"Không phải ta đã để tư bộ và Đinh Chí ở trong phủ sao? Bọn họ đưa em ra khỏi thành vẫn là dễ như trở bàn tay." Thẩm Thất gia kỳ quái ngẩng đầu nhìn nàng, không hiểu nàng làm sao lại tức giận như vậy, hắn đã để lại đường lui tốt nhất cho nàng, lỡ như hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng hoàn toàn có thể toàn thân mà lui.
Tạ Nguyễn Ngọc vốn còn tức muốn chết, nghe xong lời hắn nói lại có chút ngơ ngẩn, hình như nàng và Thẩm Thất gia không nói cùng một ý đi.
Tạ Nguyễn Ngọc nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, có ý định tìm bóng dáng của một tia vui đùa trên mặt hắn, đánh giá nửa ngày mới oa oa mở miệng: "Vậy còn ngài?"
"Ta? Ta dám đi lên thì không định xám xịt mà xuống." Thẩm Thất gia không sợ chết, nhưng hắn biết Tạ Nguyễn Ngọc sợ, nàng không chỉ sợ chết mà nàng còn sợ đau, duỗi tay nhẹ nhàng búng trân châu trên tai nàng, cười nói: "Ta cũng không phải em, ta..."
Từ trước đến nay đều không sợ chết.
Thẩm Thất gia còn chưa nói xong một thân hình mềm mại đã nhào vào trong ngực hắn, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi hắn. Nhân nhi trong lồng ngực lả tả rơi nước mắt, âm thanh khóc nức nở rất nhỏ ngăn cũng không ngăn được, làm Thẩm Thất gia nhất thời có chút không biết làm sao. Đây là làm sao vậy?
"Thất gia vì sao lại đối tốt với em như vậy? Cái gì em cũng không biết, lại không có tác dụng gì, đến việc trọng... cảnh báo trong mơ cũng đã không còn nữa." Tạ Nguyễn Ngọc mang theo giọng mũi nồng đậm, càng nói càng chua xót.
Hóa ra là vì cái này, Thẩm Thất gia vỗ vỗ đầu nàng, không cho là đúng: "Em cũng đã giúp rất nhiều việc rồi."
"Thật không?" Tạ Nguyễn Ngọc nâng đôi mắt đẫm lệ lên, vẻ mặt của nàng có biểu cảm "ngài đừng lừa em" mà nhìn hắn.
"Em giúp ta giết Hà Tĩnh Liệt cũng thay ta dẫn dắt rất nhiều phiền toái rời đi." Thẩm Thất gia thật lòng cảm thấy Tạ Nguyễn Ngọc là người phụ nữ bớt lo nhất trong số những người hắn từng gặp, biết cách tiến lùi, sẽ không cố tình nhìn lén hắn, sẽ không coi hắn là quái vật cũng biết khi nào nên trương dương khi nào cần phải thu liễm.
"Em muốn đi theo Thất gia đồng sinh cộng tử."
"Vì sao muốn đi theo ta đồng sinh cộng tử?" Thẩm Thất gia xoa xoa đầu nàng, sợi tóc mềm mại xẹt qua lòng bàn tay, âm thanh của hắn rất nhẹ mang theo mê mang và khó hiểu: "Không có người nào muốn chết, nếu ta chết thật cũng sẽ để lại con đường sống cho em."
Thẩm Thất gia nhắc đến Giang Sính Đình, hô hấp của Tạ Nguyễn Ngọc cứng lại, lúc này mới nhớ đến Giang di thái từ khi vào Phàn Thành luôn rất yên tĩnh, nàng ta dường như vẫn luôn cố tình tránh nàng, nghi ngờ trong lòng làm Tạ Nguyễn Ngọc có chút không ổn, lẩm bẩm nói: "Em và Sính Đình ở trong lòng Thất gia có gì khác nhau."
Có gì khác? Thẩm Thất gia hơi suy nghĩ, thuận tay ném tràng hạt lên mặt bàn trơn nhẵn, nâng mặt Tạ Nguyễn Ngọc nhìn thẳng hắn, lại không nhịn được mà véo má nàng: "Ta thích em nhiều hơn một chút."
"Ơ." Tạ Nguyễn Ngọc rũ mi mắt xuống, tay không sờ Phật châu trên mặt bàn, mặt hạt không trơn nhẵn như có khắc chữ: "Em là người Thất gia thích nhất sao."
...
"Không phải."
"Em là người phụ nữ Thất gia thích nhất sao?"
"Không phải."
"Vậy ngài thích ai nhất!" Thật ra đây là câu Tạ Nguyễn Ngọc muốn hỏi nhất, hắn rốt cuộc thích ai, nếu hắn có người mình thích, hắn giống như vẫn luôn một mình.
Kiếp trước Tạ Nguyễn Ngọc cho rằng Thẩm Thất gia thích Giang Sính Đình, ít nhất thì từng thích. Sau đó nàng trọng sinh đi theo bên cạnh Thẩm Thất gia, càng lâu càng cảm thấy hắn cô đơn, hắn giống như không yêu bất cứ ai bao gồm chính hắn.
Thẩm Thất gia thích Giang Sính Đình là bởi vì nàng ta xinh đẹp hiểu chuyện, trầm mặc giống như cái bóng, hắn thích nàng là bởi vì nàng thuận theo lá gan lớn lại thức thời. Nàng và Giang Sính Đình đều giống nhau, hưởng thụ tất cả những gì Thẩm Thất gia mang đến, tiền tài địa vị tôn kính cùng sự an ổn, Thẩm Thất gia dường như đều cho các nàng những gì mình có thể cho, thứ như tình yêu, hắn không có, hắn cũng không cho được.
Làm người không thể quá tham lam, không thể cái gì cũng muốn. Thẩm Thất gia hiểu rõ, Tạ Nguyễn Ngọc hiểu rõ, Giang Sính Đình cũng hiểu rõ cho nên giữa bọn họ vẫn luôn duy trì một sự cân bằng quỷ dị.
"Người ta thích nhất đều đã chết." Tay của Thẩm Thất gia còn đặt trên mặt nàng, độ ấm của lòng bàn tay dần dần thấp xuống, ngữ khí không hề gợn sóng phảng phất như đang nói một việc rất bình thường.
Đời này Thẩm Thất gia đã từng nói dối vô số lần, chỉ có chuyện này là hắn chưa bao giờ lừa gạt ai, người hắn thích thực sự đều đã chết, mẹ hắn, cậu hắn còn có Xảo Nhi.
Tạ Nguyễn Ngọc nhìn thẳng hắn, có ý định tìm kiếm cảm xúc khác trong mắt hắn, không có! Một chút cũng không có, trong lòng nàng thở dài một tiếng, kéo tay Thẩm Thất gia ra rồi lại nhào vào trong lồng ngực hắn.
"Vậy sau này trong những người còn sống, ngài thích em nhất được không." Tạ Nguyễn Ngọc duỗi tay ôm vòng eo của Thẩm Thất gia, trán chống vào ngực hắn, cẩn thận cọ cọ, ngoan ngoãn giống con thỏ, quy luật tiếng tim đập truyền vào màng tai của nàng: "Em cũng bảo đảm trên đời này em thích ngài nhất."
Cằm bị nâng nhẹ lên, Thẩm Thất gia nghiêng đầu hôn trên khóe miệng của nàng giống như lông chim bay vào trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc. Nàng nghe thấy Thẩm Thất gia cười nói bên tai nàng:
Được thôi.
Cuộc sống lại khôi phục bình tĩnh, Thẩm Thất gia quả nhiên giống như hứa hẹn của hắn để Tạ Nguyễn Ngọc ngang ngược đi trên Phàn Thành. Tạ Nguyễn Ngọc là người tự giác, không dám cầm lông chim làm tên bắn, trước đó ở Bảo Ninh là địa bàn của Thẩm đại soái nhưng không giống Phàn Thành, đây chính là địa bàn của Thẩm Thất gia. Từ khi nàng biết Thẩm Thất gia rất tốt với nàng, phàm là đồ vật của Thẩm Thất gia, đều là bảo bối.
"A Nguyễn, lại đây!" Tạ Nguyễn Ngọc nhàn nhã mà nằm dưới dây nho lạnh, âm thanh của Thẩm Thất gia truyền đến từ phía xa.
Nàng không nhớ đã bắt đầu từ khi nào, Thẩm Thất gia không hề gọi nàng là "khanh khanh" nữa vì vậy nên nàng còn tò mò lúc lâu. Cuối cùng Thẩm Thất gia bị nàng quấn lấy không có cách nào mới cười thẳng thắn: "Ban đầu người bên cạnh nhiều nên sợ gọi sai, trực tiếp đều gọi là khanh khanh." Nói xong còn thể hiện ra bộ dáng "ta có phải rất tuyệt hay không, mau đến khen ta."
Tạ Nguyễn Ngọc xách theo làn váy chạy một mạch, nhảy nhót đi đến trước mặt Thẩm Thất gia, tò mò nhìn vị nam tử cười tủm tỉm bên cạnh hắn.
"Trương Tuần." Thẩm Thất gia mở miệng.
Trương Tuần nghe hắn giới thiệu chính mình, vội vàng gật đầu cười nói: "Tại hạ là Trương Tuần, phó quan của Thẩm đốc quân."
"Tôi biết anh." Tạ Nguyễn Ngọc ở dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn ta, nhấc cằm gằn từng chữ: "Lần đầu tiên tôi nghe thấy tên của Trương phó quan chính là ngài bắn Thất gia nhà tôi một súng."
"A... A..." Trương Tuần có chút bất an, xem xét Thẩm Thất gia chế giễu ở bên cạnh: "Ngoài ý muốn! Đây đều là ngoài ý muốn!"
"Thất gia, làm sao lúc này ngài lại đến?" Tạ Nguyễn Ngọc không hề để ý đến hắn ta, duỗi tay kéo cánh tay của Thẩm thất gia, lôi kéo hắn đi đến dưới dây nho.
"Nghe chính sự mệt rồi nên đến thăm em, đang làm gì?" Thẩm Thất gia nghiêng người nhìn bàn trà dưới dây nho, trên mặt đặt đầy điểm tâm và trái cây.
Trương Tuần nhìn lại theo ánh mắt của Thẩm Thất gia, thở dài: "Thật hâm mộ những ngày tháng dễ chịu như vậy của di thái."
"Có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy trong lời nói của Trương Tuần lộ ra sự cổ quái.
Nhìn Trương Tuần một cái, Thẩm Thất gia cảm thấy không có gì phải giấu Tạ Nguyễn Ngọc, lập tức ngồi lên ghế, thuận tay kéo nàng vào trong lồng ngực: "Ta định mở rộng tân quân."
Tạ Nguyễn Ngọc tự nhiên cũng hiểu tăng cường quân bị có ý nghĩa gì, cũng không tò mò nguyên nhân chỉ bám vào cổ Thẩm Thất gia mở miệng nói: "Chính là ở giữa xảy ra vấn đề?"
"Huyện Lệnh tháng sau có một lô súng ống đạn dược phải vận chuyển về Bảo Ninh."
Ánh mắt Tạ Nguyễn Ngọc sáng lời, tự nhiên tiếp lời: "Ngài muốn cướp?"
"A Nguyễn nhà ta thật thông minh." Thẩm Thất gia gõ gõ chóp mũi của nàng, vừa lòng gật đầu.
Tốc độ tiếp thu của Tạ Nguyễn Ngọc làm Trương Tuần trợn mắt há hốc mồm, hắn hậm hực nói: "Tôi vừa cùng Thất gia suy nghĩ chuyện này nhưng không biết xuống tay như thế nào."
Cướp đồ còn có gì phải nghĩ? Tạ Nguyễn Ngọc cúi đầu túm ống tay áo của Thẩm Thất gia, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Để bộ đội áp giải súng ống đạn dược đi ngang qua Tân Bắc là được, dù sao con đường này cũng nhanh nhất hơn nữa có tân quân hỗ trợ chăm sóc, huyện Lệnh nhất định sẽ đồng ý. Đến lúc đó tìm một đội nhân mã giả thành thổ phỉ, trực tiếp cướp đi, ngài làm bộ làm tịch một phen, cuối cùng nói không tìm thấy trực tiếp tống cổ bọn họ ra ngoài."
Thật là đơn giản thô bạo, giống như đúc ý nghĩ của Thẩm Thất gia. Trương Tuần cảm thấy Thẩm Bồi Viễn thích nuôi Tạ Nguyễn Ngọc không phải không có đạo lý, lỡ như có một ngày bọn họ trở nên nghèo túng còn có thể tổ chức một tập thể đi làm thổ phỉ.
Thẩm Thất gia truyền tin đến huyện Lệnh, đối phương quả nhiên đồng ý ngay, lại nói súng ống đạn dược là được vận chuyển cho Thẩm đại soái ở Bảo Ninh, Thẩm thất gia lại là con trai của đại soái, xét đến cùng là vật nhà mình nên dụng tâm một chút với lô súng ống đạn dược này cũng là chuyện tốt.
Súng ống đạn dược mênh mông cuồn cuộn vận chuyển vào Tân Bắc, bởi vì có tân quân cùng trông coi, khó tránh khỏi việc lơi lỏng rất nhiều. Lúc đi ngang qua đường núi rừng dường như bị thổ phỉ địa phương đánh đến trở tay không kịp.
Mục tiêu của bọn họ chuẩn xác, nhắm thẳng vào súng ống đạn dược.
Quân đội của huyện Lệnh không chuẩn bị quá nhiều, bọn họ không phải lần đầu vận chuyển đồ đến Bảo Ninh lại là lần đầu tiên gặp nạn! Trương Tuần mang theo tân quân đi truy lùng khắp nơi, không phải đi nhầm đường chính là đi vòng vòng, làm cho bọn họ luống cuống tay chân đầu váng mắt hoa.
Thổ phí được huấn luyện kỹ càng, súng ống đạn dược đến tay cũng không ham chiến, lập tức rút lui từng nhóm, ngoài rừng lại có quân đội lớn tiếp ứng, khi quân đội của huyện Lệnh chạy đến, thổ phỉ và súng ống đạn dược đã sớm không còn bóng dáng.
Chuyện này truyền đến trong tai Thẩm Thất gia làm hắn giận tím mặt, hạ lệnh tra. Chỉ là chuyện này vừa tra đã tra non nửa tháng, trong lúc đó Trương Tuần cũng không nhàn rỗi, mang theo bộ đội của huyện Lệnh quét ngang mấy đỉnh núi, thật ra đánh không ít thổ phỉ nhưng súng ống đạn dược giống như biến mất trong hư không, tim thế nào cũng không tìm thấy.
Trọng tham mưu của huyện Lệnh không hài lòng, bọn họ không phải diệt phỉ không công.
Thẩm Thất gia cũng không hài lòng, ta có ý tốt giúp các người tìm súng ống đạn dược, các người lại trả đũa ta. Dứt khoát bảo Trương Tuần thu binh đi theo bọn họ.
Hành động này của Thẩm Thất gia không thể nghi ngờ là tát mặt của người ở trên. Việc này một chốc một lát giằng co không dứt, Thẩm Thất gia cũng không cứng rắn đuổi người, chỉ làm Trương Tuần gửi điện báo cho Bảo Ninh.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Trương Tuần nhận được sự tín nhiệm của Thẩm Thất gia, ngoại trừ tình cảm khi còn trẻ, năng lực đối trắng thay đen tự thân của hắn ta làm Thẩm Thất gia cũng thích vô cùng.
Một bức điện báo viết đến mức gió thảm mưa sầu, cái gì mà vừa mới tiếp nhân quân vụ của Phàn Thành khó khăn kết hợp, cái gì mà rửa sạch nhãn tuyến cùng nội gián trong quân đội rất hao tâm tốn sức, cái gì mà sơn phỉ hoành hành quân lực không đủ thỉnh cầu tăng cường quân bị, cái gì mà huyện Lệnh vẫn luôn mang binh đóng quân ở trong thành bất hòa về tình về lý, cái gì mà Thẩm Thất gia thề sống chết muốn bảo vệ 28 sư.
Mặc cho ai đọc cũng cho rằng Thẩm Thất gia đang trong tình huống tứ cố vô thân.