[Ôn Chu] Trộm Tiên

Chương 4: (H)




Màn đêm buông xuống, cửa nẻo các nhà đã sớm được đóng chặt, đi trên đường chỉ có mèo hoang chó hoang không nơi nương tựa, cùng với một người đánh kẻng. Hai người ăn mặc kiểu thư sinh đi nhanh qua đường, một người cao lớn hơn, một người nhỏ con gầy gò, người nhỏ hơn đột nhiên lảo đảo nghiêng người gần như ngã xuống, được người kia đỡ lấy, lo lắng thốt lên, "Văn nương, ngươi làm sao vậy?"

Thư sinh nhỏ con ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn mộc mạc, không trang điểm, nhưng nếu cẩn thận nhìn thì sẽ thấy "hắn" không có râu, cũng không có trái cổ, là một cô nương ăn mặc giống như nam tử.

"Liễu lang, không cần lo cho ta.", cô nương nói, "Chúng ta phải mau lên đường mới kịp."

Liễu lang sờ lên trán nàng, nói, "Nàng vẫn còn chưa hạ sốt... Văn nương, nếu như cứ tiếp tục, thân thể nàng sẽ không chịu được."

Văn nương nắm tay hắn lắc đầu, Liễu lang nhìn quanh quất một chút, nhìn thấy tấm biển hiệu "Ngọc Thiện Đường", bèn nói, "Văn nương, ta đến gõ cửa dược đường này, mua cho nàng mấy thang thuốc nhé."

Ôn nương ngăn lại, "Liễu lang, không được để cho người khác phát hiện hành tung của chúng ta..."

Liễu lang sốt suột, "Văn nương! Làm sao ta có thể ngoảnh mặt làm ngơ nàng được!"

Hắn đỡ Văn nương đến Ngọc Thiện Đường, gõ cửa bảy tám lần, trong bụng càng lúc càng gấp gáp, lại không dám để lộ ra, lực gõ tăng lên thêm một chút.

Văn nương đáp, "Liễu lang, nếu không thì chúng ta..."

Bỗng nhiên cánh cửa hé mở, chỉ nghe được, "Dược đường đã đóng cửa rồi, làm phiền các vị ngày mai tới sớm —— "

Liễu lang vội ngắt lời, "Đại phu, biểu đệ ta sắp không chịu được nữa rồi, ngươi mau cứu mạng đi!"

Người mở cửa là một công tử mặc tử y, nghe thấy Liễu lang nói vậy, ánh mắt chuyển xuống ngực của thư sinh này, Văn nương cúi thấp đầu, giấu đi gương mặt.

Tử y công tử mở quạt xếp, ý vị thâm sâu phe phẩy cây quạt nói, "Biểu đệ của ngươi?"

Liễu lang cắn răng đáp, "Chính là biểu đệ của tại hạ."

Công tử nọ vẫn còn muốn nói gì nữa, một âm thanh khác đã truyền tới từ trong nhà, "Lão Ôn, ai gõ cửa vậy?"

Tử y công tử hơi nghiêng người, bạch y công tử bước về phía trước, vị kia lại tiếp tục phẩy quạt, "Là một thư sinh, chờ ở đây cầu đại phu cứu mạng đây."

Ở bên ngoài có hai người ăn mặt kiểu thử sinh, hắn chỉ nhắc tới một người, Liễu lang hơi chấn động, muốn đỡ Văn nương rời đi, bạch y công tử nghe thấy người nọ nói vậy, nhẹ nhàng đánh mắt nhìn hai người ở bên ngoài một cái, vẻ mặt bình thường đáp, "Vậy thì mời hai vị công tử vào đi." Sau đó xoay người đi vào trong trở lại.

Tử y công tử xếp quạt lại, dẫn đường cho bọn họ vào, "Hai vị, mời."

Chu Tử Thư ngồi ở trước án, hỏi, "Không thoải mái chỗ nào?"

Liễu lang đáp, "Mấy ngày trước biểu đệ ta không cẩn thận té bị thương ở chân, vẫn chưa lành, đến chiều ngày hôm qua liền phát sốt."

Chu Tử Thư nói, "Để cho ta xem vết thương."

Văn nương vén vạt áo, trên đùi có một vết thương, vết cắt bị máu ứ đọng, trông vô cùng đáng sợ.

Chu Tử Thư cúi người quan sát, "Xin thất lễ." Văn nương không dám nhiều lời, chỉ gật đầu một cái.

Chu Tử Thư nắn thử xương nàng, lại nhìn thật kĩ vết thương, mới nói, "Xương không bị gãy, mặc dù trông dọa người thế thôi, nhưng là một vết thương ngoài da. Chỉ là không chữa trị kịp thời, cho nên đã nhiễm trùng, da thịt bị lỡ loét."

Y ngồi thẳng dậy, "Có thể để cho ta bắt mạch được không?"

Văn nương lo sợ nhìn về phía Liễu lang, Liễu lang trấn an nàng, "Không sao... Văn đệ, để đại phu xem cho đệ đi." Văn nương gật đầu, đưa cổ tay ra trước mặt Chu Tử Thư, Chu Tử Thư lấy một cái khăn lụa từ trong ngực áo ra đặt trên cổ tay nàng, dùng hai ngón tay bắt mạch.

Một lát sau, Chu Tử Thư buông tay, lấy khăn lụa ra, vừa định cất vào đã bị Ôn Khách Hành cầm lấy đem đi nơi khác, Chu Tử Thư liếc hắn một cái rồi đi theo.

"Đại phu," Liễu lang hỏi, "Văn đệ như thế nào rồi?"

Chu Tử Thư đặt bút lên giấy viết, "Cho ngươi mấy lọ thuốc bôi ngoài da, một ngày thoa thuốc hai lần, thoa lên vết thương, sau không có gì đáng ngại. Chỉ là về chuyện phát sốt..." Y ngập ngừng.

Liễu lang sốt ruột hỏi, "Đại phu, phát sốt thì sao?"

Chu Tử Thư đáp, "Chỉ là nàng đang mang thai, lại còn sốt nên phải kiêng dùng nhiều thuốc, ta kê cho ngươi một toa thuốc bổ khí dưỡng thân, từ từ chăm sóc là được."

Lời này vừa nói ra, Liễu lang đã cả kinh, á khẩu không biết nói gì.

"Đây là..." Hắn cúi đầu nhìn, Văn nương xấu hổ hai tai đỏ bừng, vùi mặt vào trong ngực hắn. Liễu lang vừa mừng vừa lo, "Văn nương..."

Ôn Khách Hành dùng quạt xếp gõ gõ vào lòng bàn tay, cười to nói, "Huynh đài, chẳng phải ngươi nói hắn là biểu đệ của ngươi sao?"

Trong lòng Liễu lang biết mình không còn cách nào lừa gạt nữa, khổ sở đáp, "Ta..."

Hắn thở dài, "Ta và Văn nương đã đến bước đường cùng, mới có thể nghĩ ra hạ sách này, giả trang làm huynh đệ lừa hai vị đại phu cũng không phải là bổn ý, quả thực có lỗi..."

Ôn Khách Hành mở quạt, cười, "Tất nhiên là ta hiểu, A Nhứ cũng gọi ta là biểu đệ nha." Hắn nhẹ nhàng nhích đến bên chỗ Chu Tử Thư khều khều, "Có đúng không biểu ca?"

Chu Tử Thư đã đạt tới cảnh giới tai không nghe thấy ngôn từ càn rỡ của Ôn Khách Hành, cầm cái cân trên bàn cản hắn nhích ra, mặt không biến sắc bốc thuốc cho bệnh nhân.

Chu Tử Thư gói thuốc và mấy lọ cao lại rồi giao cho Liễu lang, dặn dò, "Số thuốc này hẳn là đủ dùng trong vòng nửa tháng. Chờ xuất châu, các ngươi đưa toa thuốc này đến dược đường khác mua thuốc mới cũng được."

Sau đó y mò mẫm trong ngực móc ra một túi ngân châu, nói, "Nếu không quá túng thiếu, thì đừng có vội bán đi thư họa hay nữ trang, dấu vết quá rõ ràng, dễ bị theo dõi."

Liểu lang hoảng hốt, "Đại phu, chúng ta không nhận được!"

Chu Tử Thư tự nhiên nói, "Vậy cứ coi như là ta cho đứa trẻ trong bụng nàng ấy đi."

Đại khái là Liểu lang vẫn cố giữ chút thể diện của người có học, do dự không muốn nhận túi ngân châu kia, trái lại Văn nương kéo cái chân bị thương quỳ xuống, dập đầu với Chu Tử Thư, "Văn nương thay hài nhi trong bụng, khấu tạ ân tình của đại phu!"

Chu Tử Thư đỡ nàng đứng dậy, đưa đồ cho nàng, "Sống khỏe mạnh là được."

Hai người không dám ở lâu, đắp thuốc xong liền vội vã rời đi, Ôn Khách Hành nhìn hai bóng lưng biến mất trong bóng tối, thắc mắc, "A Nhứ, ngươi quen biết bọn họ sao?"

Chu Tử Thư trả lời, "Không biết."

Ôn Khách Hành lại hỏi, "Vậy tại sao ngươi cho bọn họ tiền, biết được bọn họ sẽ đến tiệm cầm đồ, còn có, làm sao biết bọn họ rời khỏi Hình Châu sẽ tìm đến dược phòng?"

"Đoán." Chu Tử Thư đáp.

Y vốn không muốn nói nữa, nhưng trên mặt Ôn Khách Hành viết đầy mấy chữ "Ta muốn nghe nữa" nhìn y, Chu Tử Thử khẽ thở dài, giải thích, "Đêm hôm khuya khoắt mà còn gõ cửa, nhất định là đang bị người ta truy đuổi, không dám nán lại lâu. Cộng thêm lối ăn mặc cải trang nam tử của cô nương kia, hơn nữa trên tay nàng có đeo vòng tay phỉ thúy vô cùng quý giá, chắc là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó. Có thể suy ra, nhất định là nàng đang cùng tình lang bỏ trốn. Khẩu âm của bọn họ dường như là người bản xứ, có thể là người ở thành Trâu, nếu là thành Trâu, thì xuất châu cũng xem như là an toàn rồi."

"A Nhứ, ngươi thật thông minh." Ôn Khách Hành khen.

Chu Tử Thư đáp, "Ngươi nữa, ngươi biết từ lúc nào?"

Ôn Khách Hành trả lời, "Thiên kim nhà Thái thú tháng trước vừa được hứa hôn cho Lễ bộ thị lang Lưu đại nhân, hôm qua là cách mười ngày trước đại hôn, đám cưới đột ngột bị trì hoãn, lời đồn đãi đã truyền đi khắp trên phố, rằng là thiên kim bỏ chạy theo tình lang. Nghe nói người kia là một Cử nhân, là người được Thái thú đại nhân mời tới nhà để dạy viết chữ đọc sách cho tiểu thư, dạy thì dạy thôi, ai mà ngờ hắn câu người ta chạy luôn!" Ôn Khách Hành cười to, hỏi, "A Nhứ, ngươi nói xem trông có buồn cười không cơ chứ?"

Chu Tử Thư lắc đầu, cong môi cười, "Tình yêu của thế gian chính là như vậy, không thể nói đúng sai.", y đáp, "Trước đây ta cũng từng nghe nói, nhưng hôm nay mới nhìn thấy thật."

Y cảm thán, "Quả thực..."

Ôn Khách Hành tiếp lời, "Quá dại dột, quá ngu ngốc?"

Chu Tử Thư nhìn hắn, khẽ cười, "Là rất dũng cảm, đủ quyết đoán."

Y lại nói, "Ngươi cũng nắm bắt tin tức nhanh nhảu đấy. Đến thiên kim nhà Thái thú chạy theo tình lang mà ngươi cũng biết?"

Ôn Khách Hành bao biện, "Ta nghe Lý đại ca làm bảo tiêu hàng hóa nói mà, A Nhứ, ta nào có phải là người thích nói vớ vẩn đâu."

"Ngươi?" Chu Tử Thư dùng đầu ngón tay chọt chọt hắn, mắng, "Cái miệng nhỏ ngày càng mềm dẻo rồi."

Sau đó lại rầu rĩ nói, "Nhưng nếu mà trăm họ phố phường đều biết chuyện thiên kim nhà Thái thú này đào hôn rồi, thì cuộc sống của bọn họ sau này chắc phải khó khăn lắm. Cũng không biết túi ngân châu kia có thể chống đỡ đến khi nào."

Ôn Khách Hành ôm vai y xoay một vòng, đẩy y hướng vào phòng, "Ai nha Bồ tát của ta, Chu đại phu của ta, ngươi cũng đừng có phiền lòng thay bọn họ nữa."

"Ta chỉ cho hi vọng, không phải mạng của ta, hai người bọn họ quyết định bỏ trốn, chẳng lẻ trong lòng không cân nhắc đến thị phi nặng nhẹ sao? Cứ coi như sẽ lại bị bắt về, thì cũng là số mệnh của bọn họ." Ôn Khách Hành nói, "Cũng đâu có liên quan gì tới ngươi?"

Chu Tử Thư đáp, "Tuy nói như vậy, hai thư sinh bọn họ yếu đuối như vậy, bị mọi người vây quanh phán xét..."

Ôn Khách Hành ngắt lời y, "Biết rõ là họ khổ sở, ngươi còn giúp bọn họ làm chi? Không bằng để cho bọn họ nhanh chóng bị bắt trở về, một người gả cho Lễ bộ Thị lang kia, một người an ổn làm tiên sinh dạy chữ, cũng chẳng tới nỗi tệ. Ngươi giúp bọn họ, qua năm ba năm, cuộc sống rồi cũng dãi gió dầm sương, bụng đói họng khát, mỗi ngày đều lo lo lắng lắng, không còn là hạnh phúc ngày hôm nay, trăm chuyện phu thê khó khăn nghèo đói, nói không chừng sẽ còn trách ngược lại ngươi đó Chu đại Bồ Tát à."

"Thà rằng làm mà hối hận, còn hơn là tiếc nuối vì đã không làm. Ta tình nguyện để cho bọn họ trách ta." Chu Tử Thư lại nói, "Mà trách được ta mới là lạ, ta còn có thể mất đi miếng thịt nào hay sao?"

Ôn Khách Hành đáp, "Người ngươi chứa toàn là rượu." Giọng nói nghe có hơi chua.

Chu Tử Thư nhìn hắn bật cười một tiếng.

Lòng Ôn Khách Hành hoàn toàn trống rỗng, giống như bị y một cước đạp bay đi mất.

Mỗi khi Chu Tử Thư cười như vậy, Ôn Khách Hành vẫn luôn cảm thấy trong lòng hốt hoảng không lý do. Giống như lúc hắn thả diều ngày còn bé, trong tay ôm lấy kéo chặt sợi dây diều, ngươi rõ ràng có thể nhìn thấy diều giấy kia treo ở nơi nền trời phía xa, nhưng mà lúc nào cũng cảm thấy chỉ một khắc nữa thôi, nó sẽ rời khỏi sợi dây để tự do bay lượn.

Ngón tay Ôn Khách Hành giật giật, âm thầm dò vào ống tay áo của Chu Tử Thư tìm bàn tay y.

Chu Tử Thư hơi rụt lại một chút, nhưng vẫn để mặc cho hắn nắm, mười ngón tay đan vào nhau.

"A Nhứ," Ôn Khách Hành nói, "Bây giờ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa rồi."

Hắn thấp giọng rỉ vào bên tai Chu Tử Thư, "Chúng ta tiếp tục có được không?"

Ôn Khách Hành vừa hôn y, vừa ôm y đặt xuống mép giường, cố ý buông lời trêu chọc, "Biểu ca."

Không biết là do bị hôn đỏ mặt, hay là bị trêu đỏ mặt, Chu Tử Thư đẩy ngực hắn, "Càn quấy."

Bàn tay Ôn Khách Hành câu lấy vòng eo thon nhỏ của y, Chu Tử Thư vẫn trong tư thế bất động đẩy hắn, sau đó bị người nọ bắt lấy cổ tay, hắn nói, "A Nhứ, biểu ca, biểu ca tốt của ta, ta chờ đợi ngươi rất là khổ, nếu như ngươi yêu ta, thương tiếc ta, thì mau mang ta cùng bỏ trốn đi." Ôn Khách Hành cúi người hôn lên gò má Chu Tử Thư, Chu Tử Thư nghiêng đầu tránh đi, hắn lại thuận thế chuyển từ gò má trực tiếp hôn lên khóe môi, quấn quít nhau nói, "Biểu ca tốt, đưa ta đi với, có được hay không?"

Chu Tử Thư mắng, "Ai là biểu ca của ngươi!"

Ôn Khách Hành cười, "Khắp thành này ai cũng đều biết ngươi là biểu ca của ta, A Nhứ, đây là chính miệng ngươi nói, ta là biểu đệ của ngươi, có thể dựa dẫm ngươi mà." Hắn hôn lên môi Chu Tử Thư, tinh tế ngậm cắn hai cánh môi mỏng của y, lại cạy hàm răng thưởng thức khoang thịt mềm như đang nói chuyện, tìm kiếm đầu lưỡi linh hoạt. Chu Tử Thư không biết mình đã bị đối phương giở thủ đoạn hạ lưu gì, mà thân thể y như nhũn cả ra, không thể chống đỡ nổi.

Ôn Khách Hành hơi lui về phía sau, hỏi, "Biểu ca, ngươi không chịu nhận ta, là vì bên ngoài có thú vui mới sao?"

Môi Chu Tử Thư bị hắn hôn đến mức sưng lên óng ánh nước, Ôn Khách Hành vô cùng yêu thích nó, tiếp tục trêu y, "Cái miệng nhỏ này vừa đáng yêu vừa dễ dãi, biểu ca, có phải ngươi đã dùng nó để hôn cô nương nào rồi không?" Hắn dùng răng mài nhẹ lên môi dưới của y, nói, "Những cô nương đó hôn ngươi có giỏi như ta không? Biểu ca?"

Hắn cứ lải nhải nhảm nhí, càng lúc càng quá quắt, Chư Tử Thư cả giận, "Con mẹ nhà ngươi! Ôn Khách Hành, ngươi đừng có cợt nhả ta!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Tử Thư đã hối hận tím cả ruột, cái lời nhất thời này nói ra giống như là một cô nương đang tức giận quở trách vậy.

Ôn Khách Hành thấy y mắc cỡ đến mức hai tai cũng đỏ bừng, rồi y nghiêng mặt qua một bên, nhất quyết không để cho Ôn Khách Hành lại hôn mình, hắn tiếp tục lảm nhảm, "A Nhứ giận rồi hả?"

Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn, chỉ là y cũng không hiểu rõ được tâm tình của mình, một khi đã chuyển động, sóng mắt cũng đung đưa, ôn nhu đưa đẩy, chỉ chờ người nhận lấy.

Ôn Khách Hành chân tay vụng về sờ eo y, rồi lại vói xuống dưới xoa mông, chỉ là ngoài miệng không ngừng xin tha, "A Nhứ, ta sai rồi, ta không nên chọc tức ngươi."

Hắn ngoắc tay vào đai lưng của Chu Tử Thư, định cởi y phục, "Đêm xuân ngắn ngủi, chớ lãng phí thời gian quý báu. A Nhứ, hay là chúng ta bắt tay làm chính sự đi."

Vô liêm sỉ! Chu Tử Thư đánh rớt bàn tay của hắn, mắng, "Đây mà là chính sự hả!"

Ôn Khách Hành muốn kéo mở vạt áo trước, Chu Tử Thư gắt gao giữ lại, hắn kéo thêm hai lần cũng kéo không được, nhíu mày bỉu môi rút tay về, bày ra dáng vẻ đáng thương, hỏi, "A Nhứ, ngươi muốn đổi ý sao?"

Chu Tử Thư đáp, "Đổi ý gì?"

Ôn Khách Hành cầm một lọn tóc của y, đưa đến trước mũi ngửi rồi lại buông xuống, thuận đường vuốt ve cổ Chu Tử Thư, sau đó chạm vào xương quai xanh bên dưới lớp áo của y, ngừng lại ở trước ngực, "Ngươi nói rồi mà A Nhứ," Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, "Ngươi nói, muốn cho ta."

Ánh mắt của ánh vừa thẳng thắn vừa trần trụi, nhìn Chu Tử Thư chăm chú như ngài hổ đói nhìn một chú hươu lạc đàn, chỉ hận không thể xông tới cắn lìa cần cổ mềm mại của nó, bàn chuyện sinh tử với nó, nhai cũng không nhai mà chỉ cần nuốt xuống bụng.

"A Nhứ," Ôn Khách Hành nói, nhẹ nhàng tách tay Chu Tử Thư ra khỏi vạt áo, bắt đầu thong thả cới xuống toàn bộ, giống như đang lột từng lớp từng lớp da thịt của y ra, "Mỗi một câu nói của ngươi ta đều nhớ nằm lòng, ngươi đừng hòng đổi ý."

Chu Tử Thư bị lột quần áo, ngực eo đều lô ra ngoài, vậy mà vẫn còn cứng cổ, "Ai muốn đổi ý chứ?"

Ôn Khách Hành khẽ cười, ép y về đến đầu giường, "Ngươi không đổi ý, vậy thì tốt."

Chu Tử Thư biết mình chỉ là mạnh miệng thôi, thực tế đã không kịp hối hận rồi. Một bước sai, hai bước sai, sai cũng đã sai rồi, đêm đó y uống rất nhiều rượu, đầu óc hồ đồ mới nói bậy, nếu không sao có thể để cho tiểu tử này làm càn được.

Ôn Khách Hành sắp sửa hôn người trong ngực đến bủn rủn, Chu Tử Thư bất lực, trong thoáng chốc y không biết mình vẫn còn là Chu Tử Thư, hay là đã bị biến trở lại thành con rắn nhỏ, y chỉ cảm thấy cả người mình không còn sức lực, trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể cầu xin người trước mặt giải cứu.

"Ngươi có cho ta hay không?" Vậy mà người này cứ truy hỏi y mãi.

Đầu Chu Tử Thư lúc này là một mảnh hỗn độn, y bất thốt lên, tựa như trách móc, lại tựa như thở than, "Ngươi muốn thì ta làm sao có thể không cho?"

Đối phương lắng nghe, ngẩn ra chốc lát, rồi lại nhào tới hôn y, không ngừng nói, "A Nhứ, A Nhứ... A Nhứ tốt của ta, ngươi đừng lừa gạt ta..."

Rốt cuộc là ai gạt ai? Chu Tử Thư thầm cắn răng nghĩ, ta mới là người không có cách nào giải quyết tên lừa gạt nhà ngươi.

Mấy khắc phân tâm, Chu Tử Thư đã giống như một quả trứng luộc bị lột vỏ, bị cởi sạch sẽ, đồ vứt xuống khỏi giường.

Y vai nhỏ eo thon, người mềm mại như cành liễu, nằm trên tấm vải bố lót giường, nhìn thấy ánh mắt của Ôn Khách Hành, y lắc người một cái nghiêng mình, để lộ ra nửa eo và mông, tạo nên khung cảnh phong tình kiều diễm.

"Nhìn gì vậy..." Chu Tử Thư hỏi.

Ôn Khách Hành cười một tiếng, cúi người xuống vây y vào giữa, "Đều là của ta."

Hắn cúi đầu đặt lên cổ Chu Tử Thư một nụ hôn, nơi này là vị trí cực kì nhạy cảm của Chu Tử Thư, bị người nọ hôn lên khiến cho cổ họng vừa khô vừa nhột, không ngừng lắc đầu, Ôn Khách Hành nhìn thấy y như vậy càng táo tợn hơn, hé miệng cắn một ngụm.

"Ôn Khách Hành..." Chu Tử Thư gọi, không biết là muốn ngăn lại hay là cầu khẩn, "Nhẹ một chút..."

Ôn Khách Hành giảm lực, nhìn thấy bên cổ trắng nõn của Chu Tử Thư bị hắn mút thành một chấm đỏ, lại khẽ hôn thêm vài cái nữa, "A Nhứ, ngươi ngọt quá, ta không nhịn được..."

Bàn tay hắn đã mò xuống phía dưới, nhiệt độ cơ thể Chu Tử Thư vốn thấp, lúc này lại tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, tiếp xúc càng thêm trơn trượt, bàn tay của Ôn Khách Hành như có lửa, sờ qua mấy chỗ, Chu Tử Thư nhạy cảm đã bắt đầu tun rẩy, hắn tách hai chân Chu Tử Thư ra, nói, "Ngươi quả thật đã câu hồn ta đi mất rồi."

Bản chất rắn vốn dâm đãng, những năm này Chu Tử Thư vốn đã từng nhìn thấy mấy con xà yêu đồng loại của mình dựa vào việc thải âm bổ dương mà tu luyện pháp thuật, nhưng mà mấy trăm năm trước Chu Tử Thư vẫn luôn đi theo kiếm tiên tu luyện, là một xử tử, tất nhiên không rành về sắc dục. Hôm nay cùng Ôn Khách Hành làm chuyện này, y ngược lại là tự động dạng chân, sau đó câu vào hông Ôn Khách Hành khiến cho hạ thân của cả hai không ngừng cọ xát vào nhau.

"Đừng nói nhảm nữa." Chu Tử Thư nói.

Ôn Khách Hành bị y làm cho bốc hỏa, lấy hương cao từ trong kệ đầu giường ra, quệt một lượng lớn sau đó tìm kiếm phía dưới Chu Tử Thư. Chu Tử Thư nhắm chặt hai mắt, chân mày mạnh mẽ nhíu lại, Ôn Khách Hành cực kì yêu thích dáng vẻ này của y, cúi đầu yêu thương hôn lên mi tâm y, động tác trên tay không chậm lại, bên dưới đôi chân trắng trẻo nhẵn nhụi của Chu Tử Thư vang lên tiếng nước sềnh sệt nhóp nhép.

Ngón tay của Ôn Khách Hành vô cùng linh hoạt, bản lĩnh bên dưới của hắn cũng vô sỉ như tài hôn vậy, ban đầu Chu Tử Thư còn cảm thấy Ôn Khách Hành đang dày vò mình, nhưng mà cũng chẳng sao, nhịn một chút là hết, thế nhưng sau khi trải qua cảm giác khô khan nhoi nhói, trong huyệt giờ đây trở nên vừa mềm vừa ướt, quấn chặt ngón tay Ôn Khách Hành như lấy lòng, vậy mà người nọ lại cố tình làm chậm lại, ở trên thì ngậm lấy đầu v* y hôn liếm, bên dưới thì không toàn tâm toàn ý ra vào, khiến cho trong bụng Chu Tử Thư dâng lên một trận chua xót, bắp đùi câu trên hông hắn cũng bắt đầu run kịch liệt.

Y cảm thấy mình giống như bị biến thành một con búp bê vải đồ chơi của Ôn Khách Hành, lõi bông đã bị lôi ra ngoài, chỉ có thể xụi lơ tay chân mặc người đùa bỡn, "Ôn Khách Hành..." Chu Tử Thư gọi, trong giọng nói mang chút ủy khuất mà chính y cũng không phát hiện ra được, "Đừng đùa nữa mà..."

Ôn Khách Hành hỏi, "A Nhứ không nhịn được sao?"

Chu Tử Thử lại muốn mắng hắn, nhưng y làm gì được khi ngay cả sức lực để mắng hắn cũng không có, y nghĩ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thù này ta tạm thời ghi nhớ, y nhẫn nhịn, "Nhanh lên đi."

Nhịn cực khổ như vậy, nhưng lúc vật kia đi vào Chu Tử Thư vẫn là không chịu được kêu lên, cong eo muốn bỏ chạy nhưng bị Ôn Khách Hành nắm lấy bả vai gầy giữ lại, y cảm thấy mình giống như bị đóng chặt vào đồ vật nóng bỏng kia, không thể dộng đậy.

Ôn Khách Hành một bên nhẹ nhàng rút ra cắm vào, một bên hôn lên gò má, tai y, chờ y thong thả lấy lại sức, ánh mắt có thần trở lại mới cười hỏi, "A Nhứ, có thoải mái không?"

Chu Tử Thư quay đầu dứt khoát cắn lên bả vai hắn một cái, "Lề mề quá đi."

Ôn Khách Hành được lệnh, đồ vật trong huyệt bắt đầu mạnh mẽ đâm rút, Chu Tử Thư phát ra mấy tiếng rên rỉ, lại bị Ôn Khách Hành hôn xuống, toàn bộ ngậm tan ở trong miệng.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành gọi y, động tác bên dưới càng mạnh càng sâu, "A Nhứ, A Nhứ..."

Không biết là Chu Tử Thư có nghe được hay không, y chỉ thấy cơ thể mình như rã rời, hai chân vô lực rơi xuống khỏi người Ôn Khách Hành, người nọ bỗng nhiên lật y lại quỳ sấp trên giường, tiến vào từ phía sau, Chu Tử Thư ngửa đầu lên, rồi lại như mất đi sức lực mà cúi xuống, mông hoàn toàn vểnh lênh nuốt lấy cự vật.

Ôn Khách Hành có thế đi vào càng sâu, cắm đến chỗ sâu nhất, áp sát người lên sống lưng của Chu Tử Thư ôm chặt y vào ngực.

"A..." Chu Tử Thư nỉ non, "Sâu quá, Ôn Khách Hành... Sâu quá..."

Ôn Khách Hành không đáp lại y, vén mái tóc tán loạn xõa trên lưng y sang một bên, hôn lên xương hồ điệp, cảm thán, "A Nhứ, xương hồ điệp của ngươi rất đẹp, ta nhìn trăm lần cũng không chán."

"Ngươi... Ngươi, a!"

Ôn Khách Hành thừa biết mà còn tiếp tục hỏi tới, "Thế nào, A Nhứ, không thoải mái sao?"

Hắn lại hung ác cắm vào, Chu Tử Thư vùi mình vào gối, hô hấp vừa mỏng vừa gấp, muốn kêu cũng không kêu được.

"Ngươi đúng là..." Chu Tử Thư thở gấp, "Ngươi đúng là oan gia của ta."

*

Đêm khuya nặng nề bao phủ, ngoài cửa sổ truyền tới mấy tiếng ve kêu, sắp vào đầu thu rồi, mấy ngày nữa, ve kia rồi cũng sẽ chết cóng thôi.

Nến đã cháy gần hết, trong ánh nến lập lòe, Chu Tử Thư vẫn còn tỉnh, Ôn Khách Hành đã ngủ, nghiêng người cuộn tròn giống một đứa trẻ con.

Thời điểm này là lúc trời đêm tối nhất, bỗng có một trận gió tà thổi từ ngoài cửa sổ vào, lá cây bay loạn chạm vào nhau kêu xào xạc, tạo thành mấy bóng dáng quỷ mị. Chu Tử Thư nhướn mày một cái, trở mình xuống giường, phủ thêm một lớp áo khoác rồi đi ra phía cửa.

Bên ngoài không một bóng người, Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn trời, đúng lúc mây mờ kéo đến đen kịt, một tía ánh trăng cuối cùng cũng tiêu tán trong bóng đêm. Khuôn mặt Chu Tử Thư đột nhiên hơi tái đi, vỗ một đốm lửa trên tay rồi ném về hướng tây bắc, một đạo ánh sáng xanh thoáng qua, hai bóng dáng xuất hiện từ trong màn đêm.

Hai người nọ có nước da trắng bệch, một người cầm sổ, một kẻ chấp bút bút, không phải người sống, hóa ra là hai vị quỷ câu hồn đến từ địa phủ đi lấy mạng người.

Hai vị quỷ câu hồn bị chặn đường, cả giận hỏi, "Kẻ tới là ai?"

Chu Tử Thư thi lễ một cái rồi đáp, "Vãn bối Chu Tử Thư núi Thanh Thành, thấy có người xông vào nơi ở, tại hạ sinh lòng kinh ngạc liền muốn xem coi là ai. Nếu như mạo phạm, xin hai vị đại nhân thứ tội."

"Đây là nhà của ngươi?" Quỷ sai chắp bút hỏi.

"Đúng vậy." Chu Tử Thư đáp.

Hai vị quỷ sai trao đổi ánh mắt, tên quỷ cầm sổ lật vài tờ trong quyển sổ sinh tử trên tay, hỏi, "Ngươi không phải là phàm nhân, trong sổ sinh tử không có tên ngươi."

Chu Tử Thư lại nói, "Nếu đã như vậy, hai vị quỷ sai đại nhân tới chỗ của ta, sợ là có nhầm lẫn."

"Đây..." Kẻ cầm sách lưỡng lự.

Quỷ sai chắp bút cau mày, bấm ngón tay tính một lúc, "Nhà của ngươi có người."

Chu Tử Thư không lên tiếng.

Quỷ sai chắp bút đáp, "Người trong nhà của ngươi, có phải tên là Ôn Khách Hành hay không?"

Chu Tử Thư lắc đầu phủ nhận, cười nói, "Nếu như quỷ sai đại nhân còn không biết, thì làm sao ta biết được?"

Cổ tay của quỷ sai chắp bút chuyển động, đầu bút sắc nhọn thẳng tắp hướng về phía Chu Tử Thư, Chu Tử Thư phất tay áo một cái ngăn chiêu này, quỷ sai lại dùng một chưởng bổ về phía ngực y, Chu Tử Thư nghiêng người tránh đi, tung lại một chưởng vào bên hông hắn.

Quỷ sai chắp bút bị Chu Tử Thư đánh trả, tức giận mắng, "Tiểu xà yêu, chớ có cãi lại ý trời."

Chu Tử Thư lạnh lùng đáp, "Không dám."

Quỷ sai lại nói, "Ôn Khách Hành này đã sớm là một người chết!"

Chu Tử Thư đáp, "Tại hạ bất tài, nhưng y thuật không tồi, hắn có thể ăn có thể ngủ, có thể chạy có thể nhảy, người chết nhà nào lại có bộ dạng như thế chứ? Quỷ sai đại nhân đừng có nói đùa."

Quỷ sai cầm sổ lúc này mới lên tiếng, "Nếu không phải sáu tháng trước chúng ta ở trong ngôi miếu nát kia..."

"Lắm mồm!" Quỷ sai chắp bút cắt lời người kia.

Kẻ cầm sổ oán giận im miệng, lại nói, "Xà yêu, coi như hôm nay ngươi ngăn cản được chúng ta, nhưng cũng không ngăn được ngày sau lại có người tới lấy mạng hắn!"

Chu Tử Thư đáp, "Vậy thì kết quả chắc hẳn cũng không tốt hơn."

"Nếu đúng thật như lời hai vị nói, sáu tháng trước đến lượt hắn nộp mạng, thì làm sao còn có thể sống được đến lúc này. Nếu như Diêm Vương tra ra được, trách nhiệm này phải đổ lên đầu ai mới tốt đây?"

Quỷ sai cầm sổ phẫn nộ, "Xà yêu! Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"

Kẻ còn lại nhìn Chu Tử Thư, như có điều băn khoăn hỏi, "Ngươi muốn giúp hắn cải mệnh?"

Chu Tử Thư không nói phải, cũng chưa nói là không muốn, chỉ nhìn hắn, ánh mắt của y trong đêm đen sáng rực như vì sao trong đêm đông, "Ta muốn cùng hai vị thực hiện một trao đổi." Rồi lại cười vang, "Yên tâm, khoản giao dịch này hai vị nhất định sẽ không bị thua thiệt."

Ôn Khách Hành nằm mộng, hắn thấy mình và mẫu thân đang ở bờ sông nhỏ đầu thôn bắt cá, bỗng nhiên hắn trượt chân ngã xuống sông, nước tràn vào miệng mũi, không thể hô hấp bình thường. Hắn muốn kêu cưới, nhưng dòng nước lạnh lẽo kia không ngừng tràn vào trong cổ họng, hắn muốn phát ra tiếng cũng bất lực.

Nương! Nương! Hắn muốn nói, cứu con!

Cách tầng tầng sóng nước, hắn nhìn thấy trên bờ có một bóng người, bất kể là ai cũng được, Ôn Khách Hành nghĩ, mau cứu ta.

Đột nhiên, âm thanh của hắn lại thay đổi, A Nhứ! Hắn nghe thấy mình nói như vậy, A Nhứ, cứu ta!

Bóng người trên bờ ngày càng gần, giống như là muốn vươn tay kéo hắn lên, Ôn Khách Hành vui vẻ gọi, A Nhứ! A Nhứ mau cứu ta!

Ôn Khách Hành bị cơn mộng làm cho thức tỉnh, mở mắt ra đã kêu, "A Nhứ!"

Chu Tử Thư đang đóng cửa phòng, nghe thấy hắn gọi mình thì vội đi đến bên giường hỏi, "Sao vậy?"

"Không sao, gặp ác mộng thôi," Ôn Khách Hành đáp.

Hắn lại hỏi, "A Nhứ, ngươi đi đâu vậy?"

Chu Tử Thư dỗ dành hắn, "Khát nước, đi uống miếng nước." Rồi nói với hắn, "Không sao rồi, ngươi ngủ tiếp đi."

Ôn Khách Hành lắc đầu, nắm tay kéo y lên giường, "A Nhứ ngủ chung với ta đi."

Chu Tử Thư chịu thua hắn, không còn cách nào khách phải leo lên giường nằm xuống, "Lớn rồi, cứ như con nít vậy."

Y vừa nằm xuống, Ôn Khách Hành đã áp sát tới ôm eo vùi đầu vào vai vai y.

Mãi một lúc sau, Chu Tử Thư cho rằng hắn đã ngủ rồi, lại đột nhiên nghe thấy Ôn Khách Hành gọi mình, "A Nhứ."

"Hửm?"

Ôn Khách Hành hỏi, "Ngươi sẽ ở dược đường này đợi cả đời sao?"

Trong lúc đợi Chu Tử Thư trả lời, Ôn Khách hành lén lút siết chặt áo y.

"Đúng vậy." Chu Tử Thư nhàn nhạt đáp.

Dường như Ôn Khách Hành không tin, nhổm dậy nhìn y, lại hỏi, "Cả đời?"

Chu Tử Thư cũng nhìn hắn, y khẳng định, "Cả đời."

Ôn Khách Hành biết y sẽ không gạt người, lúc này mới nằm xuống lại, giống như đã rất an tâm, ôm chặt vòng eo y, "Ngươi nói rồi nhé, cả đời."

Chu Tử Thư nâng tay, do dự chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên tóc Ôn Khách Hành.

Đúng vậy, Chu Tử Thư sờ tóc hắn nghĩ, cả đời.

Ta trả được, nhưng một đời, quá ngắn ngủi.

tbc.