Đinh Chí nói chuyện lời ít mà ý nhiều, nửa đường Tạ Nguyễn Ngọc đã hiểu gần hết.
"Anh nói Thẩm Tứ cấu kết với Uỷ viên Hà Tĩnh Liệt của Tổng công đoàn ám sát Thất gia?"
"Thất gia đã sớm có phòng bị đều do bên phía anh tôi xảy ra chuyện." Viên đạn của Đinh An bị thay đổi mà chỗ có thể thay đổi đạn chỉ có một là ở... trên giường! Người có thể động thủ chỉ có Thẩm Thất phu nhân, lời này Đinh Chí đương nhiên sẽ không nói cho Tạ Nguyễn Ngọc, chỉ nói chỗ quan trọng: "Thất gia lúc này sẽ lùi lại dọc theo con đường phía trước nhưng bên phía Bảo Ninh công hội sợ là có người đứng sau."
"Thất gia đi ra từ chỗ nào?"
"Phòng nhảy lớn của Tân Thế Giới, Thẩm Bồi Hoa và Hà Tĩnh Liệt cũng ở đó."
Xe ngừng lại trên ngõ nhỏ âm trầm, nơi này là chỗ tụ tập của bang hội lưu manh, Tạ Nguyễn Ngọc kéo Đinh Chí: "Anh giúp tôi lấy vài thứ đến đây."
Nói xong thì dán bên tai Đinh Chí nói kỹ càng kế hoạch của chính mình, một đường này Tạ Nguyễn Ngọc suy nghĩ rất nhiều, nàng sống một đời cũng không phải sống uổng phí, ít nhất thì Mạnh Nho Cảnh dạy nàng rất nhiều thứ.
Đôi mắt Đinh Chí dần dần phóng đại, trong lòng là sự khiếp sợ nói không nên lời, cuối cùng gật đầu một cái: "Vậy người cẩn thận!" Sau đó lại bổ sung: "Tôi liều mạng cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho di thái."
Phòng nhảy lớn của Tân Thế Giới là nơi sung sướng nổi danh ở thành Bảo Ninh, Tạ Nguyễn Ngọc lúc này mặc một chiếc trường bào bó sát, làn da trắng nõn thật ra không hợp với nơi sung sướng này.
Nàng hưng phấn nhìn đông nhìn tây, khoé mắt lại không ngừng tìm bóng hình quen thuộc kia trong đám người, cho đến khi một bộ vest màu đen xám xích văn ánh vào mi mắt.
Tìm được rồi!
Hà Tĩnh Liệt! Anh ruột của phu nhân nhà Mạnh Nho Cảnh!
Tạ Nguyễn Ngọc không để lại dấu vết mà dời tầm mắt đi, nam tử mảnh khảnh bên cạnh hắn ta kia đánh giá chính là Thẩm Tứ, đừng nhìn Thẩm đại soái trông bình thường, bề ngoài của những đứa con trai ông ta đều là một đứa hơn một đứa.
Còn về Hà Tĩnh Liệt, Tạ Nguyễn Ngọc không quen thuộc với hắn ta, chỉ biết hắn ta có một đam mê không thể nói: Thích trèo tường (Ý ở đây là thích ngủ với vợ người khác). Điểm này vẫn là bởi vì đời trước hắn ta ngủ với vợ lẽ của Quân sử của Kiềm quân hộ Lư Thái Vị bị nháo ra, Hà Tĩnh Liệt thậm chí còn bị người bên đường đánh cho sau đó còn liên lụy đến phu nhân di thái nhà khác, đầu đường cuối ngõ truyền ồn ào huyên náo, nháo đến mức lớn hơn nhiều lần, Tạ Nguyễn Ngọc muốn không biết cũng khó, đến cuối cùng việc này vẫn là Mạnh Nho Cảnh giúp hắn ta dọn dẹp.
Tạ Nguyễn Ngọc tự đi qua, thân giả dạng này ở địa phương này đều rất đáng chú ý, cộng thêm hành động của nàng vài ngày trước đó, nàng không tin Hà Tĩnh Liệt không biết nàng là ai.
Dựa vào tính tình của hắn ta, đừng nói nàng trông không tồi, cho dù có xấu chút, biết nàng là người phụ nữ Thẩm thất gia thích, Hà Tĩnh Liệt ít nhiều cũng hứng thú với nàng.
Tạ Nguyễn Ngọc chọn vị trí ngồi xuống, gọi hai bình rượu Tây, thuận tay ném cho anh chàng phục vụ một đồng Đại Dương tiền boa, hưng phấn nhìn sân khấu chằm chằm, dư quang của khoé mắt lại ngẫu nhiên đảo qua chỗ ngồi của khách quý nam. Từ khi nàng ngồi xuống, tầm mắt đánh giá của Hà Tĩnh Liệt đã không ngừng truyền đến, Thẩm Tứ còn ngăn cản hắn ta nói cái gì nhưng mà nhìn Hà Tĩnh Liệt là người như thế nào, lá gan lớn dám lên trời. Chỉ chốc lát đã truyền đến một trận xôn xao.
Tạ Nguyễn Ngọc cười xán lạn, bàn tay trắng cầm ly, trong ly pha lê trong suốt là rượu màu nhạt, dưới ngọn đèn sáng lạn làm nàng xinh đẹp vô cùng.
"Một mình cô?" Tiếng đi đường lộc cộc dừng lại, một đôi giày da màu trắng rơi vào mi mắt của Tạ Nguyễn Ngọc, nàng ngẩng đầu, đối diện với gương mặt tươi cười của Hà Tĩnh Liệt.
Tạ Nguyễn Ngọc nhìn hắn ta một cái không hé răng, ánh mắt vẫn hứng thú nhìn nữ tử quyến rũ ca hát trên sân khấu.
"Cô là di thái trong phủ Thẩm Thất gia?" Tiếng nói của Hà Tĩnh Liệt truyền đến lần thứ hai.
Lúc này Tạ Nguyễn Ngọc lại mở miệng, trên mặt là một vẻ mê mang: "Ngài là ai?"
"Tôi và Thất gia đã quen biết nhiều năm, tự nhiên là quen cô." Nói xong, Hà Tĩnh Liệt tự quen thuộc mà cầm lấy bình rượu trên bàn của Tạ Nguyễn Ngọc, cười nói: "Đây chính là được nhập khẩu từ nước ngoài về, toàn bộ Hà Đông cũng không có mấy phòng nhảy có cái này, cô thật ra rất biết chọn."
Ồ. Tạ Nguyễn Ngọc gật đầu linh tinh, lại rót cho chính mình một ly.
Rượu vào miệng ngọt thanh, rất là dễ uống, đương nhiên Tạ Nguyễn Ngọc cũng biết rượu này rất mạnh.
Hà Tĩnh Liệt không có ý muốn rời đi, lại giơ tay bảo thân tín phía sau ý bảo bọn họ đi xa một chút. Tạ Nguyễn Ngọc lại uống liên tiếp từng ly, uống đến hơn phân nửa bình, người cũng nóng lên, không hề lạnh lẽo với Hà Tĩnh Liệt.
"Làm sao cô lại ở đây một mình?" Hà Tĩnh Liệt nhìn quanh bốn phía cũng không phải không nghi ngờ.
Thuận tay cầm cái ly mới, Tạ Nguyễn Ngọc lưu luyến rót cho hắn ta một ly, oán giận nói: "Còn không phải trước đây vài ngày đắc tội với phu nhân nhà tôi, bị Thất gia nhốt ở trong phòng buồn bực hơn nửa tháng. Tôi cũng không phải người thích ở tại chỗ, gần đây Thất gia không thường hồi phủ, tôi thật sự không chịu được nên dứt khoát đi ra ngoài chơi."
Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy dựa theo biểu hiện ương ngạnh ở thành Bảo Ninh, việc tùy hứng như vậy thật sự giống việc nàng sẽ làm.
"A?" Hà Tĩnh Liệt không nói theo nàng mà lắc lắc chén rượu trong tay.
"Ngài không uống sao? Rượu này uống rất ngon." Nói xong Tạ Nguyễn Ngọc lại uống một ngụm, nàng nâng cằm, cổ áo mở ra có chút thấp, lộ ra mảnh da thịt tuyết trắng nho nhỏ, như ẩn như hiện.
Hà Tĩnh Liệt nhìn thân tín ở bên ngoài vài bước, người nọ gật đầu ý bảo không có tat chân của nàng, ludc này hắn ta mới cười cười hiện rõ trên môi.
Khoé miệng uống rượu của Tạ Nguyễn Ngọc hơi hơi giơ lên, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh.
Nàng sống qua một đời hơn những người khác, lại đi theo Mạnh Nho Cảnh đến rất nhiều nơi, sự hiểu biết tự nhiên cũng biết nhiều hơn những phu nhân và tiểu thư cùng tuổi khác. Nàng cũng chưa nói gì kinh hãi thế tục, nói về những món ăn khắp nơi với Hà Tĩnh Liệt, nàng cố ý làm nóng không khí, lại nâng Hà Tĩnh Liệt, không bao lâu sau hai người đã uống rượu đến mức khí thế ngất trời.
Cho đến khi Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy không sai biệt lắm, rượu của nàng chọn tác dụng chậm rất lớn, lúc đứng dậy đầu váng mắt hoa không đứng vững, may là Hà Tĩnh Liệt đỡ nàng một phen.
Mùi nước hoa trên người nàng trộn lẫn với mùi rượu vô cùng câu nhân, Hà Tĩnh Liệt nhân cơ hội ôm nàng, cố ý vuốt tay nàng, ngón tay trắng nõn làm hắn ta có chút tâm viên ý mã.
Giờ phút này, trên người Tạ Nguyễn Ngọc cởi cúc ra nằm trong lồng ngực Hà Tĩnh Liệt, lời nói có chút không rõ, vừa nhìn chính là say.
Hà Tĩnh Liệt nhướng mày với Thẩm Tứ ở nơi xa, sau đó cúi đầu thì thầm với nhân nhi trong ngực: "Tôi mang cô đi nghỉ ngơi đi."
"Không cần... Nghỉ ngơi..." Đầu Tạ Nguyễn Ngọc lắc thành trống bỏi, ngón tay nàng cầm bình rượu còn hơn phân nửa nói: "Tôi muốn uống tiếp."
"Không thể uống nữa." Bàn tay của Hà Tĩnh Liệt dời xuống mông nàng, đè nàng vào trong lồng ngực, lập tức cảm nhận được sự mềm mại trước ngực nàng.
Tạ Nguyễn Ngọc nổi da gà rơi đầy đất, ánh mắt vẫn duy trì mê mang như cũ, chỉ vào chai rượu lắc đầu: "Tôi chỉ muốn nó."
Mỹ nhân trong ngực, Hà Tĩnh Liệt cảm thấy một chai rượu cũng không ngại, thuận tay ấn nắp bình nàng vẫn coi như đồ chơi mà cầm cầm trong tay, sau đó ôm ngang nàng vào trong ngực, bước nhanh đi đến lầu hai.
Tạ Nguyễn Ngọc nằm trong lồng ngực hắn ta, tùy ý để Hà Tĩnh Liệt ôm nàng chạy về phòng, nàng đặt mê dược lên trên tay, lúc nói chuyện thì vô tình cố ý nhéo nắp bình, lúc này chỉ cần cẩn thận đong đưa bình rượu làm rượu tiếp xúc với nắp bình trong phạm vi lớn.
Trước khi vào cửa, một đôi tay sờ soạng một vòng trên người nàng, xác định nàng không mang vũ khí có tính tổn hại mới mở cửa.
Đảo mắt đã ngã vào giường đệm mềm mại, cửa bị người đóng lại, trong phòng chỉ còn nàng và Hà Tĩnh Liệt.
Cơ thể bị đè ép xuống, Tạ Nguyễn Ngọc lập tức bắt đầu giãy giụa.
"Em ngoan, để gia hôn một cái." Tiếng hít thở dày nặng vang lên bên tai Tạ Nguyễn Ngọc, nàng duỗi tay bịt miệng Hà Tĩnh Liệt, sau đó cảm nhận được một sự nóng ướt trên bàn tay, hắn ta lại dùng đầu lưỡi hôn liếm lòng bàn tay nàng.
Đồ vật trên tay không sắc không vị, Tạ Nguyễn Ngọc tự nhiên cũng không sợ hắn ta phát hiện, chỉ là còn chưa đủ, lượng thuốc của nàng không đủ để làm một nam tử tinh tráng ngã xuống, điều Tạ Nguyễn Ngọc muốn chính là hắn ta thả lỏng cảnh giác, chỉ cần hắn ta phản ứng chậm lại, nàng sẽ có cơ hội, Tạ Nguyễn Ngọc ôm bình rượu lăn một cái: "Chúng ta uống hết rượu này, em lại cho ngài hôn!"
Nói xong, nàng mở nắp bình ra, chính mình ngẩng đầu uống ừng ực mấy ngụm rồi đưa cho hắn ta, Hà Tĩnh Liệt trước đó đã uống không ít, lúc ôm nàng thì bước chân đã hơi phù phiếm.
Nhưng hành động của Tạ Nguyễn Ngọc làm hắn ta cảm thấy không thể không uống, hắn ta tiếp nhận bình rượu, nhìn môi đỏ thắm của nàng, liếm miệng bình, lúc này mới uống.
Mê dược là do Đinh Chí tìm đến, chuyên môn dùng để trị những cô nương không nghe lời trong sân phong nguyệt, dược tính rất bá đạo, cộng thêm cồn càng thêm không mở mắt ra được, Tạ Nguyễn Ngọc gắt gao cắn đầu lưỡi, vị máu tanh mặn tán ra trong khoang miệng, đau đớn làm ý thức của nàng thanh tỉnh.
Nàng nhanh chóng quan sát Hà Tĩnh Liệt, thấy chỗ phần eo của hắn ta lộ ra một thứ, trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc lập tức bắt đầu tính toán.
Bình rượu đã hết, người đàn ông lại ép thân xuống, lúc này Tạ Nguyễn Ngọc không từ chối, ngón tay nàng không ngừng cởi cúc áo của Hà Tĩnh Liệt, miệng lại mím chặt, bên trong có máu.
Cơ hội chỉ có một lần, nàng phải bắt được trước khi Hà Tĩnh Liệt nghi ngờ.
Hà Tĩnh Liệt dường như không hài lòng với sự tránh né răng môi của nàng, dứt khoát nhéo nàng để nàng mở miệng ra.
Trong chớp mắt đầu lưỡi tiến vào, Tạ Nguyễn Ngọc sờ được thứ lạnh lẽo kia, hai người dường như là cùng phản ứng lại, trong chớp nhoáng, Tạ Nguyễn Ngọc hung hăng bị đẩy ra ngoài, nàng cũng nhân cơ hội cầm súng kéo ra, sau đó trở tay kéo cò súng xuống.
"Cô..." Hà Tĩnh Liệt bởi vì đầu óc không quá thanh tỉnh, phản ứng chậm nửa nhịp, lúc phản ứng lại thì họng súng đã nhắm ngay yết hầu của hắn ta.
Lời nói còn chưa dứt trong phòng đã vang lên một tiếng súng. Cách dùng súng của Tạ Nguyễn Ngọc rất tốt, điểm này còn phải cảm ơn Mạnh Nho Cành.
Hắn ta nói, thế đạo này, nữ tử phải học được cách bảo vệ chính mình, lúc nổ súng tuyệt đối không thể nương tay. Nàng tin, không nghĩ đến người đưa nàng lên tuyệt lộ lại là người đàn ông nàng tin tưởng nhất.
Tạ Nguyễn Ngọc giơ súng, viên đạn xuyên qua làn da, nạm vào trong cổ họng của Hà Tĩnh Liệt, máu phun ra nhiễm đỏ quần áo.
Còn lại nàng giao toàn bộ cho Đình Chí.
Tiếng súng bất ngờ vang lên làm toàn bộ Tân Thế Giới hoảng sợ, một tiếng vừa ra lại có thêm vài tiếng nữa vang lên.
Tạ Nguyễn Ngọc gắt gao nhìn ngoài cửa chằm chằm, quả nhiên cửa khẽ nhúc nhích một chút, người bên ngoài còn chưa xông đến, tiếng súng đã truyền đến. Mí mắt càng ngày càng nặng, Tạ Nguyễn Ngọc biết nàng không thể ngủ, một lát nữa còn có một tuồng kịch phải diễn.
Lòng nàng hung ác, trực tiếp rút trâm bạc trên đầu đâm về phía đùi.
Đau, vô cùng đau.