[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc
Viên đường thứ 24: Khuê nữ nhà ta 15
Mọi người thuận lợi đi vào gác mái, nhìn cơ quan đang vận chuyển, hai mắt Niệm Tương lập tức sáng lên, bảo Chu Tử Thư thả mình xuống.
"Tiểu nha đầu, ngươi làm được không?"
Bên cạnh quái vật khổng lồ, Niệm Tương càng thêm nhỏ bé, Diệp Bạch Y không khỏi lo lắng, nhưng mồm mép vẫn không buông tha cho người ta.
"Con làm được! Con từng thấy qua rồi!" Niệm Tương hưng phấn cực kỳ, cẩn thận quan sát một hồi, rất nhanh đã tìm được chốt mở cơ quan, thành thạo trực tiếp hủy đi, mọi người nghe được tiếng máy móc đột nhiên im bặt.
"Được đó!" Diệp Bạch Y không khỏi khen ngợi, tay lại vô ý đỡ cây cột bên cạnh một chút.
"Đừng đụng!!" Niệm Tương kêu lên sợ hãi, không kịp ngăn cản.
Cơ quan còn lại đồng thời mở ra, trong nháy mắt gác mái này đao quang kiếm ảnh hỗn loạn, Thành Lĩnh vác theo Long Hiếu bị rơi xuống một địa đạo.
"Thành Lĩnh!!"
Chu Tử Thư muốn kéo lại nhưng không kịp.
Niệm Tương biết muốn hủy đi những cơ quan này trong chốc lát là điều không thể, dưới tình thế cấp bách, nói với Diệp Bạch Y: "Diệp sư tổ, trực tiếp chém xuống."
Diệp Bạch Y dứt khoát lưu loát rút kiếm ra hung hăng bổ về phía vị trí Thành Lĩnh rơi xuống, sau đó địa đạo liền lộ ra. Mọi người không chút suy nghĩ nhảy xuống.
Nhưng trên đường rơi xuống không biết Ôn Khách Hành chạm trúng cái gì, địa đạo đột nhiên thay đổi, Diệp Bạch Y bị quăng ra ngoài, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư và Niệm Tương tiếp tục rơi xuống.
Niệm Tương chỉ nhớ rõ mình được Chu Tử Thư ôm chặt trong lòng, sau đó trời đất quay cuồng, một hồi lâu, hai tiếng vang lớn lần lượt vang lên, ba người mới dừng lại.
Niệm Tương từ trong lòng Chu Tử Thư ló đầu ra, nương theo ánh sáng mỏng manh thấy người che chở cho cha con mình hoàn toàn biến thành cái đệm lót, Ôn Khách Hành bị đụng đến ngất xỉu.
"Tiểu cha!!"
"Lão Ôn!!"
Hai cha con bị hù không nhẹ, đặc biệt là Niệm Tương còn sờ được một tay đầy máu từ vết thương trên lưng Ôn Khách Hành, nháy mắt gấp đến độ nước mắt rơi xuống như mưa.
"Khụ khụ, ta còn chưa chết đâu, cha con hai người khóc cái gì."
"Lão Ôn!!"
"Tiểu cha!!"
Hai người kinh hỉ qua đi, Chu Tử Thư vỗ nhẹ lên ngực Ôn Khách Hành: "Ngươi có thể đừng nói chuyện không!"
"Ai da!" Ôn Khách Hành bắt lấy tay Chu Tử Thư, bộ dáng như vô cùng đau đớn: "A Nhứ, ta đã như vậy rồi, huynh không đau lòng thì thôi, còn đánh ta."
Quả nhiên, giây tiếp theo Chu Tử Thư liền khẩn trương: "Ta làm ngươi đau sao? Ngươi bị thương ở đâu?"
Niệm Tương cũng khóc lóc nói: "Tiểu cha, con có thuốc, người mau nói cho con biết người bị thương ở đâu."
Thấy dáng vẻ khẩn trương của hai người, khóe miệng Ôn Khách Hành khẽ giương lên, vịn tay Chu Tử Thư chậm rãi ngồi dậy, gian nan nói: "Ta không có gì trở ngại, chỉ là lục phủ ngũ tạng như dọn nhà, cần phải làm quen một chút."
Chu Tử Thư vừa nghe, càng tự trách: "Nếu không phải vì che chở cho chúng ta, ngươi cũng không đến mức......"
"A Nhứ......" Ôn Khách Hành nắm tay y, con ngươi xinh đẹp nhìn vào mắt y, hoãn thanh nói: "Giữa chúng ta còn cần phải nói những lời đó sao?"
Chu Tử Thư bị tầm mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, vô cùng không được tự nhiên, khẽ dời tầm mắt, theo bản năng nói sang chuyện khác: "Trước tiên xem vết thương của ngươi đã, để Niệm Tương xử lý một chút."
Ôn Khách Hành sợ chọc ghẹo nữa sẽ làm A Nhứ nhà hắn phát hỏa, lại có trẻ nhỏ ở đây, cũng không dám nói thêm gì nữa, nương theo chút ánh sáng, Niệm Tương nhanh chóng kiểm tra nơi bị thương của Ôn Khách Hành.
Xác thật không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị thương ngoài da, nặng nhất là vết thương đằng sau lưng kia, một vệt dài gần một thước.
Lúc bôi thuốc, Ôn Khách Hành cắn môi cả người phát run, Chu Tử Thư cũng đau lòng không chịu được, trực tiếp ôm lấy hắn để hắn tựa vào lòng mình. Điều này làm Niệm Tương vô cùng hoài nghi có phải mình lấy sai thuốc rồi hay không, giống như trên tay nàng không phải là kim sang dược tốt nhất đặc chế giảm đau cầm máu, mà là muối hay bột ớt vậy.
Tiểu cha của mình quả nhiên diễn xuất thần sầu, thế mà cha vẫn tin.
Niệm Tương còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là không thể vạch trần rồi.
Vừa mới bôi thuốc xong, ba người liền nghe được động tĩnh, nhanh chóng cảnh giác, không bao lâu Long Hiếu xuất hiện từ phía trên, lải nha lải nhải một hồi lâu, bộ dáng như người điên.
Tuy rằng dược nhân có giá trị vũ lực rất cao, nhưng trên thực tế vẫn là con rối. Đối phó với con rối thì Niệm Tương vô cùng có kinh nghiệm, sau lần gặp được dược nhân ở nghĩa trang, nàng liền điều chế không ít thuốc bột, hiện tại đã có thể phát huy công dụng.
Nàng rải thuốc bột, dược nhân dính phải liền lập tức cứng còng bất động.
"Nha đầu, làm tốt lắm!!" Ôn Khách Hành dựng ngón tay cái cho Niệm Tương.
Niệm Tương cũng cười ngọt ngào, chỉ dẫn hai người vừa chạy vừa bạo lực phá hủy cơ quan, Niệm Tương bị Long Hiếu kia chọc tức, như thế nào nàng cũng phải phá hủy hết những cơ quan này!
Rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Niệm Tương, ba người không chỉ chạy thoát khỏi sự vây công của dược nhân, còn hủy đi hơn phân nửa cơ quan của Long Hiếu, sau đó gặp được Diệp Bạch Y ở bên ngoài đang dùng bạo lực phá hủy đi vào.
Thành Lĩnh bị lạc mất, cũng may đột nhiên có một con rối đưa bản đồ Long Uyên Các tới, mấy người liền một đường phá hủy đến nơi ở của Long Hiếu, thời khắc mấu chốt cứu được Thành Lĩnh, sau đó dưới sự dẫn đường của con rối kia tìm được Long Tước.
Mọi người rốt cuộc biết được chân tướng năm đó từ Long Tước. Ôn Khách Hành cũng biết mình đã hiểu lầm một số người trong Ngũ Hồ Minh, nhưng mà cha mẹ hắn vì Dung Huyền mà chết là sự thật không thể thay đổi, những huynh đệ khác đúng là không có đi cứu, hắn không thể không oán hận, cũng không có cách nào tha thứ.
Từ khi Long Tước kể ra sự việc năm xưa, Chu Tử Thư cũng từ từ phát hiện Ôn Khách Hành chính là Chân Diễn, con trai của Chân Như Ngọc khi còn bé đã từng gặp nhau. Như vậy tính ra, Ôn Khách Hành là đệ tử của Tần Hoài Chương, là sư đệ của y.
Việc này đối với Chu Tử Thư không còn sống được bao lâu mà nói, quả thực là vui như lên trời. Nhưng Ôn Khách Hành lại không dám thừa nhận thân phận của mình, đẩy Chu Tử Thư ra chạy đi mất.
Chu Tử Thư gọi Trương Thành Lĩnh định đuổi theo, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt không dám tin tưởng của Niệm Tương, lúc này y mới nhớ, y vẫn chưa kể một số việc với nàng.
"Niệm Tương......"
"Cái gì gọi là mạng của cha không còn bao lâu nữa?!!" Niệm Tương mặt vô biểu tình nhìn y: "Không nói đến việc tương lai người sẽ không chết, nhưng hiện tại có con ở đây, dù chỉ là một hơi thở con cũng sẽ không để người phải chết!! Người không nói cho con biết, có phải là chưa từng tin tưởng con?"
Chu Tử Thư thấy tình huống không xong, muốn đi lên dỗ Niệm Tương, nhưng nàng đang tức giận, hoàn toàn không thể dỗ dành được.
Sau đó Niệm Tương thở phì phì cường ngạnh bắt mạch cho Chu Tử Thư, phát hiện kinh mạch của y đã khô kiệt tới trình độ rất nguy hiểm rồi, có khả năng bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, Niệm Tương vừa tức giận vừa hối hận.
Hối hận vì mình vẫn luôn cho rằng cha rất mạnh mẽ, cho nên không chú ý tới tình hình sức khỏe của y, còn tưởng bước chân phù phiếm, võ công lui bước là y cố tình ngụy trang.
Lần trước sau khi trở về thế giới của mình, hai người cha của nàng cũng chưa từng nhắc tới việc này, hiển nhiên là không muốn nàng biết tới.
Tối muộn, Ôn Khách Hành trở lại, vẫn đang tránh một bên do dự không dám ra, nhưng khi vừa nghe đến mọi người đang thảo luận thương thế của Chu Tử Thư, lập tức đi ra.
Niệm Tương tức giận thì tức giận, nhưng cha thì vẫn phải cứu, Diệp Bạch Y cũng nói từng ăn cơm của Chu Tử Thư, lại hổ thẹn với Chân gia, bởi vậy ông nhất định phải nghĩ cách cứu Chu Tử Thư.
Niệm Tương tự hỏi qua, trực tiếp đưa ra hai biện pháp. Thứ nhất chính là tu hành Lục Hợp Thần Công, nhưng Diệp Bạch Y lúc này còn có chút băn khoăn với hai người, đương nhiên không có khả năng truyền thụ. Còn thứ hai là đi Nam Cương tìm Đại Vu.
Niệm Tương tuy tu tập y thuật, nhưng Thất Khiếu Tam Thu Đinh thật sự phiền toái, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được biện pháp giải quyết hoàn toàn, hơn nữa cho dù có biện pháp, Niệm Tương cũng không có công cụ và dược vật, cho nên trước mắt tìm Đại Vu là sự lựa chọn tốt nhất.
Diệp Bạch Y vừa nghe Niệm Tương nói như vậy, lập tức đứng dậy vận khinh công hướng Nam Cương bay đi, Chu Tử Thư kêu như thế nào cũng không dừng.
"Ta quen biết...... Đại Vu...... a."