[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc

Chương 4: Viên đường thứ 4: NHÃI CON NHÀ TA 4




Viên đường thứ 4: Nhãi con nhà ta 4

Vóc người Mộ Diễn chưa cao, nhưng đỡ Tào Úy Ninh cũng không đến nỗi phải cố hết sức, cậu nhìn về phía Ôn Khách Hành: "Tiểu cha, cô cô và cô phụ để con chăm sóc là được rồi. Người đi cứu Thiên Xảo cô cô và bà bà đi."

"Đúng rồi! Thiên Xảo cô cô và bà bà!" Mộ Vân nghĩ đến trận chiến này khiến hai người kia ra đi, cũng vội vàng phụ họa.

Ôn Khách Hành lập tức rõ ràng: "A Tương, mang theo tên tiểu tử thúi này đi theo Mộ Diễn, thằng bé có thể bảo vệ ngươi. Lão già này...... ta sẽ quay lại thu thập sau."

Ôn Khách Hành đang muốn buông Mộ Vân xuống, Mộ Diễn nhắc nhở nói: "Tiểu cha, Mộ Vân tinh thông y thuật, trên người có mang theo thuốc, để muội ấy đi theo người đi, nếu có người bị thương muội ấy có thể kịp thời cứu chữa. Muội ấy có năng lực tự bảo vệ mình, người không cần lo lắng."

Mộ Vân liên tục gật đầu, bảo đảm nói: "Tiểu cha, con có thể đi cùng người."

Ôn Khách Hành cân nhắc một chút, lộ ra tươi cười đầu tiên sau khi gặp mặt: "Con ngoan, A Tương giao cho con. Đợi ta giải quyết xong đàn yêu ma quỷ quái này, sẽ nói chuyện với huynh muội các con."

Ôn Khách Hành mang theo Mộ Vân đuổi tới Quỷ Hỷ Tang bên kia, Liễu Thiên Xảo và Quỷ Hỷ Tang dì La đang bị vây công lâm vào khốn cảnh, hai người đều bị thương không nhẹ.

Ôn Khách Hành gia nhập lập tức giải khốn cảnh này, Mộ Vân cũng nhanh chóng đi qua giúp hai người băng bó vết thương, không bao lâu sau, Chu Tử Thư, Đại Vu và Thất Gia cũng tới hội hợp.

Chờ Hạt Vương mang theo người đuổi vào trong cốc, phát hiện Mạc Hoài Dương không còn dùng được được, Quỷ cốc tuy tử thương thảm trọng nhưng Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư lông tóc vô thương. Sau khi cân nhắc sức chiến đấu của nhau, gã không chút do dự quay đầu rời khỏi, Lưu Ly Giáp của Mạc Hoài Dương trong lúc lão ta giao đấu với Mộ Diễn đã có thủ hạ của gã đục nước béo cò mà trộm đi rồi.

Trời muộn, người của Độc Hạt được Mạc Hoài Dương mang vào đã chạy trối chết, màn đêm buông xuống, Quỷ cốc rốt cuộc khôi phục yên tĩnh.

Sắp xếp quỷ chúng còn lại đi dưỡng thương, sau khi thu thập đại cục xong, vẻ mặt Ôn Khách Hành mệt mỏi trở về nơi mọi người đang nghỉ ngơi.

Từ xa, hắn đã nghe được tiếng cười đã lâu không nghe thấy của dì La, còn có tiếng cười thanh thúy của tiểu cô nương.

"Trở về rồi." Âm thanh như tiếng chuông giá, Chu Tử Thư nhìn thấy hắn đầu tiên, thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, vội vàng đi lên đỡ lấy cánh tay hắn.

"Ta không sao, mọi người vẫn ổn chứ?"

Chu Tử Thư chú ý tới sườn mặt hắn có vương chút máu, giơ tay tinh tế lau đi, nói: "Có Đại Vu ở đây, cũng không có gì lớn, hơn nữa còn có thuốc của Mộ Vân. Đại Vu nói, thiên phú về y dược của Mộ Vân trên thế gian không tìm ra người thứ hai......" Nghĩ đến điều gì đó, Chu Tử Thư cười khẽ một tiếng: "Không hổ là đồ tôn của thần y, không hổ là con gái của đệ."

Nghe vậy, Ôn Khách Hành hơi nhướn mày: "Cũng là con gái của huynh mà. Nhìn bộ dáng kia đi, ai cũng không thể nhận sai."

"Nói tới đây, ta còn khá tò mò, một đứa giống ta, một đứa giống huynh......" Ôn Khách Hành cúi đầu nhẹ giọng hỏi bên tai Chu Tử Thư: "Rốt cuộc là ai sinh?"

Chu Tử Thư thật ra đã biết hai đứa nhỏ là ai sinh, lúc Ôn Khách Hành đi xử lý đại sự, y đã hỏi hai đứa nhỏ tình huống cơ bản, biết là mình sinh hai đứa nhỏ, y khiếp sợ đến mức toàn bộ thế giới quan đều nát.

"A Nhứ?" Ôn Khách Hành thấy y không nói gì, truy hỏi.

Chu Tử Thư lập tức trừng mắt liếc hắn một cái: "Hỏi nhiều như vậy làm gì! Ai sinh mà không được, dù sao cũng là con của chúng ta!"

Ôn Khách Hành nhìn biểu tình nghiêm túc đứng đắn của Chu Tử Thư, lại nhìn thấy vành tai hồng hồng của y, hiểu rõ.

"Cũng đúng...... đều là con của chúng ta nha!" Không chọc ghẹo y nữa, Ôn Khách Hành cười đáp lại.

Mọi người bên kia cũng chú ý tới hai người, Ôn Khách Hành chào hỏi, xem xét tình huống của từng người, xác nhận không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Tào Úy Ninh vẫn chưa tỉnh, Cố Tương ở bên cạnh Tào Úy Ninh lo lắng. Ôn Khách Hành giơ tay xoa xoa đầu Cố Tương an ủi nàng, trong lòng Cố Tương lo lắng, chỉ có thể lộ ra một cái tươi cười miễn cưỡng đáp lại, khiến Ôn Khách Hành đau lòng vô cùng.

Lúc này, Mộ Diễn đứng ở một bên gọi muội muội nãy giờ đang trò chuyện với Quỷ Hỷ Tang: "Mộ Vân, lại đây."

Mộ Vân quay đầu lại, thấy biểu tình ca ca nghiêm túc, nháy mắt rõ ràng ý của huynh trưởng, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh cậu.

Hai đứa nhỏ cùng quỳ xuống.

"A, làm gì vậy?". Dì La lập tức đứng dậy muốn nâng hai đứa nhỏ, bị khóe miệng mỉm cười của Ôn Khách Hành ngăn cản.

"Con trai của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư – Chu Mộ Diễn."

"Con gái của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư – Ôn Mộ Vân."

"Bái kiến bà bà, bái kiến Thiên Xảo cô cô, bái kiến Cố Tương cô cô."

Ba người được gọi tên đều không rõ vì sao bọn nhỏ lại hành lễ với mình.

Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư, Thất Gia và Đại Vu trong nháy mắt liền rõ ràng.

Đáy lòng Ôn Khách Hành cảm động, lại nghĩ mà cảm thấy sợ, nếu không có hai đứa nhỏ này, chỉ sợ bi kịch sẽ lại tái diễn. Hắn không có cách nào tưởng tượng được sau khi hỉ yến biến thành hỉ tang, hắn sẽ biến thành bộ dáng gì.

Bái xong ba người, hai đứa nhỏ không đứng dậy, lại hành lễ với phu phu Ôn Chu, được Chu Tử Thư ôn nhu nâng dậy.

Ôn Khách Hành thân mật vỗ vai Mộ Diễn, xoa xoa đầu Mộ Vân, phân phó Liễu Thiên Xảo đem dì La đi chữa thương.

Sau khi sắp xếp xong, Ôn Khách Hành một thân lãnh khí nhìn về phía Mạc Hoài Dương bị ném ở góc, máu chảy đầy đất, dường như sắp chết.

"Vậy thì, bây giờ chúng ta nên tính toán rõ ràng."

Đi đến trước mặt Mạc Hoài Dương, Ôn Khách Hành từ trên cao nhìn xuống lão ta, tầm mắt như một thanh đao muốn lăng trì lão ta.

"Ô ô......" Bởi vì bị điểm huyệt câm, Mạc Hoài Dương không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành đến cả lưng cũng không cong, một chân đá vào huyệt vị trên người lão ta. Được giải huyệt, cả người Mạc Hoài Dương lăn một vòng trên mặt đất, la lên một tiếng sau đó phun ra một ngụm máu.

"Tà...... tà ma ngoại đạo! Trời không giúp chính đạo ta, hôm nay Mạc Hoài Dương ta rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết...... A!"

Ôn Khách Hành lại đá thêm một cái ngắt lời của lão ta: "Ngươi là chính đạo cái chó má gì! Nếu chính đạo trong thiên hạ đều là loại tiểu nhân ti tiện vô sỉ như ngươi, thì làm gì còn có tà ma ngoại đạo nữa? Hôm nay Ôn Khách Hành ta sẽ thay thế chính đạo của ngươi quét sạch loại tiểu nhân này!"

Nói xong, cánh tay chuyển động, cây quạt trong tay tùy thời khắc lúc nào cũng có thể chém rớt đầu Mạc Hoài Dương.

Mạc Hoài Dương hừ lạnh một tiếng, chỉ biết oán hận trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành, không sợ chút nào, một bộ dạng chính nghĩa hiên ngang chịu chết.

"Tiểu cha! Khoan đã!"

Động tác của Ôn Khách Hành dừng lại, quay đầu lại nhìn về Mộ Diễn đột nhiên cất tiếng.

Mộ Diễn nói: "Tiểu cha vô cùng tiếc nuối việc năm đó để Mạc Hoài Dương chết quá dễ dàng, có thể để cho con xử lý không?"

Mộ Vân cũng nói: "Con cũng muốn giúp...... Báo thù!"

Ôn Khách Hành nhướn mày hỏi: "Các con muốn lão ta chết như thế nào?"

"Thiên đao vạn quả!!!" Mộ Vân lập tức giơ tay nhỏ lên đề nghị, nói với Mộ Diễn: "Ca ca, huynh tới chém lão ta, ta cho lão ta uống thuốc, không chém đủ một ngàn nhát đảm bảo không cho lão ta chết."

Mạc Hoài Dương nghe được mặt cũng đen: "Tiểu yêu nữ, ác độc như vậy, còn nói không phải tà ma ngoại đạo!!!"

Mộ Vân nhìn lão ta một cái, không thèm để ý nói: "Ta cũng chưa từng nói mình là chính đạo chó má gì đó a!"

"Ngươi!"

"Lêu lêu lêu, tức chết ngươi, lão già khốn kiếp!"

"Ngươi!!!"

"Mộ Vân! Không được nói lời thô tục." Mộ Diễn nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng với đề nghị huyết tinh kia của nàng cũng không có ý kiến gì.

...Còn tiếp...

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 19:58 - 15/06/2021