[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc
Viên đường thứ 27: Khuê nữ nhà ta 18 (Kết)
Khi Niệm Tương không ở đây, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư liên thủ, rốt cuộc lột bộ mặt thật của Triệu Kính ra, khiến gã thân bại danh liệt. Ôn Khách Hành cũng đáp ứng với Diệp Bạch Y sẽ phong bế Quỷ cốc, vĩnh viễn trấn áp chúng quỷ.
Sau đó là hôn lễ của Cố Tương. Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành và Niệm Tương giống nhau, cho rằng chỉ cần giải quyết Triệu Kính, tương lai của Cố Tương sẽ thuận lợi, sẽ cùng Tào Úy Ninh bạc đầu giai lão. Tiếc nuối duy nhất của mọi người là Niệm Tương vắng mặt.
Đến khi tiểu quỷ vào báo Mạc Hoài Dương đã đến trước Quỷ cốc, mọi người còn đang chìm đắm trong không khí vui vẻ của hôn lễ.
Tào Úy Ninh muốn đi gặp sư trưởng của mình, Cố Tương cũng ở bên cạnh hát đệm, Ôn Khách Hành không lay chuyển được Cố Tương làm nũng, chỉ có thể không cam nguyện đồng ý.
Tân hôn phu thê tay trong tay chạy đi nhanh như chớp, Ôn Khách Hành nhìn bóng dáng sung sướng của hai người, khóe môi cũng vô thức giương lên, kết quả vừa mới quay đầu liền nhìn thấy Chu Tử Thư đang lâm vào trầm tư.
"Làm sao vậy, A Nhứ?"
"Đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng......" Chu Tử Thư nhăn mày: "Đệ nói xem, cáo già Mạc Hoài Dương sao đột nhiên lại mở lòng từ bi, mang theo đệ tử tới chúc mừng? Ta cảm thấy lão ta sẽ không thấu tình đạt lý như vậy đâu."
Được Chu Tử Thư nhắc nhở, Ôn Khách Hành cũng nhớ tới: "Đúng vậy, lúc ở đại hội võ lâm, lão ta nhìn thấy ta đã muốn giết chết ngay tại chỗ rồi, sau đó bị những người võ lâm chính phái kia đồng ý mới để chúng ta quy ẩn, lão ta vẫn còn tức giận bất bình, thiếu chút nữa đã chỉ lên trời mắng thiên địa bất nhân, để tà ma càn rỡ. Lão ta chán ghét người Quỷ cốc như vậy, đừng nói là cho đệ tử cưới một ác quỷ, đặt chân vào địa bàn tà ma ngoại đạo này lão cũng chưa chắc đã tình nguyện, bây giờ thế mà lại tới hạ lễ......"
Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên phản ứng lại.
"Không xong!!!"
Cùng thời gian, Mạc Hoài Dương lại lần nữa khuyên Tào Úy Ninh quay đầu, Tào Úy Ninh đương nhiên không chịu, cũng thâm tình chân thành nói với Cố Tương lần nữa, Mạc Hoài Dương liền hạ quyết tâm muốn thanh lý môn hộ.
Trong chớp mắt cổ Tào Úy Ninh bị vặn gãy, trên không trung xanh thẳm đột nhiên xuất hiện một vòng sáng, ngay sau đó một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện – là Niệm Tương đã biến mất lúc trước.
Niệm Tương vừa đến liền thấy cảnh tượng Mạc Hoài Dương vặn gãy cổ Tào Úy Ninh, vừa giận vừa gấp, vội vàng gọi Cố Tương đang muốn đi lên đỡ lấy Tào Úy Ninh.
"Tương cô cô! Đừng động vào Tào cô phụ! Con có thể cứu!!"
Cố Tương đang bị biến cố đột ngột đánh vào khiến thần hồn đều hoảng hốt, nghe vậy lập tức đứng yên tại chỗ, bàn tay vươn ra cũng dừng lại giữa không trung. Nhìn Tào Úy Ninh không ngừng nôn ra máu đang muốn nói gì đó, Cố Tương đỏ mắt cúi xuống nói với Tào Úy Ninh: "Tào...... Tào đại ca, huynh yên tâm, y thuật của Niệm Tương rất tốt, con bé nói có thể cứu huynh thì nhất định có thể cứu."
Tào Úy Ninh muốn nói Cố Tương đừng khóc, nhưng không thể nói nên lời, muốn sờ lên gương mặt Cố Tương cũng không có sức, chỉ có thể dần dần không cam lòng nhắm mắt lại.
"Tào...... Tào đại ca, huynh đừng ngủ! Đừng ngủ, ta xin huynh, huynh đừng ngủ! Niệm Tương! Niệm Tương! Con mau cứu huynh ấy! Cứu Tào đại ca!"
Niệm Tương từ giữa không trung đáp xuống trước mặt hai người, Mạc Hoài Dương thấy thế lập tức hướng về Niệm Tương muốn ra tay ngăn cản nàng, bị Niệm Tương ném một nắm phấn độc qua, bụm mặt sợ hãi kêu lên lui về phía sau.
Niệm Tương nhân cơ hội chạy đến bên người Tào Úy Ninh, nhanh chóng chỉnh xương cổ của Tào Úy Ninh lại vị trí cũ, sau đó dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, bảo hộ tâm mạch của Tào Úy Ninh.
"Cô cô, hiện tại phải lập tức trị liệu cho Tào cô phụ, chúng ta đưa cô phụ đến nơi an toàn trước, con còn cần Ô Khê thúc thúc hỗ trợ."
"Ô Khê...... Đại Vu??? Được, ta...... ta lập tức đi tìm! Nhưng, Tào đại ca làm sao bây giờ?" Lúc này binh hoang mã loạn, người Mạc Hoài Dương mang đến đang giao thủ với người Quỷ cốc, nếu muốn đem Tào Úy Ninh đến nơi an toàn là không có khả năng.
"Làm, làm sao bây giờ? Ai tới giúp Tào đại ca, ai tới giúp ta, giúp ta!"
Hai mắt Cố Tương đẫm lệ, tầm mắt mơ hồ, trong lúc Cố Tương tuyệt vọng, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng.
"A Tương, đừng sợ."
"Chủ...... chủ nhân?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Cố Tương lập tức vui mừng ngẩng đầu, nhưng khi nhìn thấy người kia nàng lại đỏ mắt, [Ôn Khách Hành] một đầu tóc bạc.
"Chủ, chủ nhân, đầu tóc của ngài?"
[Ôn Khách Hành] ôn hòa cười với Cố Tương: "Ta là tiểu cha của Niệm Tương, A Tương, muội yên tâm, mọi việc có chúng ta đây."
[Ôn Khách Hành] cảm thấy nhất định là trời cao nghe được lời cầu nguyện của hắn, cho nên mới có thể để phu phu bọn họ cùng đi theo Niệm Tương đến thế giới này, mọi thứ vẫn còn kịp lúc. Một câu chuyện khác, xem ra đã không xảy ra như lúc trước, hắn vẫn còn cứu vãn kịp. Hắn nhất định sẽ liều mạng ngăn cản vận mệnh.
Cố Tương rơi lệ đầy mặt, ngay sau đó nhìn về phía [Chu Tử Thư] đang giao thủ với Mạc Hoài Dương, oán giận nói: "Chủ nhân, đừng để lão ta chết dễ dàng, ta phải tự mình cho lão biết tay!"
Đôi mắt [Ôn Khách Hành] thâm trầm: "Được, ta đáp ứng với muội, nhất định giao lão cho muội tự tay xử trí. A Nhứ! Huynh mang bọn trẻ đến nơi an toàn trước!"
Hô một tiếng, [Ôn Khách Hành] lập tức phi thân gia nhập cuộc chiến, ăn ý trao đổi với [Chu Tử Thư].
[Chu Tử Thư] liền lập tức xoay người đem theo Tào Úy Ninh, Niệm Tương và Cố Tương chạy vào bên trong, mới vừa chạy hai bước thì thấy được Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đang vội vàng đuổi tới bên này.
Nhìn thấy [Chu Tử Thư], cả hai đều sửng sốt, sau đó lại như đã hiểu rõ.
"Chủ nhân!!" Cố Tương lập tức vọt lên, nước mắt vẫn luôn cố nén lại lần nữa trào ra.
Ôn Khách Hành thấy một tay Cố Tương đầy máu, cả người cũng chật vật, hoảng sợ: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, nhưng mà Tào...... Tào đại ca......"
Thấy Cố Tương khóc đến thở hổn hền, Ôn Khách Hành nhất thời đau lòng muốn chết.
"Chờ lát nữa rồi nói sau, Úy Ninh bị Mạc Hoài Dương đả thương, Niệm Tương phải lập tức trị liệu." [Chu Tử Thư] nói với Ôn Khách Hành: "Lão Ôn, Mạc Hoài Dương bên kia có vị nhà ta thu thập, đệ trước tiên đi trợ giúp dì La, Độc Hạt hẳn là đang ở gần đây, cẩn thận."
"Được." Ôn Khách Hành không chút suy nghĩ liền đáp ứng, bất kể là A Nhứ nào, hắn đều tin.
[Chu Tử Thư] lại nhìn về phía nam nhân giống mình như đúc: "Niệm Tương cần Ô Khê hỗ trợ trị liệu cho Úy Ninh."
Chu Tử Thư lập tức sáng tỏ: "Được, ta lập tức đi tìm huynh ấy...... Đa tạ."
[Chu Tử Thư] nhìn Chu Tử Thư cười cười, sau đó mang theo bọn trẻ đi vào bên trong.
Mọi người phân công nhau làm việc, rất nhanh Chu Tử Thư đã dẫn Ô Khê đến chỗ Niệm Tương, lần này Niệm Tương có chuẩn bị mà đến, mang theo một cái bao to, dược liệu cần thiết gì cũng mang theo hết. Niệm Tương và Ô Khê vội vàng suốt một ngày một đêm, rốt cuộc mới kéo được Tào Úy Ninh từ quỷ môn quan trở về, cuối cùng Niệm Tương được Ô Khê bế ra khỏi phòng.
Ô Khê vừa ra tới, hai vị Chu Tử Thư đợi bên ngoài lập tức tiến lên đón lấy Niệm Tương vào lòng. Vừa vặn lúc này hai vị Ôn Khách Hành ở bên ngoài giải quyết hậu quả cũng đuổi tới đây. Y phục lam sắc của [Ôn Khách Hành] đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, trên đó không chỉ có máu của Mạc Hoài Dương, mà còn có máu của Hạt Vương.
Ô Khê trấn an Cố Tương vẫn còn sốt ruột, lại tò mò nhìn hai người đối diện giống nhau như đúc.
Tuy rằng bộ dáng giống nhau, nhưng vẫn khác nhau rất lớn. Trên người cha của Niệm Tương hơi thở cũng đạm nhiên hơn một chút, à, phải nói là tiên khí hơn một chút.
"Tuy rằng lúc trước đã biết có một thế giới khác, nhưng khi thật sự nhìn thấy hai người giống nhau như đúc, vẫn cảm thấy rất thần kỳ." Ô Khê thở dài.
Thất Gia cũng nói: "Còn không phải sao."
Ôn Khách Hành nhìn hai người ôm Niệm Tương, đáy lòng tràn đầy cảm kích: "Lần này thật sự cảm tạ hai vị, nếu không A Tương......"
"Cần gì nói cảm tạ." [Ôn Khách Hành] lắc đầu ngắt lời Ôn Khách Hành, đi về phía Cố Tương: "Ta không bảo vệ tốt đứa nhỏ nhà mình, lần này có cơ hội có thể bảo vệ muội ấy, là ông trời mở mắt, là ta may mắn mới đúng."
"Lão Ôn." [Chu Tử Thư] nắm lấy tay áo [Ôn Khách Hành] nhẹ nhàng lay lay.
[Ôn Khách Hành] cười với y: "May quá, ta còn có huynh."
Tình ý giữa hai người vô cùng ôn nhu, ai cũng có thể nhìn ra được. Ôn Khách Hành cũng quay đầu nhìn về phía Chu Tử Thư, thấy y cũng đang nhìn hắn, cũng lộ ra tươi cười.
Tuy rằng đã cứu được mạng Tào Úy Ninh về rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là vết thương liên quan tới cột sốt, sau khi tỉnh lại, nửa người dưới không thể động đậy được. Nhưng so với tàn phế, việc Mạc Hoài Dương không chỉ muốn giết Tào Úy Ninh, còn giết Phạm Hoài Không và Mạc Úy Hư, vô cùng đả kích Tào Úy Ninh.
Cũng may Cố Tương không rời không bỏ chăm sóc ngày đêm, cuối cùng Tào Úy Ninh cũng tỉnh táo lên. Chỉ là, nhìn tươi cười xinh đẹp tuyệt mỹ của Cố Tương, Tào Úy Ninh không tự chủ được trở nên tự ti, không muốn cả quãng đời còn lại của nàng phải ở cạnh một tên tàn phế như mình, không muốn liên lụy đến nàng.
Cố Tương sao có thể ghét bỏ Tào Úy Ninh, càng không để Tào Úy Ninh rời khỏi mình. Niệm Tương liền kiến nghị Tào Úy Ninh tu luyện Lục Hợp Thần Công, Lục Hợp Thần Công có công năng kỳ quái, không chừng có thể xuất hiện kỳ tích nào đó khiến cho Tào Úy Ninh tung tăng nhảy nhót được trở lại thì sao.
Mọi người tưởng tượng, dù sao cũng không có biện pháp khác, vì thế liền nhờ Chu Tử Thư truyền tin cho Diệp Bạch Y, trưng cầu ý kiến của ông ấy. Lúc Diệp Bạch Y đến Quỷ cốc, nhìn thấy thảm trạng của đám trẻ, mắng bọn họ đến máu chó đầy đầu, sau đó cũng mắng luôn hai phu phu ở thế giới khác một trận, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn để lại Lục Hợp Thần Công, trong tiếng Niệm Tương gọi Diệp Bạch Y là Pháp Hải chuyển thế lảo đảo bay đi.
Nhưng Niệm Tương và phu phu Ôn Chu cũng không chờ được đến ngày Tào Úy Ninh khôi phục, trong một ngày nắng ấm, một nhà ba người đột nhiên cảm giác được gì đó, cáo từ với mọi người xong liền cùng nhau biến mất, từ đó về sau, không xuất hiện nữa.
Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư nghĩ, có thể Niệm Tương xuất hiện là vì cứu Tào Úy Ninh và Cố Tương, hiện giờ nhiệm vụ của Niệm Tương đã hoàn thành, cho nên phải trở về thế giới của mình, sẽ không xuất hiện nữa.
Sau đó, Tào Úy Ninh tu luyện Lục Hợp Thần Công, công năng của thân thể quả nhiên bắt đầu khôi phục, sau khi có thể đi lại, phu thê hai người trở về Thanh Phong Kiếm phái an táng đàng hoàng cho Phạm Hoài Không và Mạc Úy Hư. Sau khi trở về, Tào Úy Ninh đi gặp Mạc Hoài Dương bị nhốt ở thủy lao, sau khi lạy ba lạy, đối chiếu với vết thương trên người Phạm Hoài Không và Mạc Úy Hư, Tào Úy Ninh tự tay mình xử lý Mạc Hoài Dương giống như vậy, xem như chấm dứt.
Tào Úy Ninh đi rồi, Cố Tương cũng đi, nhưng Tào Úy Ninh chấm dứt với lão, nàng lại chưa. Cố Tương tự tay mình vặn gãy cổ Mạc Hoài Dương, không chút do dự.
Sau khi Tào Úy Ninh ra khỏi thủy lao không hỏi đến Mạc Hoài Dương nữa, Cố Tương và mọi người cũng ăn ý không nhắc tới lão ta, sau đó cả bốn người đều tu luyện Lục Hợp Thần Công, rời khỏi Quỷ cốc, ẩn cư ở võ khố.
Nhưng mà Cố Tương và Tào Úy Ninh cũng không thường xuyên ở võ khố, phu thê hai người thường xuyên ngao du giang hồ, nếm hết mỹ vị trên thế gian, thưởng thức phong cảnh mỹ lệ, vô ưu vô lo.
Qua vài năm, Cố Tương mang thai, mọi người liền trở về Tứ Quý sơn trang chăm sóc nàng dưỡng thai, chín tháng sau, Cố Tương hạ sinh một tiểu công chúa đáng yêu, mọi người đặt tên là Tào Tư Niệm.
Toàn văn hoàn.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 19:37 - 24/10/2021