"Một nữ tử như em còn cảm thấy như vậy, huống chi đứa con trai kia của Tôn gia còn là trưởng tử trưởng tôn." Thẩm Thất gia buông lỏng ta, ôm lấy vòng eo của Tạ Nguyễn Ngọc cười ôn hòa: "Người bình thường phải bán mạng học tập cho đỡ tức, phải bất chấp tất cả, còn hắn thì sao? Bình thường không có gì khác ngoài sự hiếu thuận thuần thiện? Cô nhi quả phụ, nếu hắn không bị nuôi đến phế, lại không có tiền đồ thì ta không tin. Loại người này nếu không phải cố tình thu mũi nhọn thì chính là ngốc thật."
Ở trong ánh mắt hiểu rõ của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia bổ sung: "Còn về mấy đứa con ở Phàn Thành này, mạng đều bị người khác đắn đo, cho dù thông tuệ thì có thể như thế nào?"
Tôn Vân Trình vì muốn lưu lại một chút huyết mạch cho chính mình, thậm chí còn không tiếc đón mẹ đẻ đến mê hoặc Phùng Huân, thế nhân trọng hiếu ông ta là người thông minh lại tàn nhẫn.
Thẩm Thất gia bỗng nhiên có hứng thú rất lớn với Tôn Vân Trình.
"Thất gia thật ra đã quen nhìn người." Hắn đến tột cùng là làm sao được nuôi thành loại tính tình thích tìm tòi nghiên cứu người khác, Tạ Nguyễn Ngọc tò mò hỏi: "Ngài đều cân nhắc với tất cả mọi người sao?"
Thẩm Bồi Viễn thật ra không nghĩ đến Tạ Nguyễn Ngọc sẽ hỏi cái này, vấn đề này thật ra hắn cũng chưa từng suy xét đến, nhất thời có chút do dự: "Đại khái là vậy đi?"
Dường như là vậy, từ Đinh An, Mang Nguyên đến Trương Tuần ở Thoa Bắc, Thẩm Thất gia dám yên tâm dùng bọn họ, đơn giản là hắn đã nhìn rõ tính tình của bọn họ. Có người yêu tiền, có người trọng tình cũng có người muốn cầu cho người nhà một phần an ổn trong loạn thế này.
Hắn chỉ cần nhìn rõ nhược điểm của bọn họ, ban cho bọn họ suy nghĩ, rất ít khi có sai lầm. Còn về việc được chỗ tốt còn mưu toan phản bội hắn thì Thẩm Thất gia cảm thấy người có lòng tham như vậy không cần sống trên đời.
Lộ Thành cách Phàn Thành khá xa, gần với tỉnh Vân thật ra là chỗ dễ dàng chạy trốn. Đinh An muốn bất động thanh sắc bắt được Tôn Kỳ Tuấn thực sự tốn không ít công phu. Mẹ con Tôn gia là người thích giúp đỡ người khác, quan hệ ở quê đều rất tốt, thường xuyên có người đến người đi thăm nhà, Đinh An không dám tùy tiện xuống tay.
Trực tiếp thừa dịp ban đêm rắc mê dược trong lu nước, đám người ngất xỉu, sáng sớm hôm sau dứt khoát lái xe ngựa quang minh chính đại, gõ cửa lớn của Tôn gia trước mặt bao người.
Trên đường cũng gặp mấy người thích xem náo nhiệt hỏi thăm, gọi chung là lão phu nhân nhớ trưởng tôn, tôn lão gia phái bọn họ đến đón người, đúng lý hợp tình làm người muốn nghi ngờ cũng không được.
Mọi người cũng biết Tôn lão gia làm ăn lớn ở Phành Thanh, nhóm người Đinh An lại diễn thành một gã sai vặt đắc thế rất sống động, mọi người thật đúng là không nghĩ nhiều, bọn họ thậm chí không phát hiện từ lúc đoàn người của Đinh An xuất hiện, mẹ con Tôn gia chưa bao giờ lộ mặt ra.
Chiếc xe từ từ đi ra khỏi Lộ Thành hội hợp với phe khác ở ngoài thành một cách thuận lợi.
"Đã mang người ra rồi?" Mang Mạo ngậm cỏ đuôi chó, xa xa đã thấy xe của Đinh An, chờ hắn ta đến trước mặt mới nhảy từ trên cây xuống.
"Có người đi ra ngoài không?" Đinh An không trả lời hắn ta.
Thật đúng là một cái hũ nút, bĩu môi, hứng thú của Mang Mạo đã bớt đi trả lời: "Nếu thật sự có cái gì lúc này phỏng chừng còn chưa phản ứng lại đây đâu."
"Tôi dẫn người đi trước, mấy người các cậu tiếp tục ở lại đây, chú ý động tĩnh Tôn gia bên kia một chút."
"Biết rồi, tôi cũng không phải lần đầu làm việc cho gia, rất lưu loát!"
Đinh An và Mang Mạo nói chuyện ở ngoài xe, xung quanh đều là người một nhà, bọn họ không cố tình hạ giọng, giọng nói xuyên qua thân xe truyền vào lỗ tai của Tôn Kỳ Tuấn.
Vừa ra khỏi Lộ Thành không bao lâu hắn ta đã tỉnh chỉ là trước khi chưa biết rõ tình cảnh của chính mình, hắn ta lựa chọn trầm mặc, híp mắt chợp mắt, lỗ tai lại nghe động tĩnh bên ngoài. Trong xe chỉ có hắn ta và hai tài xế, mẹ không ở cạnh hắn ta, hiển nhiên đối phương có chuẩn bị mà đến.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Tôn Kỳ Tuấn mơ hồ cảm thấy không tốt, giây tiếp theo cửa đã bị mở ra, một người phụ nữ mặc quần dài lụa xông đến kéo hắn ta vào trong lồng ngực, thấy Tôn Kỳ Tuấn còn híp mắt giọng căm hận nói: "Các người làm gì con ta rồi!"
"Có lẽ uống quá nhiều mê dược, qua một lúc nữa là có thể tỉnh." Đinh An chuyển ánh mắt lên mặt Tôn Kỳ Tuấn, đánh giá trên dưới một phen rồi lại dời đi: "Phu nhân đã thấy người, lúc này có thể an tâm theo tôi đi rồi chứ."
Tôn phu nhân thấy Tôn Kỳ Tuấn quả nhiên không đáng ngại, lúc ngủ sắc mặt hồng nhuận, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, âm thanh bén nhọn cũng trở nên nhu hòa: "Không biết tiên sinh muốn mang mẹ con chúng tôi đi đâu?"
Tôn Vân Trình sắp xếp cho mẹ con bà ta rất tốt, chỉ cần bên ông ta xảy ra chuyện gửi tin tức đến đây, hai người có thể lập tức rời khỏi Tân Bắc. Việc lần này xảy ra đột nhiên, hai người không nhận được tin tức, nghĩ đến chắc Tôn Vân Trình cũng không biết. Nghĩ đi nghĩ lại về cành đào đều phải cắm ở cửa phòng mỗi đêm, lúc này còn chưa kịp gỡ xuống, không biết người đó có nhìn thấy hay không.
"Phu nhân không cần lo lắng, gia của nhà chúng tôi chỉ là muốn bàn việc làm ăn với Tôn lão gia, rơi vào đường cùng mới ra hạ sách này." Đinh An bày ra một gương mặt, thu tất cả cảm xúc lại: "Mời ngài đi theo tôi đến xe tiếp theo."
Tôn phu nhân thấy Tôn Kỳ Tuấn, biết hắn ta không có việc gì cũng không hề ở lâu mà xoay người đi theo Đinh An xuống xe.
Bên trong xe lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, hắn ta có thể trốn nhưng mẹ hắn ta thì sao? Xe chậm rãi rời đi, lông mi Tôn Kỳ Tuấn run rẩy hai cái, chung quy vẫn là mở bừng mắt.
Một đường này hắn ta đều an tĩnh ngồi cùng tài xế, hắn ta biết Đinh An không định cho hắn ta gặp Tôn phu nhân cũng tự hiểu mà không mở miệng.
Lúc đến Phàn Thành đã là nửa đêm, xe Đinh Chí đã đợi rất lâu nhìn thấy bọn họ thì vội vàng thì thầm mấy tiếng, Đinh An gật đầu lập tức nhét Tôn Kỳ Tuấn và Tôn phu nhân vào trong xe của Đinh Chí, nhìn Tôn Kỳ Tuấn hiếm khi nói nặng một lời: "Lão gia nhà tôi cũng không có ác ý, còn người khác thì không nhất định, tôi khuyên thiếu gia nên yên tĩnh vào thành."
Tạ Nguyễn Ngọc lúc này đã bao tửu lâu ngoài thành, thân phận bây giờ của nàng là di thái cáu kỉnh với Thẩm Thất gia bỏ nhà trốn đi, thấy xe của nhóm Đinh Chí đến lập tức lăn lộn, chủ quán không dám đuổi người, chỉ đành trông mong nhìn nàng đập vỡ một bộ ly.
Phỉ Thúy vội vàng nhét mấy đồng tiền lớn cho chủ quán, chỉ vào nhóm Đình Chí ở phía xa: "Gia nhà tôi phái người đến đón rồi."
Treo đầu dê bán thịt chó.
Xe Đình Chí là quang minh chính đại lái từ trong thành ra vào buổi tối, lúc này cũng muốn chính đại quang minh đi vào. Tạ Nguyễn Ngọc ngồi trong xe, Tôn phu nhân ngồi bên cạnh, nàng vừa lên xe thì bắt đầu không ngừng nghỉ mà lăn lộn một đường.
Vào thành là phải tra xe, Tạ Nguyễn Ngọc vừa nghe thấy lập tức lại náo loạn: "Đã nói không ức hiếp tôi đâu, đến cửa thành cũng ức hiếp tôi, tôi... tôi không về nhà!" Nói xong thì muốn xuống xe, lại nhân cơ hội nhét tay vào trong lồng ngực của Tôn phu nhân, nhìn qua giống Tôn phu nhân gắt gao lôi kéo nàng.
Tôn phu nhân bị hành động của Tạ Nguyễn Ngọc làm kinh ngạc không hồi thần lại được, đã thấy Tạ Nguyễn Ngọc gục đầu vào trong lồng ngực mình: "Hu hu, bà đừng kéo tôi, Thất gia hắn coi trọng con hồ ly tinh kia, trong phủ không có chỗ dung thân cho tôi."
Tiếng khóc của Tạ Nguyễn Ngọc rất lớn, nói đi nói lại cũng là việc nhà, binh lính tra xe tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, Thẩm Thất gia vì tìm di thái cáu kỉnh này của hắn suýt chút nữa đã lật Phàn Thành qua rồi, lúc phái xe ra khỏi thành cũng ký tên. Mấy người tra xe hai mặt nhìn nhau, trong đó có một cái đánh giá qua lại vài lần, lôi kéo cánh tay người bên cạnh: "Là hai chiếc xe này." Xe là dùng để chở người, không đựng bao nhiêu đồ vật.
Mấy người trao đổi ánh mắt, thì thầm nói với Đinh Chí ở phía trước: "Chúng tôi cũng không dễ dàng, cậu ra ra vào vào cả buổi tối, truyền ra ngoài chúng tôi cũng không dễ nói chuyện."
"Phiền toái nhiều người, di thái nhà tôi chính là có tính tình như vậy." Nói xong duỗi tay cầm tay người nọ.
Lòng bàn tay trầm xuống, binh lính kia lập tức ước lượng, xoay người nhường đường: "Ngài vất vả rồi, mời vào."
Tạ Nguyễn Ngọc còn khóc sướt mướt cho đến khi vào phủ đốc quân.
Thẩm Thất gia đã ngồi chờ trong phòng, Tạ Nguyễn Ngọc vội vàng ngoan ngoãn đứng ở một bên, hốc mắt còn có chút phiếm hồng, tò mò đánh giá hai mẹ con Tôn gia. Tôn Kỳ Tuấn cũng đang đánh giá bọn họ, hắn ta đã gặp rất nhiều người bên cạnh Tôn Vân Trình, nhưng lại là lần đầu nhìn thấy Thẩm Thất gia.
Nước trà bốc lên một nhiệt khí màu trắng, Thẩm Thất gia không mở miệng, tinh tế nếm thử nước trà Bạc Tuyền Sơn Hào trong tay, sau khi uống hết một ly trà mới mở miệng.
Tôn Kỳ Tuấn cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, bị ánh mắt của Thẩm Thất gia nhìn đến chột dạ, lưng vẫn đứng thẳng tắp như cũ, trong lòng đã tính toán đủ các loại.
"Nguyễn Ngọc."
"Vâng?" Không nghĩ đến Thẩm Thất gia bỗng nhiên sẽ mở miệng gọi nàng, vội vàng cong lưng thò lỗ tai đến gần.
Thẩm Thất gia làm lơ hai mẹ con trước mắt, duỗi tay nhéo nhéo vành tai trắng tinh của nàng, nhìn nó trở nên ửng hồng mới híp mắt cười giống con cáo già: "Em lại phải bị cấm túc."
Mắt Tạ Nguyễn Ngọc lập tức trừng thành chuông đồng, bộ dáng kia làm Thẩm Thất gia tự nhiên có chút vui vẻ: "Ta gọi mọi người bao vây chỗ này của em lại, em thấy có được không?"
Không tốt! Đương nhiên không tốt!
"Vì sao?" Tạ Nguyễn Ngọc có chút phẫn hận.
"Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên thả hai người bọn họ đi là an tâm nhất." Thẩm Thất gia thu hồi tầm mắt, cười nói: "Huống chi em giận dỗi với ta bỏ nhà rời đi, lăn lộn làm người trong thành người ngã ngựa đổ, thế nào cũng nên bị phạt."
Đúng lý hợp tình bao nhiêu! Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc tức hộc máu. Rõ ràng là chủ ý của hắn, tuy nàng cũng bổ sung vài chi tiết, nhưng tên nhóc này cũng quá không biết xấu hổ, đây có tình là quăng nồi hay không!!
"Ngài đã quyết định còn hỏi em làm gì?" Nói xong kéo lỗ tai của mình từ trong tay hắn về.
Đầu ngón tay đã mất, lông mày Thẩm Thất gia nhướng lên nhìn Tạ Nguyễn Ngọc đang tức giận: "Ha hả, cũng không định hỏi em chỉ là thông báo với em một chút."
Toàn bộ hành trình lại coi mẹ con Tôn gia như không khí cũng im bặt không nhắc đến việc của Tôn Vân Trình.
"Tiên sinh có ý gì!" Thấy Thẩm Thất gia muốn đi, Tôn Kỳ Tuấn thật sự không nhịn được mà mở miệng, hắn ta không tin hắn chỉ ném mình ở đây không có ý đồ gì.
Tiên sinh? Thẩm Thất gia nhíu mày: "Không cần gọi ta là tiên sinh."
Tôn Kỳ Tuấn không hé răng, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
"Ta cũng không biết giá trị của hai người, tội gì đưa đến trước cửa để cho người khác ép giá." Thẩm Thất gia chính là người đàn ông như vậy, lợi ích là trên hết đó là cho dù lợi dụng người nào cũng phải biết người đó có giá trị bao nhiêu. Nếu Tôn Vân Trình có lòng cứu giúp, tất nhiên sẽ đến tìm hắn trước, hắn giữ hơi sức lại, nếu không đến hắn cảm thấy Tôn Kỳ Tuấn này cũng coi như không tồi, để cho hắn dùng cũng khá tốt.
Thẩm Thất gia nghĩ không tồi, Tôn Vân Trình quả nhiên nhận được tin tức, nhóm người Mang Mạo vừa mới rời đi thì sau đó đã có người đi vào Tôn gia, lại cuống quýt rời đi.