[Ôn Chu] Trộm Tiên

Chương 6




Trong thành có một y quán, gọi là Ngọc Thiện Đường, trong đường có một vị tiểu đại phu họ Ôn. Tiểu đại phu lòng dạ hiền lành, dáng dấp tuấn tú, hàng xóm láng giềng có đau đầu nhức óc, đều đi tới dược đường này để cho Ôn tiểu đại phu xem bệnh.

Ôn tiểu đại phu tính tình rất tốt, rất kiên nhẫn với tất cả mọi người, nhưng có người tới tận cửa mai mối, nói có cô nương nhà nọ tâm duyệt ngươi, thiên kim nhà kia ngưỡng mộ ngươi, Ôn tiểu đại phu chỉ lắc đầu một cái, nói, "Tạm không tính đến chuyện này, ta còn phải lên kinh dự thi."

"Chờ ta đề tên lên bảng vàng cao trung, nương tử của ta sẽ đến tìm ta."

Lời này truyền ra ngoài, mọi người lặng lẽ bàn luận, đều nói Ôn tiểu đại phu này mê thần loạn trí rồi. Mấy bà cô chê cười, Ôn tiểu đại phu chắc là lúc còn nhỏ lên cơn sốt không kịp chữa trị nên đầu óc bị cháy hỏng, người cũng có chút ngốc, có người phản bác lại, nói bậy nào, Ôn tiểu đại phu thông hiểu y thuật, đọc thuộc nào sách nào thơ, ngốc ở chỗ nào? Là Ôn tiểu đại phu đã sớm có người trong lòng. Sau đó có người hỏi, người trong lòng của Ôn tiểu đại phu là ai? Vài ngươi bèn đáp, chắc là vị kia đi! Lời đến khóe miệng rồi lại do dự không thể nói ra, nhưng là vị nào chứ?

Ngọc Thiện Đường này, dường như nên có hai người ngồi trong sảnh, bên cạnh Ôn tiểu đại phu nên có một cái bóng trắng nhỏ mới đúng, vậy còn người, rốt cuộc là ai chứ?

Không nhớ rõ, mọi người đều nói, không nhớ rõ.

Vì vậy trong Ngọc Thiện Đường lúc bấy giờ vẫn chỉ có một người, Ôn tiểu đại phu nói với bà mai, "Chờ ta đề tên lên bảng vàng cao trung, nương tử của ta sẽ đến tìm ta."

Giữa ngày hè nóng bức, Ôn tiểu đại nhân ngồi ở trước cửa dược đường gặm dưa hấu, mấy đứa trẻ đang từ học đường trở về đi ngang qua, hắn đưa cho mỗi đứa một miếng, vừa ăn vừa nhả hạt dưa hấu ra ném chơi. Ăn dưa hấu xong, mấy phụ nhân vội vã chạy tới mắng, "Chỉ biết chơi, không thấy trời sắp mưa sao, nhanh đi về thu đậu phộng đang hong khô vào, ướt rồi thì làm sao đây hả?"

Ôn tiểu đại phu khóa cửa dược đường, cũng đi theo giúp đỡ. Giúp nhà này thu đậu phộng, đến nhà kia thu hoa quả khô, đến khi chạy trở về dược đường, trời mưa đã lớn như nước xối, cả người Ôn tiểu đại phu đều ướt mèm.

Ôn tiểu đại phu nhảy mũi nấu một chén nước gừng đỏ uống vội, khí trời âm ẩm nực nội, cảm thấy không có khẩu vị, hắn làm nóng lại phần cơm thừa lúc ban trưa, bỏ thêm mấy lát củ cải hớp mấy đũa là xong bữa.

Cơn mưa hạ này vừa to lại kéo dài không ngớt, giống như ngày trời xả nước vậy, Ôn tiểu đại phu cuộn mình vào chăn nằm trên giường, cảm thấy cả người mất thăng bằng, mơ mơ màng màng, miệng khô khốc, hắn muốn xuống giường rót một tách trà uống mới phát hiện trong bình trà chẳng còn giọt trà nào, hắn xoay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, không muốn lại băng qua màn mưa đến phòng bếp nấu nước, dứt khoát quay về giường đắp kín chăn, nghĩ thôi thì nhịn qua đêm này vậy.

Mưa rơi mãi không ngớt, Ôn tiểu đại phu nửa mơ nửa tỉnh, không biết làm sao phân biệt, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình lúc nóng lúc lạnh, cực kì khó chịu. Hắn sợ là mình đổ bệnh rồi, nhưng hắn lười để ý, dược đường này lớn như vậy mà chỉ có mỗi mình hắn, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi nhỏ giọt tí tách, trống rỗng, thê lương tiêu điều.

Hắn ho khan một trận, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại nhắm mắt ngủ. Hắn vẫn không thể ngủ yên, không biết mộng thấy cái gì, trong miệng đứt quãng gọi ra một cái tên, nói vài câu từ không rõ, chau mày nặng nề thiếp đi.

Đêm đã khuya, đột nhiên có một đạo thân ảnh lóe lên trong màn mưa, đẩy cửa phòng ra đi vào. Y là người đến từ trong mưa, lại không hề che ô, nhưng đến cả vạt áo cũng không dính một hạt mưa, tay áo nhẹ nhàng phất bay như một cành liễu nhẹ nhàng rơi xuống nền nhà.

Y bước đến trước giường, sờ lên trán Ôn Khách Hành, thở nhẹ một tiếng, lại rời khỏi phòng, lúc trở lại mang theo một chậu nước, ngồi xuống mép giường, dùng khăn tay đã vắt ráo nước lau mồ hôi cho Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành từ trong mê man tỉnh lại, nhìn thấy y thì lộ ra nụ cười, "Ngươi tới rồi."

Lại càng đắc ý hơn, "Ta biết là ngươi sẽ tới."

Ngươi kia nói, "Càn quấy, nếu như ta không tới, tối nay ngươi sẽ đế cho mình bệnh chết sao?"

Ôn Khách Hành đáp, "Bởi vì ta chắc chắn rằng ngươi sẽ tới."

Hắn nắm lấy cổ tay ngươi đang giúp hắn lau mồ hồi, "Ngươi là nương tử của ta, ta biết ngươi sẽ tới mà."

Chu Tử Thư bị hắn giữ tay, quát, "Ngươi!"

Y giật tay mình ra khỏi tay Ôn Khách Hành, ném khăn tay vào trong chậu nước, "Ai là nương tử của ngươi?"

Ôn Khách Hành sốt không nhẹ, hai mắt như có ánh nước, nóng bỏng nhìn y, "Ngươi đó," hắn nói, "Ngươi là nương tử của ta."

Không đợi Chu Tử Thư lên tiếng, hắn lại chen vào, "Đêm nào ngươi cũng chui vào trong mộng của ta, nhưng sao ở trong mộng ngươi lại không theo tâm ý của ta, không để cho ta gọi ngươi một tiếng nương tử vậy?"

Chu Tử Thư không nói, lại vớt chiếc khăn tay ướt sũng kia lên, "Cái miệng nằm trên mặt ngươi, muốn gọi thì cứ gọi đi."

Có thể trách ai đây? Chỉ trách y không yên lòng Ôn Khách Hành, luôn tìm cơ hội đến gặp hắn, vậy mà lại bị Ôn Khách Hành phát hiện, y lại không nói ra sự thật, chỉ có thể lừa gạt hắn, nói rằng tất thảy chỉ là một giấc mộng.

"Nhưng đã là mộng, vậy ngươi là ai?" Ôn Khách Hành hỏi, "Ta không nhận ra ngươi, vì sao ngươi lại xuất hiện trong mộng của ta?"

Chu Tử Thư nhất thời do dự, "Ta..."

Ôn Khách Hành lại nói, "Mỹ nhân lấp lánh như ánh sáng, khuôn mặt thanh nhã tựa lăng tiêu, là định mệnh ư!"

Hắn nói, "Ta biết, ta mộng thấy ngươi là bởi vì ngươi là nương tử của ta!"

Chu Tử Thư kinh ngạc, "Nói bậy nói bạ, ta sao có thể là nương tử của ngươi được!"

Ôn Khách Hành bĩu môi một cái, ủy khuất nói, "Vậy sao ngươi biết không phải?"

"Ta vừa nhìn thấy ngươi là đã vô cùng thích ngươi rồi, lúc nào cũng muốn cùng ngươi gần gũi, ta vừa nhìn thấy ngươi, lồng ngực đã đột ngột căng chặt, lại đột nhiên cảm thấy trống trải, không biết làm thế nào mới phải, ta vừa nhìn thấy ngươi là đã biết mình không thể rời khỏi ngươi nữa, muốn cùng ngươi ở dược đường này cắt nến uống rượu, muốn cùng ngươi bên nhau đến già, muốn đời này, đời sau, đời sau nữa cũng gặp được ngươi, bao kiếp đều phải giữ ngươi bên mình," Ôn Khách Hành hỏi, "Ngươi nói xem, vì cớ gì lại thế này?"

Chu Tử Thư chưa bao giờ nghe Ôn Khách Hành thẳng thừng cố chấp bộc bạch giống một đứa trẻ như lúc này, nhất thời tâm loạn như ma, không hiểu sao vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, muốn chối từ lại không biết chối thế nào, chỉ có thể nói, "Ngươi không hiểu..."

"Ta hiểu, ta hiểu rất rõ!" Ôn Khách Hành đáp.

"Cứ xem như ngươi không phải là nương tử của ta," Hắn nói, "Nhưng mà đây là mộng của ta, ta suy nghĩ gì, ta làm gì chẳng lẽ lại không được sao?"

Hắn bước tới câu lấy eo Chu Tử Thư, đặt cằm lên vai y, nửa là tùy hứng, nửa cầu khẩn, "Ta muốn ngươi làm nương tử của ta, ở nơi này là do ta định đoạt."

Chu Tử Thư khựng lại chốc lát, nhẹ giọng cười nói, "Đúng vậy, đây là mộng của ngươi, do ngươi định đoạt."

Dĩ nhiên không phải là mộng, buổi tối Chu Tử Thư đến nhìn hắn, biết Ôn Khách Hành rất ít khi nằm mơ, nếu có phần lớn cũng chỉ là ác mộng. Hắn không trải qua đầu thai, là Chu Tử Thư cho hắn uống canh Mạnh Bà, cưỡng ép tẩy hồn, tự nhiên y sẽ lưu lại dấu vết biến thành mộng ma, đợi đến lúc đêm khuya không người đến dây dưa với hắn.

Ôn Khách Hành gặp ác mộng, Chu Tử Thư sẽ khẽ vuốt ve gò má hắn trấn an, "Đều qua rồi, đừng sợ." Ôn Khách Hành dần dần bình tĩnh lại, một lát sau tỉnh dậy, lẩm bẩn một cái tên chợt nhớ tới.

"A Nhứ... A Nhứ..." Hắn vô tri vô giác gọi liền mấy tiếng, nhìn thấy Chu Tử Thư ngồi trước giường, hoàn hồn lại kêu, "Nương tử! Ngươi đến rồi!"

Chu Tử Thư thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của hắn, đau lòng nhưng lại không biết làm sao, không còn cách nào khác ngoài im lặng, coi như là đáp ứng hắn lúc này vậy.

Ôn Khách Hành sợ y lại đi, đứng dậy bắt lấy ống tay áo của y, nói, "Nương tử, ngươi tới rồi, ta rất là nhớ ngươi!"

Chu Tử Thư ừ một tiếng, lại hỏi, "Mấy ngày nay ngươi có đọc sách đàng hoàng không đấy?"

Ôn Khách Hành đáp, "Có!"

Hắn nói, "Lời nương tử nói, ta không dám quên. Chờ ta ghi danh bảng vàng cao trung, đi đến núi Thanh Thành tìm một cái cây cổ thụ có bảy nhánh, gõ vào thân cây ba lần, ngươi sẽ ra gặp ta."

Hắn siết chặt eo Chu Tử Thư nói, "Cả ngày lẫn đêm ta nều nhớ." Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, "Nương tử, ngươi đừng có mà đổi ý, chờ ta thi xong cao trung là có thể tới tìm ngươi."

Chu Tử Thư đáp, "Nói không chừng khi đó người đổi ý là ngươi, Trạng nguyên lang xiêm y phong nhã bên tuấn mã, lại vừa ý thiên kim nhà nào mà đến đề thân, cũng không thể biết chắc được."

Chu Tử Thư nói như vậy, nhưng trong lòng mơ hồ hy vọng ngày đó có thể xảy ra. Y mượn cớ lấy được vị trí đầu bảng vàng cao trung, chính là hy vọng một ngày Ôn Khách Hành có thể nhìn thấy hết được hoa cỏ Trường An, nói không chừng đến lúc đó, Ôn Khách Hành sẽ hiểu được, đời này nếu không phải là y thì không thể được.

"Ngươi nói bậy!" Ôn Khách Hành nói, "Ta mới là người sẽ không đổi ý!"

Hắn quát lên trước mặt Chu Tử Thư như một đứa trẻ, Chu Tử Thư không tránh khỏi bị hắn đẩy ngã xuống giường. Ôn Khách Hành đè y, cùng y mắt đối mắt, chóp mũi quấn quít, hắn nghiêm túc, "Ta sẽ không hối hận."

Cặp mắt đen láy của hắn cố định nhìn Chu Tử Thư, mang theo nhiệt tình giản đơn nhất cùng dục vọng trần trụi, Chu Tử Thư có thể cảm nhận được hơi thở của hắn lướt qua gò má mình, ánh mắt y lóe lên, muốn tránh lại cảm thấy không thể tránh, Ôn Khách Hành đã hoàn toàn vây giữ y, y không còn có thể chạy đi nơi nào khác được nữa.

Ôn Khách Hành bỏ tay ra nhưng vẫn nhìn Chu tử Thư. Môi của A Nhứ bị hắn hôn cắn đến sưng đỏ, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của thường ngày đã không còn nữa, thay vào đó là do dự nhìn hắn, thủy quang óng ánh dâng lên rung động. Trong một khắc bừng tỉnh, Ôn Khách Hành nghĩ, nếu như đêm tân hôn đó, hắn vén khăn voan đỏ của Chu Tử Thư lên, ánh mắt của y chắc chắn cũng sẽ như thế này.

Một chút luống cuống, một chút sợ sệt, còn là mong manh dễ vỡ không cách nào che giấu được, giống như không biết nên làm cái gì mới phải, giống như không thể mở miệng nói một lời, là gián tiếp cầu xin Ôn Khách Hành phải đối xử với y thật tốt, đừng để y ở lại một mình trên chiếc giường đêm tân hôn này.

Lòng Ôn Khách Hành không kìm được ngứa ngáy, cúi đầu hôn y, dè dặt cắn lên đôi môi mềm, dỗ y hé miệng, bày ra mười phần thành ý, hắn muốn để cho Chu Tử Thư thấy được rằng, A Nhứ, ta sẽ đối tốt với ngươi, ta sẽ chân thành với ngươi cả đời.

"A Nhứ, A Nhứ..." Ôn Khách Hành liên tục gọi y, hôn cổ y, bàn tay vươn ra kéo mở vạt áo, nói, "Cho ta đi, A Nhứ..."

Chu Tử Thư bị hắn gọi đến choáng váng, không có cách nào, đã qua dạo đầu, bây giờ không còn đường nào để quay đầu nữa.

Ôn Khách Hành không thành thạo giống như trước kia, cũng không đùa bỡn y nhiều, tuổi trẻ nghiêm túc hẳn hoi, lúc hôn lên đầu v* y còn mang theo tình ý, sợ y đau, sợ y khó chịu, sợ y không tình nguyện, hắn vừa dùng miệng vừa dùng tay, giống như muốn để cho y nếm trải khoái cảm từ trong ra ngoài, để cho y hoàn toàn không còn mảnh giáp, giữa hai chân dầm dề một mảng ẩm ướt, ngứa ngáy tê dại, Chu Tử Thư chỉ có thể co chân chủ động lắc lư thân mình, cầu hắn đi vào.

"Không..." Chu Tử Thư nói, "Không được...", âm thanh xấu hổ dần trở nên nức nở, "Vào... Ngươi mau vào đi..."

Ôn Khách Hành ngẩng đầu khỏi chân y, hắn liếm thứ dịch sềnh sệt bên khóe môi, đến cả chóp mũi cũng dính ánh nước, giống hệt như một chú chó nhỏ tham ăn, hắn cười một tiếng, "A Nhứ mạnh miệng thật.", Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư rồi bắt đầu vào việc, đi vào huyệt động ẩm ướt mềm mại, ngón tay hắn thon dài lại có lực, chạm qua vài chỗ cọ vài cái sẽ khiến cho Chu Thử Tư vì sướng mà kêu lên thành tiếng, nội bích siết chặt lấy dị vật.

"Nơi này rõ ràng rất yêu thích ta nha." Hắn nói, đây vốn nên là một câu nói cực kì bỉ ổi, nhưng qua miệng hắn lại vô cùng thẳng thắn, quang minh chính đại, "Ngươi lại không thành thật chút nào."

Chu Tử Thư xấu hổ quay đi chỗ khác, Ôn Khách Hành rướn người hôn lên lỗ tai đỏ như máu của y, dỗ dành, "Ngươi thẹn thùng cái gì, A Nhứ?"

"Ngươi là nương tử của ta, ta là tướng công của ngươi," Ôn Khách Hành nói, "Chúng ta hành sự là chuyện đương nhiên a."

Ôn Khách Hành lại tách cặp đùi của y ra, thay thế bằng đồ vật của mình vững vàng đi vào, Chu Tử Thư trực tiếp nhìn thấy cự vật nóng bỏng thắng tắp chọc vào trong huyệt. Từng giây từng phút, mọi biểu tình của Chu Tử Thư hắn đều không bỏ qua, tất cả đều được hắn hôn lấy ăn vào trong bụng, hắn hôn lên khóe mắt ửng đỏ, đôi môi run rẩy của đối phương, nảy sinh ý nghĩ ác độc vừa thao mạnh vừa gọi y là nương tử.

Chu Tử Thư không biết mình là vì bị hắn thao đến đầu óc mê muội, hay là bị danh xưng kia làm cho mê muội, giữa chừng y chỉ cảm thấy không biết bây giờ đã là lúc nào, bản thân ở phương nào, không biết mình là ai, Ôn Khách Hành là ai. Tựa như giờ phút này bọn họ không phải là phàm nhân và xà yêu, mà chỉ là một đôi phu thê bình thường đang trải qua đêm động phòng sau tân hôn, trốn trên chiếc giường nhỏ này làm một đôi cá nước vui vầy, quấn quít không rời.

Ôn Khách Hành kêu một tiếng, y liền đáp lại một tiếng, vươn tay câu lấy cổ Ôn Khách Hành cùng hắn hôn môi, thập phần gợi tình.

Ôn Khách Hành mở mắt nhìn y, gò má Chu Tử Thư ửng hồng, đôi mắt mờ hơi sương cũng đang nhìn hắn. Hắn cực kì yêu A Nhứ như vậy, A Nhứ của hắn vừa cao ngạo vừa dịu ngoan, lại không thể nào kiểm soát sự ngượng ngùng của mình, thời điểm nhìn Ôn Khách Hành, y giống như là đang trách hắn để cho y trở thành bộ dáng này, hoặc như là trách hắn không hung hăng thao y, để cho y nhận được thống khoái. Thật gần, cũng thật sống động.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành chỉ có thể gọi y, "A Nhứ..." Ôm y vào lòng, lại nhẹ nhàng gọi y, "A Nhứ..."

*

Mấy ngày liền trời đều đổ mưa, Ôn Khách Hành tuy đã khỏi bệnh, nhưng xương cốt vẫn cảm thấy có hơi khó chịu, vậy nên đóng cửa dược đường trộm trốn mấy ngày rảnh rỗi. Ngày thứ tư thứ năm rốt cuộc cầu vồng cũng xuất hiện, Ôn Khách Hành mở cửa dược đường, thấy bên ngoài huyên náo bèn chạy tới hỏi thăm, "Đại nương, mọi người đều ở đây xem cái gì vậy?"

Tôn đại nương nói trong thành có một vị Hoàng bán tiên, phán đâu trúng đó, liệu sự như thần, "Bói toán cũng chuẩn xác lắm, ai cũng xếp hàng chờ cho hắn bói một quẻ đấy!" Đại nương lại nói, "Ôn tiểu đại phu, ngươi cũng tới xem thử đi, bói một chút xem đường nhân duyên thế nào!"

Ôn Khách Hành khoát tay từ chối, "Ta không xem đâu..."

Mấy bà cô cho rằng hắn ngại ngùng, kéo hắn lại trước sạp coi bói, bảy miệng tám lời bảo Hoàng bán tiên xem bói luôn cho hắn.

Ôn Khách Hành đứng dậy nói, "Hảo ý này, kẻ hèn ta xin nhận và ghi nhớ, nhưng ta vẫn còn..."

Đột nhiên có tiếng gào thét, "Yêu nghiệt! Đừng hòng tránh được pháp nhãn của ta!"

Ôn Khách Hành bị tiếng gào này làm cho ngẩn ra, bên cạnh có người hỏi, "Tiên sinh ngươi nói ai là yêu nghiệt?"

Hoàng bán tiên chỉ Ôn Khách Hành, đáp, "Thí chủ, trên người ngươi yêu khí rất nặng, sợ rằng đã bị tà ma theo rồi!"

Có người cả kinh, "Tiên sinh, đừng có mà nói bậy bạ, Ôn tiểu đại phu hành thiện tích đức, làm sao có thể dây dưa với tà ma quỷ quái được?"

Hoàng bán tiên đáp, "Cái này còn phải hỏi hắn." Bán tiên nhìn Ôn Khách Hành hỏi, "Yêu khí kia đã ngấm vào tứ chi bách hài của ngươi, cùng bảy hồn sáu phách nhà ngươi dây dưa không rõ, chính ngươi cũng biết đúng không?"

Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm bán tiên, chớp mắt một cái rồi đột nhiên cười nói, "Nói bậy!"

"Cái gì nhập vào tứ chi bách hài, bảy hồn sau phách của ta chứ." Ôn Khách hành đáp, "Ta là người thân thể khỏe mạnh cường tráng, có thể chạy có thể nhảy, nếu như hắn muốn dây dưa với ta, thì cứ để cho hắn làm đi!"

Nói xong đứng dậy muốn đi, lại bị Hoàng bán tiên gọi lại.

"Thí chủ!" Hoàng bán tiên hỏi, "Ngươi không muốn biết vì sao hắn lại dây dưa với mình sao?"

Ôn Khách Hành đáp, "Nếu ta nói không muốn thì sao?"

Hoàng bán tiên cười một tiếng, không đáp lời, móc từ trong ngực áo ra một túi giấy, một cái vòng nhạc, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Ôn Khách Hành.

"Bần đạo tự biết mình không có bản lĩnh hàng yêu phục ma, nhưng những năm hành tẩu giang hồ này, ngược lại có chút bàng môn tà đạo, chiêu thức kì lạ nhưng vừa khéo dễ làm."

Bán tiên chỉ chiếc vòng nhạc, "Xâu chuông Phạn này, để cho ngươi có thể nghe được thứ mình muốn nghe," Rồi chỉ túi giấy nho nhỏ kia, "Túi hùng hoàng này, để cho ngươi nhìn thấy thứ mình muốn thấy."

Hoàng bán tiên phe phẩy cái quạt lông chim bẩn thỉu, cười nói, "Thí chủ, ngươi dám chắc là ngươi không muốn biết sao?"

*

Lúc Chu Tử Thư đẩy cửa vào nhà, Ôn Khách Hành đã ngà ngà say, thấy y đi vào thì giơ chung rượu lên trước mặt y, cười nói, "A Nhứ, ngươi tới rồi."

Chu Tử Thư xoay ngươi đóng cửa, bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi, "Sao hôm nay lại muốn uống rượu vậy?"

Ôn Khách Hành rót cho y một chung, "Có một vài chuyện, ta không muốn nói ra, giữ ở trong lòng rất khó chịu, cho nên muốn uống chút rượu."

Chu Tử Thư nghĩ hắn lại gặp ác mộng, thanh âm mềm xuống, đau lòng nói, "Không muốn nói ra thì cứ không nói vậy, một đời không rõ ràng thì như thế nào chứ?"

Ôn Khách Hành đáp, "Đúng vậy một đời mơ hồ thì như thế nào?"

Lại nói, "Một đời mơ hồ, có A Nhứ bên cạnh ta, cũng coi như là đáng giá rồi."

Chu Tử Thư muốn nói lại thôi, Ôn Khách Hành tiếp lời, "A Nhứ, khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau?"

"Không phải là gặp nhau trong mộng, mà là mỗi ngày đều gặp, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi?" Ôn Khách Hành hỏi.

Hắn nhìn Chu Tử Thư, tựa như say lại không phải say, giọng nói lơ lửng, ánh mắt trở nên trong suốt, rơi trên người Chu Tử Thử, tỉ mỉ phác họa từng đường nét trên cơ thể y, một cọng tóc một sợi lông tơ cũng khắc vào trong lòng.

"A Nhứ, có lúc ta không thể phân rõ, ở đâu là mộng, nơi nào là thực nữa." Ôn Khách Hành nói.

"Có lúc lại cảm thấy, đây không phải là nằm mơ, bởi vì chỉ lúc ta nhìn thấy ngươi, ta mới có cảm giác mình còn sống, chỉ khi thấy ngươi, ta mới có được sức sống mà ta nên có." Ôn Khách Hành đáp, "Trang Chu mộng hồ điệp, đến tột cùng là Trang Chu mơ thấy mình biến thành hồ điệp, hay là hồ điệp mộng thấy mình trở thành Trang Chu."

Ôn Khách Hành hỏi, "A Nhứ, ngươi là thật sao?"

Chu Tử Thư đáp, "Hư hư thật thật, có sắc tức là vô thực, là thật hay giả thì thế nào?"

Y nhìn Ôn Khách Hành, "Ngươi cảm thấy ta là thật, vậy thì ta liền là thật."

Ôn Khách Hành bật cười, lại châm đầy chung rượu cho hai người, hắn nói, "A Nhứ, ngươi có nhớ lần trước ta hỏi ngươi, vì sao nhân thế lại gặp bệnh gặp tai, muốn cầu con cầu tài, trong lòng ứ đọng không rõ, cần có một lời giải đáp không đến tìm thầy lang, đại phu, học giả, lão sư, mà lại đi cầu Bồ Tát, một bức tượng đá không biết nói chuyện chứ? Nếu như thật sự có Bồ tát, vậy vì sao người còn không mau hiện thân, khai sáng một con đường cho chúng sanh chứ?"

Hắn tự mình trả lời, "Ngươi nói với ta, không trải qua gian khổ thì không tin thần phật. Trong lòng bọn họ có Bồ Tát, Bồ Tát tự khắc sẽ tồn tại."

Chu Tử Thư nâng chung rượu uống cạn, trên môi lấp lánh ánh nước, Ôn Khách Hành giống như bị ánh sáng lấp lánh kia làm cho mê mẩn, vươn tay nhẹ nhàng lau đi giúp y, động tác vô cùng ôn nhu, giống như chỉ cần hắn mạnh tay một chút, Chu Tử Thư sẽ bị hắn đụng tan đi.

Ôn Khách Hành nói, "Nhưng ta không tin thần phật, ta chỉ tin ngươi."

"Ta không cầu Bồ Tát, ta chỉ cầu ngươi." Ôn Khách Hành nói, "Ta nhìn thấy ngươi, ngươi ở trước mắt ta, ta chỉ cầu xin ngươi."

"Ta chỉ cầu xin ngươi, A Nhứ..." Hắn run rẩy nói, "Ngươi có thể, có thể không đi hay không?"

Chu Tử Thư rũ mắt, tránh né không đáp, y nói, "Đây là mộng của ngươi, ta tự nhiên sẽ đến như ngươi mong muốn. Ngươi không để cho ta đi, ta chắc chắn không thể đi."

"Đây không phải là mộng của ta!" Ôn Khách Hành đột nhiên nói.

Hắn nói, "Ta không thể nào mơ một giấc mộng như thế được!"

Chu Tử Thư kinh ngạc ngẩn đầu nhìn hắn, giọng nói Ôn Khách Hành trầm xuống, tựa như đang hỏi y, cũng giống như đang hỏi chính mình, "Ngươi làm sao biết không phải là thật, A Nhứ? Sao ngươi có thể là mộng của ta được?"

"Ta không mơ được loại mộng đẹp thế này," Ôn Khách Hành đáp, "Ta không xứng với giấc mộng đẹp thế này. Dù có moi tim gan lá phổi của ta ra giã nát, tìm cũng không tìm được thứ đẹp như vậy, có thể ở trông mộng tạo ra một "ngươi", A Nhứ, ngươi làm sao có thể là mộng của ta?"

Chu Tử Thư há miệng, không thể nói được lời nào. Y chỉ cảm thấy tim mình đập vang như trống, huyệt thái dương giật đến phát đau, y không thở được, "Ngươi..." Chu Tử Thư nói, "Ngươi vì sao..."

Ôn Khách Hành hỏi, "A Nhứ, ngươi rốt cuộc là ai?"

Chu Tử Thư lắc đầu nguầy nguậy, cơn đau này khiến cho đầu y muốn nổ tung, y phát hiện mình không thể làm gì, nội tức cũng đang đấu đá loạn xạ trong cơ thể, y dùng tay đỡ trán, nói, "Ta không biết..."

Ôn Khách Hành không đáp lời y, chỉ tiếp tục hỏi, "A Nhứ, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?"

Chu Tử Thư cảm thấy cực kì khó chịu, y đứng dậy, bên tai nghe được một loạt tiếng chuông ngân nhỏ vụn, từ từ nhiều lên như đâm vào trong kinh mạch xương tủy, khiến cho y đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể chấn động.

Ôn Khách Hành vội tới đỡ y, Chu Tử Thư nhìn thấy trên cổ tay hắn đeo một chuỗi chuông Phạn, đứt quãng hỏi, "Linh tiêu này... Ngươi lấy... Ở đâu ra...?"

Ôn Khách Hành đáp, "A Nhứ, ngươi nói cho ta biết, ngươi nói ra rồi sẽ không đau nữa, có được không."

Hắn vén tóc mái trước trán Chu Tử Thư, rơi lệ nói, "A Nhứ, ta không muốn như vậy, thật xin lỗi... Ta chỉ cầu xin ngươi, ngươi nói cho ta biết, đừng lừa gạt ta, được không?"

Hắn hôn lên trán Chu Tử Thư, cầu khẩn, "Ta không biết nên làm như thế nào... A Nhứ, ngươi tha thứ cho ta được không, ta không biết phải giữ lại ngươi như thế nào, ta chỉ là phàm nhân, A Nhứ, ta chỉ là một phàm nhân..."

Chuỗi chuông treo trên cổ tay hắn reo lên đinh đang, chui vào tai Chu Tử Thư, cộng với bột hùng hoàng bỏ vào trong rượu kia, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, lồng ngực căng chặt, y chau mày nhắm nghiền hai mắt.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành truy hỏi, "Ngươi là ai?"

Chu Tử Thư cắn chặt răng, tựa như muốn đối kháng, lại đột nhiên mở mắt ra, đôi con ngươi trong veo hóa thành màu vàng kim, cơ thể từ trong ngực Ôn Khách Hành bay lên không trung, gò má, trên trán đều nổi lên một lớp vảy trắng.

Y nhìn Ôn Khách Hành, ánh mắt không buồn không vui, không giống ánh mắt của loài người, nhìn Ôn Khách Hành như nhìn một cái bàn, một ngọn nến, giống như nhìn chúng sinh thấp hèn, giống như nhìn vào hư vô.

Y lên tiếng, nhưng âm thanh kia cũng không phải là âm thanh mà Ôn Khách Hành quen thuộc.

"Bạch xà núi Thanh Thành," y nói, "Chu Tử Thư."

Nói xong câu này, y xuyên tường bay ra ngoài, biến mất trên bầu trời, cho dù Ôn Khách Hành gọi tên mình bao lần, y cũng không quay đầu lại.

tbc.