắn để Trương Tuần ở lại đó nắm quân đội tỉnh Vân, những việc chính vụ khác hoàn toàn không nhúng tay vào.
Mắt thấy trời ấm lên dần dần, Thẩm Thất gia lại có một suy nghĩ khác, những thời gian này Tạ Nguyễn Ngọc đã trôi qua vô cùng thoải mái. Nàng được Thẩm Thất gia nuôi yêu kiều, không ngày ngày căng chặt thần kinh như kiếp trước, cả người càng thêm lười biếng.
Hồ hoa sen ở Bình Đông bắt đầu nở, Tạ Nguyễn Ngọc thích không chịu được, lâu lâu quấn lấy Thẩm Thất gia đi du hồ.
Hồ nước hơi lay động, ánh nắng tươi sáng, phủ một mảnh màu vàng lên mặt hồ.
Tạ Nguyễn Ngọc một bộ váy màu bích thủy, làn váy bọc một đường viền hoa tinh xảo, mái tóc được tết vòng ra sau đầu, ngẫu nhiên có vài sợi tóc nghịch ngợm rũ ở viền tai, làm gương mặt hơi ngứa. Thật ra so với cách trang điểm Tây Dương, Tạ Nguyễn Ngọc càng thích búi tóc hơn, mặc váy mã điện, sở dĩ nàng biến thành như vậy, công của Thẩm Thất gia không thể không tính.
Thẩm Thất gia cái gì cũng tốt, cái gì cũng biết nhưng không biết cắt tóc. Đường đường là một thiếu gia nhà giàu, không biết cũng bình thường, sai chính là sai ở chỗ hắn ngại tóc Tạ Nguyễn Ngọc quá dài, trời nóng, lúc ngủ ôm cũng nóng, nhất định muốn tự mình động thủ cắt đoạn tiếp theo.
Sau đó liền thành bộ dáng quỷ quái này, đến búi tóc theo kiểu ngã ngựa cũng không búi được, đành phải miễn cưỡng tết thành bím búi ở sau đầu.
"Giang Nam khả thái liên,
Liên diệp hà điền điền"
(Dịch nghĩa: Ở Giang Nam có thể hái sen, lá sen chen chúc nhau)
Tuy biết Tân Bắc cách Giang Nam khá xa, Tạ Nguyễn Ngọc nhìn phù dung khắp hồ vẫn thấy vui vẻ.
"A Nguyễn thích hoa sen?" Thẩm Thất gia uống trà nhìn Tạ Nguyễn Ngọc vui vẻ một mình ở đầu thuyền.
"Đương nhiên!" Tiếng nói ngọt ngào nhu mì truyền đến từ trước mặt, mang theo sự mê hoặc riêng của nữ tử, Tạ Nguyễn Ngọc khom lưng chui vào lưng thuyền nho nhỏ. Thẩm Thất gia có thể vào hồ sen vì nàng, đặc biệt sai người đi thuyền nhỏ cho nàng, thon dài mà nhẹ nhàng, không biết mạnh hơn thuyền đánh cá bên ngoài bao nhiêu.
Nàng ôm cánh tay của Thẩm Thất gia, đối mắt lóe lên ánh sáng: "Em thích hoa sen nhất."
Đáng tiếc là hoa sen phương bắc tuy đẹp nhưng cũng không bằng phương nam.
Thẩm Thất gia duỗi tay nhéo vành tai trắng tinh của Tạ Nguyễn Ngọc, nghe nàng nói lải nhải, đột nhiên lại mở miệng: "Nghe nói hoa sen trong Hồ Trạch nở rất đẹp, A Nguyễn muốn nhìn không?"
Nụ cười cứng đờ trên mặt, trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc giật mình, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thất gia bình tĩnh nhìn nàng, phảng phất như nói việc nhà với nàng vậy.
"Không xem." Tạ Nguyễn Ngọc xoay người đi ngắm hoa sen bên cạnh, né tránh ánh mắt của Thẩm Thất gia: "Quá xa."
Là chính mình thì sẽ không xa. Lời này Thẩm Thất gia không nói ra.
Dã tâm của hắn quá lớn.
Tạ Nguyễn Ngọc luôn luôn ăn ngon đêm nay lại hiếm khi không muốn ăn, dưới ánh mắt lo lắng của Phỉ Thúy thất thần mà chọc cơm trong bát.
Vì sao Thất gia lại tự nhiên nhắc đến Hồ Trạch.
Việc của Mạnh Nho Cảnh, Trương Tuần tám chín phần mười sẽ không lừa hắn nhưng giờ phút này Mạnh Nho Cảnh ở trong mắt Thẩm Thất gia sợ chỉ còn là một nhân vật có thể có cũng có thể không, nàng lại luôn luôn duy trì khoảng cách với người nọ nên đáng ra không bại lộ gì mới đúng.
Kiếp trước Thẩm Thất gia đoạt được thực quyền, Mạnh Nho Cảnh cũng dựa vào Tống Vi Uyển thượng vị, Tạ Nguyễn Ngọc cũng từng gặp hắn khi đi sau Mạnh Nho Cảnh, quan hệ của hai người chính là quan hệ quân thần bình thường, chỉ là lúc đó Thẩm Thất gia đã không nhớ rõ nàng là ai.
Bây giờ nàng nhiễu loạn mệnh số của Thẩm Thất gia, làm hắn lộ mũi nhọn quá sớm. Cũng nhiễu loạn Mạnh Nho Cảnh, làm đường lên mây của hắn ta càng thêm nhấp nhô.
Nhưng mà rất nhiều việc đã bắt đầu, không có kết quả thì sẽ không có kết thúc.
Cùng năm, tay Thẩm Bồi Viễn cầm tỉnh Vân và Tân Bắc, muốn tăng cường quân bị cho Hồ Trạch, đã nhận sự phản đối mãnh liệt của Tạ Nguyễn Ngọc.
"Tức nước vỡ bờ." Tạ Nguyễn Ngọc không thể không nhắc nhở hắn, nàng không dám nói trực tiếp cho Thẩm Thất gia, nhịn thêm hai năm, hai năm sau đại soái bị bệnh chết, sớm muộn gì người trên soái vị cũng là ngài, đừng bí quá hóa liều.
Nhưng Tạ Nguyễn Ngọc sợ nàng nói quá nhiều, Thẩm Thất gia sẽ nghi ngờ, lý do cảnh trong mơ này chỉ được một lần không có lần hai. Nếu nàng có thể nói đúng việc đại soái chết, nàng sẽ không phải người mà là yêu. Không có khả năng một hôm nào đó nàng thông thiên mệnh, nàng sẽ lập tức từ nữ tử thông tuệ biến thành nữ tử uy hiếp quyền vị của Thẩm Thất gia, cho dù khôn khéo tính kế cũng không thắng được tiên tri, đến lúc đó sợ là Thẩm Thất gia phải cân nhắc một phen với sự tồn tại của nàng.
Tạ Nguyễn Ngọc tái thế làm người, khó tránh khỏi có chút ích kỷ, tính kế cho chính mình nhiều hơn rất nhiều, suy nghĩ nhớ nhung cũng tự nhiên cũng không phải Thẩm Thất gia có thể hiểu.
"Em nên tin ta." Thẩm Thất gia lắc đầu, khó nén thần sắc thất vọng trong mắt: "Ta dám làm thì tất nhiên có nắm chắc."
Nàng đương nhiên biết hắn nắm chắc, nhưng hắn có dị động chính là thể hiện muốn chia cắt quyền thế của đại soái, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng quyền lực tối cao đối với bất cứ người đàn ông nào cũng là lực hấp dẫn trí mạng, mặc dù người đều đã già: "Em chỉ sợ sau này Thất gia khó làm."
"Ta chính là muốn nói cho Bảo Ninh, muốn nói cho bọn họ biết, ai trong số bọn họ có thể làm khó dễ ta?" Lại muốn làm rõ.
Thẩm Thất gia có thể xuống tay tàn nhẫn với những người khác trong Soái phủ nhưng không thể hiện việc hắn có thể xuống tay tàn nhẫn với đại soái, dù sao thì cũng là cha của hắn, mặc dù Tạ Nguyễn Ngọc chưa bao giờ nghe thấy Thẩm Thất gia gọi người đó một tiếng phụ thân.
"Đại soái lớn tuổi rồi." Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ mọi cách ám chỉ hắn, từ từ, chờ một chút.
Nhưng Tạ Nguyễn Ngọc không biết, lúc Thẩm gia từ Bảo Ninh quay về, Thẩm đại soái vẫn cường tráng vô cùng, Thẩm Thất gia nhíu mày mở miệng: "A Nguyễn, đây không giống em."
Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc hiểu rõ, nếu không biết đại soái chỉ còn chưa đến hai năm, cách làm của Thẩm Thất gia hiển nhiên không hề sai, gần là một sự lựa chọn khác thôi.
Nhưng nàng vẫn sợ hắn hối hận, bây giờ cách thời gian đại soái qua đời quá gần, nàng sợ sẽ có một ngày Thẩm Thất gia sẽ đổ lỗi cái chết của đại soái lên người mình.
Tạ Nguyễn Ngọc lại biết được một lần nữa rằng, có đôi khi, mặc dù nàng biết tương lai cũng vô lực như vậy.