Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 12: Chuyện cũ năm xưa




Ngày tháng trôi qua rất nhanh, hôm nay nàng đi theo Thẩm Thất gia rời khỏi thành Bảo Ninh, trời đã trong xanh lâu hiếm khi có một trận mưa tầm tã.

Các lão nhân đều nói ra ngoài gặp mưa gió chứng tỏ mưa thuận gió hoà, là điềm lành.

Màn mưa dừng ở trước mắt, hơi nước bao phủ cả toà thành. Tạ Nguyễn Văn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Thất gia, không ngừng quay đầu nhìn thành Bảo Ninh dần dần biến mất trong mưa gió mà Thẩm Thất gia lại không quay lại nhìn một lần nào.

Giờ phút này hắn đang nhắm mắt lại, gọng kính tơ vàng đặt trên mũi, môi mỏng hơi mím, ào lụa dài bên ngoài màu đen làm hắn vô cùng đẹp, ôn tồn lễ độ giống như trước đó.

Chỉ có Tạ Nguyễn Ngọc biết, hắn trang điểm kiểu này là không kiên nhẫn, bọc chính mình vào bên trong xác ngoài ôn hoà, rõ ràng hắn mới là người trương dương kiệt ngạo nhất.

Phàn Thành Tân Bắc, Tạ Nguyễn Ngọc trước khi trọng sinh chưa từng đến đó, thời điểm nàng chết đã cách rất gần, nghe nói quả đào nơi đó ăn rất ngon, hoa đào vô cùng đẹp, có người từng nói muốn đưa nàng đi, sau đó thì nàng đã chết. Lúc chết không có hoa đào, chỉ có cỏ khô khắp nơi.

Tạ Nguyễn Văn bị cơn buồn ngủ đánh úp lại, không muốn nghĩ nữa, che khoé môi liếc nhìn thành Bảo Ninh lần cuối cùng. Nàng lại rời đi, lần này không hề mang theo phẫn hận tràn ngập.

Đầu nhẹ nhàng dựa vào bả vai của Thẩm Thất gia, ngày hôm qua Tạ Nguyễn Ngọc bận đến nửa đêm, lúc này chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, dứt khoát dựa vào trên người Thẩm Thất gia tìm tư thế thoải mái nặng nề ngủ.

Lông mi Thẩm Thất gia khẽ nhúc nhích, cảm thấy trên vai nặng xuống lại vẫn duy trì chợp mắt như cũ, chỉ hơi hơi dịch người xuống.

Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy giấc ngủ này ngủ vô cùng thoải mái.

Phong cảnh Bắc Quốc khác với phương Nam, đến gió thổi cũng giống một hán tử, mang theo một tia tử khí trực tiếp, không dịu dàng lại rất khí phách.

Đường xá xa xôi, Tạ Nguyễn Ngọc chuyên tâm ăn điểm tâm ghé vào trên cửa sổ xe ngắm phong cảnh, lần này ra ngoài nàng mang theo rất nhiều thức ăn, đều là trước khi đi lập danh sách bảo Đinh Chí đi bảy dặm phố mua về.

Ngọt ngào mềm mềm, ăn rất ngon. Tạ Nguyễn Văn ôm tráp điểm tâm ăn một mình, bộ dáng vừa lòng giống một con mèo trộm cá. Chọc đến mức Thẩm Thất gia cũng không nhịn được mà cầm một miếng lên, chỉ là vừa vào miệng đã bị sự ngọt ngấy làm nhăn mi lại, nửa miếng trong tay nói gì cũng không ăn được nữa, vừa mới giơ tay muốn ném đi lại nghĩ đến điều gì, nửa đường lại đổi phương hướng, trực tiếp xoay mặt Tạ Nguyễn Ngọc qua, híp mắt cười nhìn nàng.

Tạ Nguyễn Ngọc bị nụ cười của hắn làm chuông cảnh báo trong lòng vang lên.

Giây tiếp theo, một nửa miếng điểm tâm còn lại của Thẩm Thất gia bị nhét vào trong miệng Tạ Nguyễn Ngọc.

Nàng ăn miếng điểm tâm ngây người một lát mới phản ứng lại, sự ửng đỏ nháy mắt chạy từ khuôn mặt đến cần cổ, tuy rằng nàng dốc lòng muốn làm hoa hải đường nhưng cũng muốn làm một bông hoa hải đường có tôn nghiêm, ví dụ như không ăn điểm tâm thừa của người khác!

Tạ Nguyễn Ngọc tức đến mức hừ hừ, muốn nhổ từ trong miệng ra, bên tai truyền đến âm thanh âm trầm uy hiếp của Thẩm Thất gia: "Hửm? Em phun ra thử xem."

Hừ! Cái mũi thể hiện ra sự bất mãn nồng đậm, Tạ Nguyễn Ngọc không vui vẻ nhưng cơ thể lại rất thành thật, miệng phình phình dùng sức cắn điểm tâm, trên đường còn không quên hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Thất gia.

Đương nhiên là lén trừng.

Tiếng của Tạ Nguyễn Ngọc như người, trong sự mềm ấm lộ ra sự ngọt giòn, Giang Sính Đình nghe âm thanh đùa giỡn ở phía trước, khăn trong tay bị bóp thành một sợi dây thừng, chạm vào da thịt. Lập Xuân nhìn thấy vội vành duỗi tay đoạt lấy khăn trong tay nàng ta: "Di thái, người mau buông tay, nếu không sẽ bị trầy da."

Trong lòng không nhịn được mà thở dài, địch ý của di thái với Tạ di thái càng ngày càng rõ ràng.

Buổi tối hôm đó Tạ Nguyễn Ngọc vừa lén đi ra ngoài, sau lưng Giang Sính Đình cũng nhận được tin tức, đợi đèn xem khi nào thì nàng về. Cho nên khi Thất gia ôm Tạ Nguyễn Ngọc ngất xỉu trở về, Giang Sính Đình mới có thể tiến đến Ôn Hương Lâu trước, nàng bị thương thế nào Thẩm Thất gia cũng chưa nói, Giang Sính Đình cũng không hỏi chỉ là dấu hôn dưới cổ làm sao cũng không lừa được nàng ta, Giang Sính Đình chỉ lướt qua nhìn một cái, ánh mắt đã dịch xuống chỗ khác.

Dấu vết không phải của Thẩm Thất gia, Thẩm Thất gia hôn nhẹ như lông chim, hắn không cho phép phụ nữ lưu lại dấu vết trên người hắn cũng chưa bao giờ lưu dấu vết lại trên người phụ nữ.

Đêm hôm đó Thẩm Thất gia không ngủ, Giang Sính Đình cũng không ngủ, ánh đèn Thẩm phủ hiếm khi sáng đến tận bình minh.

Lập Xuân cũng biết đáy lòng Giang Sính Đình vui mừng cỡ nào, từ lúc đi về phòng, nàng ta đã thu sự lo lắng trên mặt lại, ý cười giấu cũng không giấu được cho đến khi việc của Thẩm Thất phu nhân truyền vào bên trong phủ.

Nàng ta đóng cửa sổ giống như nổi điên đập vỡ nguyên bộ ly nhữ sứ, hai mắt nàng ta đỏ đậm: "Rõ ràng Tạ Nguyễn Ngọc đã để cho người khác chạm vào, hắn vì sao còn đối tốt với cô ta như vậy? Vì sao?" Lập Xuân bị nàng ta bám lấy đau đớn lại nghe thấy nàng ta không cam lòng nói: "Thật ra ta cũng có thể, ta cũng có thể giúp Thất gia."

Nhưng vậy thì thế nào chứ? Lập Xuân lấy lại tinh thần, xếp khăn tay vừa đoạt được thành mảnh nhỏ nhét vào trong lồng ngực.

Lúc Thẩm Thất gia vào thành đổi thành cưỡi ngựa, bên ngoài lễ phục quan quân màu xám khoác một chiếc áo khoác, võ trang màu đen mang thắt vòng eo cành hiện dáng người cao lớn của hắn, quân đao đeo ở bên trái người, đôi ủng ống dài màu đen cùng bao tay da đen trơn bóng phát sáng.

Hắn thu liễm gương mặt ôn hoà trong quá khứ, lúc không cười tự mang vài phần sắc bén, lại xứng với thân quân trang này, khí thế quanh thần lại có chút áp bức người khác không dám ngẩng đầu.

Thủ tục giao quân ấn rất thuận lợi, Lưu Sướng đã lớn tuổi, rất nhiều việc cũng hiểu, nhìn người cũng rất chuẩn, lại một chút cũng không làm khó hắn.

Tân Bắc là giao giới khắp nơi, hướng đông là địa bàn Lâm gia, hướng tây giáp với Hoà Thành của Thịnh soái. Tạ Nguyễn Ngọc sau khi hiểu rõ còn cảm thán âm thầm cung kích Thẩm Thất gia: "Nghe nói lúc Tề triều chỉ có những hoàng tử không được sủng ái mới bị đóng gói đến loại địa phương này."

Đại Tề là triều đại cuối cùng của Hoa Nguyên, Thịnh là Quốc họ của Đại Tề, nghe nói Thịnh soái là huyết thống hoàng gia thật sự. Còn về thật giả, Tạ Nguyễn Ngọc tự nhiên cũng không quá rõ ràng.

"Vậy em có nghe qua Thịnh Hoà Đạo hay không?" Thẩm Thất gia tiếp tục lật sách làm lơ âm thanh cắn hạt dưa của Tạ Nguyễn Ngọc bên tai.

Tạ Nguyễn Ngọc vừa bị hắn hỏi, tức khắc có chút á khẩu không trả lời được, Thịnh Hoà Đạo, điển hình của việc khởi binh xưng đế còn là một thế hệ Minh quân.

Thẩm Thất gia gập sách trên tay lại, vẫy tay, Tạ Nguyễn Ngọc tiến đến bên cạnh hắn theo bản năng, nháy đôi mắt ngập nước nghi ngờ nhìn hắn. Thẩm Thất gia rất vừa lòng đối với hành động của nàng, cúi người hôn má nàng: "Ta chọn cho em vài người, về sau em ra ngoài tận lực mang theo bọn họ."

Ừm?

"Ngoài mặt thì ôn hoà, hung triều gợn sóng." Tám chữ lập tức khái quát, Thẩm Thất gia nói tiếp: "Ta vừa mới đến đây, không có khả năng lúc nào cũng che chở em, em ra ngoài mang theo vài người không hề sai."

Tạ Nguyễn Văn hiếm khi buông hạt dưa trong tay, trịnh trọng gật đầu. Đã nghe thấy Thẩm Thất gia nói tiếp: "Chờ qua một đoạn thời gian nữa nhất định sẽ để em ngang ngược đi trên Phàn Thành."

Ngang ngược đi! Khí phách bao nhiêu! Ba cái chữ to nói năng có khí phách bao nhiêu! Nội tâm Tạ Nguyễn Ngọc rít gào, kích động nhỏ quay cuồng ở bên trong chỗ sâu mênh mông. Thẩm Thất gia không phải người lương thiện nhưng đối với Tạ Nguyễn Ngọc mà nói chỉ cần nàng không cầu quá nhiều, trên đời này chỉ sợ không có ai đối tốt với nàng như Thẩm Thất gia.

Vinh hoa quyền thế địa vị an ổn, chỉ cần Thẩm Thất gia không ngã xuống, những thứ đó đều dễ như trở bàn tay. Trong mắt Tạ Nguyễn Ngọc loé ánh sáng ngôi sao, sáng đến mức có chút loá mắt.

Thẩm Thất gia vừa lòng xoa bóp gương mặt nàng, vào tay là một mảnh trơn mềm, thân thể của Tạ Nguyễn Ngọc bây giờ so với lúc vừa đến đẫy đà hơn không ít, cả người được nuôi trắng trắng múp múp, vài phần không phóng khoáng bị rút đi, thần thái nói chuyện phi dương.

So với tính tình trầm ổn, Thẩm Bồi Viễn thật ra càng thích nữ tử như vậy hơn. Phụ nữ bên cạnh hắn đáng ra nên trương dương ương ngạnh, người khác nên đi theo mà không phải đi một biết ba, sống trong nơm nớp lo sợ.

"Em nên nhớ rõ, sau này chỉ có thể để người khác nghẹn khuất chứ không có đạo lý tự mình tủi thân, mọi việc đều có ta ở đây." Hắn đường đường là một nam tử, nếu đến một người phụ nữ kiêu căng cũng không bảo vệ được thì nói gì khác được.

Đương nhiên tiền đề là không chạm đến điểm mấu chốt của hắn.

Tạ Nguyễn Ngọc gật đầu lung tung, đáy lòng lại ẩn ẩn toát ra một tia chua xót, Thẩm Thất gia nhìn như khó hầu hạ nhưng điều hắn chân chính muốn có được trên người của nàng rất ít, cho đi thật sự rất nhiều.

Mặc dù đời trước Mạnh Nho Cảnh được nàng coi là phu quân cũng sẽ làm nàng nhu thuận biết lễ, tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, đã muốn nàng trở nên dịu dàng lại tham luyến sự nhiệt liệt của nàng, hắn ta nâng chính mình lên cực cao, cho nàng một chút sủng ái cũng dùng đến tư thái vị giả (đấng trên cao). Mạnh Nho Cảnh đương nhiên đòi lấy, Tạ Nguyễn Ngọc chỉ cần là cho đi, giữa hai người vốn là không bình đẳng, tình yêu của nàng quá hèn mọn.

"Nghĩ cái gì thế?" Người phụ nữ này lại phát ngốc, Thẩm Thất gia giơ tay gõ gõ đầu nàng. Động tác này dường như đã thành thói quen, lại không thay đổi, hắn thật sự sợ một ngày Tạ Nguyễn Ngọc bị hắn gõ đến choáng váng.

Tạ Nguyễn Ngọc bị hắn gõ hoàn hồn, tay tự giác leo lên bả vai của Thẩm Thất gia, mị hoặc loạng choạng, cười nói: "Đang nghĩ Thất gia đối tốt với em như vậy, Nguyễn Ngọc thật là một người đại phúc khí."

Tay như thân hành, trắng như tuyết đặt trên quần áo màu đen của Thẩm Thất gia, trắng nộn làm người khác không nhịn được mà đặt trong lòng bàn tay thưởng thức. Hắn nghĩ như vậy cũng làm như vậy, trước nay hắn cũng không phải người thích áp lực chính mình, bàn tay to bao vây lấy tay nhỏ có chút yên tâm.

Thẩm Thất gia trước nay đều không bài xích với phụ nữ, hắn cũng thích ôm ôn hương nhuyễn ngọc, hôn môi. Chỉ là mỗi khi muốn tiến thêm một bước nữa, chuyện cũ như hồng thủy bị tràn ra, như mãnh thú cắn nuốt hắn. Nước thuốc đen nhánh từng chén từng chén, đôi tay không ngừng bơi lội, hắn chưa bao giờ biết những người phụ nữ nhìn qua nhu nhược động lòng người đến mức có thể một tay vặn đứt cổ, sâu trong nội tâm lại ghê tởm như vậy.

Thế cho nên sau đó mỗi khi hắn động tình, phẫn hận thô bạo chôn ở đáy lòng giống như hạt giống bị tưới nước, điên cuồng tùy ý mà leo lên. Cho đến sau khi hắn thật sự động thủ bóp chết một người phụ nữ bò giường mới bắt đầu nhìn vào sự vặn vẹo của nội tâm chính mình, sau đó sự thay thế lại càng ngày càng thêm trầm trọng.

"Thất gia? Ngài làm sao vậy?" Người trước mắt nghiêng đầu, ánh mắt càng ngày càng lạnh, sắc bén như chủy thủ bôi độc, đáy mắt một mảnh thích giết chóc, Tạ Nguyễn Ngọc không biết hắn nghĩ đến cái gì, dáng vẻ này thực sự làm người khác quá sợ hãi, vội vàng lắc lắc cánh tay hắn.

Ánh mắt Thẩm Thất gia hơi loé, xoay người nhìn Tạ Nguyễn Ngọc, nữ tử trước mặt giống như con thỏ bị chấn kinh, thật cẩn thận mà nhìn hắn, ánh mắt dần dần ấm lên, Thẩm Thất gia có chút không được tự nhiên vỗ vỗ tay nàng: "Không sao, nghĩ đến tình cảnh của ta mà thôi."

Một câu hai ý nghĩa. Nói ra chỉ có chính hắn hiểu rõ.